Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 188: Xuống nước




Từ lâu lúc trước cô đã cảm thấy rất kỳ quái, hai năm nay cũng xem như đã gặp qua không ít Hàng Sư, có một số người mang quái tương, có một số người không có.

“Tên đầu trọc chết tiệt có quái tương tam quái, tôi đã từng tình cờ nhìn thấy một lần, tên đó bình thường đều không mang theo.”

“Người không có được quái tương, bình thường khi luận về cấp bậc đều tự khoe khoang về Hàng Lực của mình, nhưng chỉ có người nhận được quái tương mới được giới Hàng Đạo thừa nhận. Ví dụ như đám đệ tử Vu Lược Phong, tuy là Hàng Sư nhị quái, nhưng chưa thi tuyển quái tương, vậy nên dù có ra ngoài hành tẩu, cũng chỉ được xem như đệ tử mà thôi, không tính là Hàng Sư chính thống, không được gọi là sư, nói cho cùng thì bách tính thông thường cũng biết phải xem quái tương mà nhìn người, hơn nữa Hàng Sư có một loại nhận thức... phàm là Hàng Sư mang theo quái tương chắc chắn sẽ mạnh hơn Hàng Sư cùng cấp không mang quái tương rất nhiều, sư phụ của ngươi đại khái chính là giả trư ăn thịt hổ.” 

Tâm cơ quá sâu mà, tên đầu trọc được lắm!

Cố Duệ rất khâm phục tên đầu trọc, thế nhưng cách nói của Thẩm Thanh Nguyệt dường như còn có ý khác.

“Quái tương này có công dụng gì đặc biệt?” 

“Thứ nhất, muốn thi được quái tương vốn dĩ cần phải vượt ải, kiểm tra năng lực Hàng Sư. Thứ hai, quái tương trên ứng với tinh thần thiên lực, dưới ứng với địa mạch sơn hà, có quái tương trong tay, khi tu luyện Hàng Lực sẽ rất có lợi, khi chiến đấu xuất thủ cũng sẽ hỗ trợ thuật pháp, chẳng qua là gặp mạnh sẽ mạnh, gặp yếu sẽ yếu, người thiên phú lĩnh ngộ của bản thân không đủ, thì tác dụng của quái tương này cũng sẽ rất nhỏ.”

Cố Duệ như chợt bừng tỉnh, cô từng nhìn thấy trên hông Lỗ đại sư đeo quái tương tam quái, còn Bạch Ngọc Đường thì không có, vừa khéo tên đầu trọc cũng có, chẳng trách thực lực của ba người lại có cách biệt lớn như vậy.

“Nghe có vẻ như quái tương không phải thứ tầm thường, bình thường phải đi thi quái tương ở đâu? Trong nội bộ Thần Tiêu có không?” 

“Không có, về việc thi quái tương, triều đình ta lấy môn phái Hàng Đạo hoặc đô đốc phủ giới Hàng Đạo chấp chưởng trong khu vực lớn làm đơn vị chịu trách nhiệm khảo thí, Đại Đường phân thành mười đạo, như vậy có mười môn phái và mười đô đốc phủ làm chủ, cứ bốn năm sẽ khảo thí một lần.”

Cái khu vực kia thật là lớn nha, Đại Đường một đạo thôi cũng bao phủ hết mấy tỉnh của Trung Quốc hiện đại! Khu vực thật sự quá rộng lớn rồi, còn bốn năm tổ chức một lần nữa, như vậy chắc chắn là quy mô rất lớn, rất nghiêm ngặt, chẳng trách nhiều người như vậy không thi lấy được quái tương.

“Trấn Giang thuộc Hoài Nam đạo, Hoài Nam đạo có bốn môn phái tôn quý, đó chính là Thần Tiêu của Trấn Giang, Thanh Vi của Dương Châu, Mao Sơn của Hoài An và Đăng Phong của Thăng Châu. Mao Sơn vốn dĩ vị trí ở trong Trấn Giang, chỉ là sau này bởi vì Thần Tiêu và Mao Sơn có chút hiềm kích, Mao Sơn mới tức giận dời ra khỏi Trấn Giang, đi đến phía Hoài An, cộng thêm việc Thánh Nhân cảm thấy mỗi môn phái Hàng Đạo nên có một khu vực tự mình trấn thủ, duy trì sự cân bằng, hai môn phái lớn chen chúc trong một khu vực không được thỏa đáng, nên để cho Mao Sơn làm môn phái đứng đầu Hoài An, sau đó khi tuyển chọn môn phái đứng đầu Hoài Nam đạo, Thần Tiêu và Mao Sơn không hợp nhau, chọn ai thì cũng không thích hợp, mà Đăng Phong thì tác phong quá mức cực đoan, nếu trở thành người đứng đầu thì Hoài Nam đạo sẽ không được yên ổn, vậy nên lúc đó Thần Tiêu và Mao Sơn đều đề cử Thanh Vi.” 

