Thịnh Thế Kiều Y

Chương 346: Ta giữ trong lòng




Người đàn ông ấy vừa chạm vào, cả người Ân Quý phi liền mềm nhũn ra, bà ta cắn răng hờn dỗi: "Oan gia của thiếp, chàng để người ta đợi lâu quá."

Người đàn ông cười trầm thấp, đè Quý phi lên tường đá, cởi tiết khố, tách đôi chân ngọc ngà của Quý phi ra, không chút ngại ngần mà đâm thứ đã cương cứng của mình vào.

Ân Quý phi vô lực, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, miệng không ngừng rên rỉ, để mặc ông ta đốt lửa trên cơ thể như đang lơ lửng trên mây của mình.

Khung cảnh xấu hổ đến nỗi mặt trăng cũng thẹn thùng ẩn sau những đám mây.

Cũng không biết qua bao lâu, sau một tiếng gầm, trận mây mưa cũng dần khép lại, Ân Quý phi yếu đuối dựa vào người đàn ông, tâm hồn như đang bay bổng theo mây trời.

Người đàn ông ôm bà ta thật chặt, đôi môi mỏng cuốn lấy đôi môi xinh đẹp, thì thầm với bà ta: "Vợ của Tô Thanh đã chết, Tô gia coi như vô dụng rồi."

Quý phi trợn mắt như không dám tin vào tai mình.

"Thọ vương đã có chỗ đứng trong quân, chúng ta... không thể đợi được nữa. Nếu Hiền vương được giám quốc thì chúng ta có thể phát động cung biến, đến lúc đó chỉ cần dâng tấu tôn Hoàng đế lên làm Thái thượng hoàng." Giọng nói của người đàn ông cực kỳ bình tĩnh.

"Nhưng... Nhưng... Nếu Hiền vương cũng đi cùng thì thế nào?" Mặc dù là phụ nữ, nhưng Quý phi vẫn nhanh chóng chỉ ra kẽ hở trong kế hoạch này.

"Nếu Hiền vương cùng đi, ta phải tìm cách ở lại trong Kinh. Đến lúc đó, chúng ta nội ứng ngoại hợp, chuyện lớn ắt sẽ thành."

Ân Quý phi đặt bàn tay ông ta lên trái tim mình, "Nghị Hổ, thiếp sợ!"

"Có ta đây, nàng sợ gì chứ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Bây giờ... để ta ăn thêm một lần nữa nào, hương vị của nàng thật tuyệt vời."

Người đàn ông quyết đoán ngồi lên một tảng đá, để Quý phi ngồi vắt ngang trên người mình.

Ánh trăng chiếu vào trong động, rọi lên khuôn mặt uy nghiêm của ông ta.

Yến tiệc đã tàn.

Quần thần lục tục ra về.

Cố Thanh Hoàn mệt mỏi đi phía sau đoàn người. Đi được vài bước thì một cung nữ cầm đèn đi tới trước mặt cô.

Đôi mắt Cố Thanh Hoàn bừng sáng, cung nữ này chính là người hầu thân cận của Vương Tu nghi.

Cô ta nói nhỏ: "Nữ y, chủ tủ của nô tỳ vừa nhận được tin, chuyện lập Thái tử sẽ được nhắc lại, nữ y nên có sự cân nhắc. "

Cố Thanh Hoàn mỉm cười, lớn tiếng đáp: "Giúp ta nhắn lại với nương nương, vài ngày nữa ta sẽ đích thân đến chẩn mạch cho người."

"Vậy thì tốt quá! Nữ y đi thong thả."

Cố Thanh Hoàn gật đầu rời đi, chưa được mấy bước thì thấy Lưu Triệu Ngọc đang đứng đợi mình.

"Hắn ta đâu?"

"Để tránh người của Tưởng gia nên ra ngoài hoàng cung đợi cô rồi. Vừa nãy có người nói chuyện với cô à?"

Cố Thanh Hoàn đã mệt mỏi rã rời, vốn dĩ chỉ đang cố gắng chịu đựng, giờ cũng lười tìm cơ này nọ, "Đó là người hầu của Vương Tu nghi, Tu nghi không được khỏe nên gọi ta đến chẩn mạch."

