Thịnh Thế Đích Phi

Chương 407: Chó nhà có tang




Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

Sáng sớm, khi trống trận của Mặc gia quân vang lên lần nữa, Sở quân quả nhiên thất bại thảm hại. Mặc gia quân gần như không tốn chút sức đã mở ra cửa lớn thành Lật Dương. Gần như toàn bộ tướng lĩnh đều không thấy bóng dáng, mà ít nhất hơn phân nửa binh lính đều không thể tham gia chiến đấu. Thời điểm binh lính trên cổng thành Lật Dương nhìn thấy nam tử tóc trắng như tuyết, một thân áo trắng xông pha dưới thành liền mất hết dũng khí, trong thời gian ngắn, tám mươi vạn đại quân tan rã.

Mà lúc này Mặc Cảnh Lê trong phủ Thái Thú vẫn không biết chút gì. Lần bị thương này bất luận là về mặt sinh lý hay tinh thần đều là một đả kích khổng lồ với hắn. Đặc biệt là giờ đây hắn còn nghi ngờ rốt cuộc Mặc Tu Nghiêu còn sống hay đã chết, tính khí Mặc Cảnh Lê càng thêm quỷ dị , hỉ nộ vô thường. Thân bị trọng thương khiến hắn ngay cả rời giường cũng có chút khó khăn, càng không cần phải nói đến chuyện tự thân ra chiến trường chỉ huy chiến sự.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Không xong rồi! ” Đang lúc Mặc Cảnh Lê phát giận lên đám thái y quỳ bên dưới, bên ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân cùng kêu la hoảng hốt của nội thị.

Mặc Cảnh Lê nhíu mày, không vui nói: “Lăn tới đây ! Có chuyện gì?”

Nội thị quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ kêu lên: “Hoàng thượng. . . Mặc gia quân, Mặc gia quân đánh vào rồi !”

“Cái gì?! ” Mặc Cảnh Lê chợt đứng dậy, cơn đau bất chợt khiến hắn phải nhe răng nhếch miệng, “Mặc gia quân sao có thể đánh vào nhanh như vậy? ” Không phải Mặc Cảnh Lê mắt cao hơn đầu, không tin vào năng lực của Mặc gia quân mà là Lật Dương hiện nay có tám mươi vạn đại quân, trừ phi toàn bộ những binh lính này đồng thời theo địch, nếu không Mặc gia quân cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể vô thanh vô tức đánh vào như vậy.

“Là thật. . . Tướng lĩnh từ phó tướng trở lên của quân ta toàn bộ đều mất tích rồi . Hơn nữa phân nửa binh mã. . . Đột nhiên đau bụng. Mặt khác. . . Mặt khác, hình như có người nhìn thấy Định Vương xuất hiện ngoài cửa thành. ” Nội thị tới bẩm báo không nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu mà chỉ nghe người trở về báo tin nói lại cho nên cũng không rõ lắm. Dù sao thì Định Vương đã chết lại đột nhiên xuất hiện ngoài cửa thành, thật là dọa sợ không ít người. Đại đa số binh lính bình thường đều biết Định Vương bị nổ chết… Cho nên lúc này phần lớn đều cho rằng mình gặp quỷ.

“Mặc Tu Nghiêu?! ” sắc mặt Mặc Cảnh Lê trắng nhợt, ngay cả bàn tay trong ống tay áo cũng không khỏi thầm phát run, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?! Ra ngoài tra rõ ràng cho trẫm ! ” Nội thị run rẩy nói: “Hoàng thượng. . . Mặc gia quân đã đánh vào cửa thành. Chúng ta. . . Chúng ta mau chạy đi.”

“Trốn? ” Ánh mắt Mặc Cảnh Lê như muốn sung huyết, “Hiện tại trẫm còn có thể trốn tới nơi nào?”

