Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 22: Ghen tỵ??? Cô nương xinh đẹp!!!




Nhưng mà, yêu thú hình người vốn ngồi trên mặt đất ăn đồng loại mình lại không tính buông tha Bạch Phong Hoa.Vút một tiếng, hắn nhanh nhẹn xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa, chặn đường đi của nàng.

Bạch Phong Hoa thế này mới nhìn rõ bộ dạng đối phương.Đối phương không phải hoàn toàn là hình người, lôn mày uốn khúc, hắn vươn tay lau máu dính trên môi, Bạch Phong Hoa mới phát hiện môi hắn lại có đến ba cánh môi.Yêu thú này vẫn chưa hoàn toàn biến thành hình người sao? Bạch Phong Hoa trong lòng thầm nghĩ.

“Người ngoại lai …” Đối phương từ trong cổ họng phát ra tiếng thầm thì, không phải rất rõ ràng phun ra ba chữ kia.

Bạch Phong Hoa cảnh giác nổi lên, trên người đối phương phát ra cũng không phải thiện ý, đó là sát ý!

“Thầm thì, đã lâu không có, không có người ngoại lai.Vừa vặn, xì xào, có thể đổi khẩu vị.” Con ngươi đối phương phút chốc biến đỏ, xoẹt vươn song chưởng, đánh hướng Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa cả kinh, nhanh chóng rút kiếm đón đánh.

Nhớ tới một màn ghê tởm kia, Bạch Phong Hoa trong lòng liền nhát, nàng cũng không muốn chính mình vừa tới nơi này liền biến thành đồ ăn của yêu thú.

Nhưng mà, ‘xuất hồ ý liêu’ cường đại!

Hắn công kích sắc bén, làm cho Bạch Phong Hoa có chút chống đỡ không được.Nhưng mà khiến cho Bạch Phong Hoa giật mình là đối phương sử xuất là chiến khí, chiến khí thuần khiết!

Yêu thú làm sao có thể sử dụng chiến khí?Thế này, Bạch Phong Hoa mới vừa sợ vừa nghi hoặc.

Khi Bạch Phong Hoa sử xuất kiếm khí Trường Không kiếm, thời điểm cửu sắc ánh sáng hiện ra, yêu thú kia sửng sốt.

“Thượng phẩm linh khí?” Yêu thú kia đứng lại, nhìn Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa thốt ra.

“Hừ! Ta là thần khí, thần khí!”Trường Không kiếm chính mình mở miệng, kêu gào lên.

“Xầm xì! Hôm nay muốn đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn! Người ngoại lai chết tiệt!” Ai ngờ, yêu thú kia nghe được Trường Không kiếm nói, lại càng nổi lên kích động, trong mắt thả ra hung quang.Ánh mắt kia, có phẫn nộ, có ghen tỵ??

Yêu thú bỗng nhiên cùng gà chọi giống nhau, không muốn sống đuổi theo Bạch Phong Hoa truy đuổi mãnh liệt đánh, làm cho Bạch Phong Hoa mệt mỏi chống đỡ.Trong lòng lại vẫn thực nghi hoặc, yêu thú kia vừa rồi trong ánh mắt, như thế nào có ghen tỵ? Hiện tại tư thế yêu thú công kích, làm sao còn là đơn thuần kiếm ăn, quả thực giống như đuổi giết kẻ thù.Hay là kẻ thù giết cả nhà hắn.Chính mình cùng hắn là lần đầu tiên gặp mặt, được không?

Oành …Tiếng nổ vang lên, yêu thú một kích mãnh liệt, Bạch Phong Hoa toàn lực đón đánh.

Hai luồng bạch quang ở giữa không trung gặp nhau, mãnh liệt va chạm một chỗ, phát ra tiếng nổ.Vang tận mây xanh.

Chung quanh cát bay đá chạy, tro bụi mịt mù.

Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không kiếm, trong lòng ngực khó chịu, biết, vừa rồi công kích của yêu thú kia, không có cách nào triệt tiêu hoàn toàn, chính mình hiện tại bị nội thương nghiêm trọng.

