Thịnh Sủng

Chương 96: Chương 96






Cảnh Tông Hoàng đế nghe được tin tức, ngẩng đầu lên, quát nội thị: "Cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Nội thị run rẩy bẩm: "Tề Vương phủ làm tiệc thành thân, nhưng Tề vương bị hạ độc, đã độc phát bỏ mình.

Tề vương phi và Vi thiếu tướng cùng rất nhiều người đã mang thi thể Tề vương đến bên ngoài cửa cung cầu kiến, nói Tề vương là do người của thái tử đầu độc, cầu hoàng thượng làm chủ."
Thánh chỉ trong tay Cảnh Tông Hoàng đế rơi xuống đất, trong lòng không muốn tin tưởng những những chuyện mình vừa nghe thấy, chỉ thì thào nói: "Tử Trai bị độc phát mà chết? Trẫm vì đại cục, nên luôn dung túng cho Thái tử, hắn mới dám hai lần ba lượt hạ độc hại Tử Trai."
Nội thị vẫn đang quỳ trên mặt đất phát run, Tề vương chết rồi, Tề vương phi vẫn nói là do thái tử đầu độc, lần này sẽ đại loạn rồi.
Cảnh Tông Hoàng đế phục hồi tinh thần, quát lên: "Truyền Tề vương phi và mấy người kia vào!"
Hạ Trọng Phương nhìn Trầm Tử Trai nằm trên băng ca, thấy hắn không còn hô hấp, thân thể cứng ngắc, tuy biết là giả, nhưng vẫn thấy rất bất an, khóc đến mắt cũng sưng lên.
Lữ Bát Nương cải trang thành bộ dáng của gã sai vặt, khiêng băng ca, thấy Hạ Trọng Phương khóc nhiều đến vậy, không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ Tề vương đã chết thật rồi sao?
Đúng lúc này, nội thị tới truyền lời, cho bọn họ mang thi thể Trầm Tử Trai vào, mọi người đi sau nội thị tiến vào điện.
Lại nói Trầm Tử An sau khi trở lại phủ thái tử, vội vàng đến chỗ thái tử bẩm báo nguyên do sự việc.
Thái tử vừa nghe, sắc mặt cũng biến đổi, mắng: "Nhất định là người của lão Tứ hạ độc Tề vương, rồi đổ vấy lên người bản thái tử."
Trầm Tử An nói: "Phụ thân, Vi thiếu tướng từ trên người kẻ xâm nhập vào Tề vương phủ tìm ra được độc phấn, một người trong đó còn có lệnh bài của phủ thái tử, nhân chứng vật chứng đều có, lần này, nếu chúng ta muốn cởi bỏ hiềm nghi chỉ sợ phải chịu một phen trắc trở."
Điền An Mực ở bên cạnh nói: "Tề vương chết rồi, tất nhiên hoàng thượng sẽ rất tức giận, sẽ không để cho thái tử điện hạ biện bạch."
Thái tử hít sâu một hơi nói: "Chuẩn bị vào cung."
Trong cung, Cảnh Tông Hoàng đế đã xuống ngự tọa, cũng không nhìn đám người Hạ Trọng Phương, chỉ đến nhìn Trầm Tử Trai, thấy sắc mặt hắn như tro tàn, đôi môi tím bầm, hoàn toàn không còn hô hấp, tay nắm chặt thành quyền, khàn giọng hô: "Truyền thái tử vào cung!"
Lúc này, Quý Minh Xuân và Trần Hiên đang mật đàm trong sương phòng của một quán rượu.

Quý Minh Xuân cảm thấy có chút kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Tề vương đã hai lần trúng độc, theo lý thuyết, càng nên cẩn thận mới phải, không ngờ tới lúc này còn chủ quan như vậy, giúp người của chúng ta dễ dàng đắc thủ."
Trần Hiên nói: "Hoặc là, hắn nghĩ có Vi Thiên Trạch ở Tề Vương phủ, vương phủ được giám thị chặt chẽ, sẽ không có người dám lẻn vào vương phủ, vì vậy mới có nhiều sơ xuất như vậy.

Mặc kệ là như thế nào, Tề vương đã chết, thái tử nhất định phải gánh trên lưng nỗi oan này.

Chỉ cần hoàng thượng giận dữ, phế thái tử là Tứ Vương Gia có thể hồi kinh rồi.

Lần này là một mũi tên trúng hai đích."

