Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây




Nhưng đây là việc cần có kỹ thuật, còn cần phải có người trung gian. Nếu không, không những không đạt được lợi ích mà còn dễ bị trách tội. Sớm không nộp, muộn không nộp, có phải muốn nuốt một ít không? Một công việc có độ khó cao như vậy, Trần Dịch Hiên đã làm rất tốt. Hơn nữa, hắn còn có thể dựa thế lực của Trầm Vương mà xử lý một gia tộc có bối cảnh lớn như nhà họ Viên.

Quan trọng nhất là Trầm Vương có thể từ bỏ tài vật đó… Như vậy nghĩa là Trầm Vương chướng mắt đống của cải đó, hoặc là coi trọng tài năng của Trần Dịch Sinh, muốn hắn lấy công lao dâng hiến tài vật này để tiến vào nội các.

Sau một hồi suy xét, vị Trần Bảng Nhãn này đúng là không tầm thường.

Nhắc mới nhớ, người nhà họ Trần, kẻ chết, người trúng tà, kẻ khác lại một bước phi thăng lên mây. Phong thủy của nhà này đúng là tà môn!

Cố Duệ là một người luôn vươn đến điều tốt lành, tránh né tai họa nên lập tức quẳng chuyện nhà họ Trần ra sau đầu, tránh liên lụy đến bản thân. Thanh Vũ cũng biết Cố Duệ kiêng kỵ nên không đả động gì đến nhà họ Trần hay phái Ngọc Đường nữa. Nhưng mà, Cố Duệ này không những thông minh mà còn nhìn thấu chốn quan trường. Đã thế, cô còn nắm bắt rất rõ nhân tâm. Nếu không, cô đã không đoán trúng một loạt phản ứng tối qua của Trần Dịch Hiên.

Nhưng điều này cũng chẳng có gì hay để hỏi cả.

“Hai người bây giờ phải về Khuê Sơn? Không chờ sư phụ của hai người cùng về à?”

Cố Duệ lập tức liếc cậu một cái: “Nghe như cậu biết hắn đi đâu vậy.”

Thanh Vũ biết mình đã lỡ lời nhưng cũng biết bản thân không thể gạt được cô: “Hắn đi đến một nơi rất nguy hiểm. Nhưng hai người tốt nhất đừng đến đó. Hoặc là chờ hắn ở thành U Châu, hoặc là về núi trước. Dù sao thì vết thương trên người hai người vẫn chưa khỏi.”

Cậu nói chuyện thật thú vị. Không nói nơi đó là nơi nào, sao bọn này có thể đi được. Huống hồ, nếu nơi đó nguy hiểm, bọn này chắc chắn sẽ không đi, dù sao con khỉ cũng nhất quyết không đi đâu!

Cố Duệ và Lý Đại Hùng quả nhiên không hỏi tên đầu trọc đi đâu.

“Được rồi, không còn gì nói nữa thì tạm biệt. Hẹn gặp lại!” Cố Duệ vung roi. Ngựa của cô vừa chạy vài bước, Thanh Vũ ở phía sau bỗng nhiêu kêu tên cô. Cô quay lại. Cậu ta ném một cái túi về phía cô.

Cố Duệ tiếp lấy. Ô, có vẻ nặng đấy. Cô theo bản năng giương mắt nhìn về phía Thanh Vũ. Cậu hiếm khi nào cười tươi, nói: “Thượng lộ bình an, có duyên ắt sẽ lặp lại.”

Cố Duệ nhướng mày: “Tôi không hy vọng sẽ có án mạng gì xảy ra nữa đâu. Nhưng mà, cảm ơn nhé. Đi đây!”

Cô nghênh ngang đi, không hề quay đầu lại. Thanh Vũ nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa. Cậu chậm rãi thu lại nụ cười, liếc mấy bóng đen ẩn ở bìa rừng. Tay trái móc ra một lệnh bài. Đó là lệnh bài của Lư thị. Ngón tay cậu gõ nhẹ lên hoành đao bên eo vài cái. Tiếng gõ vừa là lời ám chỉ vừa là lời nhắc nhở.