Nội thị khuyên nhủ: “Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt. Hoàng thượng. . . Chỉ cần chúng ta trở về Giang Nam thì nhất định vẫn có thể đông sơn tái khởi. Nhưng nếu như bị Định Vương bắt được… . ” Nội thị run lên, hắn vốn là tâm phúc của Mặc Cảnh Lê, nếu như bị Định Vương bắt được thì tuyệt đối chỉ có chết mà thôi. Danh tiếng Định Vương những năm này bọn họ nghe không ít.

Nghe nội thị nói…, vẻ mặt Mặc Cảnh Lê khẽ thay đổi, ánh mắt biến hóa không ngừng.

Trận chiến này đánh hết sức dễ dàng, binh mã hai bên gần như không có bất kỳ thương vong nào. Khi Định Vương một thân áo trắng tiêu sái đi vào ngã tư đường lớn trong thành Lật Dương, tất cả mọi người đều không tự chủ mà dừng binh khí trong tay. Chỉ nghe giọng nói của Mặc Tu Nghiêu truyền khắp bốn phương tám hướng xa xa, “Tất cả binh lính Đại Sở bỏ vũ khí xuống. Chuyện cũ Bản vương sẽ bỏ qua.”

Có người do dự, những người này đều là binh lính bình thường. Không có tướng lĩnh chỉ huy, bọn họ chỉ có thể chia năm sẻ bảy, thậm chí bọn họ còn không biết một khắc nữa mình nên làm gì. Mà Mặc gia quân và Định Vương phủ vẫn luôn là nơi mà bất cứ nam nhân nào sinh ra và lớn lên ở Đại Sở sùng kính nhất, Mặc gia quân đã từng bảo vệ huy hoàng của Đại Sở đã từng bảo vệ Đại Sở khỏi chiến loan, đây chính là hồi ức sâu nhất trong lòng mỗi người. Chẳng bao lâu sau đã có người ném bỏ binh khí trong tay.

Có một thì sẽ có hai. Rất nhanh âm thanh binh khí rơi xuống đất vang lên khắp con đường lớn, lúc này dân chúng vốn luôn núp trong nhà đóng cửa không ra cũng rối rít ra ngoài. Các gia chủ danh môn thế gia Vân Châu do Sở Thiệu Anh dẫn đầu đồng loạt tiến lên đón, “Chúng thảo dân chúc mừng Định Vương điện hạ !”

“Cung nghênh Định Vương điện hạ ! Định Vương vạn tuế vạn vạn tuế ! “Trong đám đông đột nhiên vang lên một tiếng hoan hô, rất nhanh thanh âm hò hét tựa như cơn sóng nhanh chóng quét qua cả thành Lật Dương.

Thấy cuộc công thành vốn tưởng sẽ kéo dài lê thê liền cứ như vậy không chút thương vong nào mà giải quyết, các tướng lĩnh Mặc gia quân đều lần lượt lộ ra nụ cười vui mừng. Lãnh Hoài đứng bên đường, nhìn Lữ Cận Hiền cách đó không xa, cười nói: “Quả thật là một người chống lại trăm vạn binh mã. Trong thiên hạ này ngoại trừ Định Vương điện hạ còn ai có danh vọng đến thế?”

Thân là lão tướng Mặc gia quân, Lữ Cận Hiền đương nhiên cũng cảm thấy vinh dự. Gật đầu cười nói: “Lãnh tướng quân nói đúng. Ngoại trừ Định Vương. . . trong thiên hạ ai có thể đạt đến mức danh vọng này? ” Lãnh Hoài lạnh nhạt mỉm cười, mặc dù hiện nay chiến sự với Tây Lăng còn chưa phân thắng bại, nhưng nhìn Định Vương an bài liền hiểu, ngày lành của đại quân Tây Lăng chỉ sợ sắp kết thúc. Thiên hạ này, ngoài Định Vương còn ai có thể nắm giữ chủ vị? Thiên hạ chia cắt mấy trăm năm rốt cục sắp một lần nữa thống nhất trong tay Định vương phủ, một hoàng triều thịnh thế chân chính sắp đến. Cho dù Lãnh Hoài đã già như vậy rồi nhưng cũng không nhịn được kích động.

