Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 100: Khó có khi được nàng khen ta, đương nhiên muốn




Cả sảnh đường kinh ngạc, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở trên người Bạch Phong Hoa. Tại đại đường này, có rất nhiều người của hoàng thất các tiểu phụ quốc cùng đại quốc, trong lòng đều kinh ngạc không thôi. Danh vũ của Bạch Phong Hoa, thế nhân đều biết, những chuyện của nàng làm cho người ta thấy hứng thú, tò mò, cùng không phục. Bởi vì không có bao nhiêu người biết thực lực hiện tại của nàng đến tột cùng như thế nào, chỉ biết là cơ duyên xảo hợp nàng chiếm được thần khí đứng đầu Trường Không kiếm. Nhưng là bấy nhiêu đó cũng không đủ để người ta cảm thấy nàng xứng đáng làm Chu Tước thánh giả. Hôm nay lại lộ ra việc nàng chính là một Luyện dược sư.

Nếu là thật sự, sẽ có người phải suy nghĩ kĩ một chút về sức nặng của Bạch Phong Hoa.

“Khẩu khí thật lớn, vậy mời Chu Tước thánh giả đại nhân tới thử xem, mọi người đều mỏi mắt mong chờ xem Chu Tước thánh giả đại nhân làm thế nào luyện chế ra tử chu đan.” Phương Tĩnh Lan lạnh lùng nhìn Bạch Phong Hoa, đề giọng nói làm cho toàn bộ người trong đại đường đều nghe rõ.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở dài, nhìn Phương Tĩnh Lan tràn đầy tin tưởng, trong lòng có chút nghi ngờ, thoạt nhìn bề ngoài của mình thật sự dễ bắt nạt thế sao? Thật sự giống quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn sao? Nàng chắc chắn mình sẽ không luyện dược được?

“Chu Tước thánh giả đại nhân, mời!” Phương Tĩnh Lan ngẩng đầu khiêu khích Bạch Phong Hoa, lạnh lùng nói.

Bạch Phong Hoa chậm rãi chuyển hướng về phía dược đỉnh, tươi cười sáng lạn, nói một câu rõ ràng: “Đan vừa rồi ngươi luyện là sử dụng tâm chi hỏa, không phải Ngũ Hành chi hỏa.”

Xôn xao ——

Câu nói của Bạch Phong Hoa lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc một trận. Vừa rồi hỏa diễm màu vàng sáng lạn, thế nhưng không phải Ngũ Hành chi hỏa?

“Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Phương Tĩnh Lan sắc mặt trầm xuống, khó chịu hỏi. Trên người nàng xác thực thực không phải là Ngũ Hành chi hỏa, nhưng là thế nhân có bao nhiêu người được gặp qua Ngũ Hành chi hỏa? Tâm chi hỏa của mình tuấn lạn vô cùng, có thể hù dọa được không ít người.

“Bởi vì, đây mới là Ngũ Hành chi hỏa.” Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, ở trong đầu trực tiếp gọi tên Khốc Khốc.

Khốc Khốc chờ lâu ngày, nháy mắt giương nanh múa vuốt chạy vội ra. Hắn vừa ra ngoài đã đem thân mình phóng đại, sau đó hơi thở cực nóng nháy mắt thổi qua mọi người ở đây. Cảm giác cực nóng đáng sợ cùng cuồng bạo làm cho tất cả mọi người không thể nào đứng vững.

“Ngũ Hành chi hỏa Hỏa linh!” Phương Tĩnh Lan thất thanh kêu lên, sắc mặt của nàng lại tái nhợt một mảnh. Ngũ Hành chi hỏa, thật sự là Ngũ Hành chi hỏa! Hôm nay nàng rốt cục đã được nhìn thấy Ngũ Hành chi hỏa ở đây, nhưng lại dưới trường hợp này, nhìn thấy Ngũ Hành chi hỏa thuộc về người khác. Mà người khác này, là kẻ mình vẫn luôn muốn đối phó – Bạch Phong Hoa!

Có những lời này của Phương Tĩnh Lan, mọi người ở đây càng thêm rung động. Ngũ Hành chi hỏa trong truyền thuyết, hỏa diễm mà nhóm luyện dược sư tha thiết mơ ước, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt.

“Ngươi, ngươi làm sao có thể có Ngũ Hành chi hỏa, làm sao có thể?” Phương Tĩnh Lan gắt gao nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên không thể tin, miệng liên tục thì thào những lời này.

Bạch Phong Hoa không để ý đến Phương Tĩnh Lan, mà là hướng về phía Khốc Khốc đang bay giữa không trung, thản nhiên nói: “Nhanh một chút, làm cho xong rồi kết thúc công việc.”

Khốc Khốc giật mình xoay thân thể khổng lồ, nháy mắt thu nhỏ lại, sau đó chui vào phía dưới dược đỉnh. Vì Tiểu Mộc, vẫn là ngoan ngoãn phối hợp cho thật tốt. Tiểu Mộc a, ngươi hiện tại thế nào? Ta rất nhớ ngươi a, Tiểu Mộc.