Mấy bóng đen kia quả nhiên khiếp sợ, vội vã rút lui, không đuổi theo hai người Cố Duệ nữa.



Thập Lý Đình dù ở ngoại thành nhưng vẫn cách Khuê Sơn rất xa. Cố Duệ và Lý Đại Hùng muốn về núi trễ một chút để trốn vài hôm huấn luyện nên cả hai đi rất thong thả, rất chậm rãi. Hai hôm sau, hai người đến một dịch quán ven đường. Dịch quán này giành để tiếp đón quan lại và gia quyến của bọn họ. Nhưng cạnh nó lại có mấy quán trà. Vài quán trà như thế hình thành nên một thôn xóm nhỏ.

Cố Duệ và Lý Đại Hùng là hai kẻ nhác làm, lại thích ăn ngon. Cả hai không muốn tự làm khổ bản thân nên khi đi trên đường, đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì nghỉ. Vì thế, khi nhìn thấy quán trà bên đường, cả hai đâu chịu đi tiếp.

Lý Đại Hùng ngồi xuống, thả bọc đồ xuống rồi vung tay gọi: “Tiểu nhị, đem món ngon nhất trong quán ngươi ra đây, mau!”

“Dạ, khách quan, chờ một chút. Đồ ăn có ngay đây.” Tiểu nhị thích nhất là loại khách hào phóng như thế này. Tiểu nhị nhanh nhẹn vắt khăn lên vai rồi quay vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Cố Duệ uể oải đấm nhẹ vài cái vào hông. Cô không thích cưỡi ngựa chút nào, quá xóc nảy, eo cô bây giờ như muốn rụng ra rồi.

Nhưng sờ đến cái túi Thanh Vũ đưa cho mình, tâm trạng cô lập tức tốt lên rất nhiều. Bên trong túi có một ít điểm tâm nổi tiếng do quán trà ở U Châu làm. Tuy đã ăn hết điểm tâm, nhưng trong túi vẫn còn ba trăm lượng bạc ròng. Xem chừng bạc này là do đại gia Lư Thiếu Khanh an ủi cho nỗ lực ra sức làm việc đến bị thương của hai người Cố Duệ. Người này tính ra vẫn còn tình người. Cố Duệ rất hài lòng. Chỗ bạc này cộng với hai trăm lượng lấy từ chỗ Triệu Nguyên, cô đã có năm trăm lượng trong tay. Số tiền này nhiều hơn tiền trả công mỗi ủy thác của tên đầu trọc, Cố Duệ không khỏi vểnh mũi đầy tự hào.

“Á, Đại Hùng, cậu gọi nhiều món thế làm gì! Chúng ta không thể tiêu tiền lãng phí thế được.” Cố Duệ đang phơi phới trong lòng, quay đầu lại liền nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn. A, còn có hai đĩa thịt heo. Tên nhãi này quá phá sản rồi!

“Đâu có đâu, chúng ta có nhiều ngân lượng mà. Ăn nhiều hơn cũng không sao.” Lý Đại Hùng không để tâm về vấn đề tiền bạc lắm. Ở Khuê Sơn không có quy định đồ đệ phải nộp tiền công mình nhận được khi hoàn thành ủy thác bên ngoài. Tuy hai tên già bên trên mặt dày, không biết xấu hổ, hay bày trò moi tiền bọn họ nhưng không đến mức quá đáng lắm. Chỉ cần giấu tiền kỹ một chút, không để hai người kia phát hiện là được.

Cố Duệ trừng mắt nhìn cậu rồi thấp giọng nói: “Tiền này chúng ta không thể lãng phí được, phải giữ lại về chia cho Yêu Yêu. Mỗi người một trăm năm mươi lượng. Dù mỗi người đều có phần nhưng cậu vẫn không thể phung phí được.”

Chia tiền cho Yêu Yêu là vì hai người tự nguyện chia. Suy cho cùng, mỹ nhân Yêu Yêu ở trên núi hàng ngày nấu cơm giặt giũ cho cả Khuê Sơn, là cha mẹ áo cơm của bọn họ, bọn họ nên chia tiền. Nhưng nếu đã chia song phẳng như vậy, sao cậu lại không được tiêu phần cậu?

