Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 45: Trúng độc được Quân Mặc cứu




Edit: Thu Lệ

Một con ngựa trắng nhàn nhã bước chậm trên đường nhỏ giữa rừng, thân thể con ngựa cường tráng béo khỏe, toàn thân trắng như tuyết không lẫn màu nào khác, đầu ngựa ngẩng cao giống như Quý tộc, lòng bàn chân ngựa rất rộng bước đi vô cùng ổn định, cho dù người không biết gì về ngựa cũng biết đây nhất định là ngựa quý trong ngựa quý, mà người biết về ngựa nhất định sẽ cả kinh rớt mắt, bởi vì đây rõ ràng là một con ngựa quý trong ngựa quý, chỉ nhìn vó chân rộng lớn này cũng biết nó là một Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng khác với Hãn Huyết Bảo Mã chính là thân thể nó lại có điểm giống ngựa ở cao nguyên, rất dễ nhận thấy đây là hai loài ngựa lai giống với nhau, mà nhìn thân hình này tuyệt đối là ngựa vua!

Đột nhiên một nhúm tóc màu đen rớt xuống từ trên người con ngựa, tập trung nhìn vào mới có thể phát hiện trên lưng con ngựa đó còn có một nữ tử mặc áo trắng đang nằm, vẻ mặt lười biếng, trong trẻo lạnh lùng này không phải Mộ Hoàng Tịch thì là ai?

Một mình Mộ Hoàng Tịch lên đường năm ngày, khi nàng đi ngang qua một thảo nguyên vô tình nhìn thấy con ngựa này, nó vốn là con ngựa vua trong một đám ngựa hoang, thân hình xinh đẹp và phong thái cao quý này thoáng một cái đã bị cô nhìn trúng, dốc hết sức lực của chín trâu hai hổ mới có thể thuần phục nó thành vật cưỡi của mình, chỉ có điều Mộ Hoàng Tịch không xỏ dây cương cũng không d/đ;l;q"d bọc yên ngựa, đặt những thứ đó lên quả thực là sỉ nhục nó, hơn nữa lưng của nó cực kỳ rộng rãi, đủ để nàng nằm ngủ trên đó, bước chân của nó vững vàng, không cần lo lắng bản thân mình sẽ rơi xuống chút nào, hơn nữa lông của nó cực kỳ mềm mại, vuốt rất thoải mái!

Đột nhiên, con ngựa vẫn đi về phía trước dừng lại, Mộ Hoàng Tịch nghi ngờ ngồi dậy, sờ sờ tóc mai xinh đẹp của nó: "Hi nhi, sao vậy?" Hi là tên Mộ Hoàng Tịch đặt cho nó, cách đọc gần giống như chữ “Tịch”(*), có thể thấy được Mộ Hoàng Tịch yêu thích nó biết bao nhiêu!

(*): - 熙[xī]: Hi

- 夕[xī]: Tịch

Hi xoay đầu qua, cặp mắt ôn hòa nhìn Mộ Hoàng Tịch như có linh tính, vươn đầu lưỡi thô ráp liếm liếm mu bàn tay Mộ Hoàng Tịch, dáng vẻ này giống như đang an ủi nàng vậy, Mộ Hoàng Tịch cười một tiếng, đồng thời cũng cảm thấy trong rừng có gì  đó khác thường, vuốt vuốt lông Hi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Ra đi!"

Trả lời nàng là tiếng xào xạc của lá cây, nhưng Mộ Hoàng Tịch biết trong chỗ tối nhất định có người, hơn nữa võ công còn không tệ, nếu không vì sao đến bây giờ nàng mới phát hiện?

Đột nhiên vang lên tiếng xé gió rất nhỏ, Mộ Hoàng Tịch ngưng tụ tròng mắt, một đoạn lụa trắng bay ra khỏi tay áo nàng, xoay tròn mấy cái trên không trung, khiến vô số độc châm rơi xuống, Mộ Hoàng Tịch hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ cổ Hi để nó rời đi, ngay sau đó nàng phi thân lên cành cây trước mặt.

"Không hổ là lâu chủ của Ám lâu, quả nhiên thật sự có tài!" Một giọng nói bất nam bất nữ(*) truyền tới từ bốn phương tám hướng, Mộ Hoàng Tịch nghe thấy tự dưng cả người đều nổi da gà.

(*): Giọng nói không ra nam không ra nữ

"Nếu các hạ đến đây vì Hoàng Tịch, sao không hiện thân?" Mộ Hoàng Tịch dứt lời, ngay sau đó đã nắm một chiếc lá cây dùng lực phi về một hướng, chiếc lá cây mềm mại trong nháy mắt như biến thành lưỡi đao đâm tới, Mộ Hoàng Tịch cười lạnh, truyền âm bốn phương tám hướng chỉ để làm người ta mơ hồ, nhưng lại không thể dùng với cao thủ chân chính.