“Bản vương sắp sửa xuất binh đi Tây Lăng, phàm là tướng sĩ Đại Sở nguyện ý đi theo Bản vương chống lại người Tây Lăng thì ngày mai theo Bản vương lên đường. Người không muốn thì ở lại giữ Lật Dương. Sau khi chiến sự chấm dứt có thể trở lại Giang Nam. ” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói.

“Nguyện đi theo Định Vương điện hạ chống lại Tây Lăng !”

“Chúng ta nguyện đi theo Định Vương điện hạ !”

“Thề chết theo Định Vương điện hạ !”

Đại Sở lung lay sắp đổ cùng Định vương phủ thế như mặt trời ban trưa. Sở Đế ngu ngốc vô năng hỉ nộ vô thường cùng Định Vương anh minh cơ trí, Mặc Cảnh Lê lấy binh lính làm bia đỡ đạn cùng Mặc Tu Nghiêu thương binh lính như con, nên lựa chọn thế nào gần như không cần suy nghĩ.

Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu nói: “Rất tốt, lập tức bắt đầu, tất cả Sở quân trong thành Lật Dương trước mắt sẽ chịu sự quản lý của tướng soái Mặc gia quân.”

“Thề thần phục Vương gia !”

Sau khi phân phó Lữ Cận Hiền cùng với Lãnh Hoài đi an trí cho binh lính Đại Sở vừa quy thuận, Mặc Tu Nghiêu mới mang người đi về phủ Thái Thú nơi Mặc Cảnh Lê đang ở. Thành thạo đi về gian phòng của Mặc Cảnh Lê, nhưng chỉ thấy nội thị và một thái y đã chết, còn Mặc Cảnh Lê thì sớm đã không rõ tung tích.

“Mặc Cảnh Lê trốn rồi? Vương gia, thuộc hạ lập tức phái người đi tìm. ” Từ Thanh Phong ảo não nói. Lúc trước chỉ phái người bao vây phủ Thái Thú, cho nên cũng không phái Kỳ Lân canh chừng. Ai ngờ dưới sự bao vây trùng trùng điệp điệp mà Mặc Cảnh Lê vẫn có thể chạy khỏi phủ Thái Thú.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đi đi, không cần tự trách, so với việc tiếp quản thành Lật Dương thì Mặc Cảnh Lê không tính là chuyện lớn. ” Mặc dù ngoài mặt nói là không đánh mà thắng tiếp quản thành Lật Dương, nhưng mà tay chân của Mặc Cảnh Lê vụng trộm lưu lại cũng không ít. Thị vệ tâm phúc của Mặc Cảnh Lê, ám vệ hoàng gia Đại Sở tướng lĩnh lòng vẫn hướng về Mặc Cảnh Lê cùng với gia tộc vốn đã đầu phục hắn trong thời gian ngắn đều phải thanh lý toàn bộ. Hơn nữa, Mặc Cảnh Lê thân là hoàng đế, bên người sao có thể không có ám vệ? Mặc dù ám vệ hoàng thất Đại Sở so ra kém Kỳ Lân của Mặc gia quân nhưng cũng không kém Kim Y Vệ của Lôi Chấn Đình. Mặt đối mặt liều mạng thì không được nhưng mang theo một người chạy trốn thì không tính là khó.

Từ Thanh Phong gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn lướt qua gian phòng đầy máu tanh, bên mép dâng lên một nụ cười lạnh, “Mặc Cảnh Lê, nếu Bản vương là ngươi, thì ta tình nguyện chết ở chỗ này. . . Nói không chừng còn có thể tốt hơn một chút.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không vì Mặc Cảnh Lê chạy trốn mà dừng ở thành Lật Dương lâu hơn, sáng sớm ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Mặc Tu Nghiêu đã mang theo Lãnh Hoài, Hà Túc cùng một trăm vạn đại quân rời khỏi Lật Dương. Chỉ để lại hơn hai mươi vạn binh mã do Lữ Cận Hiền cùng Vân Đình phụ trách đóng ở phía Đông thành Lật Dương. Hiện nay Mặc Cảnh Lê trọng thương sa sút, ít nhất một thời gian dài cũng không thể đi ra giằng co. Hơn nữa cho dù hắn có dưỡng khỏi ra ngoài thì Mặc Tu Nghiêu cũng đã chuẩn bị không ít đồ chờ hắn, chỉ sợ hắn lăn qua lăn lại cũng không xuất hiện. Dưới tình huống binh lực không bị thua thiệt, Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn yên tâm về năng lực của Lữ Cận Hiền.

