Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 68: Đoạt bảo vật !!!




Bạch Phong Hoa nhàn nhã uống nước, Lâm Sở Sở nhìn chằm chằm Trường Không kiếm, muốn vươn tay sờ sờ nhưng lại không dám, chỉ dám gương mắt nhìn.

“Này, Bạch Phong Hoa , ta … ta có thể sờ nó không? “ Lâm Sở Sở hướng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Phong Hoa. Thần khí kia lợi hại thế nào nàng biết, nếu tùy tiện sờ tám chín phần mười là không hay ho gì.

“Tiểu tử, Sở Sở muốn sờ ngươi một chút “ Bạch Phong Hoa vươn tay gõ Trường Không kiếm, Trường Không kiếm ở trên bàn run run đứng lên, thân kiếm làm cái bàn kêu vang.

Lâm Sở Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn phản ứng của Trường Không kiếm, một câu cũng không nói lên lời.

“Ngươi cũng thấy đấy, hắn không muốn ngươi sờ hắn “ Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ nhún vai.

“Vậy , ta đây tiếp tục nhìn xem “ Lâm Sở Sở không cam lòng ngồi xuống, nghiên cứu nhìn Trường Không kiếm.

“Cứ tự nhiên xem “ Bạch Phong Hoa vẻ mặt không sao cả, nhìn một cái lại không mất miếng thịt nào, còn phải dựa vào Lâm Sở Sở giúp nàng mua thanh ảnh diệu tử nữa. Có thể không tiêu tiền của mình thì đâu cần phải tiêu tiền của mình, keo kiệt vạn tuế.

“Vì sao Trường Không kiếm lại không nhận ca ca ta làm chủ? Ca ca ta cường đại như vậy, vì sao a~ !” Lâm Sở Sở nhìn Trường Không kiếm thì thào tự nói, thần thái tràn đầy khó hiểu.

“Ta cũng muốn biết “ Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ nhún vai, nàng cũng không biết vì sao Trường Không kiếm lúc ấy nhiều người cường giả như vậy lại không chọn, cố tình chọn mình.

“Hừ ! Được tiện nghi lại còn khoe mẽ ! “ Lâm Sở Sở vừa nghe Bạch Phong Hoa nói lời này, tức giận miệng nói liên hồi.

“Đúng rồi ! Các ngươi hàng năm đều tổ chức đấu giá bảo vật sao? “ Bạch Phong Hoa nhớ ra điều gì liền hỏi.

“Đúng vậy ! Hàng năm đều tổ chức nhưng địa điểm không giống nhau mà thôi “ Lâm Sở Sở nhìn Trường Không kiếm thuận miệng đáp “ Kỳ thật chúng ta không phải là chủ sự, chúng ta chỉ phụ trách chủ trì mời khách nhân mà thôi”.

“Các ngươi không phải chủ sự?“ Bạch Phong Hoa có chút giật mình hỏi “Chủ sự là ai ?”.

“Thiên địa thương hội. “ Lâm Sở Sở lơ đễnh trả lời. “Chúng ta chỉ bán tin tức, bọn họ trừ bỏ tin tức, cái gì cũng bán”.

Trừ bỏ tin tức, cái gì cũng bán !

Bạch Phong Hoa bị những lời này chấn động. Thiên địa thương hội, tên này vừa nghe đã thấy thực khí phách, bao quát vạn vật thiên địa trong đó.

“Hơn nữa lần này cuối buổi đấu giá bảo vật còn có một bảo vật cực kỷ quý giá, khẳng định oanh động toàn bộ hội trường “. Lâm Sở Sở nhìn Trường Không kiếm không chớp mắt, thuận miệng giải thích.

“Là cái gì ? “ Bạch Phong Hoa hỏi.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, hiện tại nói cái này không hiệu quả “ Lâm Sở Sở thần thần bí bí nói “ Bất quá lần này chúng ta mời rất nhiều người đến bảo vệ bảo vật này, ca ca ta cũng đến đây.”

Bạch Phong Hoa trầm mặc không nói gì, thực lực của đại ca Lâm Sở Sở Bạch Phong Hoa có biết chút ít, rốt cuộc là bảo vật gì làm cho phong tín tử bọn họ coi trọng như thế?

Thời điểm ăn cơm chiều Lâm Sở Sở cũng muốn ở lại ăn, Nam Cung Vân vẻ mặt đạm bạc xuất hiên, ngồi ở cạnh bên người Bạch Phong Hoa. Bỗng dung cả người Lâm Sở Sở đều phát ngứa, ngứa chết đi sống lại chật vật chạy ra ngoài.

“Ngươi hạ dược gì ? “ Bạch Phong Hoa vừa ăn cơm vừa hỏi Nam Cung Vân vẻ mặt đạm bạc bên cạnh.

“Không chết được . “Nam Cung Vân thản nhiên trả lời một câu, sắc mặt lạnh như băng, “Ta không thích cùng người khác ăn cơm ! “

Nam Cung Vân lúc nói những lời này, tựa hồ chính mình không phát hiện ra, Bạch Phong Hoa không biết bắt đầu từ khi nào, ở trong khái niệm của hắn, đã không phải là người khác.