Bọn họ đang nói chuyện thì lại có người đi vào mật báo: "Thái tử đã vào cung!"
"Được rồi, lúc này thái tử có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được nỗi oan này." Trần Hiên cười nói.
Thái tử vừa tiến vào điện, thấy Cảnh Tông Hoàng đế tức giận, mọi người chất vấn, vả lại nhân chứng vật chứng đều đủ cả, thế nhưng hắn lại nhìn về phía hai người đang quỳ xuống, quát: "Nói, có phải Tứ Vương Gia phái các ngươi độc sát Tề vương hay không?"
Hai người kia cùng nhau hô: "Thái tử điện hạ,.

.

.

.

.

." Nói xong thì ngẹo đầu, té xuống đất.
Phương ngự y tiến lên kiểm tra, rồi bẩm: "Hai người này vốn đã giấu sẵn độc dược trong miệng, bây giờ chỉ cắn vào chất độc, độc tính phát tác thì sẽ bị độc phát mà chết."
Hạ Trọng Phương lại nói: "Hai người kia vừa thấy thái tử liền để độc phát mà chết, đây rõ ràng là ước hẹn của thái tử với bọn họ, khiến bọn họ không thể nói ra sự thật.

Cầu hoàng thượng làm chủ!"
Thái tử thở dài nói: "Bản thái tử muốn xuống tay, sẽ không lộ ra nhiều sơ hở như vậy, rõ ràng là có người vu hãm, muốn cho bản thái tử và Tề vương - hai bên cùng tổn hại, người đó ở giữa được lợi."
Rõ ràng, lời nói của thải tử là nhắm thẳng vào Tứ vương gia Trầm Thiên Thịnh.
Hạ Trọng Phương biết, lần này nếu để cho thái tử có cơ hội xoay chuyển tình thế, Trầm Tử Trai liền "Chết vô ích" rồi, nên thét to: "Thái tử điện hạ, ngươi nói những thứ này tất cả đều là có người vu hãm ngươi, nhưng việc ngươi phái thích khách đến vương phủ, lệnh cho nàng ám sát Tề vương, cái này không phải là người khác vu hãm chứ? Lữ Bát Nương ở chỗ nào?"
Lữ Bát Nương vốn đang quỳ gối bên cạnh băng ca, nghe vậy liền đáp lại một tiếng.
Thái tử vừa nghe thấy giọng nói này mới nhận ra người bên cạnh băng ca đang giả trang gã sai vặt chính là Lữ Bát Nương, nhất thời bật thốt lên: "Lữ Bát Nương!"
"Còn không phải là ta sao? Thái tử điện hạ." Lữ Bát Nương lắc đầu một cái, quỳ gối, khấu đầu trước Cảnh Tông Hoàng đế, rồi đem chuyện mình đến phủ thái tử như thế nào, nhận được mệnh lệnh để nàng đi ám sát Trầm Tử Trai ra sao, nhất nhất nói ra mọi chuyện.
"Vĩnh Xương, ngươi còn lời gì để nói ?" Cảnh Tông Hoàng đế giận không kiềm được nói: "Ngươi không thể chấp nhận Tử Trai được sao?"
Đến nước này, thái tử cũng biết không cách nào biện bạch, chỉ nghĩ, hôm nay cũng chỉ có thể như vậy, không thể nể tình phụ tử rồi, hắn đột nhiên hét lớn: "Người đâu!"

Đám người của thái tử túc trực bên ngoài Dưỡng Tâm, đó đều là những người mà thái tử bí mật điều động thay thế dần để khiến người của mình trở thành thị vệ ở Dưỡng Tâm điện.