Lúc này trong một tiểu viện yên tĩnh ngoài thành Lật Dương mười mấy dặm, bên ngoài nhìn qua như một tiểu viện nhà nông bình thường nhưng mà không khí trong viện quả thực khiến người ta không rét mà run. Mấy nam tử dáng vẻ hộ vệ đứng trong sân, thần sắc nghiêm nghị lắng nghe từng trận rên rỉ thống khổ truyền ra từ bên trong. Trong căn phòng u ám, Mặc Cảnh Lê thần sắc vặn vẹo nhìn chằm chằm nam tử bị ép quỳ gối cách đó không xa. Toàn thân nam tử đó bị đánh đến máu chảy đầm đìa huyết nhục mơ hồ, sớm đã hấp hối.

“Nói đi, rốt cuộc Mặc gia quân vào thành bằng cách nào? ” Mặc Cảnh Lê vẻ mặt u ám hỏi.

Nam tử khó khăn lắc đầu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu. Hắn thật sự không biết Mặc gia quân rốt cuộc vào thành bằng cách nào, càng không biết tại sao tướng sĩ Sở quân sau khi ăn lương thực mới đưa tới lại đột nhiên tiêu chảy. Hắn vốn chỉ là một viên quan nho nhỏ vận lương mà thôi. Nếu biết trốn thoát sẽ phải chịu khổ như vậy, hắn tình nguyện ở lại thành Lật Dương làm tù binh. Mặc Cảnh Lê nhất thời mất đi tính nhẫn nại, trầm giọng nói: “Ném ra ngoài !”

Nam tử hoảng sợ muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà bây giờ hắn ngay cả sức lực mở miệng cũng không có. Bị ném ra ngoài không phải là kết thúc tra tấn, mà nghĩa là tính mạng của hắn sẽ kết thúc tại đây. Những ngày này hắn không phải người đầu tiên bị tra tấn, cũng không phải là người cuối cùng. Rất nhanh, nam tử bị đánh thành huyết nhân được người kéo ra ngoài. Sẽ không có ai thương hại hắn. Mấy ngày nay vết thương của Mặc Cảnh Lê vẫn không khá lên, tính khí càng thêm thô bạo, đa số mọi người đều đã quen rồi.

Một nam tử dáng vẻ như người hầu cẩn thận đẩy cửa đi vào, “Hoàng. . . Hoàng thượng?”

“Chuyện gì? ” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng hỏi. Kể từ sau khi bị thương, Mặc Cảnh Lê ngày càng trở nên âm trầm. Thậm chí ngay cả gian phòng hắn ở cũng đổi thành âm âm u u, bình thường một chút ánh sáng cũng không thấy. Người hầu đi vào, thật vất vả mới thích ứng được với khung cảnh u ám trong phòng, lại bị dáng vẻ âm lãnh của Mặc Cảnh Lê dọa hết hồn. Đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, người hầu thấp giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng. . . Định Vương, Định Vương chế phục tất cả binh mã trong Lật Dương. Sáng sớm hôm qua đã mang theo binh mã ra khỏi thành đi về phía Tây.”

Căn phòng u ám lăng im rất lâu, mãi sau mới nghe thấy giọng nói chậm chạp mà hung ác của Mặc Cảnh Lê truyền ra, “Mặc Tu Nghiêu. . . mang binh mã của trẫm, đi đánh Lôi Chấn Đình rồi?”

“Bẩm hoàng thượng, đúng vậy. Toàn bộ tám mươi vạn binh mã trong thành Lật Dương đều đã quy thuận Định Vương. ” Người hầu đè nén thanh âm nói.