Ban ngày ngày hôm sau, chiêng trống vang lên tiếng động lớn, là ngày chúc thọ trang chủ, nhưng Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân cũng không có xuất đầu lộ diện, ở trong sân nhàn nhã qua một ngày. Nam Cung Vân cho Tiểu Điệp ăn rất nhiều độc dược, khiến cho Tiểu Điệp vốn có thân hình tròn vo mà giờ còn tròn hơn nữa. Tiểu Điệp vặn vẹo thân thể tròn vo của mình, thỏa mãn nằm trên bàn. Nhưng mà Nam Cung Vân lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Điệp, Tiểu Điệp vừa thấy trong lòng liền sợ hãi.

“Ngươi muốn làm gì ? “ Tiểu Điệp đối với Nam Cung Vân luôn luôn không có hảo cảm, bị Bạch Phong Hoa tẩy não, Tiểu Điệp cho rằng Nam Cung Vân là người cực kì nguy hiểm, cho dù là một mỹ nam cũng là mỹ nam rắn rết, tuyệt đối không thể đụng vào, thời điểm ở một chỗ với Nam Cung Vân phải có Bạch Phong Hoa ở đây mới được.

“Ăn nhiều như vậy, cũng sẽ thải ra rất nhiều đi? Nhanh nhanh thải ra, thải ra đi”.

Nam Cung Vân nhìn chằm chằm vào Tiểu Điệp, liền nói một câu như vậy.

“Phi ! Ngươi là người thô tục không chịu nổi, lưu manh, sắc lang !!!! “ Tiểu Điệp vừa nghe Nam Cung Vân nói, tức giận đến đòi mạng, trực tiếp liền mắng lên.

“Sư huynh… “ Bạch Phong Hoa hoàn toàn không còn gì để nói.

“Cái gì?? “ Nam Cung Vân quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa nghi hoặc nói.

“Ngươi ăn liền lập tức thải ra sao ? “ Bạch Phong Hoa cảm thấy sư huynh thật là một người cực phẩm, thế gian hiếm có, cực phẩm a. ( S: ăn xong thải ngay nên là cực phẩm =)))

Nam Cung Vân trừng mắt nhìn, không nói gì.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài dần dần tĩnh lặng.

Thiếu trang chủ đúng hẹn xuất hiện, thái độ phi thường khách khí mang theo hai người ra bên ngoài, đi đến hoa viên sau sơn trang mới ngừng lại, đến khi đi đến một tòa núi giả, đặt lên trên núi giả một hòn đá nhỏ rồi xoay, núi giả di động mở ra, lộ ra một lối đi đèn đuốc sáng trưng mà không ai ngờ tới.

Bạch Phong Hoa không nói hai lời đi theo sau thiếu trang chủ. Nghĩ thầm chỗ này thật hẹp, chỉ đủ một người đi. Thời điểm mới tiến vào còn thực u tĩnh, nhưng mà càng đi xuống lại càng ầm ĩ, nhìn phía sau trống trải, Bạch Phong Hoa kinh ngạc phát hiện, phía dưới sơn trang cư nhiên là một cái hội trường thật lớn. Phía dưới là một cái đài cao trải thảm màu đỏ, phía trước đài cao ba phương đều là chỗ ngồi. Hội trường này chia làm hai tầng cao thấp, mà thiếu trang chủ mang theo bọn họ đi đến tầng hai, trên tầng hai toàn bộ chỉ có một ít ghế ngồi. Toàn bộ hội trường rộng lớn vô cùng, mà ở phía dưới chỉ có một, đối diện đài cao là một cái cửa lớn, ghế ngồi tầng hai đó là tòa núi giả kia.

Lúc Bạch Phong Hoa bọn họ tiến vào xong, trước cửa lập tức có thủ vệ canh gác. Ở xung quanh hội trường cùng xung quanh đài cao cũng đều có thủ vệ đứng. Bạch Phong Hoa từ xa nhìn lại , đã phát hiện ra những thủ vệ này thực lực không tầm thường. Xem qua, toàn bộ đều là thất cấp cao nhất. Đại ca Lâm Sở Sở không xuất hiện trên đài cao, chắc là đang canh giữ ở chỗ khác.

Dưới hội trường, giờ phút này ầm ĩ, tất cả mọi người đều nghị luận. Ngồi ở phía trước hội trường, có một số người thân phận hiển hách cùng người giàu có. Trong đó tự nhiên còn có Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử Chu Vũ quốc.

Thiếu trang chủ đưa Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đến ghế ngồi gần đài cao nhất, ở vị trí này có thể thấy rất rõ ràng trên đài cao, nơi đặt một cái bàn. Ở chỗ ghế ngồi này, lúc bán đấu giá có thể thấy tất cả rõ ràng. Mà ở cửa còn có hai nha hoàn chờ đợi sai phái. Ghế ngồi trên lầu hai, cư nhiên chỉ có Bạch Phong Hoa bọn họ ngồi, những cái khác đều không.

“Tiểu thư, ngài có việc gì cứ phân phó, tại hạ còn đi chủ trì đại hội đấu giá, sẽ không ngồi đây được” Thiếu trang chủ hành một cái lễ, khách khí nói.