Vừa xem một màn nay, xung quanh là một mảnh kinh hô. Ngũ Hành chi hỏa thật sự là có ý thức của riêng mình, cư nhiên có thể cùng chủ nhân của mình trực tiếp trao đổi.

Phương Tĩnh Lan hai mắt nổi lên tơ máu, ghen tị nhìn Khốc Khốc ở phía dưới dược đỉnh. Ngũ Hành chi hỏa, Bạch Phong Hoa quái dị này, thế nhưng lại có được vật quý giá đó.

Khi ánh mắt mọi người vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, Bạch Phong Hoa bắt đầu thuần thục luyện đan dược.

Tiêu Dao Vương gia phe phẩy cây quạt kim phấn, đứng ở một bên nhìn hành động của Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm. Chính giờ phút này chỗ sâu trong con ngươi của hắn không còn là một chút rung động giống như trước nữa, mà là kinh ngạc cùng rung động. Hắn phát hiện ra, chính mình dường như vĩnh viễn cũng không nhìn thấu cô gái này. Trên người cô gái này, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật không muốn cho người khác biết? Phải là người thế nào mới có thể cùng nàng chia sẻ những bí mật đó…

Tử chu đan dược tính mãnh liệt, tuy rằng khi dùng chỉ cần một chút thời gian ngắn cũng có thể tăng thực lực lên, nhưng cũng tạo ra tổn thương thật lớn đối với cơ thể. Nếu không phải tất yếu, sẽ không ai áp dụng phương pháp lưỡng bại câu phần như vậy. Mà luyện chế Tử chu đan, cũng cần rất nhiều lửa, hỏa linh giống như Khốc Khốc, vừa vặn thích hợp.

Khốc Khốc gào một tiếng, bên trong dược đỉnh vang lên tiếng lách cách. Toàn thân dược đỉnh bắt đầu phiếm hồng, không khó để tưởng tượng, giờ phút này ở bên trong đang phiên giang đảo hải (lật sông đổ biển, ý chỉ rất là mãnh liệt). Tuy rằng dược đỉnh bốc lên lợi hại, nhưng cũng không có một tia hơi thở để lộ ra.

Phương Tĩnh Lan cắn răng, gắt gao nhìn động tác của Bạch Phong Hoa, trong lòng ghen tị không thôi. Dựa vào cái gì? Bạch Phong Hoa có đức gì mà có được Ngũ Hành chi hỏa, cũng là một cái luyện dược sư. Nàng không phải là vận khí tốt, trong lúc vô ý chiếm được thần khí đứng đầu Trường Không kiếm mới cải biến vận mệnh sao?

Lúc này đây thời gian Bạch Phong Hoa luyện đan so với Phương Tĩnh Lan còn muốn ngắn hơn, khi Bạch Phong Hoa lấy đan từ trong dược đỉnh ra, bên trong tử quang bắn ra bốn phía, dược hương tỏa ra, Phương Tĩnh Lan chỉ biết mình đã thua.

Bạch Phong Hoa luyện dược thực lực không hơn chính mình, mà nàng thắng cũng bởi vì sử dụng Ngũ Hành chi hỏa kia!

Năm khỏa Tử chu đan mượt mà sáng bóng xuất hiện ở trong lòng bàn tay Bạch Phong Hoa, những người xung quanh cũng không cách nào bình tĩnh được. Sự thật cứ như vậy xảy ra trước mắt. Một buổi tối tại đây, bọn họ không chỉ được thấy quá trình luyện dược của cao cấp Luyện dược sư, mà còn gặp được Ngũ hành chi hỏa trong truyền thuyết. Đêm nay, hai vị cao cấp luyện dược sư tỷ thí với nhau tại đại đường, làm cho tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt, trong lòng nhiều người nổi lên tâm tư. Bạch Phong Hoa làm Chu Tước thánh giả của Chu Vũ quốc, muốn mượn sức của nàng là không có khả năng. Nhưng một cao cấp Luyện dược sư thì chưa chắc đã không có khả năng. Bởi vì chiêu thức ấy của Bạch Phong Hoa, cũng đã cắt đứt tâm tư của cô gái kia, không có khả năng cô gái kia lại tiếp tục đầu nhập vào chủ nhân tửu lâu này, như vậy cơ hội của bọn họ thật sự lớn.

Bạch Phong Hoa nhìn Tử chu đan trong tay mình cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hiệu quả luyện chế lại tốt đến như vậy. Đây là vì có Khốc Khốc hỗ trợ đi. Bạch Phong Hoa thuận tay đem Tử chu đan đưa cho Tiêu Dao Vương gia, lại làm cho người xung quanh hô nhỏ một trận.

Tuy rằng thuốc này là do tên nam tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá cung cấp, nhưng đan dược lại là do Bạch Phong Hoa luyện ra, nàng có quyền lợi lấy đi hơn một nửa, còn gần một nửa để lại. Đây là quy củ bất thành văn của nhóm Luyện dược sư. Nhưng Bạch Phong Hoa lại hào phóng đem toàn bộ đan dược đưa cho Tiêu Dao Vương gia. Bạch Phong Hoa xem thấy, Tử chu đan tuy rằng hiệu quả kỳ lạ, nhưng lại tổn thương đến thân thể, chuyện ngọc thạch câu phần (ngọc đá tan nát), nàng không muốn nhìn thấy phát sinh trên người bất luận người bên cạnh mình.