Lưu Triệu Ngọc quan sát cô, môi tím tái, mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là bệnh nặng. Hắn ta không khỏi lắc đầu nói: "Ta thấy cô mới là người không khỏe. Để ta chẩn mạch cho cô." Cố Thanh Hoàn mỉm cười, "Nhưng bây giờ ta chỉ muốn về nhà."

Lưu Triệu Ngọc bất lực thở dài, "Đi thôi, ta tiễn cô."

"Đa tạ!"

"Giữa ta và cô còn cần phải nói đến chữ tạ sao. Nếu không có sự tiến cử của cô, sao ta có thể được hầu hạ bên cạnh Hoàng đế."

Cố Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn ta, nói, "Sao huynh biết chắc ta... không có ý đồ gì khác?"

Lưu Triệu Ngọc cười đầy hàm ý.

Bởi vì sự tiến cử này của Cố Thanh Hoàn, Lưu gia và cả những người đứng sau bắt buộc phải đứng về phía Thọ vương, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Cười xong, hắn ta nhướng mày nói: "Trước sau đều phải cược, phải đặt lấy một bên. Mà ta thấy vận may của mình trước giờ đều rất tốt, hy vọng Thất gia nhà cô sẽ không làm ta thất vọng."

Cố Thanh Hoàn nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của hắn ta, lặng lẽ thở dài, muốn mắng một câu "cáo già" cũng chẳng còn sức mà mắng.

Ra khỏi hoàng cung, cô thấy ngay Diệp Thanh đang thò đầu nhìn quanh nhìn quất, bên cạnh Diệp Thanh chính là hai gương mặt đầy lo lắng của Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi.

Cố Thanh Hoàn thở phào, gọi lớn: "Sử Đại ca, muội ở đây."

Sử Lỗi thấy Cố Thanh Hoàn bước ra, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, nhưng ngay lúc hắn vừa định cười với cô thì chợt thấy cô lảo đảo.

"Thanh Hoàn!"

Tưởng Hoằng Văn vội xông đến đỡ lấy thân hình mảnh khảnh ấy. Vừa thấy khuôn mặt tái mét của Cố Thanh Hoàn, hắn ta liền quay lại ra lệnh cho người hầu ở phía sau.

"Đi, tìm hiểu xem Lục tiểu thư đã gặp những ai."

"Vâng, Thất gia!"

Trong Thanh phủ, Tiền Phúc, Lưu Triệu Ngọc, Tào Tử Ngang nối đuôi nhau đi vào, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng.

Tưởng Hoằng Văn bước tới, siết chặt nắm đấm hỏi, "Cô ấy thế nào?"

Tiền Phúc trả lời: "Lo lắng tích tụ trong lòng."

Lưu Triệu Ngọc nói tiếp: "Khí trệ thiếu máu."

Tào Tử Ngang đáp: "Thương cũ chưa lành đã thêm bệnh mới, hơn nữa còn suy nghĩ quá độ."

Tưởng Hoằng Văn nghe mà phát hoảng, "Có nghiêm trọng không."

Tiền Phúc nói: "Phải điều dưỡng thật cẩn thận, nếu không sẽ không thể sống lâu được."

Sử Lỗi nghe Tiền Phúc nói vậy thì im lặng hồi lâu rồi đi đến chỗ Lưu Triệu Ngọc, "Làm phiền Lưu thái y đến Thái Y Viện xin nghỉ giúp Thanh Hoàn."

"Yên tâm, ta hiểu. Cũng khuya rồi, ta xin phép về trước. Tử Ngang, huynh có thể tiễn ta một đoạn không."

Tào Tử Ngang mỉm cười gật đầu: "Lưu huynh mời!"

Hai người sóng vai đi ra, Lưu Triệu Ngọc đi được vài bước thì mở miệng hỏi: "Tử Ngang huynh và Tào lão thái y có mối quan hệ gì?"

Tào Tử Ngang trả lời hắn: "Ông ấy là tổ phụ của ta ". 