“Đa tạ thiếu trang chủ đã khoản đãi, ngươi bận việc thì đi đi “ Bạch Phong Hoa mỉm cười gật gật đầu, vị trí này nàng thấy thực vừa lòng.

Thiếu trang chủ kia không nói hai lời liền lui ra ngoài.

Một hồi sau, Lâm Sở Sở xuất hiện, nàng cười hì hì lập tức lại chỗ Bạch Phong Hoa đang ngồi.

“Bạch Phong Hoa, thứ ngươi muốn mua sẽ xuất hiện thứ hai, lát nữa ta sẽ giúp ngươi mua “ Lâm Sở Sở tiến vào rồi đặt mông ngồi ở bên cạnh Bạch Phong Hoa.

Nam Cung Vân hơi hơi nhíu mi, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý, đem ghế của mình đặt ra xa xa.

“Càng về sau càng là đồ trân quý đi ? “ Bạch Phong Hoa vừa nghe Lâm Sở Sở nói, trong lòng tự hiểu được.

“Đúng vậy! Cho nên đặc biệt nhất khẳng định là ở cuối cùng a~ “ Lâm Sở Sở ánh mắt lại nhìn Trường Không kiếm bên Bạch Phong Hoa .

“Chỗ này thiết kế cũng không tệ lắm “ Bạch phong Hoa nhìn quanh bốn phía hội trường, “Cửa chính chỉ có hai cái. Hẳn là còn có bẫy hay là gì di, cho dù có người muốn làm loạn đoạt bảo vật cũng rất không có khả năng a~ “

“Đó là đương nhiên” Lâm Sở Sở ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói, “Cạnh hội trường đấu giá bảo vật phải thiết kế vạn vô nhất nhất mới có thể a~ Cũng sắp bắt đầu rồi đó “ Lâm Sở Sở bỗng nhiên ngồi thẳng thân mình.

Đinh linh linh…

Một âm thanh thúy vang lên, truyền khắp toàn hộ hội trường, nhất thời toàn bộ hội trường im lặng xuống.

“Hoan nghênh các vị đi vào Thái Bình sơn trang chúng ta tham gia đấu giá bảo vật. Lời khách sáo không cần nói, vì chúng tôi biết mọi người muốn nhìn nhất là năm nay có những bảo vật gì. “ Thiếu trang chủ đứng ở trước cái bàn trên đài cao, cười cười nói. Thanh âm của hắn không lớn nhưng truyền khắp hội trường.

“Bảo vật thứ nhất, là một viên trân châu đen năm trăm năm. Chư vị thỉnh xem. “ Thiếu trang chủ mỉm cười, hơi hơi nghiêng người, bên cạnh có người từ phía sau mang đến một cái hộp gấm, đem hộp gấm đặt ở trước mặt bàn.

Thiếu trang chủ đem hộp gấm kia mở ra, một viên trân châu đen cực lớn lộ ra, ánh sáng chiếu vào, bề mặt mượt mà, vừa nhìn đã thích. Nhiều thiếu phu nhân cùng các cô gái đã phát ra tiếng hô kinh ngạc, trân châu năm trăm năm không tính là quý hiếm , nhưng là trân châu đen năm trăm năm thì có chút trân quý a… Nhưng không ngờ trân châu kia lại là như trứng bồ câu mới sinh, lớn như vậy.

“Lên giá ba ngàn lượng bạc trắng” Thiếu trang chủ mỉm cười báo ra giá quy định.

Rất nhanh, liền có không ít người ra giá. Bạch Phong Hoa ngồi xem thấy chán chết, trân châu đen này trừ bỏ lấy làm thuốc, đối với nàng mà nói không có tác dụng gì.

Cuối cùng, trân châu đen kia thành giao lấy tám ngàn lượng.

Tinh thần Bạch Phong Hoa chấn động, rốt cuộc đến phiên mình mua thứ mình muốn.

“Bảo vật thứ 2, là một gốc cây có một không hai trên đời – Thanh ảnh diệu tử. Đóa hoa thần kì này, hàng năm bất bại, thần kì nhất là, màu sắc của hoa thay đổi theo thời gian. Buổi sáng từ màu tím đến chạng vạng tối thành màu tím thậm. Chư vị thỉnh xem _ _ “ Thiếu trang chủ giới thiệu kiện bảo vật thứ hai.

Bạch Phong Hoa đứng thẳng dậy nhìn, nhìn đến chậu hoa. Giữa chậu hoa gốc cây như những đóa hoa lớn nhỏ đang nở rộ. Hoa cùng lá đều thản nhiên phát ra ánh sáng màu tím nhạt, đóa hoa tầng tầng lớp lớp, nhụy hoa ở giữa là một khối hình tròn nhỏ, cứ như vậy vươn cao, có vẻ có chút đột ngột. Nhưng mà mùi hoa này bay đến mũi, mọi người ngồi phía trước ngửi có chút say. Đóa hoa kia, có một vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá khó tả.

Mọi người thấy không hứng thú lắm, dù sao cũng chỉ là một đóa hoa mà thôi.

