Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 865




Chương 865: Học cách bảo vệ bản thân

“Không có ý gì, tôi chỉ đùa với cô thôi. Cô chủ Nhiên rất được nha. Vậy mà có thể tìm ra phương thức liên lạc với tôi” Bùi Hạ Sênh thức thời chuyển sang chủ đề khác.

Nhiên Mộc Miên cắt ngang vào chủ đề chính: “Tôi tìm cô là vì chuyện của Minh Tư Thành.”

“Vậy cô hãy nói cụ thể chuyện gì đi.” Bùi Hạ Sênh chờ câu tiếp theo của Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên nghiêm túc nói: “Cô giúp tôi chuyển lời với Minh Tư Thành, nói cho anh ấy rằng Janna không phải là một cô gái tốt. Nếu như anh ấy kết hôn với Janna, anh ấy nhất định sẽ không chịu nổi đâu.”

“Ha ha”, Bùi Hạ Sênh cười có phần xấu xa,

“?” Nhiên Mộc Miên kinh ngạc: “Cô cười cái gì vậy?”

“Cô chủ Nhiên, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tên nhóc Minh Tư Thành kia muốn cưới Janna? Sao tôi lại không biết chuyện này?” Bùi Hạ Sênh hỏi ngược lại.

Trong nháy mắt, Nhiên Mộc Miên cảm thấy khó hiểu: “Janna tới tìm tôi, dáng vẻ của cô ta không giống như đang nói đùa”

“Đợi lát nữa tôi sẽ về biệt thự của Minh Tư Thành, nếu anh ấy quay về, tôi sẽ thay cô chuyển lời. Số tiền này, tôi sẽ không nhận” Bùi Hạ Sênh nói tiếp.

Nhiên Mộc Miên càng thêm kinh ngạc: “Cô và Minh Tư Thành sống chung với nhau sao?”

“Anh ấy đi Mỹ bốn năm, biệt thự kia cũng trống không. Tôi ở đấy còn có thể bảo quản vật dụng trong nhà, thật tuyệt vời biết bao” Bùi Hạ Sênh vẫn thực sự xem biệt thự của Minh Tư Thành như nhà riêng của mình.

Ngược lại Nhiên Mộc Miên không nghi ngờ rằng có bất cứ điều gì giữa Bùi Hạ Sênh và Minh Tư Thành, nhưng điều cô quan tâm là: “Cô đừng đổi chủ đề, điều tôi muốn nói là, cô nói cho Minh Tư Thành rằng Janna không phải là một cô gái tốt, không thể cưới cô ta về là được rồi.”

“Tại sao cô không tự nói đi, cần gì phải để tôi nói?” Bùi Hạ Sênh hỏi ngược lại.

Nhiên Mộc Miên lập tức không nói gì nữa.

Bùi Hạ Sênh dường như đã nhìn thấy điều gì đó, không khỏi trêu chọc nói: “Xem ra cô và Minh Tư Thành đã chia tay thật rồi sao? Nếu hai người chia tay, vậy thì tôi có cơ hội rồi”.

“Cũng được, so với Janna, ít ra cô cũng không phải là người xấu” Nhiên Mộc Miên trầm giọng nói.

Bùi Hạ Sênh gần như cho rằng tại mình đã nghe nhầm rồi: “Hả? Tôi nói này cô Nhiên, cô thật sự đồng ý việc tôi theo đuổi Minh Tư Thành sao?”

“Dù sao thì chỉ cần không phải là cô gái Janna xấu xa kia, những người con gái khác, chỉ cần tâm địa không xấu đều có thể.”

“…” Bùi Hạ Sênh đột ngột đưa điện thoại di động của mình ra xa, sau khi chắc chắn rằng không phải là mình đang nằm mơ, cô ta tiếp tục nghe điện thoại một lần nữa: “Tôi nói này cô chủ Nhiên, hôm nay phản ứng của cô không bình thường đầu”

“Có gì không bình thường?”

“Được rồi, tôi nhắc nhở cô một chút. Cô hãy giám sát “thú cưng” của cô chặt chẽ một chút đi.”

“Tôi không nuôi thú cưng mà” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên nói.