Thẩm Thanh Nguyệt tuy không màng thế sự, nhưng chuyện này vẫn nên nói cho rõ, coi như phổ cập kiến thức phổ thông cho Cố Duệ, tránh để cô ngơ ngơ không biết gì.

“Vậy người xem thực lực của tôi bây giờ, có thể vượt qua được kỳ khảo hạch đó không?” Cố Duệ tự cảm thấy bản thân ở thời hiện đại cũng là một chuyên gia nắm trong tay mười mấy cái văn bằng, không lẽ nào đến thời cổ đại lại là một người làm ăn lậu.

Đầu năm nay, văn bằng rất là quan trọng nha! 

Được rồi, kỳ thực cô chính là muốn nhận được bổng lộc gì gì kia.

“Nhất quái miễn cưỡng có thể.” Thẩm Thanh Nguyệt không cảm thấy việc Cố Duệ muốn đi khảo hạch là không biết tự lượng sức mình, bởi vì cô xem thường cái đám đệ tử như Vu Lược Phong, cứ mãi chần chừ do dự chẳng có chút quyết đoán nào.

Sợ chết, sợ mất mặt thì còn làm Hàng Sư cái gì nữa chứ. 

“Chẳng qua bây giờ cách lúc khảo thí còn hai năm nữa, ngươi vẫn còn thời gian.” Thẩm Thanh Nguyệt nói xong, liền thấy Cố Duệ nhanh nhảu lấy mảnh ngọc đuôi cá và thước ngọc Hồng Nhan ra, hai mắt sáng lấp lánh.

“Dạy tôi, dạy tôi làm cách nào để vận dụng được chúng ở mức độ cao nhất.”

Thẩm Thanh Nguyệt: “Hóa Long Ngọc Quyết? Cơ duyên của ngươi thật không tồi, nó là mảnh khuyết, cách vận dụng cũng không có gì đặc biệt, ngư long bơi trong nước, trong nước mới có hiệu quả tu luyện tốt nhất, còn về thước ngọc Hồng Nhan...” 

Nàng trầm mặc một hồi, cuối cùng mới cất tiếng: “Chờ nền móng của ngươi vững chắc hơn, ta sẽ dạy ngươi.”

Tuy không quá rõ ràng, nhưng Cố Duệ nhạy cảm bắt ngay được khoảnh khắc Thẩm Thanh Nguyệt do dự, chỉ là cô cũng không nói gì.

Có điều cô biết, những ngày sau này, bản thân mình sẽ cực kỳ bận rộn. 

Ngày hôm sau, Vu gia sai người đến nhận lỗi, chỉ là Cố Duệ không thể nhìn thấy đối phương, cô không rảnh, Lý Đại Hùng cũng không rảnh... bị bức ép, Thẩm Thanh Nguyệt không quen nhìn thấy họ nhàn rỗi.

Ngược lại, Thẩm Thanh Nguyệt rất nhàn nhã, nói đối phương đặt lễ phẩm ở đó rồi đi đi, đối phương không chịu đi, nhất định muốn gặp mặt xin lỗi, Thẩm Thanh Nguyệt nói hay là để nàng ta đi đến chỗ Vu gia bọn họ tự mình gặp mặt lão tổ của bọn họ.

Sau đó đối phương nhanh chóng lủi mất. 

---

Yêu Yêu bị thương, nhưng không thể để Thẩm Thanh Nguyệt chăm sóc anh ấy, vì vậy Cố Duệ và Lý Đại Hùng thay phiên chăm sóc, nhưng Thẩm Thanh Nguyệt cũng không vì vậy mà khoan dung với bọn họ, ngày ngày bọn họ vẫn phải vượt núi đao biển lửa không được nghỉ ngơi.

Hơn nữa, tỉ lệ thuận với sự nhàn nhã của Thẩm Thanh Nguyệt, các loại giày vò các loại thương tích càng ngày càng tăng. Bởi vị sợ bản thân bị thương sẽ không thể nào chăm sóc Yêu Yêu, nên hai người mỗi thời khắc đều vô cùng thận trọng, kéo căng đầu óc, hiệu quả huấn luyện cũng nhờ vậy mà một ngày tăng tiến ngàn trượng. 