“Ta thua.” Phương Tĩnh Lan ngạo nghễ đứng ở giữa đại đường giống như trước, trên gương mặt minh diễm hé ra sự không phục cùng không cam lòng, nàng lạnh lùng đề cao thanh âm nói, “Thực lực của ta không thua ngươi. Chính là bại bởi Ngũ Hành chi hỏa.”

Ngụ ý tự nhiên rất là rõ ràng, năng lực luyện dược của nàng không thua kém Bạch Phong Hoa, thua là vì điều kiện khác. Những lời này cũng là lời nói thật, Bạch Phong Hoa cùng nàng kỳ thật đều là sơ phẩm cao cấp luyện dược sư.

Bạch Phong Hoa cười nhẹ, nhìn Phương Tĩnh Lan cười cười nói: “Phải là nhân tài có thực lực mới được Ngũ Hành chi hỏa giúp đỡ. Mà vận khí cùng cố gắng, đều trong cùng một loại với thực lực.”

Câu đánh giá này của Bạch Phong Hoa có thể nói là long trời lở đất.

Vận khí cùng cố gắng, đều trong cùng một loại với thực lực? !

Trên mặt Tiêu Dao Vương gia đã không có ý cười! Ngưng thần nhìn Bạch Phong Hoa. Tư duy của nàng, quả nhiên cùng người thường bất đồng.

“Hừ!” Phương Tĩnh Lan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. Nàng vừa bỏ đi, trong đại đường liền không ít người lập tức đuổi theo. Hiện tại Phương Tĩnh Lan là vô chủ người, tất cả mọi người đều có cơ hội đến lung lạc.

Bạch Phong Hoa thản nhiên phiêu mắt nhìn về phía Phương Tĩnh Lan rời đi, trong lòng cũng hiểu được sự tình sẽ không chấm dứt như vậy. Phương Tĩnh Lan này, rốt cuộc là người nào?

Chu Thận cả người choáng váng nhìn Bạch Phong Hoa, lại nhìn ra cửa tửu lâu, cuối cùng vỗ đùi bay nhanh về hướng dịch quán Chu Vũ quốc. Chuyện Bạch Phong Hoa thế nhưng là cao cấp Luyện dược sư, phải nhanh một chút hồi bẩm hai vị hoàng huynh, chờ các hoàng huynh định đoạt. Không cần nghĩ cũng biết, đến ngày mai, chuyện Bạch Phong Hoa là cao cấp Luyện dược sư sẽ truyền khắp toàn bộ Tứ phương thành, truyền khắp toàn bộ đại lục.

Tiêu Dao Vương gia phất phất cây quạt kim phấn trong tay, cười tủm tỉm nhìn Bạch Phong Hoa, thấp giọng nói: “Như thế nào, muốn ta giúp ngươi điều tra một chút về nàng không?”

“Không cần.” Một chiêu của Bạch Phong Hoa, đem Khốc Khốc đang ở dưới dược đỉnh chui trở về trong cơ thể nàng, biến mất không thấy. Không ít người ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kinh ngạc nhìn một màn nay, Bạch Phong Hoa cũng không để ý tới, tiếp tục thản nhiên nói chuyện với Tiêu Dao Vương gia “Ta đi trước.”

“Được, ta phái xe đưa ngươi đi.” Tiêu Dao Vương gia lập tức nói.

“Miễn, tự ta đi là được rồi.” Bạch Phong Hoa nghĩ đến phong cách của Tiêu Dao Vương gia liền đau đầu, không nói cũng biết, xe ngựa này chỉ sợ cũng sẽ hoa lệ đến rối tung rối mù, tự mình đi bộ vẫn là tốt nhất. Còn có thể thuận tiện đi dạo Tứ phương thành. Vào trong Tứ phương thành mấy ngày nay, nàng còn chưa có thời gian đi xem xung quanh một chút.

“Ha ha, Chu Tước thánh giả đại nhân thân là cao cấp luyện dược sư, ngài đi đường cần phải cẩn thận một chút.” Tiêu Dao Vương gia cười, mặt mày loan loan, trong giọng nói đã có một tia thân thiết không dễ phát hiện. Vừa rồi Bạch Phong Hoa ở trong này lộ ra chiêu thức như thế, giờ phút này hẳn là tất cả mọi người trong Tứ phương thành đều đã biết. Phiền toái, tất nhiên sẽ theo sự nổi bật mà đến, đương nhiên đồng dạng, chuyện tốt cũng như vậy, cũng sẽ theo sự nổi bật cùng nhau tiến đến.

Đáy mắt Bạch Phong Hoa nổi lên một tia hàn ý, nhìn Tiêu Dao Vương gia mỉm cười: “Ngươi cảm thấy, là ta cần cẩn thận người khác, hay là người khác cần cẩn thận ta?”

