Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 152: Bảo vệ thúc thúc




💋 edit: Phương Moe 💋

Tuy Giang Diệu tuổi còn nhỏ nhưng thân phận lại tôn quý, La thị thân là đương gia chủ mẫu nên đương nhiên không thể để cho một đám tiểu cô nương bồi tiếp Giang Diệu, trùng hợp là thiếu một chân đánh bài lá nên La thị liền lôi kéo Giang Diệu cùng ngồi.

Nhìn La thị nhiệt tình, Giang Diệu cũng không từ chối. Huống hồ Giang Diệu cũng đang ngứa ngáy tay nên nàng liền ngồi xuống.

Tại bàn có hai mợ là La thị, Tần thị và một vị phu nhân. Giang Diệu nghe La thị giảng giải luật chơi thì nàng thấy cách chơi bài lá của người Dân Châu cũng tương tự như kinh thành, vì thế mà nàng cũng bắt đầu chuyên tâm vào chơi, hơn nữa nàng chơi bài lá cũng rất giỏi đó nha.

La thị vốn chỉ muốn bắt chuyện, chứ nàng cũng không hi vọng Giang Diệu có khả năng chơi trò này, nhưng hiện nay thấy Giang Diệu đánh bài đúng là ra dáng, mà ván đầu tiên đã thắng luôn nên nàng cũng không dám coi khinh Giang Diệu.

La thị là người mê đánh bài. Trong ngày thường chỉ cần rảnh rỗi là sẽ ngay lập tức tụ tập nhóm tỷ muội thân thiết. Mà nàng đánh bài lại có một thói hư tật xấu là chính mình đánh bài thì chậm rì rì nhưng lại không chịu nổi người khác ra bài chậm, nếu mà thấy chậm thì nàng liền thúc giục, rồi cứ lời qua tiếng lại như thế có lúc liền tranh cãi ầm ĩ cả lên.

Tuy lúc này Giang Diệu thắng nhưng La thị cũng không phải là người thua duy nhất, nhìn trình độ đánh bài của Giang Diệu rất tốt, ra bài vừa nhanh vừa chuẩn nên rất hợp ý La thị, đánh không tới mấy ván là La thị một câu “Diệu Diệu”, hai câu “Diệu Diệu”, gọi đến mức nhiệt tình.

Mấy ngày nay Giang Diệu đang cảm thấy rất vô vị, hôm nay ngồi bồi La thị đánh bài lá làm nàng cũng thấy vui vẻ, chỉ trong chốc lát là hai người liền quen thuộc.

Giang Diệu cũng không dám lần nào cũng thắng, mà thỉnh thoảng nàng vẫn thả cho La thị và Tần thị để cho hai người đó thắng vài lần, phải có qua có lại như thế thì chơi mới vui vẻ được.

Lúc này La thị vừa thắng, nụ cười xán lạn vươn tay thu bạc rồi quay về phía nữ nhi nói:

“A Yên cũng nên học tập biểu tẩu của con một chút đi..”

Tống Yên không tinh thông trò này nên cũng không cảm thấy hứng thú, La thị cũng đã dạy vài lần nhưng thấy nữ nhi đánh bài rất đần nên cũng không muốn dạy nữa.

Tống Yên ngồi xem mà cũng rất khâm phục vị biểu tẩu này, nàng vừa nghe mẫu thân nói như vậy thì cũng có chút không nhịn được mà nũng nịu nói lầm bầm:

“Nương cũng bắt đầu thiên vị biểu tẩu …”

La thị cười cợt thu dọn ngân phiếu trong tay, mới đầu nàng thấy cháu ngoại trai cưới tiểu tức phụ tuổi còn quá nhỏ nên nàng còn sợ vị tiểu Vương phi kim tôn ngọc quý này sẽ kiêu ngạo khó chiều, nào ngờ đến khi tiếp xúc thì nàng mới phát hiện tiểu cô nương này rất khiến người yêu thích, dáng vẻ mỹ miều tính tình lại tốt, đến thời khắc mấu chốt thì rất mạnh mẽ kiên định chứ không phải cái loại mà hơi tý là khóc sướt mướt lau nước mắt.