“Khốn nạn ! Lũ phản bội ! Trẫm muốn tru di cửu tộc bọn chúng ! ” Vèo một tiếng, một thứ gì đó xẹt qua tai người hầu đập vào cánh cửa sau lưng. Người hầu sợ nhũn chân, vội vàng té trên mặt đất, “Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng bảo trọng long thể. ” Mặc Cảnh Lê cười lạnh, nhìn chằm chằm người hầu đang quỳ trên mặt đất nói: “Bảo trọng? Các ngươi cũng ước trẫm sớm chết đi đúng không?”

“Nô tài không dám. . . Hoàng thượng tha mạng. ” nam tử nằm trên mặt đất nơm nớp lo sợ nói: “Hoàng thượng. . . Hoàng thượng bớt giận, đợi chúng ta trở về Giang Nam rồi, đến lúc đó chỉnh đốn binh mã quay lại tìm Định vương phủ báo thù cũng không muộn. Hiện tại. . .Gần như toàn bộ phương Bắc đều là binh mã của Định Vương phủ, chúng ta, chúng ta thật sự không nên ở lâu. ” Sau khi phát tiết một trân, Mặc Cảnh Lê cũng dần dần khôi phục lại một tia thần trí, nhìn người hầu đầu đầy mồ hôi trước mắt, lạnh lùng nói: “Đứng lên đi.”

Người hầu biết hôm nay coi như đã qua một ải, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tạ ơn Hoàng thượng rồi đứng dậy. Sự cung kính của hắn khiến cho Mặc Cảnh Lê rất hài lòng, giọng nói cũng nhiều hơn mấy phần bình thản, “Ngươi đi chuẩn bị đi, sáng mai trở về Giang Nam.”

“Thưa vâng..”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Khâu đại nhân cầu kiến. ” Ngoài cửa, hộ vệ bẩm báo nói. Mặc Cảnh Lê khẽ cau mày, có chút không vui nói: “Hắn tới làm gì? ” Ngoài cửa, giọng nói của Khâu đại nhân còn mang theo chút thở dốc, hiển nhiên là vội vã mà đến, nói: “Hoàng thượng, cựu thần có việc gấp cần bẩm báo.”

“Vào đi.”

Khâu đại nhân đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng mờ tối thì nhíu mày một cái. Đang muốn nói gì, Mặc Cảnh Lê đã trầm giọng hỏi: “Chuyện gì? ” Khâu đại nhân lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nói: “Hoàng thượng mời xem, đây là tờ giấy cựu thần mới vừa xé xuống từ một huyện thành cách đây không xa. Là thông báo do mấy thế gia Vân Châu cùng phát ra. ” Mặc Cảnh Lê chợt ngồi dậy, nói: “Sở Thiệu Anh? Mau, lấy tới cho trẫm xem một chút. ” Người hầu nhận lấy tờ giấy từ tay Khâu đại nhân trình lên trên, mặt khác cũng đốt một ngọn nến trên đầu giường cách đó không xa. Lúc này hai người mới nhìn rõ dáng vẻ Mặc Cảnh Lê trên giường. Bởi vì bị trọng thương cùng với mấy ngày nay tức giận công tâm cho nên sắc mặt Mặc Cảnh Lê cực kì tái nhợt, cả người cũng trở nên hết sức gầy gò. Quan trọng nhất là, cả người phát ra một cảm giác không hài hòa. Khâu đại nhân nhíu mày một cái không dám nhìn tiếp, hắn không phải là tâm phúc cũng không phải trọng thần của Mặc Cảnh Lê, đối với Mặc Cảnh Lê cũng không hiểu biết nhiều. Mặc dù biết dáng vẻ Hoàng thượng hiện nay có chút không đúng, nhưng mà giờ cũng không có thời gian bận tâm những chuyện này.

