Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 488: Anh cả còn cần cô nữa không




Phiền phức sao?

Anh nói cô đang gây rắc rối cho anh sao?

Từ khi nào mà cô lại trở thành rắc rối trong mắt anh vậy chứ?

Lập tức trong lòng Đồng Kỳ Anh như bị nghẹn và cố không nói được lời nào.

Khi đối mặt với câu hỏi này đến câu hỏi khác của Phó Quân Tiêu, cô đã chọn cách im lặng. Mà sự im lặng của cô đối với Phó Quân Tiêu cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Phó Quân Tiêu mở cửa ghế người phụ lái phía trước của chiếc xe thể thao, Đồng Kỳ Anh sững sờ chuyển chủ đề: “Chứng minh thư, hộ chiếu và visa của em còn phải mất bao lâu nữa mới xin lại được?”

“Nửa tháng” Phó Quân Tiêu trả lời cộc lốc.

Đồng Kỳ Anh không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu mà cô khẽ liếc nhìn sang chỗ khác, sau đó mới ấp úng nói: “Vậy anh có thể giúp em thuê phòng khách sạn ở thị trấn này trong vòng nửa tháng được không? Em đợi có giấy chứng nhận thì sẽ đi ngay”.

“Có nhà cho em mà em lại không ở, cố tình muốn ở khách sạn sao? Được. Tốt lắm. Em thích thể nào thì anh chiều theo thể đó” Phó Quân Tiêu bực bội đóng cửa chỗ ghế dành cho phụ lái, rồi xoay người thong thả đi về phía trung tâm của thị trấn.

Anh tìm cho cô một khách sạn tốt nhất và an toàn nhất trong thị trấn, thuê một phòng cho cô, đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng rồi rời đi mà không nói một lời.

Cô không chủ động giữ anh lại, thậm chí anh cũng không có ý định ở lại.

Thật ra lúc này đầu óc của Đồng Kỳ Anh trống rỗng, mãi cho đến khi Phó Quân Tiếu lại bỏ rơi cô mà cô vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác trống rỗng đó.

Cô cứ đứng ngây người một mình trong phòng một lúc lâu rồi mới đây đi tắm. Dòng nước xối lên vết thương trên đầu gối khiến cô xuýt xoa vì đau, cô chỉ biết ráng chịu đau mà tắm nhanh cho xong rồi quấn một chiếc khăn tắm màu trắng và ngồi xổm giặt quần áo trong phòng tắm

Trừ thẻ ngân hàng ra, cô chỉ có bộ quần áo này. Hôm nay giặt xong sẽ đem ra bạn cũng phơi, ngày mai cô sẽ mặc nó ra ngoài mua cho mình một bộ quần áo mới.

Lúc này, chuông cửa vang lên không đúng lúc. Đồng Kỳ Anh phẩy tay cho khô nước rồi đứng dậy đi về phía cửa.

Qua đôi mắt mèo, cô nhìn thấy người khách ngoài cửa là Phó Quân Tiêu thì có rất ngạc nhiên và vui mừng, kèm theo đó là một thoáng đau lòng.

Chuông cửa lại vang lên.

Đồng Kỳ Anh do dự một chút rồi mới mở he hé cửa, thò đầu ra và khẽ khàng hỏi: “Anh cả, anh tìm em à?”

Khi cô ló đầu ra ngoài đã để lộ nửa bờ vai thơm tho và nửa cánh tay trắng như tuyết, cả mái tóc ướt sũng quấn quanh vai và cánh tay như đuôi rắn đen.

Sau đó Phó Quận Tiêu đưa chiếc túi trên tay cho cô, thờ ơ nói: “Trong này có quần áo và thuốc chữa vết trầy trên da của em”

“Cảm ơn.” Đồng Kỳ Anh vừa đưa tay ra định lấy cái túi thì đột nhiên đèn trong phòng và đèn trên lối đi lại tắt phụt.

Ngay sau đó, một tia chớp xẹt qua cửa sổ, tiếp theo là một tiếng sấm rền vang. Gần như trong chớp mắt, Đồng Kỳ Anh nhảy ra từ phía sau cánh cửa và theo bản năng lao vào vòng tay của Phó Quân Tiêu và ôm chặt lấy eo của anh.

Phó Quân Tiêu bị cái ôm đột ngột của cô làm cho choáng váng. Vốn dĩ anh đang có một bụng tức giận nhưng vào lúc này, anh ngửi được mùi sữa tắm hoa tulip trên người cô, lại cảm nhận được thân thể mềm mại của cô thì tất cả lửa giận gì đó đều biến mất không còn gì nữa.

"Anh thích cô ta rồi, có phải không?” Cô vừa lên án vừa đấm vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhưng đôi mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào anh lại đẫm nước mắt và khiến cô trông cực kỳ xinh đẹp, mềm mại và đáng yêu.

Phó Quân Tiêu thích thú nhìn vẻ mặt ghen tuông của Đồng Kỳ Anh, anh cũng không ngờ rằng anh không hề ghét bỏ bộ dạng khóc lóc om sòm vì ghen tuông vô cớ của cô, mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng thích thú.

"Sao có thể như thế chứ?” Anh bật cười và trong lời nói của anh có một sự dịu dàng đến nỗi thậm chí anh còn không nhận ra: “Người anh thích là em, người anh yêu cũng là em và người duy nhất anh cần cũng chỉ có em”

- -------------------