Tiêu Dao Vương gia ngây cả người, lập tức cười ha ha đứng lên: “Đúng đúng, đại nhân, thỉnh ngài hạ thủ lưu tình a.” Nhìn sự cường đại cùng tự tin trong con ngươi của Bạch Phong Hoa, trong lòng Tiêu Dao Vương gia cũng thấy mình thật buồn cười. Đúng rồi, Bạch Phong Hoa, luôn làm cho hắn nhìn không thấu là Bạch Phong Hoa, như thế làm sao có thể là nàng chịu thiệt được? Hắn nghĩ tới những kẻ muốn gây phiền toái, tự cầu phúc cho mình đi.

Sau khi Bạch Phong Hoa cáo biệt Tiêu Dao Vương gia, liền tự mình đi bộ ra cửa, phía sau không ít ánh mắt của tùy tùng, nhưng không ai dám tiến lên áp dụng hành động. Nếu như thân phận chỉ là một cao cấp Luyện dược sư bình thường, mọi người đều không kiêng kị mà ùa lên, hợp lại đem hết toàn lực đến mượn sức của nàng. Nhưng nàng lại có thân phận rất cao, Chu Tước thánh giả Chu Vũ quốc, thân phận như vậy, sẽ làm cho người ta phải suy nghĩ lại.

Ban đêm ở Tứ phương thành phong hoa náo nhiệt, trên đường người đi tất nập, tiếng quát tháo, tiếng mặc cả, tiếng cười nói, vang khắp một mảnh. Mấy quán ăn nhỏ ven bên đường, đồ ngon làm cho người ta không nhịn được mà dừng lại nghỉ chân. Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn lại, quán ăn nhỏ này, có bán thịt nướng, bánh bao, mì vằn thắn, còn có cả bánh trẻo, thiêu mạch, ánh mắt Bạch Phong Hoa sáng lên. Đã bao lâu rồi không có được hưởng thụ cuộc sống như vậy? Tùy ý ngồi xuống ở một quán nhỏ, Bạch Phong Hoa vừa mở miệng gọi đồ ăn, bỗng một bóng người xuất hiện, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, sau đó ngoắc tay gọi chủ quán, tùy tiện nói: “Chủ quán, đem đồ ăn vặt của ngươi mỗi thứ hai phần lên đây.”

“Khách quan, ngài muốn gọi toàn bộ?” Chủ quán có chút hoài nghi không xác định nhìn người vừa mới tới.

“Đúng vậy, mỗi thứ đều mang lên hai phần, ở xung quanh đây nếu có thứ gì quán của ngươi không có bán thì phiền ngươi đi mua toàn bộ, mỗi thứ hai phần, không cần thối lại.” Người tới tủy tiện lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho chủ quán.

Chủ quán vừa nhìn thấy giá trị tấm ngân phiếu cực lớn, mặt cười tươi như hoa, thí điên nhận lấy, bắt đầu bận việc đứng lên, sau đó phân phó vợ mình chạy nhanh đến các quán nhỏ xung quanh mua những thứ mà quán của mình không có.

“Phong Hoa, uống chút trà trước đi.” Người vừa tới quay đầu, hướng về phía Bạch Phong Hoa nhếch miệng cười, sau đó ân cần lấy cho Bạch Phong Hoa một ly trà xanh.

Người tới, không phải ai khác, đúng là vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong.

Bạch Phong Hoa tiếp nhận cái chén mỉm cười, thản nhiên nói: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

“Ta thật không nghĩ tới nàng thế nhưng lại là một cao cấp luyện dược sư.” Lạc Thần Phong tự mình rót một chén nước, uống một ngụm, sau đó cười dài nói một câu, “Nàng ở sao Bắc cực tửu lâu náo động một hồi lớn, việc luyện đan nháy mắt truyền đến toàn thành, ta đương nhiên liền đuổi theo đến đây.”

Bạch Phong Hoa mỉm cười, quả thật cũng là. Lấy thân phận hiện tại của mình lại thêm bản thân là một cao cấp Luyện dược sư, đương nhiên là xôn xao dư luận.

“Không nghĩ tới gặp được nàng ở trong này, ân, ông trời quả thật không sai, cho ta cơ hội này mời mỹ nhân ăn một bữa cơm.” Lạc Thần Phong vui tươi hớn hở nói xong.

“Ngươi đến tìm ta là có việc gì?” Bạch Phong Hoa vẫn cười sáng lạn nhìn Lạc Thần Phong, tuy rằng hắn luôn tươi cười sáng lạn, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt của hắn đã có một tia trịnh trọng.

“Ăn cái gì trước đã.” Lạc Thần Phong cười tủm tỉm đem bánh bao ông chủ mới đưa đến đặt ở trước mặt Bạch Phong Hoa, sau đó lấy một đôi đũa nhét vào tay nàng.

Bạch Phong Hoa cũng không khách khí nữa, tay sảng khoái tiếp nhận sau đó cầm lấy một cái bánh bao nhỏ. Ngon nhiều nước, hương thơm tỏa ra bốn phía, Bạch Phong Hoa nheo ánh mắt lại.

“Cẩn thận nóng.” Lạc Thần Phong nhìn Bạch Phong Hoa ăn vui vẻ đến quên trời đất, vội vàng nói.