Mặc Cảnh Lê vội vàng mở tờ giấy ra, nét cười bên mép chợt cứng lại. Bên trong bố cáo viết rất rõ ràng, không phải phê phán tội trạng của Mặc Tu Nghiêu và Định Vương phủ cùng với tuyên bố thuần phục hắn như trong tưởng tượng mà là các loại tố cáo hắn. . Lên án hắn giết Mặc Cảnh Kỳ bằng thuốc độc, giam lỏng Thái hậu, hại chết Mặc Túc Vân, bỏ thành mà chạy, kết minh cùng Tây Lăng, Bắc Nhung, vân vân, từng chuyện từng chuyện đều nói rõ ràng giống như tận mắt nhìn thấy. Có những lúc ngòi bút của đám văn nhân này còn lợi hại hơn cả đao kiếm, dưới ngòi bút của bọn họ, Mặc Cảnh Lê nghiễm nhiên chính là một tên tiểu nhân hèn hạ giết vua đoạt vị, bất trung bất hiếu thậm chí ngay cả an nguy thiên hạ cũng không màng. Điều càng khiến cho Mặc Cảnh Lê tức giận là, bố cáo này đã được dán ra trước khi Mặc gia quân công phá Lật Dương. Lạc khoản phía dưới biểu lộ bố cáo này được thông cáo thiên hạ ngay ngày thứ hai Sở Thiệu Anh thần phục hắn, mà mấy gia chủ liên danh này vừa đúng đều là những kẻ theo sau Sở Thiệu Anh tuyên bố cống hiến.

” Sở,Thiệu, Anh. ” Mặc Cảnh Lê cắn răng nghiến lợi, ánh mắt như điện bắn về phía Khâu đại nhân, “Tại sao lúc trước ở Lật Dương không có tin tức? ” Khâu đại nhân vội vàng nói: “Lúc trước bọn chúng cũng không ban bố ở Lật Dương. Mới bắt đầu là ở một huyện thành nhỏ ngoài Lật Dương ba mươi dặm. Sau này mới khuếch trương bốn phía, nhưng mà ở Lật Dương từ đầu đến cuối không hề ban bố bất cứ tin tức gì. Cho nên. . . Cho nên chúng ta mới… ” Khâu đại nhân vừa nói, vừa cúi đầu, nhưng trong lòng thì không ngừng tính toán. Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng thì chỉ sợ những gì viết trên này đều là sự thật. Mặc dù hắn không biết chân tướng cái chết của hai vị hoàng đế nhưng chuyện Hoàng thượng vứt bỏ Sở kinh khó chối, mà việc liên minh với Bắc Nhung và Tây Lăng tiến công Mặc gia quân sau khi Định Vương phủ đoạt lại Sở thì người khắp thiên hạ đều biết. Hoàng thượng. . . xong đời rồi. . .

“Phế vật ! Truyền lệnh xuống, mang đầu Sở Thiệu Anh cùng mấy tên khốn kiếp kia về cho trẫm! ” Mặc Cảnh Lê giận dữ hét.

“Hoàng. . . Hoàng thượng. . . ” Người hầu bên cạnh khó xử nói: “Chuyện này. . . Chỉ sợ là. . . Định Vương để lại một đội chừng hai trăm Kỳ Lân ở lại thành Lật Dương. Người của chúng ta ở Lật Dương chỉ sợ…”