Nhìn về phương hướng Mộ Hoàng Tịch vừa phi lá cây, một nam tử mặc áo hồng vọt ra, mái tóc màu đen của hắn rơi vãi tùy ý, toàn thân mặc áo đỏ lất phất theo gió, ngược lại rất có vài phần tiêu sái, chỉ tiếc vẻ mặt của hắn rất nham hiểm, mà cặp mắt giống như rắn độc kia thật sự làm cho người ta không thể nào nói xinh đẹp được, chỉ vừa đối mặt, Mộ Hoàng Tịch đã biết người trước mắt là ai: "Ngạn Tu!"

Nam tử mặc áo đỏ hơi nhíu mày: "Lâu chủ nhận ra tại hạ, vậy nhất định đã biết tại hạ đến đây vì việc gì rồi!"

Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: "Trong lúc ta tiêu diệt bang phái của ngươi thì một mình ngươi bỏ trốn, nhưng bây giờ đến báo thù? Không cảm thấy buồn cười sao?"

"Miệng lưỡi thật lanh lợi!" Ngạn Tu cười tà, ngay sau đó mặt liền biến sắc, tiếng động biến mất trong hư không, gần như là trong nháy mắt hắn đã xuất hiện sau lưng Mộ Hoàng Tịch, móng tay được sơn đỏ thẫm đâm vào giữa lưng của nàng.

"Hừ!" Mộ Hoàng Tịch trở tay ra một chưởng, bức hắn lui lại, đồng thời cũng ném lụa trắng đang cầm trong tay ra ngoài!

Sắc mặt Ngạn Tu càng thêm âm u, tỏ rõ chiêu sau ác độc hơn chiêu trước, móng tay sơn đỏ này âm trầm kinh người, không cần suy nghĩ cũng biết được nó bôi đầy kịch độc, chỉ cần hơi không cẩn thận bị đâm phải sẽ trúng độc ngay! Liên tục qua mười mấy chiêu, trong lòng Mộ Hoàng Tịch ngược lại có chút kinh ngạc, thế mà võ công của tên Ngạn Tu này lại không kém nàng bao nhiêu, đồng thời nàng cũng nghi ngờ, một người có võ công như thế vì sao hôm đó hắn lại vứt bỏ mọi người để chạy trốn?

So với sự kinh ngạc của Mộ Hoàng Tịch thì trong lòng Ngạn Tu cũng không đến nỗi nào, rõ ràng hắn đã nâng cao nội lực của mình, vì sao khi giao đấu với Mộ Hoàng Tịch vẫn chiếm thế hạ phong, tại sao một nữ tử nhỏ tuổi như vậy lại có võ công cao cường đến thế, biết mình không có phần thắng, trong lòng Ngạn Tu trầm xuống, biết d/đ;l;q"d mình không ra tuyệt chiêu là không được liền quyết định chủ ý, trong lúc lụa trắng của Mộ Hoàng Tịch đánh tới, Ngạn Tu không né tránh nữa mà ngược lại liều mạng nguy cơ bị thương nắm chặt lụa trắng, sau đó dùng nội lực chấn vụn.

Lụa trắng hóa thành những mảnh vụn bay lả tả trên không trung, Ngạn Tu thực hiện được gian kế cười một tiếng, nhưng một khắc sau nụ cười của hắn cứng lại trên mặt, cúi đầu nhìn con dao đang cắm trước ngực mình, gương mặt không thể tin ——rõ ràng nàng không mang binh khí!

Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, mới vừa muốn mở miệng đã phát hiện thân thể trở nên cứng ngắc, cúi đầu xem xét, mới phát hiện chẳng biết mu bàn tay mình đã có thêm một vết thương nhỏ từ lúc nào, vài giọt máu màu tím còn đọng lại phía trên vô cùng chói mắt, lập tức hiểu ra mình đã trúng gian kế ở chiêu cuối cùng của Ngạn Tu, trong lòng hoảng hốt nhưng nàng không ngừng sai khiến, trước mặt bỗng tối sầm rốt cuộc té xuống!

"Hí í í í í í í!" Trong nháy mắt Mộ Hoàng Tịch ngã xuống, vang lên một tiếng ngựa hí dài, Hi vội vàng chạy tới thật nhanh, nhìn thấy Ngạn Tu, nó dũng mãnh xông tới mang theo hung ác, hung hăng bổ cho Ngạn Tu bổ vó, Ngạn Tu đau đến như muốn ngất xỉu, hắn biết mình hạ độc nặng như thế nào, mặc dù hắn vô cùng muốn nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch chết đi, nhưng hiện giờ hắn không thể ở lại đây được nữa, không chừng sẽ chết dưới chân con ngựa hoang này, Ngạn Tu nhịn đau rút đao ra, ngay sau đó phi thân rời đi!