“Ta.. nói tốt lắm, ngươi, ngươi cũng ăn một cái đi.” Bạch Phong Hoa ăn đầu lưỡi đều nhanh muốn đánh kết. Loại đò ăn vặt bình thường này có sức hấp dẫ vô cùng, luôn làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được, hồi muội vô cùng. Những thứ này cùng với sơn hào hải vị mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Lạc Thần Phong cười, cũng lấy một đôi đũa lên bắt đầu ăn.

Đồ ăn liên tục được đưa lên, tràn đầy một bàn ăn. Đồ ăn, lồng hấp trên bàn rất nhanh liền bị triệt hạ, thay bằng đồ ăn khác. Bạch Phong Hoa ăn bụng tròn vo cả lại, ánh mắt hiện lên sự thích ý, trong miệng lại còn hướng về phía chủ quán kêu: “Chủ quán, mang cho ta một bát mì nữa a.”

Chủ quán kêu lên một tiếng, trong lòng lại sợ hãi nhìn Bạch Phong Hoa cùng Lạc Thần Phong, thầm nghĩ rốt cuộc bụng hai người này làm bằng cái gì, cư nhiên có thể ăn được nhiều như thế. Vừa rồi hai người này ăn phải bằng phần của mấy người ăn, lại còn có thể ăn tiếp, thật sự là lợi hại. Nhưng mà, nhìn quần áo mặc trên người hai người đẹp đẽ quý giá, lại đều thích đồ ăn của hắn như vậy, điều này làm cho trong lòng hắn cũng kiêu kích không thôi.

“Phong Hoa…” Bỗng nhiên, giọng nói của Lạc Thần Phong bỗng nhiên thấp xuống, giọng điệu có chút trịnh trọng đứng lên.

“Ân.” Bạch Phong Hoa khẽ lên tiếng, Lạc Thần Phong rốt cục muốn nói đến tìm mình vì có mục đích gì sao?

“Cuộc thi của Tứ quốc sắp bắt đầu” Lạc Thần Phong nói.

“Ân.” Bạch Phong Hoa vẫn nhẹ nhàng ân một tiếng.

“Ta, muốn nói với nàng, nếu trong khi thi đấu, ta và nàng tỷ thí với nhau…” Lạc Thần Phong ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Bạch Phong Hoa, ở giờ khắc này, con ngươi Lạc Thần Phong tinh lượng vô cùng, bắn ra ánh mắt kiên nghị, tiếp tục nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Nếu như ta cùng nàng tỷ thí với nhau, ta sẽ toàn lực ứng phó.”

Bạch Phong Hoa nhìn Lạc Thần Phong mi gian dứt khoát 1 không mới nói đánh giá O “Ta là hi vọng của Lạc gia, ta là Bạch Hổ thánh giả Bạch Húc quốc, ta phải hoàn thành trách nhiệm của ta, ta không thể làm cho những con người đứng sau lưng ta phải thất vọng.” Khẩu khí của Lạc Thần Phong ở giờ khắc này là kiên quyết, kiên định. Mà khi hắn nói những lời này, nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa cũng không hề có chút né tránh.

“Vốn nên như thế, đây mới là nam nhân.” Bạch Phong Hoa cũng nở nụ cười, nhìn vẻ mặt kiên định của Lạc Thần Phong, bỗng nhiên cảm thấy hắn thuận mắt hơn rất nhiều. Lạc Thần Phong như vậy, mới thực sự là hắn. Không thể làm cho những người đứng sau lưng mình phải thất vọng, nhưng cũng không muốn làm cho nàng có điều gì đó hiểu lầm, cho nên mới đến tìm nàng để nói ra những lời này sao?

“Hắc hắc, có phải cảm thấy ta là một nam nhân tốt có thể phó thác chung thân hay không?” Ngay sau đó Lạc Thần Phong cười, mặt mày loan loan. Hì hì nói.

Bạch Phong Hoa rút trừu khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật tự tin vào bản thân.” Vừa mới cảm thấy con người này thuận mắt một chút, hắn liền theo trèo lên cao.

“Khó có khi nàng được nàng khen ta, ta đương nhiên phải vui rồi” Lạc Thần Phong nhìn Bạch Phong Hoa, thu hồi điệu bộ vừa rồi, cười rộ lên.

“Lạc Thần Phong …” Bỗng nhiên Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng cúi đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc đứng lên.

“Ân, có việc gì cứ nói, đừng ngại.” Lạc Thần Phong nhìn sắc mặt nghiêm túc của Bạch Phong Hoa, cũng nghiêm túc đứng lên.

“Ta không biết ngươi đối ta đến tột cùng là tình cảm thế nào, nhưng mà, ta phải nói sớm cho ngươi biết, ta cùng với ngươi trong lúc đó, không có khả năng. Ngươi làm bằng hữu rất tốt…” Bạch Phong Hoa còn thật sự đem tâm tình của mình nói ra. Muốn từ chối một người, nhất định phải nói ra ngay từ đầu, không được để cho người ta có bất cứ hi vọng gì, cho dù là một chút. Nếu bởi vì lo sợ là tổn thương đối phương nên chần chừ không cự tuyệt, như thế tổn thương trong lòng còn sâu sắc hơn. Đối với Lạc Thần Phong, thái độ của Bạch Phong Hoa luôn có chút ác liệt cùng bỏ qua chính là vì như vậy.