Nhìn thấy Lý Đại Hùng khó chịu, Cố Duệ búng tay lên trán cậu: “Cậu không nhớ lúc đối phó với Trần Dịch Sinh đột biến thành tà ám, chúng ta bị đánh như chó sao? Suýt nữa là chết cả bọn đấy. Biết đâu sau này chúng ta lại gặp phải thứ tà ám như vậy, nếu không có thứ để chống lại, chúng ta chỉ có nước khoanh tay chịu chết.”

Nghe cũng có lý. Lý Đại Hùng gật đầu: “Vậy chúng ta dùng ngân lượng này để làm gì?”

Cố Duệ chống tay lên bàn, mỉm cười: “Hàng Khí.”

Lý Đại Hùng sửng rốt, lại gật đầu. Không sai, cậu và khỉ nên mua một món Hàng Khí thích hợp cho mình, giống như hai người phái Ngọc Đường kia. Tính ra bọn họ vẫn chưa có vũ khí nào để chiến đấu, ngay cả luyện võ cũng phải có đao kiếm, tệ nhất cũng có cây côn.

Nhưng muốn mua một món Hàng Khí với giá một trăm năm mươi lượng là một điều rất khó. Cho nên, chỉ còn cách là từ từ tích góp đến khi có thể mua được Hàng Khí.

“Hỏa Hoàng Kiếm của Tiêu Kính Long và Phong Vân Lăng của Tề Khinh Hà dù không được tính là chính phẩm nhưng nó cũng là đồ của phái bọn họ, ăn đứt hai kẻ không có gì trong tay như chúng ta.” Cố Duệ cầm điểm tâm lên rồi cắn hai miếng.

Bỗng nhiên, cô chợt nhận ra không phải mình không có gì. Tám miếng ngọc kia chẳng phải là chuyện vui ngoài ý muốn sao? Chỉ là cô và Lý Đại Hùng đã nghiên cứu hai ngày nay mà vẫn không nhìn ra chúng có nguồn gốc như thế nào. Đành chờ đến khi về núi, gặp lão già kia hay tên đầu trọc chết bầm kia rồi hỏi vậy.

Hai người lại vùi đầu ăn uống. Tiểu nhị nhanh nhẹn bưng đồ ăn lên. Cậu ta thấy hai người Cố Duệ còn trẻ lại không có trưởng bối đi cùng, không giống người bán hàng rong, lại không như người qua đường sốt ruột lên đường, hơn nữa còn rất hào phóng. Cậu ta nghĩ hai người là con cái nhà giàu có, ra ngoài thành dạo chơi. Vì thế, cậu ta tốt bụng nhắc nhở: “Hai vị đang du ngoạn, săn thú mùa thu? Núi Yên Hà phía đông và hồ Bích Nguyệt ở phía bắc rất đẹp. Nhưng hai vị ngàn vạn lần đừng học theo đám tên học trò mấy hôm trước mà đi chịu chết.”

Hử, lời này nghe thú vị đấy. Lý Đại Hùng cậu còn đang muốn tìm người nói chuyện phiếm khi mình ăn đây. Cậu vừa cắn một miếng bánh đậu xanh mềm mịn, thơm ngon vừa tò mò hỏi: “Chịu chết? Đám học trò ấy làm gì? Đi săn trong núi bị dã thú ăn?”

Đi săn mùa thu là hoạt động giải trí thú vị nhất mùa thu. Mỗi khi xuân đến, thu về, luôn có những quý tộc nhàn rỗi, hoặc những kẻ lắm tiền, hoặc những cậu học trò có thời gian rỗi đến dạo chơi hoặc săn thú. Săn bắn vào mùa thu là truyền thống nên nó còn được gọi là thu săn. Nhưng đây là cách gọi của dân thường, còn giới quý tộc và thế gia thì có cách gọi khác.