Dù sao ngày ấy Giang Diệu đối mặt với khí thế của lão thái thái thì La thị cũng nhìn ở trong mắt, đúng là không thể trách được vì sao tiểu cô nương này lại có vận mệnh tốt như vậy.

Còn ở phía đằng này thì Tống lão gia gia đang cùng Lục Lưu nói chuyện ở hành lang, thấy phía đó không xa có bàn bốn người đang ngồi đánh bài lá, nhìn nụ cười long lanh của cháu ngoại dâu, Tống lão gia gia nhàn nhạt hỏi:

“Chính là tiểu cô nương kia sao?”

Lục Lưu giương mắt nhìn sang, thấy vật nhỏ của hắn cười đến vui vẻ làm khuôn mặt hắn cũng lộ ra chút nhu tình, nhẹ giọng “vâng” một tiếng.

Tống lão gia gia nói:

“Tiểu cô nương này lúc mới gặp ta thì khách khí lễ phép, giáo dưỡng đúng là không tệ. Vào lúc này nhìn thấy thì mới thấy là người có cá tính hoạt bát. Như vậy cũng tốt, con quá mức yên tĩnh vì thế bên cạnh nên có người náo nhiệt một chút… chỉ là con mới vừa thành thân từ tháng năm vậy mà tháng tám đã đến Dân Châu, sợ là trong lòng tiểu cô nương khó tránh khỏi không thoải mái nên con đừng quá bận rộn mà hãy ở bên cạnh tiểu cô nương này nhiều một chút.”

Sống đến tuổi này rồi, lão nhân gia đã sớm coi nhẹ mọi chuyện, lúc hắn còn trẻ cũng quá mức bận rộn đến quên người nhà, bây giờ nghĩ lại thì đúng là cái có được không bù đắp nổi cái đã mất.

Lục Lưu cung thuận nói:

“Nàng đã sớm biết trước chuyện này.”

Lần này đúng là đến phiên Tống lão gia gia sửng sốt. Ông quay sang nở nụ cười sang sảng, vỗ vỗ vai ngoại tôn:

“Ánh mắt của con thật không tệ, gia thế tiểu cô nương nhà người ta như vậy mà có thể rời xa người nhà tới đây cùng con chịu khổ, thật sự đúng là hiếm thấy.”

Ông lại vỗ vai ngoại tôn mấy lần, thở dài một tiếng nói tiếp:

“Có thể thấy con thành thân thì ta coi như cũng đỡ áy náy với mẹ của con…”

Lục Lưu mím môi không lên tiếng.

Tống lão gia gia tiếp tục:

“Tính khí ngoại tổ mẫu của con thì con đã rõ ràng nhất. Vân Dao mất đi là cú sốc quá lớn đối với bà ấy, bà ấy…”

Nói đến đây ông liền cảm thấy chuyện này không thích hợp, dù sao trước đây ông cũng có phản đối con rể tái giá cùng nữ nhi nhưng khi đó ông biết được con rể và nữ nhi có lén lút qua lại với nhau nên chỉ có thể để nữ nhi gả cho hắn. Hơn nữa thê tử lại cực lực muốn thành toàn mong muốn của tiểu nữ nhi, vì thế ông không còn cách nào khác mà chỉ có thể gật đầu.

Tống lão gia gia vốn nghĩ tiểu nữ nhi có thể thay thế tỷ tỷ chăm sóc ngoại tôn tuổi nhỏ đáng thương. Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cái đinh trong mắt là ngoại tôn, dù sao nếu ngoại tôn còn ở đó thì vị trí Thế tử của Tuyên Vương phủ chỉ có thể là của hắn.

Nhưng ở đời ai có thể ngờ người dì ruột này còn không bằng người ngoài…

Con rể vốn đem cái chết của thê tử đổ lên đầu ngoại tôn đáng thương, lại thêm vào tiểu nữ nhi của ông gả đến suốt ngày ghé vào lỗ tai con rể nói ngoại tôn là đồ sát tinh, nếu không con rể cũng không đến nỗi càng ngày càng căm ghét chính con trai ruột của mình, thậm chí khi ngoại tôn mới chỉ là tiểu hài tử bốn tuổi mà hắn lại nhẫn tâm ném ngoại tôn vào sâu trong núi tuyết, nơi có nhiều dã thú quá lại…

Tống lão gia gia thở dài một hơi, lại nói:

“Thôi, con ghi hận liền ghi hận đi.”