“Phong Hoa!” Lạc Thần Phong bỗng nhiên hơi đề cao giọng nói, ánh mát sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa, nói: “Ta nghĩ có việc phải nói cho nàng biết.”

“Ân.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

“Mới đầu, ta quả thật là bị bề ngoài của nàng hấp dẫn. Nhưng mà, sau đó lại không phải. Thích một người không nhất định là phải cùng một chỗ với người đó, ta chỉ biết là, thời khắc được ở bên cạnh nàng thật nhẹ nhàng, thật cao hứng, như thế là đủ rồi.” Lạc Thần Phong nói tới đây, trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười, nụ cười ấm áp nhợt nhạt, ánh mắt cũng có chút sương mù đứng lên, suy nghĩ dường như quay về tình cảnh lần đầu tiên gặp được Bạch Phong Hoa.

“Cho nên, nàng không cần phải cảm thấy có gánh nặng. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sau này với nàng như thế nào, chỉ nghĩ, với năng lực này của ta có thể ở gần với nàng thêm một ít” Lạc Thần Phong cười, sau đó ánh mắt kiên nghị nói, “Đương nhiên, ta cũng sẽ không buông tay nàng. Ta cố gắng là việc của ta, nàng cự tuyệt là chuyện của nàng.”

“Ha ha…” Bạch Phong Hoa nhìn ánh mắt kiên nghị của Lạc Thần Phong, bất đắc dĩ mỉm cười, “Ngươi, thật đúng là một kẻ quật cường.”

“Nàng lúc đó thì không phải?” Lạc Thần Phong nở nụ cười, xoay người tiếp nhận bát mì chủ quán mang đến, đưa tới trước mặt Bạch Phong Hoa, “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng bình dân hóa như vậy. Còn có thể ăn ~ ”

“Ta cũng là một người bình thường mà.” Bạch Phong Hoa tức giận nói một câu. Sau đó bắt đầu tiêu diệt bát mì trước mắt.

Lạc Thần Phong hai tay chống cằm tựa vào bàn, chuyên chú nhìn Bạch Phong Hoa ăn.

Nhìn Bạch Phong Hoa đang ăn ở trước mắt, bỗng nhiên, ở giờ khắc này, Lạc Thần Phong cảm thấy trong lúc đó chỉ có hai người bọn họ, có một loại cảm giác hy vọng cứ như vậy duy trì đi xuống.

Thật hy vọng, luôn như thế… Đáy mắt Lạc Thần Phong nổi lên chút nhu ý cùng hi vọng.

Cũng không biết hai người rốt cuộc ăn bao nhiêu, cuối cùng đều cảm thấy mỹ mãn đứng dậy rời đi.

“Ta đưa nàng trở về.” Lạc Thần Phong cười nói.

“Không cần, ngươi mau trở về đi thôi. Ngươi sẽ không sợ đám người theo đuôi ngươi bỗng nhiên xuất hiện?” Bạch Phong Hoa trêu ghẹo hỏi.

“Ai nha, ta đi về trước, ha ha. Hẹn gặp lại, trên đường trở về…” Lạc Thần Phong nghĩ nghĩ, nhe răng nói, “Trên đường trở về, nàng cẩn thận người khác một chút.”

“Ha, được.” Bạch Phong Hoa thoải mái cười, Lạc Thần Phong a Lạc Thần Phong, hắn thật hiểu tác phong của mình.

Sau khi hai người nói lời từ biệt, liền rời đi theo phương hướng ngược lại.

Bạch Phong Hoa thích ý sờ sờ bụng mình, hướng về phía dịch quán Chu Vũ quốc đi đến. Phía sau, người đi đường không còn nhiều, màn đêm đang dần bao trùm tất cả, người đi đường đều hướng về nhà của mình.

Đi đến một cái ngõ nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên Bạch Phong Hoa dừng lại, xoay người tựa vào trên tường, trêu tức nhìn phía sau, cười nói: “Để ngươi chờ lâu, thật sự là ngại quá, hôm nay ăn khuya có lâu một chút.” Thật là làm khó cho người theo dõi mình, theo mình từ sao Bắc cực tửu lâu cho tới bây giờ.

“Hừ!” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Bạch Phong Hoa. Chủ nhân của giọng nói này, là Phương Tĩnh Lan, đứng ở bên cạnh nàng còn có hai cao thủ nữa. Gọi là cao thủ tất nhiên là chỉ đối với người bình thường, chiến khí cấp chín, quả thật không dễ.

Bạch Phong Hoa ỷ tường đứng thẳng, thiên đầu nhìn âm u trung ba cái bóng dáng, trêu tức nói: “Không phải là muốn mời ta đi ăn khuya chứ? Ta đã muốn ăn không vô.”