Lại nói phúc không tới hai lần, họa tới không chỉ một lần , khi Mặc Cảnh Lê cho rằng mình đã đủ xui xẻo thì phía sau vẫn có chuyện xui xẻo hơn chờ hắn.. Đoàn người bao gồm cả Mặc Cảnh Lê còn chưa kịp dưỡng thương cho tốt đã che giấu hành tung lặng lẽ đi về Giang Nam. Nhưng không ngờ chưa tới hai ngày, một tin tức khác lần nữa truyền khắp đại giang nam bắc. Đại Sở Thái Hoàng Thái Hậu cùng quần thần Nam Kinh lấy lý do hoàng đế trước sau mưu hại hai vị tiên đế, khởi binh vô đạo khiến hơn trăm vạn tướng sĩ chết oan để phế truất đế vị của Mặc Cảnh Lê, nâng đỡ đứa con mười bốn tuổi của tiên hoàng Mặc Cảnh Kỳ là Mặc Tùy Vân lên làm đế. Đồng thời ngày thứ hai sau khi đăng cơ liền hạ lệnh cho ba mươi vạn đại quân vượt qua sông Vân Lan tiến về phía Tây Lăng. Nhận được tin này, Mặc Cảnh Lê tại chỗ nôn ra một búng máu, ngất đi. Sau khi tỉnh lại càng thêm điên cuồng gào thét chói tai, đem đồ đạc trong phòng đập nát bấy. Thân thể vốn đang bị thương nặng càng thêm suy yếu, nhưng Mặc Cảnh Lê vẫn không chịu ngừng lại “Mặc Tu Nghiêu ! Mặc Tu Nghiêu ! Trẫm nhất định phải giết ngươi ! Trẫm nhất định phải giết ngươi !”

Ngoài cửa, thị vệ canh gác bên ngoài nghe tiếng gào thét chói tai của Mặc Cảnh Lê đều không nhịn được run một cái.

Trong đại quân Tây Lăng, Lôi Đằng Phong mấy ngày nay vẫn luôn đọ sức cùng đám người Mộ Dung Thận và Nam Hầu có chút uể oải. Dù sao Nam Hầu và Mộ Dung Thận đều là lão tướng có nhiều kinh nghiệm, mặc dù Lôi Đằng Phong chiếm ưu thế về binh lực nhưng mà trong lúc giằng co cùng bọn họ vẫn không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Mấy ngày nay song phương chỉ có thể coi là giằng co, bên nào cũng có lúc thắng lúc thua. Nhưng mà thế cục cũng không thuận lợi như cha con bọn họ dự liệu, đại quân Tây Lăng vừa mới tới Hồng Nhạn Quan đã bị tổn hại nặng nề , ngay cả bản thân Lôi Chấn Đình cũng bị thương nặng. Đây tuyệt đối là chuyện mà mọi người không ngờ tới,cho nên sĩ khí binh sĩ Tây Lăng đang bao vây Hồng Nhạn Quan ngày càng xuống thấp. Mà ngược lại, bởi vì Mặc Tu Nghiêu chết đi cho nên toàn bộ Mặc gia quân đóng tại Hồng Nhạn Quan đều mặc tang phục, đằng đằng sát khí, một lòng muốn báo thù cho Định vương. Khí thế hai bên đối lập như vậy nên cho dù đại quân Tây Lăng số lượng gần gấp đôi Mặc gia quân nhưng nhất thời nửa khắc cũng không dễ dàng chiếm được Hồng Nhạn Quan.

Hai ngày nay, Mộ Dung Thận và Nam Hầu vốn mỗi ngày đều thay phiên đến khiêu khích lại không thấy bóng dáng đâu, điều này khiến Lôi Đằng Phong đang nghẹn một hơi muốn một kích tiêu diệt bọn họ giống như một quyền đánh vào bịch bông. Mà biến hóa bất thình lình này mơ hồ khiến hắn cảm thấy có chút bất an cùng mùi vị âm mưu.

“Mạt tướng tham kiến Thế tử. ” Một tướng lĩnh mặc nhung trang vội vã đi vào. Thần sắc Lôi Đằng Phong rung lên, ngồi dậy nói: “Dương tướng quân, chuyện gì mà vội vã như thế?”

Dương tướng quân cau mày nói: “Khởi bẩm Thế tử, mạt tướng vừa dò được tin tức, tối hôm qua hai đạo nhân mã của Mộ Dung Thận và Nam Hầu đột nhiên lui về phía sau ba mươi dặm dựng trại đóng quân. Dường như mấy ngày nay không có ý định động thủ với chúng ta. ” Lôi Đằng Phong cau mày, “Không có ý định động thủ? Chẳng lẽ bọn họ lại có quỷ kế gì? ” Không thể trách Lôi Đằng Phong đa nghi, bọn họ thì còn có thể đánh rồi nghỉ một thời gian bởi nhiệm vụ chính của bọn họ chính là níu chân Nam Hầu và Mộ Dung Thận ở đây. Nhưng mà đối phương thì hiển nhiên không thể, dù sao thì Hồng Nhạn Quan vẫn đang bị vài chục vạn đại quân Tây Lăng bao vây. Mà sau lưng Hồng Nhạn Quan chính là đại bản doanh Mặc gia quân. Mộ Dung Thận và Nam Hầu tuyệt đối không dám đánh cuộc.