Dù sao thời điểm hài tử này bất lực nhất thì Tống phủ bọn họ lại đóng chặt cửa không quan tâm, mà mặc kệ đứa nhỏ này cô độc bất lực khóc lóc ở bên ngoài hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể trở lại Tuyên Vương phủ.

(๑>◡<๑)

Tống lão thái thái vốn đang nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi, vừa nghe được tin lão già nhà mình lại mời Lục Lưu lại đây thì liền tức giận không chịu được, bà vội vàng để nha hoàn nâng mình dậy để đi đuổi cái đồ sát tính kia ra khỏi nhà mình.

Đến khi đi tới sân viện, nhìn thấy Tống lão gia gia đang nói chuyện cùng Lục Lưu thì bà càng tức giận đến mù quáng.

Tuy nói mười mấy năm nay không thấy ngoại tôn này nhưng dáng vẻ kia chỉ cần nhìn một chút là liền nhận ra.

Tống lão thái thái chỉ thẳng tay vào mặt Lục Lưu mắng:

“Người là đồ sát tinh, tại sao ngươi lại dám đến Tống gia chúng ta? Tống gia không hoan nghênh ngươi, ngươi cút đi cho ta, cút đi!”

Nói xong liền muốn đi qua xua đuổi.

Mặt mày Lục Lưu lạnh lẽo, thẳng tắp đứng ở đằng kia, nam tử cao to kiên cường há có thể để cho một phụ nhân tuổi già muốn động là có thể động được sao??

Sắc mặt Tống lão gia gia nhất thời thay đổi. Ông phải khuyên can đủ đường thì đứa nhỏ này mới chịu gật đầu đến Tống phủ mừng lễ chúc thọ.

Tống lão gia gia giữ vai thê tử quát lên:

“Bà đừng có hồ đồ. Hôm nay khách nhân rất nhiều, bà muốn để mọi người coi Tống phủ chúng ta là trò cười sao?”

Tống lão gia gia quát lớn tiếng thì căn bản cũng không thể lọt vào tai Tống lão thái thái.

Hiện tại bà chỉ biết nhìn chòng chọc vào nam tử phía trước mặt, trong đôi mắt như chứa nọc độc, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ta thà rằng để người ta chế giễu cũng không bao giờ muốn thấy cái đồ sát tinh này! Hắn khắc chết cha mẹ hắn thì thôi đi, đằng này hắn còn làm tiểu nữ nhi của ta… ôi Vân Dao…”

Nói đến tiểu nữ nhi Tống Vân Dao là Tống lão thái thái liền không khống chế được tâm tình.

Các nữ quyến đang đánh bài lá cách đó không xa cũng đều đã nghe thấy tiếng ầm ĩ và đang tiến về phía này.

Nữ tuyến Tống phủ thì biết rõ nội tình, còn các nữ quyến hôm nay đến chúc thọ thì quá nửa cũng đã biết một chút.

Vào lúc này thấy Tống lão thái thái mất khống chế đối với cháu ngoại của mình như vậy, những kẻ tò mò liền tiến tới để xem trò hay.

Con dâu La thị, Tần thị cũng vội vàng đi tới bên cạnh an ủi, chỉ hi vọng tính tình nóng nảy của Tống lão thái thái đừng phát tác trước mặt khách nhân.

Tống Yên cũng nhẹ nhàng động viên vỗ về Tống lão thái thái:

“Tổ mẫu xin bớt giận, tổ mẫu đừng nóng tính rồi lại ảnh hưởng tới sức khoẻ.”

Trong lòng nàng cũng hiểu được lần trước tổ mẫu mới gặp biểu tẩu mà đã có phản ứng như vậy, hôm nay nhìn thấy biểu ca thì làm sao có thể nhịn được? Không cẩn thận có khi tổ mẫu còn có thái độ quá khích.