“Ít nói nhảm đi! Đem Ngũ Hành chi hỏa giao ra đây!” Phương Tĩnh Lan khẽ quát một tiếng, đem mục đích của mình nói ra.

Quả nhiên, thật sự là vì Ngũ Hành chi hỏa. Ngũ Hành chi hỏa này, đối với người bình thường mà nói, không phải là vật phi thường, nhưng đối với Luyện dược sư mà nói, lại vô cùng quý giá, là giấc mộng theo đuổi suốt đời. Hai cao thủ đi theo bên người Phương Tĩnh Lan này, là người nàng mang đến? Hay là nàng rất nhanh liền tìm được một ông chủ mới, liền lập tức yêu cầu ông chủ mới giúp nàng đến cướp đoạt Ngũ Hành chi hỏa.

Nhưng mà, tất cả đều không quan trọng .

“Giao ra đây.” Phương Tĩnh Lan tin tưởng tràn đầy, lúc Bạch Phong Hoa trở thành Chu Tước thánh giả thực lực là cấp tám, sau khi trở thành Chu Tước thánh giả nhiều nhất cũng chỉ có thể đột phá đến cấp chín. Cho dù có thần khí thì đã như thế nào? Hôm nay dẫn theo hai cường giả cấp chín cao nhất, còn sợ không đánh được nàng sao?

Thực lực thật sự của Bạch Phong Hoa không nhiều người biết đến, ở biên thành nhỏ này không có người quá cấp mười một. Những người biết được thực lực của nàng, có lẽ tất cả đều đã chết. Đêm nay chắc chắn Phương Tĩnh Lan sẽ lãnh hậu quả mà ả không ngờ đến.

“Không biết sống chết!” Bạch Phong Hoa nhìn hai người muốn động thủ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rút Trường Không kiếm ra, giống như ma quỷ xuất hiện không một tiếng vang lên, hơi thở tử vong nháy mắt bao phủ hai người kia.

Trường Không kiếm còn chưa phát ra cửu sắc kiếm khí, Bạch Phong Hoa đã yên lặng không một tiếng động quệt qua cổ hai người kia.

Chỉ trong nháy mắt…

Chiến khí cấp mười một và chiến khí cấp chín cách nhau quá xa. Sức mạnh tất nhiên khác nhau.

Ngay sau đó, mũi kiếm lạnh như băng đã đặt trên cổ Phương Tĩnh Lan.

“Phác” hai tiếng, hai nam tử đứng ở bên người Phương Tĩnh Lan cứ như vậy đột ngột ngã xuống, không còn hơi thở.

Phương Tĩnh Lan cảm thụ được âm lãnh trên cổ, trừng to mắt không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa. Đã chết. Hai gã cao thủ kia cứ như vậy liền chết?! Chiến khí cấp chín, thế nhưng ở trước mặt Bạch Phong Hoa lại không chịu nổi một kích, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Ngươi, ngươi… Ngươi vì sao có thể… ?” Phương Tĩnh Lan sợ đến mức ăn nói không rõ ràng, trong lòng một mảnh bối rối.

“Ta có chút tò mò, ngươi rốt cuộc là ai, luôn luôn nhằm vào ta.” Bạch Phong Hoa thản nhiên cười, bảo kiếm trên tay lại đè thấp xuống thêm vài phần, trực tiếp cắt vào làn da trên cổ Phương Tĩnh Lan.

“Ta chính là ta.” Phương Tĩnh Lan có chút ngạo nghễ trả lời, ở giờ khắc này, ngược lại lòng nàng trở nên bình tĩnh, không hề bối rối. Người thắng làm vua người thua làm giặc, đạo lý này nàng biết “Muốn giết cứ giết, thực lực của ta quả thật không bằng ngươi.” Lúc này đây Phương Tĩnh Lan cũng là thực sự thản nhiên nói ra những lời. Nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi một kiếm đâm tới. Nhưng là, ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo trên cổ Phương Tĩnh Lan bông nhiên tiêu thất, lại mở mắt ra, trước mắt đã không còn thấy bóng dáng của Bạch Phong Hoa đâu nữa. Phương Tĩnh Lan lòng còn sợ hãi đưa tay sờ máu tươi trên cổ, trong lòng nghi ngờ, vì sao Bạch Phong Hoa lại buông tha cho nàng?

Bạch Phong Hoa đứng ở trên căn phòng thượng hạng, im lặng nhìn Phương Tĩnh Lan, hơi hơi hí mắt, trong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh.

Phương Tĩnh Lan, người sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?

“Đi thôi, đi theo nàng.” Bạch Phong Hoa xoay người, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy phiêu tán trong bóng đêm.

“Dạ, đại nhân.” Hai hắc y nhân thân thủ mạnh mẽ nửa quỳ ở bên chân Bạch Phong Hoa, cung kính đáp lại một câu, sau đó biến mất ngay trước mắt nàng.

Đến khi Bạch Phong Hoa về tới dịch quán, đêm đã khuya, thế nhưng Nhị trưởng lão cùng các trưởng lão khác lại vẫn còn đang chờ nàng. Bên phải các trưởng lão còn có thái tử, nhị hoàng tử, và tam hoàng tử Chu Vũ quốc đều đang ở đại sảnh chờ nàng.