Thiếu trang chủ mỉm cười bảo người mang đến một hộp gỗ mất một mặt, để hoa ở giữa, mọi người kinh hô đứng lên, đơn giản vừa rồi nhìn thấy đóa hoa phát ra ánh sáng tím thản nhiên, nhưng giờ khắc này, màu tím nhanh chóng biến thành màu tím đậm. mà thiếu trang chủ lấy hộp gỗ đi, đóa hoa lại dần dần biến thành màu tím thanh đạm.

Trong mắt Nam Cung Vân hiện lên tia khinh thường, quả nhiên, là người thiếu hiểu biết, chính là chỉ xem Thanh ảnh diệu tử như một cây hoa bình thường mà thôi.

Bạch Phong Hoa cũng âm thầm cao hứng, mọi người cho rằng cây bình thường mới tốt, như vậy chính mình có thể lấy dễ dàng về tay.

“Thanh ảnh diệu tử, lên giá bốn ngàn lượng bạc trắng. Hiện tại bắt đầu đấu giá “ Thiếu trang chủ cười nói.

Bạch Phong Hoa đưa mắt nhìn Lâm Sở Sở, Lâm Sở Sở trợn trừng mắt, tức giận nói : “Biết! “

Lâm Sở Sở vừa muốn kêu giá, ở lầu dưới lại truyền đến một thanh âm : “ Năm ngàn lượng “.

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, nhìn xuống dưới, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Là Tam hoàng tử Chu Thuận. Chỉ thấy Chu Thuận kia kêu giá xong liền hướng đến cô gái cao ngạo bên cạnh cười lấy lòng, không biết nói cái gì đó. Hiển nhiên là hắn mua để lấy lòng cô gái kia.

”Sáu ngàn lượng ” Lâm Sở Sở lười biếng hô.

”Bảy ngàn ” Chu Thuận mí mắt không nâng một chút thuận miệng kêu lên.

”Tám ngàn ” Lâm Sở Sở tiếp tục hô rất nhanh

Không cho người khác có cơ hội mở miệng, hai người đã kêu lên. Bạch Phong Hoa tuyệt không sốt ruột, tuy rằng không cùng Lâm Sở Sở tiếp xúc nhiều lắm, nhưng nàng biết, cô gái này một khi đã nói ra, thì nhất định sẽ làm được. Nàng tin tưởng Lâm Sở Sở, lần đầu tiên gặp mặt nàng liền hiểu được tính cách của Lâm Sở Sở,

”Chín ngàn ” Chu Thuận lại hô giá, như cũ quay sang nói lấy lòng cô gái bên cạnh.

” Một vạn ” Lâm Sở Sở không chút để ý hô một câu như vậy, lại lười biếng bỏ thêm một câu ” Hoàng kim “

Lúc này, hội trường nhiều tiếng động lớn nháo nhào lên. Một vạn lượng hoàng kim, mới là kiện bảo vật thứ hai đã có người trả giá này. ( S: Thốn=))

Chu Thuận thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu hướng lên trên xem là ai, nhưng khi nhìn lên lại thấy khuôn mặt quen thuộc, cắn chặt răng, lại muốn mở miệng tăng giá. Nhưng nếu tăng giá thì kêu như thế nào? Một vạn lượng hoàng kim thêm một ngàn lượng bạc trắng? Như thế này không phải dọa người sao ?

”Một vạn một ngàn lượng hoàng kim ” Chu Thuận cắn răng hô lên một câu như vậy, cô gái cao ngạo bên cạnh trong đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh cùng khinh thường

”Một vạn hai ” Lâm Sở Sở miễn cưỡng hô một câu. Bạch Phong Hoa ở bên cạnh mỉm cười. Chút tiền nhỏ ấy đối với gia tộc phong tín tử thì có là cái gì, nhưng đối với Chu Thuận mà nói, hẳn là phi thường đau lòng đi? Đau lòng tiền, nhưng lại không thể ở trước mặt giai nhân mất mặt, quả thật làm khó hắn a~. Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt Chu Thuận, trong lòng lại vui sướng khi thấy người khác gặp họa, ánh mắt lạnh lùng bắn về ghế ngồi phía bên kia, ở sâu trong con ngươi hiện lên một tia quang mang không hiểu.

Chu Thuận còn muốn kêu giá tiếp, nhưng phía sau Chu Vinh ngăn cản hắn ” Tam đệ, không cần kêu nữa, người nọ chắc chắn là đang trong tình thế bắt buộc. Lại là ngồi ở ghế giữa, là người chắc chắn không đơn giản “.

Sắc mặt Chu Thuận do dự, rốt cục cúi đầu, không hề kêu thêm. Cô gái bên cạnh khẽ nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt lạnh lùng bắn về phía ghế ngồi bên kia, con ngươi hiện lên ánh sáng khó nắm bắt.

Bảo vật kế tiếp, Bạch Phong Hoa đã không còn hứng thú. Chờ Lâm Sở Sở giao ngân phiếu, thanh ảnh diệu tử sẽ đưa đến ghế ngồi. Nam Cung Vân vừa thấy thanh ảnh diệu tử liền tiến lên nghiên cứu, lại bị Bạch Phong Hoa chụp lại, sắc mặt nghiêm túc nói ” Sư huynh, cái này đối với ta mà nói là phi thường quan trọng ” .

”Ngươi dùng cái này làm gì ? ” Nam Cung Vân đem nghi vấn trong lòng nói ra.