Một ngày mười hai canh giờ, sớm dậy huấn luyện hai canh giờ, sau đó tắm rửa, Lý Đại Hùng đi sắc thuốc, chẻ củi, giặt đồ, chăm sóc Yêu Yêu, Cố Duệ đi nấu cơm, sau khi làm xong buổi chiều tiếp tục huấn luyện hai canh giờ, rồi lại tắm rửa, giặt đồ, nấu cơm, buổi tối Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi đến phòng Yêu Yêu đọc sách, chép sách, cứ như vậy nửa tháng trôi qua.

Cố Duệ: Sau này nấu cháo đi, mỗi ngày ăn cơm ăn rau, rất lãng phí thức ăn, ăn cháo dưỡng thân!

Lý Đại Hùng: Vậy tôi có thể xin phép sau này không mặc y phục được không? Ngày mỗi ngày đều mặc, mỗi ngày đều thay thật là lãng phí nước! Cô cũng đừng mặc nữa.

Cố Duệ: Ừ, đến đánh nhau đi.

Kết quả là từ hôm đó Lý Đại Hùng ôm cái mặt heo mỗi ngày ăn cháo, mỗi ngày giặt đồ.

Một tháng trôi qua, Yêu Yêu đã khỏe rồi, tình cảm đối với bạch hạc cũng tốt lên... Cái giá phải trả là Cố Duệ, Lý Đại Hùng và cả bạch hạc đều ốm đi trông thấy. 

Lý Đại Hùng: Tôi không hiểu, tại sao luôn là tôi chăm sóc Yêu Yêu, thế quái nào mà tình cảm của con chim chết tiệt này với Yêu Yêu lại tốt lên.

Cố Duệ: Rất đơn giản, anh xấu.

Yêu Yêu khỏe rồi, cuộc sống của đám người Cố Duệ cũng khôi phục lại bình thường, đương nhiên có thời gian rồi... thì lại càng tu luyện hà khắc hơn. 

Thời gian và cường độ huấn luyện của Lý Đại Hùng nhân đôi, Cố Duệ thì giành ra thời gian để... ngâm nước.

---

Bắc Trúc phong có sơn đương nhiên có thủy, thủy ở đây là một thác nước bạc, bên dưới là một cái hồ nhỏ, Cố Duệ đến đây, liếc mắt liền nhìn trúng cái thác nước kia. 

“Trong phim ảnh nhân vật chính luyện võ đều chạy đến dưới thác nước, hôm nay Cố Duệ tôi cũng thử một phen.”

Cố Duệ bình thường cũng không hứng thú gì, nhưng gần đây nấu cơm nấu cháo, nấu mãi thành bệnh, vừa nhìn thấy khung cảnh non xanh nước biếc liền nổi lên hứng thú.

Hồ nước tràn ngập nước, Cố Duệ cũng không phải loại thân thể yếu ớt, thác nước này cần phải xông vào thử một phen. 

Cho nên Cố Duệ xông vào, một giây sau, ào, cô bị cuốn vào trong hồ, chưa kịp chớp mắt đã không thấy người đâu nữa.

Dưới nước, Cố Duệ lấy mảnh ngọc đuôi cá ra, Thẩm Thanh Nguyệt nói với cô Hóa Long Ngọc Quyết là ngư long, ngư long bơi trong nước, cô ở trong nước lấy nó ra tu luyện là tốt nhất, nhưng không biết hiệu quả rốt cuộc là thế nào.

Mảnh ngọc đuôi cá trong tay, cũng là ở trong nước, dao động theo lực đẩy của nước, thoạt nhìn trông rất giống một con cá. 

Nhưng không có gì khác nữa.

Cố Duệ biết bản thân không thể kiên trì ở trong nước được lâu, vì vậy liền truyền Hàng Lực vào.

Hàng Lực vừa truyền vào, phần xương cá của mảnh ngọc dường như được đả thông kinh mạch, tự động dao động, dưới nước tối tăm, trên mặt ngư long tỏa ra ánh sáng, Cố Duệ nhìn ánh sáng đó... 

“Điểm sáng? Trên thân có nhiều điểm sáng như vậy để làm gì? Huyệt vị? Cái này cũng có huyệt vị?”

Cố Duệ cảm thấy không đúng lắm, nhưng nhất thời không nghĩ ra, vì sợ lãng phí thời gian nên cô bắt đầu hấp thu Hàng Lực.