Lưu Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: "Quả không nằm ngoài dự đoán. Người khác chẩn mạch bằng ba ngón nhưng Tào gia thì lại là bốn ngón. Ngay khi huynh chẩn mạch cho Thanh Hoàn, ta đã đoán ra được phần nào."

Tào Tử Ngang chỉ gật đầu mà không tiếp lời.

Lưu Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại tiểu viện của Cố Thanh Hoàn, mỉm cười nói: "Cố Thanh Hoàn này đúng là miệng kín như bưng, đến cả ta cũng giấu, đáng ghét, đáng ghét thật. Tào lão thái y là một trong những người mà ta kính trọng nhất trần đời."

Tào Tử Ngang nhìn hắn: "Trước đây Tử Ngang chỉ là dân thường, không muốn quá mức phô trương. Thanh Hoàn làm như vậy cũng là để bảo vệ ta thôi."

Lưu Triệu Ngọc nhìn hắn ta nói, "Huynh đã bao giờ nghĩ đến chuyện vào Thái Y Viện làm việc chưa? Nếu muốn, ta có thể tiến cử huynh."

"Không muốn!" Tào Tử Ngang lắc đầu: "Trong cung quá nhiều thị phi, Tử Ngang chỉ là một người đơn giản."

Lưu Triệu Ngọc nheo mắt nhìn hắn ta, trong ánh mắt có sự tán thưởng. "Đúng là có mấy phần khí phách của Tào lão đấy. Có huynh ở đây, Thanh Hoàn không có gì đáng ngại rồi, cáo từ!"

Tào Tử Ngang đợi Lưu Triệu Ngọc đi xa mới quay lại, vừa quay đầu liền thấy muội muội Tào Tử Hi đang đứng sau lưng với ánh mắt thăm thẳm.

"Ca ca, chúng ta đã lật lại được vụ án, vậy tại sao huynh không muốn vào Thái Y Viện kế thừa vị trí của Tào gia, cũng để có tương lai xán lạn hơn."

Tào Tử Ngang bước tới, lắc đầu nói: "Ta đã ký thỏa thuận mười năm với Thanh Hoàn, sao có thể nói đi là đi được. Hơn nữa, ta thật sự không thích nơi như Thái Y Viện."

"Ca, Đại Chu có hàng ngàn hàng vạn người theo nghề y nhưng người có năng lực để vào Thái Y Viện lại cực kì ít ỏi. Một việc giúp rạng rỡ tổ tông như thế, kể cả ca ca có không thích thì cũng nên thử một lần. Chỉ khi ca ca vào Thái Y Viện thì Tào gia mới thật sự coi như đã hoàn toàn trở mình."

Tào Tử Ngang nhíu mày, sắc mặt tối lại.

"Nếu ca ca sợ Lục tiểu thư không đồng ý thì muội sẽ đích thân đi cầu xin cô ấy."

"Tử Hi, ngày vụ án của Tào gia được lật lại, Thanh Hoàn cũng đã hỏi ta điều này, nhưng ta đã từ chối. Làm người, nói lời phải giữ lời."

"Ca, có phải huynh vì cô ấy… mới không muốn rời đi không." Cuối cùng Tào Tử Hi không nhịn được nữa, thốt ra lời vẫn giấu trong lòng.

"Không được ăn nói lung tung."

Tào Tử Ngang cảm thấy ngực như nghẹn lại, trên mặt đã không còn chút vui vẻ nào nữa. "Thanh Hoàn đã đính hôn, danh dự của cô nương khuê các cũng quan trọng ngang với tính mạng. Khuya rồi, muội nghỉ ngơi sớm đi. Ta đi thảo luận với Phúc bá xem nên kê đơn thế nào."

"Ca!"

Tào Tử Hi nhìn bóng lưng của ca ca, giận dỗi giậm chân, hơi thở dồn dập vì tức giận.

Một lúc sau cô ta bỗng nhìn thấy từ xa có một người trông giống như thị vệ vội vã chạy vào, cô ta có hơi sững sờ, không biết ma xui quỷ khiến gì lại đi theo người đó.

Người thị vệ đó đã thì thầm gì đó vào bên tai Tưởng Thất gia.