Bùi Hạ Sênh không thể không bổ sung một câu: “Ý tôi là Lang Khiếu Nhật”

“Anh ấy không phải là thú cưng của tôi” Nhiên Mộc Miên phản bác.

Miệng Bùi Hạ Sênh kêu “chậc chậc”: “Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng đã tốt bụng nhắc nhở cô, cô còn có chuyện gì khác không?”

“Không có”

“Vậy tôi cúp máy trước đây, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, tôi đang bận.”

Bùi Hạ Sênh nói xong, liền ngắt cuộc gọi.

Nhiên Mộc Miên cất điện thoại, vẻ mặt buồn bực nhìn Lăng Khiếu Nhật, người đang ngồi trên thảm ở bên cạnh chơi trò chơi lego.

“Bùi Hạ Sênh nói với tôi, muốn tôi giám sát anh chặt chẽ một chút, là có ý gì vậy?”

Lang Khiếu Nhật nghe thấy Nhiên Mộc Miên nói như vậy, một miếng lego trong tay anh ta khựng lại giữa không trung.

“Bọn họ vẫn muốn đuổi giết tôi sao?” Lang Khiếu Nhật nói mà không có bất cứ biểu cảm gì.

Nhiên Mộc Miên bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lang Khiếu Nhật, sau đó cầm lấy miếng lego trong tay anh ta, thay anh ta đặt lên tổ chim đã được dựng xong, mỉm cười: “Có bố tôi ở đây, bọn họ không dám đâu”

“Cô chủ, ông Phó không có thể bảo vệ cho chúng ta cả đời đâu.” Lăng Khiếu Nhật nói sự thật.

Cả người Nhiên Mộc Miên khẽ giật mình, nhìn khu rừng mà cô và Lang Khiếu Nhật đã cùng nhau xếp bằng lego ở trước mặt.

Thật ra, Lạng Khiếu Nhật đã hơn một lần nhắc nhở cô về vấn đề này.

“Khiếu Nhật.” Nhiên Mộc Miên bỗng nhiên gọi một cách đầy ẩn ý.

Vẻ mặt Lang Khiếu Nhật nghiêm túc nhìn Nhiên Mộc Miên, chờ đợi câu tiếp theo của cô.

“Anh dạy cho tôi kỹ năng đánh nhau lợi hại hơn đi. Chính là loại không những có thể phòng thân, mà còn có thể phản công ấy” Nhiên Mộc Miên nhíu mày nói.

Lang Khiếu Nhật mỉm cười: “Được.”

Cũng tại thành phố Thuận Canh, lúc Minh Tư Thành lê tấm thân kiệt sức trở về biệt thự của mình, vừa nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt liếc qua đột nhiên xuất hiện một bóng người xông tới, anh bị dọa đến mức anh cảnh giác bật dậy để tóm lấy.

“Ối” Bùi Hạ Sênh bị Minh Tư Thành bóp lấy cổ và ấn lên ghế sô pha, hai mắt cô ta mở to vì đau.

Minh Tư Thành thấy đó là Bùi Hạ Sênh, vội vàng buông lỏng tay, tách khỏi Bùi Hạ Sênh.

Bùi Hạ Sênh “khụ khụ” hai tiếng, một mình ngồi lại trên ghế sô pha, tay còn lại không ngừng vỗ vỗ vào ngực, vỗ về bản thân: “Cái chết tiệt gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết. Anh trở nên lợi hại như thế từ lúc nào vậy?”

“…” Minh Tư Thành không lên tiếng, nằm ở đầu bên kia của ghế sô pha.

Bùi Hạ Sênh ngồi xếp bằng, khoanh tay nhìn Minh Tư Thành, hỏi: “Anh định cưới Janna về nhà thật à? Ông nội anh có biết chuyện này không?”

“Sao cô biết chuyện này?” Minh Tư Thành hững hờ hỏi.

“Ồ! Xem ra, anh đã không làm tốt công tác bảo mật cho lắm” Bùi Hạ Sênh chép miệng.

Minh Tư Thành dửng dưng đáp lại: “Dù sao thì gia đình của tôi không biết chuyện này là được rồi.”

“Tôi sẽ chia sẻ cho anh một thông tin” Bùi Hạ Sênh nhe răng cười.