”Hữu dụng, ngươi chỉ cần nhớ rõ phi thường quan trọng “. Bạch Phong Hoa nhìn thanh ảnh diệu tử trên bàn , còn nghiêm túc nói với Nam Cung Vân ”Tuyệt đối không thể có sơ xuất “.

”Được! Đã biết ” Nam Cung Vân nhìn vẻ mặt này của Bạch Phong Hoa, gật gật đầu, nhìn Thanh ảnh diệu tử cũng không giống như lúc trước tùy ý như vậy.

”Cái này đối với ngươi rất quan trọng ? ” Lâm Sở Sở nhíu mày tò mò hỏi.

”Ừ ” Bạch Phong Hoa tùy ý đáp, ” Đúng rồi, ngươi nói bảo vật cuối cùng là cái gì ? ” nàng lập tức rời đi đề tài khác, không hy vọng cùng Lâm Sở Sở nói về vấn đề rối rắm này.

”Hắc hắc,Một hồi nữa ngươi sẽ biết” Quả nhiên Lâm Sở Sở nói đến cái này cũng kích động đứng lên, ”Cái này, ta sợ là mua cũng không được “

”Vì sao ? Gia tộc phong tín tử các ngươi cái không thiếu nhất hẳn là tiền đi?” Bạch Phong Hoa khó hiểu hỏi.

”Vấn đề là người ta lại không cần tiền ” Lâm Sở Sở có chút đáng tiếc thở dài.

”Không cần tiền ? “

”Hắn muốn đổi cái hắn vừa lòng ” Lâm Sở Sở bĩu môi, ” Khả năng chúng ta cũng có hạn a “

Đó là cái gì vậy ? Bạch Phong Hoa đối với vật này có chút tò mò.

Bảo vật từng cái từng cái được đem lên, nhìn phía dưới những người đó mặt đỏ tai hồng kêu giá, cùng thanh âm tăng giá liên tiếp, mấy thứ này quả nhiên đều là vật hiếm a.

Qua một cái canh giờ, rốt cục đến kiện bảo vật cuối cùng.

“Mọi người nhất định đều thực chờ mong, tuyệt thế bảo vật cuối cùng rốt cuộc là cái gì.” Thiếu trang chủ cười tủm tỉm nói, “Ta nghĩ ai cũng vô pháp đoán được.”

“Đừng thừa nước đục thả câu, nhanh chút đi.” Có thanh âm không kiên nhẫn truyền đến. Có không ít người vì tuyệt thế bảo vật này mà đến, đợi cho giờ phút này đều chờ có chút không kiên nhẫn.

“Tốt, mọi người thỉnh an tĩnh.” Thiếu trang chủ làm cho người ta đem một cái hộp gấm bế đi lên. Mà phía sau, Bạch Phong Hoa cũng nhìn đến, theo kia bảo hộp đi lên còn có hai người, một là Lâm Sở Sở đại ca – Lâm Thiên Nhai, còn có một lão già tóc râu bạc phơ. Thực lực của Lâm Thiên Nhai thì khỏi nói, mà kia lão giả kia cư nhiên cũng không dưới Lâm Thiên Nhai.

“Cuối cùng, là Càn Khôn túi!” Thiếu trang chủ thanh âm cao vút đứng lên, kích động hô lên ba chữ cuối cùng.

Càn Khôn túi? !

Ở đây mọi người đầu óc đều ong một chút, cũng không dám tin nhìn về phía hộp gấm trên bàn. Trong hòm kia cư nhiên sẽ là Càn Khôn túi?

Càn Khôn túi, thế gian chỉ có một. Một cái gói to nho nhỏ, lại có thể thu nạp vạn vật, đem vật phẩm toàn bộ cất vào đi, tùy thân mang theo. Là thứ mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ.

Lâm Sở Sở kích động nắm chặt tay, đối Bạch Phong Hoa nói: “Đã biết đi? Lợi hại không? Là Càn Khôn túi, là Càn Khôn túi nga!”

Bạch Phong Hoa trong lòng kinh ngạc, vật phẩm không gian, cư nhiên thật sự có vật như vậy tồn tại! Thế giới này rốt cuộc là cái thế giới gì vậy?

Nam Cung Vân bình tĩnh nhìn Càn Khôn túi, không nói gì.

“Làm sao có thể là Càn Khôn túi! Thiếu trang chủ, ngươi có phải hay không lừa người?” Có một thanh âm không xác định truyền đến, nhưng là càng có nhiều tiếng hưng phấn cùng kích động vang lên. Nơi này, tất nhiên là không có khả năng xuất hiện hàng giả .

“Chư vị thỉnh xem.” Lão già đứng cạnh cái bàn, mở ra hộp gấm, lấy ra một cái gói to chỉ nửa bàn tay, bàn tay còn lại thì cầm cái hộp gấm, trong nháy mắt, cái hòm không thấy nữa. Mọi người xôn xao kinh hô đứng lên, nhưng mà động tác kế tiếp kia lão giả làm khiến cho mọi người lại hoàn toàn tin. Lão giả cầm lên cái bàn không hề nhỏ kia, ngay sau đó, cái bàn lập tức biến mất. Lão giả cười tủm tỉm lại vung tay lên, cái bàn lại bị lấy đi ra, hộp gấm cũng bị lấy ra đặt ở trên bàn.