Dưới ánh trăng, nét mặt của Tưởng Thất gia bỗng trở nên phẫn nộ.

Tưởng Hoằng Văn phất tay với tên thị vệ, kìm nén lửa giận rồi đi vào viện, còn chưa vào trong thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Ca, muội muốn ở đây với cô ấy, sức khỏe cô ấy như vậy muội không yên tâm."

"Ta không có ý kiến với chuyện muội ở lại cùng muội ấy, nhưng Thất gia lại thường đến đây, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ta sợ muội..."

"Ca đừng lo, muội sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa. Muội sẽ ở với ca và tẩu suốt đời, sẽ không bao giờ nghĩ đến điều gì khác nữa. Ca, muội sẽ chỉ giữ ở trong lòng thôi."

"Nha đầu ngốc, muội còn quá nhỏ, ta không nỡ..."

"Ca, đời người ai mà chẳng phải sống, ông trời có thể cho muội được sống thêm mấy năm nay là đã thương xót muội rồi, nếu còn mơ ước xa vời thì thật là không biết đủ..."

Tiếng nói nhỏ dần, có tiếng bước chân đến gần, Tưởng Hoằng Văn khẽ ẩn mình vào trong màn đêm.

Bóng dáng yếu ớt của Sử Tùng Âm dần đi khuất, ánh trăng kéo dài chiếc bóng cô đơn của cô.

Tưởng Hoằng Văn hơi thất thần, hơi thở có phần dồn dập, tựa như có nơi nào đó trong trái tim đang nghẹn lại vì đau đớn.

Sự quặn thắt này đã biến mất từ lâu rồi, lần gần nhất chính là ngày người ấy qua đời.

Hắn ta lắc đầu mấy cái nhằm khiến bản thân tỉnh táo lại rồi quay vào trong viện.

Sử Lỗi thấy hắn ta quay lại nhưng vẻ mặt lại cực kỳ khó coi, bất giác hỏi hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?" Tưởng Hoằng Văn vẫy tay với Sử Lỗi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, "Chúng ta ra phòng khách nói chuyện."

Hai người ngồi xuống ghế, Xuân Nê và Ngân Châm bưng trà lên rồi lui ra.

"Có chuyện gì vậy Thất gia?"

Tưởng Hoằng Văn nghĩ lui nghĩ tới, sau rồi mới nặng nề nói: "Ta vừa nhận được tin, hôm nay cô ấy vào cung để chẩn mạch cho Quý phi và Hiền vương, nào ngờ tên Hiền vương súc sinh kia có... ý đồ với cô ấy"

Sắc mặt Sử Lỗi thay đổi, hắn ta tức giận vỗ bàn, "Sao gã dám?"

Tiếng rống của Sử Lỗi làm ngọn lửa giận trong lòng Tưởng Hoằng Văn bừng lên, hắn ta nghiến răng ken két.

Mẹ kiếp!

Cố Thanh Hoàn dù gì cũng là vị hôn thê của Tưởng Thất gia hắn ta. Theo lý thì tên súc sinh đó phải biết kiêng kỵ, nhưng tên súc sinh đó lại... Hừ, đây là không coi hắn ta ra gì mà?

Sử Lỗi thấy vẻ mặt hắn ta rất khó coi bèn vội khuyên nhủ, "Thất gia, tuyệt đối không thể kích động, bình tĩnh lại đã."

Tưởng Hoằng Văn cười khẩy: "Gã đã nhảy lên đầu ta ngồi rồi, bình tĩnh thế nào, làm sao bình tĩnh? Nếu để Đình Lâm biết, e là thiên hạ này không yên bình nổi."

Sử Lỗi nghe lời này, ngạc nhiên đến rớt quai hàm. Ý của hắn ta là...

Tưởng Hoằng Văn biết mình đã lỡ lời, bèn thẳng thắn thừa nhận: "Lỗi gia, ta không ngại nói với huynh, hôn sự của ta với Thanh Hoàn chỉ là kế tạm thời, Đình Lâm mới là người có tình cảm sâu đậm với cô ấy."

Sử Lỗi nghe mà như sét đánh ngang tai, hồi lâu không thốt nổi lời nào.