Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 180: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 8)




Bưu phẩm chỉ gói mộtlớp bên ngoài, vừa mở ra, Vãn Tình lập tức sửng sốt, tay cô lật giởnhanh từng bức ảnh, tuy rằng trong lòng không cuộn trào như sóng ngầm,nhưng cô vẫn không thôi kinh hoàng, khẳng định là có gì đó không đúngrồi!

“Chị Hạ, quà gì vậy ạ?”

Tiểu Quách đang chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy vẻ mặt của Vãn Tình đột nhiên trầm ngâm nên đứng lại hiếu kì hỏi:

“Không có gì!”

Tay Vãn Tình nhanh chóng giật giở hộp bưu phẩm, chỉ có địa chỉ của công ty chuyển phát nhanh.

Địa điểm và người xuất hiện trong bức ảnh khiến Vãn Tình không khỏi vỗ vỗ đầu để mình tỉnh táo lại.

Kiều Tân Phàm không thể phản bội cô, không thể nào.

Nhưng cảnh tượng trong bức ảnh, rõ ràng là Vãn Tình đã từng thấy qua rồi, đólà câu lạc bộ đêm Danh Đô, rõ ràng là chụp vào ban đêm thì không gianmới tối tăm như vậy, và người phụ nữ dựa vào lòng Kiều Tân Phàm thìkhông rõ mặt, mà chỉ thấy mái tóc đen dài xõa tung của cô ta.

Côcầm lấy điện thoại, định gọi đến hỏi Kiều Tân Phàm, nhưng cuối cùng côlại dừng lại. Tại sao Kiều Tân Phàm lại phải làm như thế chứ? Bởi vì làTịnh Ái? Hay là một người nào đó khác?

Vãn Tình mãnh liệt chối bỏ ý nghĩa xuất hiện trong đầu cô, bởi vì mỗi ngày anh đều về nhà rất sớm, cùng cô ăn cơm, cùng cô xem TV, thậm chí còn cùng cô tắm rửa, ngủ cùngcô…

Vãn Tình cắn môi nhìn ngày tháng có lưu lại trên bức ảnh,chẳng phải là buổi tối hôm đó khi cô và Kiều Tân Phàm cùng nhau đến đósao?

Vãn Tình một lần nữa đến câu lạc bộ đêm đó, cảm các nơi nàyrất kỳ quái, chứa đựng điều gì đó rất khó chịu, cô theo bản năng cảmthấy chán ghét nơi này.

Nhưng Vãn Tình vẫn dứt khoát đi vàotrong, đương nhiên là cô đeo kính đen để che đi khuôn mặt mình. Thật rakhi mua cặp kính này cô rất thích, vì đeo vào có cảm giác ngốc ngốc.Nhưng bây giờ đeo lên thì lại khiến cô cảm giác rất nữ tình và lạnhlùng.

Câu lạc bộ đêm to lớn thế này thật giống mê cung, Vãn Tìnhcầm bức ảnh trong tay, tìm căn phòng ngày hôm đó, cô còn nhớ rõ là cănphòng đầu tiên ở góc lầu hai.

“Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?”

Nữ phục vụ đứng trước cửa rất chu đáo hỏi, Vãn Tình nhanh chóng giơ bức ảnh ra nói:

“Cô có từng gặp người đàn ông trên bức ảnh này không?”

Nữ phục vụ kia thản nhiên nhìn bức ảnh giống như đang ngắm một người đàn ông đẹp trai bình thường mà thôi, sau đó cô ta lắc đầu.

“Chưa từng gặp qua. Nếu như là một vị khách nổi bật thế này thì tôi sẽ nhớ rõ.”

Vãn Tình biết rằng cô ta nói thật, sau đó cô lại nói:

“Cô có biết vài ngày trước là ai trực ở đây không?”

Nữ phục vụ kia cẩn thận, nghi hoặc nhìn Vãn Tình, kiểu tra hỏi này đúng là càng lúc càng dồn dập. Cô ta nhìn Vãn Tình từ đầu đến chân, rồi cẩnthận nói:

“Nói chung là chúng tôi phải giữ bí mật cho khách hàng. Còn về việc vài ngày trước là ai trực thì tôi thật sự không rõ.”

Vãn Tình đang chuẩn bị tiếp tục dò hỏi thì Kiều Tân Phàm gọi điện thoại đến.

“Anh đang ở nhà hàng Tư Đế Khắc đối diện trung tâm thương mại Kim Ưng, em ăn cơm tối chưa?”

Vãn Tình vừa nghe xong, cô không khỏi hơi kích động, cô nói dối là một mình ra ngoài mua sắm, hẳn là Kiều Tân Phàm sẽ tin tưởng, nhưng lại khôngngờ anh lại đến phía bên đối diện chờ cô.

