Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 896




Chương 896: Anh trở thành người canh giữ lăng mộ

Sở dĩ loại bảo mẫu gia đình AI này được ưa chuộng chủ yếu là vì nó chăm sóc chu đáo hơn so với bảo mẫu được thuê của công ty về các dịch vụ gia đình, dịch vụ rộng rãi hơn và còn có thể kiểm tra các vấn đề về sức khỏe thể chất và tinh thần của chủ sở hữu.

Việc bán những thứ có chất lượng này ra nước ngoài sẽ sớm tạo ra làn sóng mua hàng rầm rộ ở trong nước.

Rất hiếm khi Minh Tư Thành trở lại Bắc Bình để thăm ông nội Minh Phúc Đạt.

Trong biệt thự của nhà họ Minh, Minh Phúc Đạt đã ra lệnh cho đầu bếp làm cho Minh Tư Thành một bàn những món ăn mà Minh Tư Thành thích ăn.

Ông nội yêu thương cháu trai nhất, điều đó đã sớm là bí mật được công khai trong nhà họ Minh.

Sau bữa ăn, Minh Tư Thành nói với ông nội ý định đến đây của mình: “Ông ơi, mô hình bảo mẫu Al được bán ra nước ngoài gần đây tương đối hot. Có thể bắt trạm thu hải quan chặn không cho nhập khẩu không?”

“Ha ha… con định tự mình chế tạo loại người máy đó rồi bán trong nước à?” Minh Phúc Đạt vuốt râu dưới cằm của mình, nhíu mày lại hỏi anh.

Minh Tư Thành chỉ nhếch khóe miệng lên, không phải chuyện này cũng phải ngầm thừa nhận.

Chỉ có một mình anh biết rằng mô hình bảo mẫu Aldo tập đoàn của ông George sản xuất có vấn đề, sở dĩ nguyên nhân anh không muốn giới thiệu ở trong nước là vì không muốn gây hoang mang cho các gia đình ở trong nước.

Hơn nữa, đến khi phía nước M đã xảy ra vấn đề với môi hình bảo mẫu AI này, trong nước đương nhiên cũng sẽ không cho rằng mô hình AI này an toàn hơn con người, vậy thì anh còn chế tạo ra làm gì nữa?

Minh Tư Thành chưa cần nhắc đến việc sử dụng mô hình Al cho gia đình, chỉ là cảm thấy sử dụng nó cho một số nhà máy sản xuất máy móc quy mô lớn hoặc nhà máy sản xuất khí giới của quốc gia sẽ thích hợp hơn.

Minh Phúc Đạt không hiểu ý đồ của Minh Tư Thành, nhưng trong lòng vẫn hướng về cháu trai của mình nên đã ra lệnh, mô hình bảo mẫu AI của phía nước M đương nhiên cũng không thể bán được ở trong nước.

Minh Tư Thành chơi cờ vây với Minh Phúc Đạt ở trong sân được một lúc, bầu trời xanh thẳm trên đầu như gột rửa, trời trong nắng ấm khiến tâm trạng của Minh Phúc Đạt rất vui vẻ.

Sau khi Minh Phúc Đạt thắng được vài ván, sau đó thì từ từ thua mấy ván sau, trong lòng ông ta cũng biết đứa cháu nhỏ của mình đang chú ý các vấn đề ở nước ngoài, vì vậy ông ta dứt khoát nói sang chủ đề khác: “Tư Thành, con đã đến tuổi kết hôn rồi, nên suy nghĩ đến chuyện đưa cháu dâu về cho ông nội đi.”

“Chẳng phải ông nội đã gặp cháu dâu rồi sao? Hơn nữa chính ông nội là người đã chọn cho con mà.” Minh Tư Thành bình tĩnh trả lời.

Sắc mặt của Minh Phúc Đạt hơi cứng lại, sau đó lại buồn bã nói tiếp: “Ông nội rất thích cô bé Mộc Miên đó. Chỉ là người chết không thể sống lại. Ông nội hy vọng Tư Thành có thể thoát ra khỏi tình cảm này.