"Hí í í í í í í!" Hi gào to một tiếng, không ngừng di chuyển vây quanh thân thể Mộ Hoàng Tịch, trong đôi mắt to thoáng hiện lo lắng nhân tính hóa, nhưng nó lại không có cách nào, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa to màu đen chậm rãi chạy tới!

"Chủ tử, phía trước có người bị thương!" Vẻ mặt thanh tú của thiếu niên đánh xe như không có gì nói, bởi vì đúng lúc Mộ Hoàng Tịch đang nằm giữa đường, cho nên hắn không thể không dừng xe ngựa lại.

"Ừm! Trực tiếp đi qua!" Người trong xe ngựa nói, giọng nói đó trầm thấp hấp dẫn, nhưng cũng lộ ra lạnh lùng vô tình.

"Hí í í í í í í!" Một tiếng ngựa hí như lôi đình lại vang lên, người kéo xe và hai con ngựa quý cũng bị hù đến tán loạn, thiếu niên đánh xe phải mất sức lực thật lớn mới kéo lại được, hắn nhìn về phía Hi, nhất thời lộ ra yêu thích không che giấu chút nào: "Ngựa tốt!"

"Hả?" Người trong xe ngựa vén rèm lên, lộ ra gương mặt tuấn tú, tuấn mỹ đến vạn vật thất sắc, nếu như lúc này Mộ Hoàng Tịch tỉnh lại, nàng nhất định sẽ nói: thật là xui xẻo, tại sao lại gặp phải tên sát tinh này nữa vậy! Đáng tiếc hiện giờ nàng đang hôn mê không biết gì cả!

Ánh mắt Quân Mặc rơi trên thên thể tức giận của Hi, trong đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một vẻ thưởng thức không dễ dàng phát giác, thế nhưng khi ánh mắt của hắn rơi vào thân thể của Mộ Hoàng Tịch sau lưng Hi, đôi mắt sâu thẳm bỗng trở nên thâm trầm, d/đ;l;q"d Quân Mặc bước xuống xe ngựa trong ánh mắt không thể tin của thiếu niên, chạy từng bước về phía đó, chẳng qua là hắn không biết chủ tử đang đi về phía con ngựa hay nữ tử đang nằm trên đất. 

"Hí í í í í í í!" Hi hí dài một tiếng, dùng thân thể ngăn cản trước người Mộ Hoàng Tịch, ý là không cho phép Quân Mặc qua, Quân Mặc đứng nhìn nó, chỉ là một ánh mắt cuối cùng khiến Hi lui bước lại.

Quân Mặc đi tới bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, cúi người xuống, sau khi do dự một chút vẫn đưa tay ra bế nàng lên, không nhìn ánh mắt không thể tin được của thuộc hạ ôm Mộ Hoàng Tịch vào xe ngựa.

Thanh Qua nhìn cửa xe ngựa đóng chặt, cả kinh thiếu chút nữa té xuống khỏi càng xe: Ông trời ơi! Hắn không bị hoa mắt đấy chứ? Chủ nhân hận nữ tử như vậy mà lại cứu một cô nương, hơn nữa còn tự tay ôm nàng lên xe ngựa? Thanh Qua đột nhiên có cảm giác như thiên lôi cuồn cuộn, người này thật sự là chủ tử của hắn sao?

"Đi Nhạn Thành!" Ra lệnh lạnh lẽo mà bá đạo khiến lòng của Thanh Qua lại trở về bụng, cũng may vẫn là chủ nhân đó! Mặc dù...... Mặc dù có chút thay đổi......

Bên trong xe ngựa, Quân Mặc cau mày nhìn nữ tử trên người mình, sở dĩ hắn cứu nàng là bởi vì máu hôm đó, nhưng tại sao thân thể của nàng lại lạnh như vậy, đây là thân thể của người sao? Quả thật là một khối băng! Để xua tan đi ngờ vực, Quân Mặc đưa tay bắt mạch trên cổ tay trắng nõn của nàng, ngay sau đó chân mày nhíu lại thật chặt, cúi đầu nhìn nữ tử đang khổ sở trong ngực, đôi mắt hơi phức tạp mà thâm trầm. Hàn độc —— một trong những loại độc kỳ lạ trên thế gian, người trúng độc sẽ lạnh lẽo toàn thân, cuối cùng sẽ đông cứng mà chết, hàn độc trên người nàng đã có rất nhiều năm rồi, nhưng nàng vẫn còn sống!

Biết được điều này khiến trong lòng Quân Mặc xẹt qua một chút khác thường, từ trong hốc tối lấy ra một viên đan dược trong suốt đút vào miệng Mộ Hoàng Tịch, lòng ngón tay vừa chạm vào cánh môi mềm mại, Quân Mặc cảm giác như có dòng điện vọt qua người, hắn không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng hắn cũng không truy đến cùng, đút hết thuốc vào trong miệng Mộ Hoàng Tịch, ngay sau đó vận nội lực ổn định tâm mạch cho nàng.