Nghe thái tử gọi, mấy thị vệ nhanh chóng tràn vào trong điện, vây đám người Hạ Trọng Phương và Vi Thiên Trạch lại.
Thái tử không để ý tới Cảnh Tông Hoàng đế, chỉ nói với thị vệ: "Đem những nghịch đảng này giết hết đi, không chừa một mống."
Thị vệ mới chuẩn bị rút kiếm ra thì nghe thấy:"Ai dám động thủ?"
Lữ Bát Nương đã nhanh chóng nhảy lên , rút cây trâm từ trên đầu xuống, dí vào giữa cổ họng thái tử, quát lên: "Đây là cây trâm bình thường nhưng bên trong có chứa độc dược, đâm vào da thịt, kiến huyết phong hầu ( chất cực độc), chắc chắn không có cơ hội sống xót."
Thái tử kinh hãi, thị vệ cũng phải ngừng động tác.
Cảnh Tông Hoàng đế sớm đã nở nụ cười nhưng là cười ra nước mắt, sau đó vỗ vỗ tay nói: "Người đâu!"
Hắn vừa nói xong thì một đám thị vệ ngoài điện tràn vào, bao vây toàn bô thị vệ của thái tử.
Lữ Bát Nương vội lui ra sau, đứng sang bên cạnh Hạ Trọng Phương.
Thái tử thấy vậy, biết đại sự không thành, chỉ tâm tâm niệm niệm hỏi Cảnh Tông Hoàng đế: "Thì ra là phụ hoàng luôn một mực hoài nghi ta."
Cảnh Tông Hoàng đế thở dài nói: "Vĩnh Xương, trẫm nhìn lầm ngươi rồi."
Trong cung thải tử cũng có rất nhiều tai mắt, nhưng muốn đổi toàn bộ thị vệ của Dưỡng Tâm điện thành người của mình, thì thái tử vẫn không thể hoàn toàn lừa gạt được Cảnh Tông hoàng đế.
Thái tử thở dài, quỳ xuống nói: "Tất cả là lỗi của nhi thần, những người khác của phủ thái tử đều không liên quan đến chuyện này, xin phụ hoàng bỏ qua cho họ!" Nói xong hắn đứng lên, rồi đột nhiên xoay người, rút thanh kiếm trên người của một thị vệ, một kiếm ngang cổ, máu phun ra năm thước.
Cảm thấy có một chút máu tươi bắn vào mặt, Trầm Tử Trai không khỏi đưa tay sờ sờ mặt, ngồi dậy.
"Thái tử!"
"Vương Gia!"
Câu đầu, mọi người kinh hô vì thái tử tự sát.

Câu sau, là do Trầm Tử Trai ngồi dậy, khiến mọi người bất ngờ mà kêu lên.
Chuyện xảy ra trong điện Dưỡng Tâm, rất nhanh Tô Thục phi đã được biết, nhất thời thở dài nói: "Người đáng chết đã chết rồi là tốt."
Thu Thủy cũng thở dài, thầm nghĩ: Thái tử đã chết, không biết hoàng thượng sẽ chọn ai làm người kế lập thái tử đây?
Cảnh Tông Hoàng đế có năm người con trai, con thứ ba đã sớm chết bệnh, hôm nay thái tử lại chết, nên chỉ còn lại ba nhi tử.


Trong đó, con thứ hai có tật ở chân nên không thể phong thái tử.

Ngũ nhi tử trầm mê vào đồ cổ, tranh chữ, hoàn toàn không quan tâm đến chính sự cũng không thể phong thái tử.

Còn lại, chỉ có con thứ tư Trầm Vĩnh Thịnh.

Nhưng Cảnh Tông Hoàng đế luôn luôn sủng ái Tôn nhi Trầm Tử Trai , cơ hội để Trầm Tử Trai được phong làm Hoàng thái tôn cũng không thấp.
Trầm Tử Trai "Khởi tử hoàn sinh" nên được mọi người rất quan tâm.
Tới muộn, khi đã trở về phòng, Hạ Trọng Phương vẫn còn sợ, nói: "Lúc ấy, thấy Vương Gia không còn nhịp tim, ta vẫn rất lo sợ, chỉ sợ Vương Gia thật sự sẽ.

.

.

.

.

."
Trầm Tử Trai kéo tay Hạ Trọng Phương, đặt tay nàng lên ngực mình,nói: "Nàng sờ đi, hiện tại nó đang nhảy nhót vì vui mừng."
Hạ Trọng Phương rưng rưng, dựa đầu vào ngực Trầm Tử Trai, nghe nhịp tim hắn, nói nhỏ: "Vương Gia, chúng ta không thể để cho Tứ Vương Gia vào kinh, không thể để như vậy rồi lại phải lo lắng hãi hùng ."
Trầm Tử Trai sờ đầu Hạ Trọng Phương nói: "Tất nhiên là chúng ta phải ngăn cản hắn vào kinh.

Thật không dễ dàng mới khiến thái tử rơi đài, chúng ta mới có thể thở phào một hơi, sao có thể để cho người còn lại tới đe dọa chúng ta.