Dương tướng quân nhíu mày một cái, do dự một chút mới nói: “Thuộc hạ còn nhận được tin hiện giờ Nam Hầu và Mộ Dung Thận không còn ở trong quân nữa.”

“Ngươi nói gì? ” Lôi Đằng Phong chợt đứng dậy, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ bọn họ chạy về Hồng Nhạn Quan? Chuyện này không thể nào, cho dù bọn họ có Kỳ Lân hộ tống thì chúng ta cũng đã phong tỏa tất cả con đường đi tới Hồng Nhạn Quan rồi, bọn họ không thể trở về Hồng Nhạn Quan mà không kinh động đến chúng ta. ” Để vây Nam Hầu và Mộ Dung Thận ngoài Hồng Nhạn Quan, Lôi Đằng Phong đã tốn không ít khí lực. Thiếu đi hai mãnh tướng này, thì Hồng Nhạn Quan ngoại trừ Diệp Ly và Phượng Chi Dao ra cũng chỉ còn Nguyên Bùi lão tướng quân hơn bảy mươi tuổi là có thể ra trận.

Dương tướng quân trầm mặc chốc lát nói: “Nhưng mà. . . Thuộc hạ phái người đi thăm dò, có ít nhất năm phần chắc chắn, hai người kia quả thật không còn trong quân. ” Nếu như một trong hai người Mộ Dung Thận và Nam Hầu còn ở thì Mặc gia quân tuyệt đối sẽ không lui về phía sau xa như vậy cắm trại, rõ ràng có ý là tạm thời không muốn chạm trán trực tiếp với bọn họ.

Lôi Đằng Phong có chút lo âu cau mày, “Nếu bọn họ không về Hồng Nhạn Quan cũng không ở trong quân, vậy thì đi nơi nào? Không được, trước phái người thử dò xét một chút. Ngộ nhỡ đây là cạm bẫy bọn họ thiết kế từ trước…”

“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh ! ” Dương tướng quân chắp tay lên tiếng.

“Thế tử ! Khởi bẩm thế tử, việc lớn không tốt ! ” Bên ngoài đại trướng truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Lôi Đằng Phong không vui cau mày nói: “Đi vào rồi nói.”

Người ngoài cửa vội vàng đi vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Khởi bẩm, khởi bẩm thế tử. . . Phía Lật Dương có đại đội nhân mã đang đánh giết về phía chúng ta. Theo thám tử báo lại đại khái ước chừng, ít nhất. . . ít nhất bảy tám chục vạn người !”

“Cái gì? Mặc Cảnh Lê thua?! ” Dương tướng quân kinh hãi.

Vẻ mặt Lôi Đằng Phong ngưng trọng, “Không đúng, Mặc gia quân lấy đâu ra bảy tám chục vạn người? ” Cho dù nhân mã của Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền có tăng lên, cộng thêm không hao tổn một người nào thì cũng không đến tám mươi vạn người. Huống hồ chiến trận đánh lâu như vậy làm sao có thể không chút tổn hại, sao có thể không cần nhân mã ở lại đóng giữ. Hơn nữa xưa nay Mặc gia quân nghiêm cấm trưng binh ngay trên chiến trường, Mặc gia quân căn bản không thể có nhiều người như vậy.

“Người dẫn binh là ai? ” Lôi Đằng Phong hỏi.

“Là. . . Là Mặc Tu Nghiêu. . . thám tử dò đường nói, nhìn thấy Vương kỳ của Định Vương phủ!”