Càn Khôn túi! Thật là Càn Khôn túi!

Nói nó là tuyệt thế bảo vật tuyệt không khoa trương.

Cùng vạn vật, cùng thiên hạ.

Toàn bộ hội trường sôi trào đứng lên, rất nhiều người hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình nhưng là lại không thể không tin.

Bạch Phong Hoa nhìn Càn Khôn túi trong tay lão, trong mắt cũng bắn ra ánh sáng cực nóng. Nếu có vật này, tất cả sẽ thực tiện lợi.

“Chư vị, chư vị, xin nghe vị tiền bối này một lời.” Thiếu trang chủ nâng tay ý bảo mọi người an tĩnh lại, nhưng là giờ phút này tất cả mọi người là kích động vạn phần, ánh mắt tất cả đều cực nóng nhìn về phía Càn Khôn túi trong tay lão giả.

“Bán thế nào?”

“Đúng vậy, nhanh ra giá!”

“Càn Khôn túi, ta cần nó, ai muốn đấu cùng ta, chính là muốn chết!”



Tiếng động lớn cùng thanh âm nháo nhào đem toàn bộ hội trường đều bao phủ. Bảo vật này xuất hiện khiến cho tất cả mọi người như trở nên điên cuồng.

“Các vị ——” bỗng nhiên, lão giả nhẹ nhàng há mồm, mở miệng phun ra hai chữ.

Chính là hai chữ mà thôi, lại giống như có áp đảo đại sơn áp đỉnh, chấn mạnh khiến toàn bộ hội trường đều run nhè nhẹ. Cũng chấn đến khiến màng tai mọi người ong ong.

Lúc này, mọi người mới sợ hãi im lặng xuống dưới.

“Tin tưởng mọi người hiện tại đều thấy được, trong tay lão hủ chính là Càn Khôn túi, nhưng Càn Khôn túi là vô chủ. Về sau chỉ có thể lấy máu nhận chủ.” Lão giả giơ lên Càn Khôn túi trong tay tiếp tục nói, “Nhưng là Càn Khôn túi này đều không phải là như trong truyền thuyết có thể chứa vạn vật, Càn Khôn túi này cũng không lớn, chỉ có thể chứa hai cái bàn như kia mà thôi.”

Ánh mắt mọi người vẫn nóng rực nhìn Càn Khôn túi trong tay lão giả, cho dù không gian không lớn, nhưng là có thể chứa hai cái bàn, đã đủ rồi . Ngẫm lại, đem vật phẩm trân quý của mình, cùng những thứ trọng yếu như thư tín sổ sách để ở bên trong, trừ bỏ chính mình lại không người nào có thể lấy ra đó là loại an tâm như thế nào đây? Ra ngoài du lịch mang theo bảo vật như vậy, thoải mái cỡ nào a?

“Biết mọi người đều đang bức thiết muốn biết giá trị của Càn Khôn túi, nhưng là ta chỉ có thể đối mọi người nói thật có lỗi, Càn Khôn túi này, không bán mà chỉ đổi.” Lão giả thanh âm hơi hơi đề cao, “Mọi người đều biết, Càn Khôn túi chỉ có một không hai. Lúc này đây, là cần đổi một vật mới có được nó.”

“Rốt cuộc muốn đổi cái gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi.” Không ít người nóng vội đã vội vàng đã mở miệng. Hiển nhiên những người này trong tay nhất định là có rất nhiều đồ hiếm quý. Mà có nhiều người cũng rất hoảng hốt, vật này có tiền cũng mua không được làm cho bọn họ đều bối rối.

Chu Thuận ánh mắt tham lam nhìn về phía Càn Khôn túi trong tay lão giả, trong lòng thầm tính toán. Chu Vinh Thiên ánh mắt cũng là cực nóng vô cùng, trước mặt dạng bảo vật này, ai lại không tâm động?

“Thứ ta muốn đổi, là cực phẩm nguyên đan tam mai.” Thanh âm của lão giả bỗng trở nên cao ngất, nói ra một câu như vậy.

Lời này rơi xuống, toàn bộ hội trường phút chốc im lặng xuống dưới.

Cực phẩm nguyên đan tam mai!

Khẩu khí thật lớn! Sư tử đại há mồm a.

Này thượng nguyên đan đều là đến chi không dễ gì đó, có được thập cấp chiến khí mọi người ít ỏi không có mấy, bao nhiêu nhân hy vọng có một thượng nguyên đan có thể bang trợ tăng lên chiến khí đến thập cấp, cho dù là một. Không ai có thể được đến một hai mai đều phải mừng rỡ như điên, cẩn thận lợi dụng. Mà cực phẩm nguyên đan liền càng không cần phải nói , đó là thập cấp chiến khí về sau nhân dùng nhắc tới thăng tu vi. Cực phẩm nguyên đan chỉ có thượng phẩm cao cấp luyện dược sư mới có thể luyện chế ra được, trên đại lục này, tựa hồ chỉ có chừng hai người có thể luyện được, nhưng là cũng không nhất định sẽ có tài liệu luyện chế.