Chúng ta không suy nghĩ vì mình, cũng phải lo nghĩ cho Hiền ca nhi ."
Đang nói chuyện, Trầm Tử Trai lại nhớ tới tối nay có hai đôi phu thê mới phải viên phòng, nhất thời nói: "Hôm nay có nhiều biến cố, không biết Quận mã mới và Thiên Trạch có bị dọa sợ đến héo, không thể động phòng không?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Thiên Trạch là võ tướng, thấy quen chuyện sống chết, tự nhiên sẽ không bị hù còn Quận mã thì ta cũng không biết."
Vào lúc này, Phương Chấp Bình đang ôm chặt Trầm Ngọc Tiên nói: "Tốt rồi, Vương Gia đã êm đẹp trở về, bây giờ đang ở trong phòng, vương phi sẽ hầu hạ người, Quận chúa đừng sợ."
Trầm Ngọc Tiên vẫn còn sợ, nói: "Nếu trong điện xảy ra đại loạn, sơ suất một chút, không chừng ca ca lại thật sự.


.

.

.

.

."
Phương Chấp Bình đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Trầm Ngọc Tiên, trấn an nói: "Về sau có ta ở đây, ta sẽ cùng phân ưu mọi chuyện với Quận chúa, không để Quận chúa phải lo lắng hãi hùng nữa."
"Phương lang!" Trầm Ngọc Tiên dựa đầu vào vai Phương Chấp Bình, đợi hắn cúi đầu xuống.
Phương Chấp Bình ngậm chặt đôi môi đỏ mọng của Trầm Ngọc Tiên, cảm thấy tâm ý của mình được đền đáp, hôm nay hắn cũng bị kinh sợ, nhưng bây giờ toàn bộ đều hóa thành kích tình.
Trầm Ngọc Tiên bị Phương Chấp Bình tấn công, cũng tạm quên đi những gì vừa trải qua, chỉ biết đáp lại, tân phòng đều là cảnh xuân.
Vi Thiên Trạch cũng đang an ủi Tô Ngọc Diệp, nhẹ giọng nói: "Mọi việc hôm nay đều nằm trong kế hoạch của Tề vương, để thái tử lộ bộ mặt thật, cũng không có thật sự trúng độc, nàng không phải lo sợ."
Tô Ngọc Diệp tựa vào ngực Vi Thiên Trạch, nói nhỏ: "Chúng ta đã là phu thê, về sau nếu có chuyện gì cũng phải nói cho ta biết rõ, có thế mới có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không, cũng vẫn dọa sợ."
Vi Thiên Trạch liền cằm nâng Tô Ngọc Diệp lên, vuốt ve khuôn mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Nương tử thật xinh đẹp!"
Tô Ngọc Diệp xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ lay động,vô cùng xinh đẹp.
Vi Thiên Trạch khó kìm lòng nổi, đã hôn lên môi nàng.
Vào lúc này, Lữ Bát Nương đang ở ngoài cửa sổ rình coi, thấy như vậy, hai mắt nhắm lại, sau đó liền xoay người liền đi, lại đi xem Phương Chấp Bình và Trầm Ngọc Tiên thân thiết một phen mới trở về dược phòng tìm Phương ngự y.
Phương ngự y thấy nàng tới, liền hỏi: "Náo tân phòng rồi hả ?"
Lữ Bát Nương nói: "Một điểm cũng không náo, tất cả đều là an ủi, gọi nương tử đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng thạt tốt."
Phương ngự y tiến đến cầm tay Lữ Bát Nương, nhỏ giọng nói: "Thái tử chết rồi, ngươi cũng không sợ bại lộ thân phận, sau khi Trạng Nguyên phu nhân nhận nàng là con nuôi, ta sẽ nhờ Phụ thân, mẫu thân đến Vương gia cầu hôn, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng thành thân."
Lữ Bát Nương gật gật đầu nói: "Ta cũng muốn sinh một đứa bé hoạt bát giống Hiền ca nhi."
Phương ngự y lại cười nói: "Được."
Mắt Lữ Bát Nương lóe sáng, lại nói: "Còn phải sinh một đôi nữ nhi nữa."
Phương ngự y lại gật đầu lần nữa.
Lữ Bát Nương lại tiếp tục lên kế hoạch: "Đến lúc đó, vương phi cũng sinh một đôi nữ nhi, hai nữ nhi của vương phi sẽ gả cho con chúng ta, còn nữ nhi nhà chúng ta sẽ gả cho Hiền ca nhi."
Phương ngự y yên lặng nghĩ: mấy đứa bé còn chưa thấy bóng dáng đâu, vậy mà nàng đã muốn làm mai mối cho bọn chúng?.