Tống lão thái thái đem những người động viên ở bên cạnh đẩy hết ra, quay sang phía Lục Lưu nói:

“Ngươi dám nói Vân Dao không phải ngươi tự tay hại chết sao? Nếu không phải do ngươi thì Vân Dao làm sao có thể tự nhiên bị điên?”

Mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ nữ nhi người không ra người, quỷ không ra quỷ là tâm Tống lão thái thái lại đau đến nhỏ máu.

Bà tỉ mỉ chăm sóc, thật vất vả mới thấy nữ nhi có chuyển biến tốt thì mới biết được nữ nhi ở Tuyên Vương phủ sống cũng không thoải mái….bà già kia lại một lòng một dạ che chở cho cái đồ sát tinh này!

Tống lão thái thái càng nghĩ càng căm hận, liền giơ tay lên muốn đánh người.

Giang Diệu mới vừa vội vàng rẽ đám người chạy đến đây, đúng lúc thấy được cảnh kinh hãi này, nàng liền nhanh chóng đứng trước mặt Lục Lưu, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay Tống lão thái thái đang muốn đánh xuống Lục Lưu, lạnh lùng nói:

“Tống lão thái thái đừng có quá đáng!”

Tống lão thái thái bị bất ngờ nên càng tức giận đến nổi gân xanh, bà gằn giọng:

“Ngươi buông tay!”

Đúng thật là có uy nghiêm. Tống lão thái thái mới gầm lên một tiếng đã khiến trong lòng những nữ quyến ở đây run lên, tâm nhất thời thấy sợ hãi.

Nhưng Giang Diệu sao có thể buông tay? Nàng dùng sức siết chặt cổ tay Tống lão thái thái, âm thanh càng lạnh lùng:

“Ta buông tay để bà có thể tuỳ ý đánh nam nhân của ta sao? Làm sao ta có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này?”

Tuy rằng nàng biết Lục Lưu chắc chắn sẽ không để bản thân mình bị đòn.

Lực tay Tống lão thái thái cũng rất lớn, may mà Giang Diệu hiếu học, thời điểm nhìn ba ca ca luyện võ thì nàng cũng bảo các ca ca dạy nàng một ít thuật phòng thân, mà cái chuyện nắm cổ tay này thì chỉ cần nắm đúng chuẩn vị trí thì cho dù khí lực của nàng không nhiều bằng đối phương thì cũng có thể kìm hãm đối phương đến ngoan ngoãn.

Tống Yên và Tống Tư nhìn vị biểu tẩu này của mình, vốn các nàng cảm thấy biểu tẩu là một phụ nhân xinh đẹp nhu nhược, người lại nhỏ nhắn như thế vậy mà trên người lại có một luồng cử chỉ hiệp nghĩa, nếu không phải do trường hợp không đúng thì bọn họ thật muốn vỗ tay khen hay.

Tống lão thái thái trợn muốn rách cả hai con mắt, liên tục: “Ngươi ngươi ngươi…” không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Một lúc sau bà mới cười lạnh nói:

“Nam nhân của ngươi trước kia đã khắc chết cha mẹ hắn, sau đó vị tổ mẫu duy nhất cũng bị hắn khắc chết, người nhà họ Tống chúng ta vẫn sống tốt vì nhờ có những năm gần đây không tiếp xúc với hắn, nếu không thì sợ là bà lão này cũng không sống đến bây giờ. Ngươi còn trẻ như vậy, theo hắn sợ là sẽ đoản mệnh.”

Đây chính là đang trù Giang Diệu chết sớm!

Lời này vừa dứt thì Lục Lưu vốn đang yên tĩnh nhất thời đôi mắt đỏ rực như đổ máu, hắn nhanh chóng rút lấy thanh kiếm trên eo thị vệ ở phía sau, tiếng vỏ kiếm rơi xuống đất “loảng xoảng”.

Ngay sau đó đã thấy Lục Lưu vung một đường kiếm kề sát vào trên cổ Tống lão thái thái…

Các nữ quyến đứng xem ở bên cạnh khi nào thì từng nhìn thấy cảnh tượng như này, nhất thời bị hoảng sợ mà thét chói tai.