Vật trân quý như vậy, lão giả này vừa mở miệng đã muốn tam mai cực phẩm nguyên đan!

Ngay sau đó, hội trường nháo lên. Thanh âm bất mãn, chửi bậy vang thành một mảnh.

“Có ý tứ gì? Lão nhân này không lẽ là chỉ đem vật lên tiêu khiển.”

“Rõ ràng chỉ là lấy ra khoe một phen, chúng ta chạy đi đâu tìm đan dược trân quý như vậy ? “

“Căn bản là không có thành ý!”

Hội trường nhao nhao ồn ào đứng lên, lão giả ánh mắt dần dần ảm đạm đi xuống. Xem ra, lúc này đây lại là vô công mà phản. Thứ chủ nhân cần, chẳng lẽ thật sự không có ai có thể luyện được sao? Toàn bộ trên đại lục, hai dược sư có thể luyện chế cực phẩm nguyên đan, một người cùng chủ nhân có cừu oán, tự nhiên là không chịu giúp luyện chế. Còn một người thì đã đi đâu không rõ. Tu vi của chủ nhân vẫn trì trệ không tiến, nếu là ba năm sau vẫn là tìm không thấy cực phẩm nguyên đan, đến lúc đó cừu gia của chủ nhân tìm tới cửa, hết thảy đều xong rồi.

Bạch Phong Hoa nhìn lão nhân kia vẻ mặt có chút suy nghĩ, thực rõ ràng, lão nhân kia quyết định không phải vì tiêu khiển cùng khoe khoang mới đưa ra bảo vật kia, hắn là thật sự muốn đổi cực phẩm nguyên đan. Chính là, đan dược trân quý như vậy, đều không phải là muốn thì luyện chế. Nhất là tài liệu, nhị là cấp bậc luyện dược sư. Cực phẩm nguyên đan thì cần phải có tài liệu cực kỳ, có mấy vị dược liệu đều là mấy trăm năm mới có kết quả một lần. Luyện dược sư, phải là thượng phẩm cao cấp luyện dược sư. Hai thứ này, thiếu một thứ cũng không được.

“Ai…” Lão giả nhẹ nhàng thở dài, cầm trong tay Càn Khôn túi thu hảo, đối Lâm Thiên Nhai nói, “Lâm công tử, thật sự là ngượng ngùng, lại phiền toái ngươi .”

“Không, tiền bối, lại không giúp được người, thật sự là thật có lỗi.” Lâm Thiên Nhai chắp tay hành lễ.

Kia lão giả lắc đầu thở dài, cầm Càn Khôn túi chuẩn bị rời đi.

Những người trong sân dường như không muốn .

“Chạy đi đâu?”

“Tiêu khiển xong chúng ta thì đã muốn đi sao?”

“Đứng lại.”

Thanh âm kêu gào liên tiếp vang lên, nhưng không có ai dám động thủ. Nơi này luôn thủ vệ sâm nghiêm, quy tắc nghiêm minh.

Lâm Thiên Nhai lạnh lùng nhìn hội trường, trong mắt hiện lên khinh thường, xoay người chuẩn bị rời đi.

Bạch Phong Hoa nhún vai, cũng có chút tiếc hận nhìn bóng dáng lão giả kia.

Nhưng mà, liền ở phía sau, bỗng nhiên hội trường vang lên tiếng xé gió sắc bén, tiếp theo, toàn bộ cây đuốc ở giờ khắc này nháy mắt tắt hết, toàn bộ hội trường biến tối đen một mảnh.

Toàn bộ hội trường ở giờ khắc này hỗn loạn đứng lên, tiếng thét chói tai, quát lớn thanh, chửi bậy thanh, vang thành một mảnh.

Có người đạt bảo vật!

Tất cả mọi người hiểu được.

Bạch Phong Hoa trong đầu cũng nháy mắt hiện lên ý niệm này trong đầu.

Sẽ là ai?

Là tân khách được mời? Hay là người đó đã sớm biết rằng bảo vật này sẽ xuất hiện, nên đã sớm chuẩn bị?

Trong bóng đêm, Bạch Phong Hoa đã muốn cảm giác được, có người cùng những người trên đài giao đấu.

Lâm Sở Sở ở trên ghế lo lắng quát lớn : “Có người đoạt bảo vật, nhanh chóng bảo vệ cửa cho ta.”

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi, người đoạt bảo kia, không chỉ một người, hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị mưu. Có bốn người cùng Lâm Thiên Nhai cùng lão giả trên đài cao giao, còn có một vài người cùng giao thủ. Mà những người này, hiển nhiên thân thủ cũng không sai. Chiến khí không gián đoạn chiếu sáng lên, lại chỉ nhìn đến người ra tay tập kích tất cả đều là một thân hắc y, mang theo mặt nạ màu đen bảo hộ. Những người này đều bị Bạch Phong Hoa xem ở trong mắt, nàng lại bỗng nhiên nhớ tới khi cùng Bạch Hổ thánh giả lần đầu tiên gặp mặt. Hai người trong lúc đó, có quan hệ sao?

Ngay tại lúc Lâm Sở Sở lo lắng vạn phần, ở mặt sau đài cao lại bỗng nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm. Ngay sau đó, toàn bộ hội trường lay động.