Kiều Tân Phàm như thế này lại có thể làm chuyện có lỗi với cô sau lưng cô sao?

“Ô, không thấy có gì cảm thấy thích cả, em sẽ ra ngay.”

Vãn Tình định tạm thời thôi không dò hỏi nữa, có lẽ trực tiếp hỏi Kiều TânPhàm thì tốt hơn, nhưng bên kia đầu dây, Kiều Tân Phàm đã lại hoài nghihỏi:

“Sao mà ồn quá vậy?”

Anh thản nhiên hỏi, tiếng ồn này không giống như âm nhạc thường nghe ở trung tâm thương mại. Vãn Tìnhvội vàng che điện thoại rồi nói:

“Không có gì, chỉ là vừa đi ngang qua một khu đang phát nhạc mà thôi.”

Trung tâm thương mại Kim Ưng thật sự là có nơi phát nhạc như vậy, nên KiềuTân Phàm không muốn truy hỏi thêm nữa, mà chỉ nghe thấy anh cười:

“Không có gì muốn mua thì em xuống ăn cơm đi, đừng để bị đói.”

Càng như thế này, Vãn Tình vàng khẳng định rằng Kiều Tân Phàm có chuyện gì giấu cô.

Tại nhà hàng Tư Đế Khắc, Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm vui vẻ đặt đĩa thịt bò đã cắt xong đến trước mặt cô, còn cô chỉ chậm rãi ăn.

“Sợ là em không thích nên anh đã gọi chín chín phần! Nếu em không muốn ăn thì chúng ta đổi nhà hàng khác.”

Kiều Tân Phàm nhìn thấy Vãn Tình ăn không mấy hứng thú thì không hỏi đề nghị như thế. Lúc này Vãn Tình đón nhận ánh mắt trong suốt của Kiều TânPhàm, cô không khỏi ngoài nghi có phải là ai đó đã cố ý chỉnh sửa ảnhchụp rồi hay không. Từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy rõ cô gái kia.

“Không đâu, ngon lắm. Nhưng chỉ nhìn em ăn, anh cũng ăn đi.”

Lần này, Vãn Tình hoàn toàn không cảm thấy đau lòng đến không hít thở nổinhư lần trước gặp Tịnh Ái nữa, mà ngược lại cô cảm thấy bình tĩnh và lýtrí. Có lẽ là bởi vì cô đã tin tưởng Kiều Tân Phàm một cách vô điềukiện.

“Ừm!”

Kiều Tân Phàm còn rót rượu vang vào ly cho Vãn Tình, cô vừa ăn, vừa uống rượu, sự nghi ngờ trong lòng vô tình tanbiến. Tin tưởng Kiều Tân Phàm thì sẽ không có lỗi với chính mình, còncàng hoài nghi anh phản bội mình thì được cái gì chứ?

Mười mộtgiờ đêm, Vãn Tình bị khuất phục bởi nụ hôn ngọt ngào của Kiều Tân Phàm,cô yên lặng nằm trong lòng anh, nhưng cô không an tâm ngủ dễ dàng nhưmọi ngày, mà hễ nhắm mắt lại thì lại nhìn thấy những bức ảnh kia.

So với cô thì Kiều Tân Phàm có vẻ thích thú và bình yên hơn, từ đầu đếncuối đều luôn ôm chặt cô, gối đầu lên tay cô, có vẻ như anh đã không còn bị chứng mất ngủ nữa rồi.

Vãn Tình nghe hơi thở đều đều của Kiều Tân Phàm, cô không khỏi vỗ vỗ hai ma vì những suy nghĩ miên man củamình, so với việc cứ bất an thế này, chi bằng đợi sáng mai dậy rồi hỏianh.

Vãn Tình quyết định như thế rồi cô mới dần dần cảm thấy buồn ngủ. Nhưng ngay khi vừa lơ mơ ngủ thì lại nghe thấy tiếng điện thoạirung, sau đó người bên cạnh cô yên lặng đứng dậy. Trong tiềm thức, VãnTình cảm thấy cả kinh, lập tức tỉnh táo lại.

“Ừ, tôi sẽ đến ngay.”

Kiều Tân Phàm cố gắng đè giọng xuống thật thấp, nhưng Vãn Tình lại nghe thấy rất rõ.

Tim Vãn Tình đập rất nhanh, sau đó cô còn nghe thấy tiếng Kiều Tân Phàmthay quần áo, nhẹ nhàng như thể sợ đánh thức cô, thậm chí anh còn cầmtay cô để vào bên trong chăn, cẩn thận đắp lại chăn cho cô rồi mới nhẹnhàng đóng cửa phòng.