Sắc mặt Tống lão thái thái cũng trắng bệch, nếp nhăn già nua trên mặt cũng run run, ngay cả hai chân cũng run lẩy bẩy bị một phen sợ hãi.

Bà quản gia mấy chục năm tuy có uy nghiêm nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như này. Hiện nay cảm nhận được thanh kiếm lạnh lẽo đang kề trên cổ, Tống lão thái thái hiểu được nam tử trước mặt là người không có nhân tính, có thể sẽ thật sự ra tay….

Tống lão gia gia giật mình cũng không dám tiến lên sợ kích thích đến Lục Lưu, chỉ nhẹ giọng kêu: “Lục Lưu!”

Ông thật sự sợ Lục Lưu sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.

Giang Diệu cũng bị doạ sợ, lại thấy Tống lão thái thái còn muốn nói điều gì nên Giang Diệu vội vàng quát lên:

“Bà câm miệng!”

Giang Diệu nhức đầu không chịu được, bà lão này đúng là không muốn sống nữa hay sao mà vẫn còn muốn mở miệng ra nói.

Giang Diệu buông tay Tống lão thái thái mà từ nãy nàng đang nắm ra rồi lại nhanh chóng nắm lấy đôi tay đang cầm kiếm của Lục Lưu, ngước mắt nhìn hắn:

“Lục Lưu, chúng ta mặc kệ họ. Chúng ta về nhà, có được hay không?”

Sau đó nàng lại vươn tay vuốt ve khuôn mặt đang lạnh lẽo dị thường của nam nhân, ánh mắt nàng nhìn hắn dịu dàng vô tận.

Lục Lưu lúc này mới chậm rãi đem kiếm đang kề ở trên cổ Tống lão thái thái rời đi. Nhưng ngay sau đó sắc mặt Lục Lưu lạnh lẽo đầy sát khí, hắn đột nhiên dùng sức đem thanh kiếm phóng đến phía trước, thanh kiếm xé gió sượt qua sát mặt Tống lão thái thái rồi cắm “phập” một tiếng vào thân cây ở phía sau.

Sắc mặt Tống lão thái thái sợ hãi cực độ, miệng há to, hai chân mềm nhũn đứng không vững.

Người bên cạnh nhất thời không dám đỡ lấy mà chỉ có thể tuỳ ý để Tống lão thái thái ngồi co quắp ở dưới đất, trên mặt đất bất chợt bị ướt một mảng lớn.

Ngửi thấy mùi nước tiểu khai nồng, các vị phụ nhân ở đây vội vàng dùng khăn che mũi, lông mày nhíu lên đầy ghét bỏ.

Giang Diệu thở phào nhẹ nhõm, nàng lẳng lặng nhìn Tống lão thái thái đang ngồi sụp trên mặt đất, sau đó mới nói:

“Hôm nay phu quân của ta vì nể mặt ngoại tổ phụ nên mới đến Tống gia, sau này nếu không phải chuyện gì gấp gáp thì chúng ta cũng sẽ không đến Tống gia để bị người ta mắng. Có điều ngày sau nếu Tống gia có chuyện gì khó khăn cũng đừng đến Tuyên Vương phủ của chúng ta để van cầu. Ta chính thức tuyên bố Tuyên Vương phủ tuyệt đối mặc kệ!”

Dứt lời, Giang Diệu liền quay sang phía Tống lão gia gia vẫn còn chưa hồi thần, lễ nghi chu đáo nở nụ cười:

“Cháu dâu xin dẫn phu quân trở về. Cháu dâu chúc ngoại tổ phụ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

Thấy ngoại tôn và cháu ngoại dâu rời đi, Tống lão gia gia lúc này mới dặn dò hạ nhân:

“Còn không nhanh chóng đem lão thái thái đi vào…”

Rồi lại hướng về phía nha hoàn nói:

“Đi gọi đại phu!”

Xong xuôi ông mới ngước mắt nhìn đôi tiểu phu thê đã đi xa, trong ánh mắt không khỏi toát lên một chút ảo não.

Tình cảnh ngày hôm nay là chuyện ông không hề ngờ tới.