“Không tốt!” Lâm Sở Sở vô cùng lo lắng hét lớn một tiếng, người đã phi thân xuống dưới, nhắm thẳng đài cao mà đi.

“Sư muội.” Trong bóng tối Nam Cung Vân lên tiếng gọi Bạch Phong Hoa, “Đài cao kia mặt sau có cửa, tựa hồ như đã bị người ta phá rồi .” Có một cỗ gió lạnh theo bên kia tràn ra, Nam Cung Vân lập tức cảm giác được.

“Ừ.” Bạch Phong Hoa thản nhiên đáp một câu, lòng của nàng từ nãy tới giờ toàn bộ đặt ở trên người lão giả kia, nói đúng ra là Càn Khôn túi trên tay hắn. Những người đó tu vi kỳ thật cũng không cao hơn so với lão giả kia, nhưng là bọn hắn phối hợp cũng là thiên y vô phùng ( rất tốt, không kẽ hở,… ), cho nên dần dần chiếm thượng phong.

“Người nọ đắc thủ .” Nam Cung Vân bỗng nhiên cúi đầu nói một câu.

Thanh âm chấn động không ngừng vang lên, trong bóng đêm có một loại khí gì đó đang không ngừng vô thanh vô tức khuếch tán, nhưng là rất nhiều người nhưng không có phát hiện, còn bị vây bối rối bên trong.

“Có độc, ăn cái này.” Nam Cung Vân lấy ra một viên thuốc đưa tới Bạch Phong Hoa trước mặt. Người khác không biết, không có nghĩa là Nam Cung Vân cao thủ dụng độc phát hiện không được. Khí này là độc dược vô sắc vô vị, có thể làm cho thân thể người ta tạm thời bị mê mị, độc tính không lợi hại, nhưng là lợi hại nhất là khi lan tràn làm cho người ta hoàn toàn cảm giác không được.

“Đi, lấy Thanh ảnh diệu tử.” Bạch Phong Hoa tiếp nhận, không chút do dự một ngụm ăn xong liền cầm lấy Trường Không kiếm, đứng dậy, nhảy xuống, đuổi theo người trên đài. Mà người vừa đắc thủ, vừa mới chạy ra ngài. Bạch Phong Hoa mau chóng đuổi đi ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy góc áo có chút dị thường, quay đầu liền thấy khuôn mặt vô tội của Nam Cung Vân.

“Ta không biết đường đi.” Nam Cung Vân nắm góc áo Bạch Phong Hoa, cầm Thanh ảnh diệu tử, vô tội nói.

Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, quay đầu cấp tốc ra bên ngoài đuổi theo, mà Nam Cung Vân cũng gắt gao đi theo Bạch Phong Hoa không có hạ xuống nửa bước.

Một đám người kia đắc thủ xong, như đã được huấn luyện, toàn bộ tách ra hành động. Bạch Phong Hoa lại thủy chung đem ánh mắt tập trung ở trên người một người. Nàng sẽ không nhìn lầm, Càn Khôn túi ở trên người người kia! Những người được huấn luyện này, tựa hồ không phải đơn giản như vậy a. Theo ngay từ đầu tắt cây đuốc hội trường, đến cướp đoạt Càn Khôn túi, hạ độc, mạnh mẽ phá cửa ra mặt sau hư đài cao. Bọn họ sớm đã có âm mưu, hơn nữa tất cả đều đã được điều tra cặn kẽ.

Bạch Phong Hoa lướt qua tường cao, một đường đuổi theo, mà ở mặt sau của nàng, Nam Cung Vân nắm góc áo gắt gao đi theo. Người khác đều đã bị độc khí kia quấy nhiễu, không người nào đuổi theo. Bao gồm Lâm Thiên Nhai ở bên trong, độc khí vô thanh vô tức kia làm cho đều bất ngờ không kịp phòng. Lâm Thiên Nhai giờ phút này thân thể mê mị, hắn đem cả người chiến khí đều phóng xuất ra đến khu độc, một lát sau thân thể liền năng động lại bình thường. Nhưng là phía sau, chạy đi đâu tìm bọn chúng đây? Lâm Thiên Nhai mi gian dần dần dâng lên, tức giận cùng không cam lòng. Bọn người đoạt bảo này, rốt cuộc là ở đâu đến đây, còn có kế hoạch chu toàn như thế. Mà độc dược này, lại thật đáng sợ. Ở trong lúc không ai ngờ đó liền làm cho bọn họ toàn bộ trúng độc, tuy rằng chỉ là mê mị một lát, nhưng cũng đủ cho những người đó tranh thủ thời gian.

“Sư muội, ngươi sao lại tự dưng có lòng tốt giúp người đuổi cường đạo?” Nam Cung Vân theo ở phía sau thấp giọng nói thầm .

“Ngươi cảm thấy ta là người tốt như vậy sao?” Bạch Phong Hoa đầu cũng không hồi, thản nhiên nói về một câu.

Nga ~ Nam Cung Vân lập tức tỉnh ngộ.

Bạch Phong Hoa làm sao có lòng tốt đến nỗi đi giúp người đuổi bắt cường đạo a?

Nàng là muốn chính mình cướp lấy bảo vật kia!