“Phong Hoa, con đã trở lại.” Nhị trưởng lão vội vàng đứng lên, “Toàn bộ chuyện tối nay, chúng ta đều đã biết.”

“Vâng.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, “Cũng không có việc gì, việc quan trọng trước mắt vẫn là chuẩn bị cho Tứ quốc đại tái đi. Con cũng có chút mệt mỏi.”

Hai câu nói của Bạch Phong Hoa khiến những lời mọi người đưa tới miệng đem quay trở về, đặc biệt Thái tử cùng hai vị hoàng tử. Ba người rất trông mong được nhìn thấy Bạch Phong Hoa, rất muốn Bạch Phong Hoa đem chuyện đêm nay ở tửu lâu kể ra, nhưng thái độ hiện tại của Bạch Phong Hoa là không muốn nhiều lời. So với chuyện Luyện dược sư, Tứ quốc đại tái tự nhiên là có vẻ quan trọng hơn .

“Cũng tốt, Thánh giả hôm nay mệt nhọc, ngày khác nói sau.” Đại trưởng lão đứng lên gượng cười nói.

“Chờ trận đấu tứ quốc xong rồi nói sau.” Nhị trưởng lão bao che khuyết điểm sợ mệt mỏi đến đồ đệ của hắn. Hắn nhìn thấy thái độ này của đồ đệ bảo bối Bạch Phong Hoa tự nhiên liền hiểu được nàng không muốn nói nhiều về chuyện này.

Nghe vậy, mỗi người đều trở về phòng của mình. Chỉ là ánh mắt mọi người nhìn Bạch Phong Hoa có điểm tôn kính cùng ngạc nhiên.Đặc biệt là mấy người của hoàng thất. Duy nhất không kinh ngạc chính là Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, chuyện Bạch Phong Hoa luyện dược bọn họ đã sớm biết được.

Trở lại phòng ở, rửa mặt xong, Bạch Phong Hoa thỏa mãn nằm xuống.

Hiện tại, sẽ chờ Tứ quốc đại tái bắt đầu.

Hai ngày sau, tiếng chiêng trống ở Tứ phương thành lớn rầm rĩ, náo nhiệt phi phàm, tiếng bước chân vang lên liên tiếp nhau, trên mặt mọi người đều là thần sắc hưng phấn. Một trăm năm, rốt cục Tứ phương thành cứ cách trăm năm lại nghênh đón tứ quốc đại tái.

Lần trước kia thấy người chủ trì cuộc thi giữa bốn nước vẫn còn là một người mạnh khỏe, nay đã trở thanh một lão già lụ khụ. Còn lại một số ít những người thọ đến bây giờ đều trở thành đối tượng để mọi người hỏi thăm. Tất cả đều đến xem cuộc thi của bốn nước lần này. Lão răng nanh toàn bộ điệu hoàn lão giả, trên mặt che giấu không được đắc ý, nhiệt tình thuật lại tình huống của Tứ quốc đại tái một trăm năm trước, người nghe đều hưng phấn trùng lớn mắt, lại tràn ngập chờ mong đối với lần đại tái này.

Toàn bộ Tứ phương thành, trên không đều tung bay màu cờ của tứ quốc. Mỗi người đều mặc đồ đẹp, nối liền không dứt đi tới trung tâm Tứ phương thành. Lôi đài được thiết kế ở trên cao.

Tiếng kêu gọi vang khắp ở Tứ Phương thành, làm cho nơi cổ kính này có thêm một sự mới lạ.

Việc buôn bán của các tiểu thương lại bắt đầu khai hoa, sinh ý vô cùng thịnh vượng, còn có thể nhìn thấy phong thái của các thánh giả bốn nước.

Rút thăm trận đấu do nhóm đại trưởng lão của Tứ đại thánh điện tham dự. Đêm trước trận đấu, bốn vị trưởng lão đều tụ tập ở lôi đài, trước mắt dân chúng ký bốc thăm. Sau khi có kết quả, đều đưa mọi người nhìn.

Thanh Long thánh giả — Mạc Thanh Tuyệt, đấu với Bạch Hổ thánh giả — Lạc Thần Phong.

Chu Tước thánh giả — Bạch Phong Hoa, đấu với Huyền Vũ thánh giả — Cung Ngọc Phong.

Lạc Thần Phong biết được kết quả này, liền cảm thấy rất tốt, không cần cùng Bạch Phong Hoa đấu với nhau.

Bạch Phong Hoa im lặng ngồi ở vị trí của mình, Huyền Vũ thánh giả này, chưa bao giờ nghe thấy người khác nói chuyện, thực lực của hắn, rốt cuộc như nào?

Mạc Thanh Tuyệt mặt không chút thay đổi, tựa như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ ngồi tại chỗ.

Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong ngẩng đầu thản nhiên nhìn Bạch Phong Hoa.

Trên không Tứ phương thành, gió lớn nổi lên…

Trăm năm tứ quốc đại tái, sẽ bắt đầu.

Kinh thế chi chiến, cũng theo đó mở màn.