“Ông nội, có phải năm đó ông thật sự muốn ghép đôi anh cả với Mộc Miên đúng không? Trong mắt của ông, chỉ cần có thể liên hôn với nhà họ Phó, thì bất kì một đứa cháu trai của ông có thể kết hôn với Mộc Miên đúng không?” Minh Tư Thành nhất thời tức giận.

Minh Phúc Đạt lại không không nhịn được cười và nói: “Ông là ông nội của con đấy, làm sao mà không biết trong lòng cháu trai nhỏ của ông đang nghĩ gì? Con vứt bỏ con gái nhà người ta, đi ra nước ngoài học tập và phát triển sự nghiệp. Con cảm thấy con gái nhà người ta có điều kiện tốt như vậy sẽ chờ con thành công trở về sao? Ông nội làm như vậy, chỉ là để giúp con giữ lấy cô gái đó, ngăn cản cô bé kết hôn với người đàn ông khác, nên mới nghĩ ra kế sách đó!”

“Hả.” Sau khi Minh Tư Thành nghe những gì mà ông nội nói xong thì sắc mặt trở nên mông lung.

Minh Phúc Đạt cười một tiếng rồi nói: “Đời người giống như một nước cờ, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Ông nội chỉ điểm cho anh cả của con cho cô bé Mộc Miên đó là thích hợp nhất. Bởi vì, đợi khi con trở về, cô bé Mộc Miên đó cũng đã đến tuổi kết hôn. Mà cấp trên của anh cả con nhất định sẽ không xem xét đối tượng hôn ước của cô bé Mộc Miên đó. Xuất thân của Mộc Miên không được phép kết hôn với anh cả của con.

“Ông ơi, ông đang suy tính nhà họ Phó…” Minh Tư Thành có chút xấu hổ.

“Nhà họ Minh chúng ta cũng cần sự hỗ trợ thế lực của nhà họ Phó trong giới quan lại. Chỉ đáng tiếc vì cuối cùng ông nội đã tính tới tính lui. Thực sự không tính đến cô bé Mộc Miên đó sẽ vì con mà không cần mạng sống của mình.” Minh Phúc Đạt thở dài buồn sầu.

Minh Tư Thành cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể im lặng chịu đựng một mình.

“Tư Thành, quên Mộc Miên đi, bắt đầu lại từ đầu, như vậy mới không phụ sự quên mình của Mộc Miên Minh Phúc Đạt chân thành khuyên anh.

Minh Tư Thành nhướng mi, nhìn về phía ông nội Minh Phúc Đạt, cứng đầu nói: “Con sẽ không quên Mộc Miên đầu, càng sẽ không bắt đầu lại từ đầu.

“Thằng bé này… Minh Phúc Đạt muốn nói lại thôi, thật ra cũng không biết mình nên nói gì tiếp theo mới được.

“Ông nội vào phòng đi! Con cũng nên về rồi.” Minh Tư

Thành đứng dậy, đi đến bên cạnh Minh Phúc Đạt, đỡ Minh

Phúc Đạt đứng dậy từ băng ghế đá.

Minh Phúc Đạt cầm lấy tay Minh Tư Thành, vừa đứng dậy vừa nói tiếp: “Con cứ cố chấp như vậy, ông nội sẽ không ngăn cản con nữa. Hy vọng thời gian có thể chữa lành vết thương và giúp con quên đi tất cả những chuyện này”

Thực ra, có một số chuyện không thể chữa khỏi theo thời gian. Sau khi Minh Tư Thành đỡ Minh Phúc Đạt vào nhà, anh liền rời khỏi Bắc Bình.

Lần này, anh không quay trở lại thành phố Thuận Canh, mà là đi đến nghĩa trang tư nhân của nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy.

Về tin tức anh đang canh giữ lăng mộ của Mộc Miên, rất nhanh sẽ truyền đến tại Phó Quân Tiêu.

Trợ lý hỏi: “Có cần đuổi cậu chủ nhà họ Minh đi không? Suy cho cùng nơi đó là nghĩa trang tư nhân của nhà họ Phố.

“Không cần, cậu ta muốn canh giữ, cứ để cậu ta canh giữ. Phó Quân Tiêu bình tĩnh trả lời.