Thấy Lý Đại Hùng nhiệt tình như vậy, tiểu nhị đáp lại một cách đầy hứng khởi: “Ôi chao, nếu thế thì còn may, vẫn có thể tìm được xương. Nhưng đám học trò kia đều chết không thấy xác. Không biết vườn trái cây kia có tà ma gì, hai năm trước đã rất tà môn, mới yên ổn được hai năm, nó lại xảy ra chuyện…”

Tiểu nhị đang nói hăng say thì bị ông chủ quán trà mắng. Cậu ta vội vàng xin lỗi rồi tiếp tục làm việc, bỏ lại Cố Duệ và Lý Đại Hùng đang bốn mắt nhìn nhau.

Vườn trái cây? Chính là cái mà hai năm trước Chu Bính nhắc đến? Sao lại xảy ra chuyện rồi?

Hai người nghi hoặc, thầm dỏng tai lên nghe ngóng. Cuộc nói chuyện của vài người bán hàng rong đang nghỉ chân cũng xoay quanh chuyện vườn trái cây có quỷ tác quái, làm nhiều người chết, rất nhiều Hàng Sư đến bắt yêu nhưng vẫn không có kết quả gì…

“Ôi chao, khỉ, có khi nào sư phụ đến vườn trái cây ấy không?” Lý Đại Hùng cảm thấy hứng thú ăn uống của bản thân đã giảm đi một chút nhưng vẫn cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Cố Duệ nhấp một ngụm trà, mày chau lại. Tuy trong thành đã sớm có lời đồn thổi nhưng cô vẫn luôn không để tâm đến. Suy cho cùng, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô. Nhưng nguyên nhân khiến tên đầu trọc chết bầm rời đi đột ngột chắc chắn liên quan đến chuyện này. Hơn nữa, cô còn mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến nhà họ Trần. Nếu không tên đầu trọc kia sớm không đi, muộn không đi, lại cố tình đi ngay sau khi hầm con cóc kia. Chắc chắn hắn đã phát hiện ra gì đó.

“Cóc, giếng nước, nước ngầm,… Hạt, vườn trái cây?”

Hạt? Cố Duệ nhạy bén nắm bắt lấy từ khóa quan trọng. Chẳng lẽ thứ tà ám khiến con cóc biến dị bắt nguồn từ vườn trái cây? Nếu như thế, có thể giải thích được nguyên nhân khiến tên đầu trọc vội vã rời đi trong đêm.

Cố Duệ gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Cô nhìn về phía Lý Đại Hùng: “Cậu có đi không?”

Đi đâu cơ? Lý Đại Hùng hoàn hồn lại: “Vườn trái cây? Cô muốn đi giúp sư phụ? Cũng được.”

Cố Duệ: “Tôi bảo là đi nhà xí.”

Lý Đại Hùng: “…”

Kết quả của cuộc thương lượng này là cả hai đều không muốn đi. Một là, bản thân học nghệ không tinh, đi chỉ thêm phiền. Hai là, vừa mới trải qua cửu tử nhất sinh, bọn họ chưa muốn đi chịu chết sớm như vậy. Một trong những quy tắc thép của Khuê Sơn: tự lượng sức mình. Đối với quy tắc này, hai người thực hiện rất quán triệt.

Cố Duệ đi vệ sinh xong, Lý Đại Hùng cũng đã ăn được kha khá. Hai người vác bọc đồ chuẩn bị rời đi, vừa khéo có một thương nhân người Hồ cũng đứng dậy rời đi. Ba người cùng đi ra quán trà.

Cố Duệ lên ngựa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Sao cô cảm thấy bọc đồ nhẹ đi vậy. Cô vội tháo bọc đồ ra, sờ vào bên trên. Không thấy. Cô nheo mắt lại. Ngân lượng bên trong đã biến mất.

Cô đi đến sau lưng Lý Đại Hùng, kéo bọc đồ rồi kiểm tra. Lý Đại Hùng bị hành động đột ngột của Cố Duệ làm kinh ngạc: “Khỉ, làm gì vậy? Lấy đồ à?”

Cố Duệ không trả lời cậu, chỉ cau mày lại. Lúc nãy, khi ăn cơm, cô với Lý Đại Hùng đều tự xem chừng bọc đồ của mình. Năm trăm lượng được chia ra bỏ trong hai bọc đồ. Kẻ thông minh không bao giờ bỏ hết trứng gà vào cùng một rổ. Không ngờ… ngân lượng của hai người đều bị trộm mất.