Ở dưới nước bị nén khí, người bình thường cũng chỉ có thể kiên trì được khoảng một phút, vận động viên thể lực tốt có thể giữ được bốn năm phút, nhân tài đặc biệt cũng không nhịn được quá nửa tiếng. Cố Duệ hiện tại đã trả qua hai năm huấn luyện, đại khái có thể nhịn thở ở dưới nước khoảng mười phút, dù gì thì tim phổi cũng không phải là thứ có thể dễ dàng huấn luyện. 

Sau mười phút, Cố Duệ từ dưới nước ngoi lên, hít một hơi thật sâu.

Qua một hồi, Cố Duệ lại lặn xuống.

Cứ như vậy vài lần, thời gian ở dưới nước càng lúc càng dài... 

Trên con đường nhỏ xuyên qua núi có một người, y phục mong manh, dáng vẻ phong nhã, trong tay cầm theo một cái giỏ.

Đến bên hồ, Yêu Yêu không nhìn thấy Cố Duệ, anh liền nhìn một vòng xung quanh.

“Tiểu Bạch, ngươi có thấy A Duệ không?” 

Yêu Yêu ngẩng đầu lên trời nhẹ nhàng hỏi, bạch hạc đang chao liệng trên không, đang tính bay xuống...

Ục ục...

Cố Duệ từ trong nước ngoi đầu lên. 

“Yêu Yêu, sao anh lại đến đây.” Cố Duệ nhìn thấy Yêu Yêu, nhưng ánh mắt lại bay đến cái giỏ trong tay anh.

“Đến giờ ăn tối rồi mà cô vẫn chưa trở về, tôi đoán cô đang tu luyện, để tránh cô trở về mà bỏ lỡ thời gian, nên tôi mang đến cho cô.”

Yêu Yêu tiến lên phía trước, mở cái giỏ ra, bên trong là mấy đĩa thức ăn, Cố Duệ vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, bò lên khỏi hồ nước. 

Yêu Yêu sững sờ, mặt đỏ ửng, quay người bước đi.

“Anh quay đi làm gì vậy, đừng đi, cơm của tôi!”

Cố Duệ nắm Yêu Yêu, Yêu Yêu quay người lại, mặt vẫn còn đỏ ửng, anh nhanh chóng cởi áo ngoài ra đưa cho Cố Duệ. 

“Cô là nữ tử, y phục ướt đẫm xuyên thấu hết rồi còn không biết tránh đi sao?”

Cố Duệ lúc này mới hiểu ra, cô dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ, anh còn chưa thấy dáng vẻ chị đây mặc đồ bơi hai mảnh bơi qua bơi lại trong nước nữa mà.

“Không sao, anh cũng không phải là người ngoài, chúng ta cũng ngủ chung biết bao lâu rồi...” 

Câu nói này của Cố Duệ khiến mặt Yêu Yêu càng đỏ hơn, vừa đúng lúc này bạch hạc đáp xuống, con bạch hạc này là linh hạc, đương nhiên có linh tính, nhìn thấy Yêu Yêu mặt đỏ đến tận mang taI, lại nhìn thấy Cố Duệ y phục ướt đẫm dán sát người kéo lấy Yêu Yêu, nó kêu lên một tiếng sau đó liền bay đi.

Cố Duệ: “Sao tôi lại cảm thấy nó vừa trợn mắt vậy nhỉ?”

Yêu Yêu: “...” 

Sau khi giúp Cố Duệ thắt áo ngoài xong, Yêu Yêu lấy cơm ra, cơm vẫn còn ấm nóng, hiển nhiên là vừa mới làm xong liền đem đến đây.

Cố Duệ ngồi bên bờ hồ ăn cơm, Yêu Yêu ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.

“Dì nhỏ ăn chưa?” 

“Vẫn chưa, tôi thấy đó giờ cơm của nàng ấy đều do cô mang tới, mấy ngày nay dường như nàng ấy đang bận việc gì đó, nên cũng không dám làm phiền, để đợi cô trở về rồi mang cơm sang đó.”

Yêu Yêu kỳ thực chính là muốn để cho Cố Duệ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thẩm Thanh Nguyệt, như vậy Thẩm Thanh Nguyệt có thể quan tâm tới Cố Duệ nhiều một chút.

“Ừ, chờ lát nữa tôi sẽ về, đúng rồi, tôi vừa nãy ở trong nước tu luyện, phát hiện xương cá trên mảnh ngọc này có điểm sáng, nhưng không biết đó là gì, anh hiểu biết nhiều, anh giúp tôi xem thử xem.”