Trước mắt bụi đất còn chưa tán đi, tăng một tiếng, yêu thú đáng sợ kia phút chốc phóng đại ở trước mặt Bạch Phong Hoa.Chiến khí màu trắng trên móng vuốt sắc nhọn, đánh úp về phía mặt Bạch Phong Hoa, khiến Bạch Phong Hoa kinh hãi, giơ kiếm đón đánh.

Tiếng nổ lại vang lên, lúc này đây, Bạch Phong Hoa trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.Bay rất xa rất xa, mới miễn cưỡng đem Trường Không kiếm cắm trên mặt đát, trên mặt đất vẽ ra dấu tích thật dài mới đứng vững thân mình.Còn chưa chờ nàng đứng vững, yêu thú kia công kích lại hạ xuống.

“Phi!” Bạch Phong Hoa thầm mắng,nhìn yêu thú kia tới gần, không chút do dự sử dụng Xoay Càn Khôn.

Ầm ầm …

Lực lượng thật lớn bắn ngược trở về, yêu thú bị chính một kích của mình cắn nuốt trở lại, vô tung vô ảnh.(Không còn bóng dáng)

Nhưng mà, Bạch Phong Hoa cũng bị thương không nhẹ, nàng đi lại lảo đảo tựa vào trên một khối cự thạch, lấy ra đan dược nhắm mắt nuốt xuống.Chỉ có bản thân rõ ràng, nội thương có bao nhiêu nghiêm trọng.

Thật lâu sau, Bạch Phong Hoa khẽ thở ra, trong lòng lại một trận khiếp sợ.Không gian bị vứt bỏ ..Cư dân nơi này thực lực lại không ngờ đáng sợ như thế.Khó trách Hàn Dịch sẽ đối với mình nói những lời này.Chính là vừa tiến vào liền gặp yêu thú cường hãn như vậy, vậy về sau sẽ đụng tới đâu?

Bạch Phong Hoa lại thật sâu hít vào, lại thở ra, rốt cuộc chầm rãi mở mắt.Nhưng mà lần mở mắt này, liền nhìn thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt phóng đại.

“A!” Bạch Phong Hoa kinh hãi, sau thối lui, lại quên phía sau mình là cự thạch.

“A, a, đừng lo, đừng lo, ta sẽ không thương tổn ngươi.”Giọng nói ngả ngớn, đúng là người bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn người trước mắt.Trước mắt là mỹ nam tuấn mỹ, mi gian có một cỗ tà tứ, đôi mắt có một tia lục sắc, một thân quần áo đen xì, chất vải cũng là thượng thừa.Bên hông dắt một phen bảo kiếm.Khóe miệng gợi lên chút độ cong trêu tức, đang đánh giá nàng.

"Ngươi, là ai?"Bạch Phong Hoa không có buông đề phòng.Nam nhân này, cư nhiên có thể dựa vào nàng gần như vậy, hơn nữa chính mình không có phát hiện.Lại là cư dân không gian này sao?

“Đây là vấn đề ta nghĩ hỏi ngươi chứ.Cô nương xinh đẹp, xin hỏi quý tính?Là người Dịch Phong phái sao?” Nam tử tà mị kia cười, hỏi ra.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, đối phương làm sao có thể nói nói như vậy? Gọi mình là cô nương xinh đẹp, nói vậy nam nhân này có thể nhìn ra hình dáng của mình.Có thể vô thanh vô tức tới gần mình, có thể nhìn ra hình dáng chính mình, không kỳ quái.Nhưng mà, kỳ quái là, hắn như thế nào mở miệng liền hỏi mình có phải người Dịch Phong phái hay không?

“Ha ha, thoạt nhìn là đúng rồi.Trước, tự giới thiệu.Ta gọi là Vĩnh Ngân, là người Vạn Sinh phái.” Nam tử tà tứ kia nghiêng đầu còn đang đánh giá Bạch Phong Hoa, không đợi nàng đáp lời, tự mình nhỏ giọng nói thầm, “Thật kỳ lạ, Dịch Phong phái năm nay phái người vào sao có thể yếu như vậy?”

“Có ý gì?”Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn nam tử nói chuyện có chút kỳ quái, trầm giọng hỏi.

“Ngươi là lần đầu tiên tiến vào mảnh không gian này?”Vĩnh Ngân nhíu lông mày xinh đẹp hỏi.

Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu không nói.

"Chậc chậc, thật nhức đầu, khó trách."Vĩnh Ngân cảm thán hai tiếng, "Cũng không biết Dịch Phong phái chưởng môn nghĩ như thế nào.Cô nương xinh đẹp, ngươi không tính nói tên ngươi cho ta biết sao? Hay ngươi hy vọng ta gọi ngươi như vậy,cô nương xinh đẹp.”

Bạch Phong Hoa muốn nôn mửa.

“Cô nương xinh đẹp, xem ra ngươi cái gì cũng không biết đã bị quăng vào này phiến không gian, thù lao ngươi nói tên ngươi cho ta, ta liền giới thiệu nơi này một chút cho ngươi như thế nào?” Vĩnh Ngân hướng Bạch Phong Hoa trêu tức chớp mắt vài cái.

"Bạch Phong Hoa."Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.

"Bạch Ngọc Phi là gì của ngươi?"Ai ngờ, Bạch Phong Hoa vừa báo ra bản thân tên, đối phương lập tức nhíu mày như vậy hỏi.

Bạch Phong Hoa cũng nhíu mày, nhìn đối phương, không nói gì.

"Ai nha nha, Bạch cô nương, không cần như vậy nhìn ta. Ta không có ác ý , ta cũng không phải người xấu." Vĩnh Ngân nhìn Bạch Phong Hoa nhíu mày, vội vàng xua tay hì hì cười.

Bạch Phong Hoa bĩu môi.Mới là lạ, người này thoạt nhìn thật sự là khả nghi.

"Bởi vì ta vừa mới nhìn đến ngươi sử dụng Xoay Càn Khôn.Tuyệt kỹ này, cũng chỉ có Bạch Ngọc Phi cái tên biến thái kia mới có thể dùng." Vĩnh Ngân cười hớ hớ giải thích.

Bạch Phong Hoa chú ý tới, thời điểm nam tử kêu Vĩnh Ngân nói những lời này, không hề tự nguyện, còn có một tia sùng bái? Nhìn đến chính mình sử dụng Xoay Càn Khôn?Cái thời điểm đó người này đã đến đây sao? Hay là sớm hơn? Bạch Phong Hoa kinh hãi, chính mình lại hoàn toàn không có nhận thấy được người này đến.

"Hắn cùng với ta, là thân thích." Bạch Phong Hoa thản nhiên nói câu.

"A, khó trách, khó trách." Vĩnh Ngân cười, đi tiến lên đây, Bạch Phong Hoa hướng bên cạnh lắc tránh mình.Vĩnh Ngân không chút khách khí ngồi ở bên cạnh Bạch Phong Hoa, vỗ tảng đá nói, "Ngồi đi, ta đến nói cho ngươi chút chuyện tình không biết."

Bạch Phong Hoa không có ngồi, chỉ là tựa vào một bên, chờ đợi nam tử quái dị này nói chuyện.

"Mảnh không gian này, là không gian bị vứt bỏ.Chưởng môn ngũ đại môn phái phát hiện nơi này, cho nên lợi dụng, cho người môn phái mình thử luyện dùng.Nhưng người có thể vào là chưởng môn tương lai.Ta cùng với ba người khác rất sớm liền chạm mặt qua.Cho nên ta mới có thể liền hỏi ngươi có phải người Dịch Phong phái hay không.” Vĩnh Ngân quay đầu nhìn Bạch PhongHoa, “Chẳng qua, từ đầu ta có chút khó hiểu, vì sao Dịch Phong phái năm nay sẽ để ngươi tiến vào.Dựa theo thực lực ngươi, ngươi căn bản là chịu không được lâu.Có điều, nhìn đến ngươi sử dụng Xoay Càn Khôn, ta giống như minh bạch.”

Bạch Phong Hoa không nói chuyện, đợi Vĩnh Ngân tiếp tục.

"Không gian này, thực hung hiểm.Kỳ thật ngươi ngay từ đầu cùng người kia động thủ, ta liền đã nhận ra, nhưng ta không thể ra thủ tương trợ.Đây là hiệp định, môn phái trong lúc đó, tại phiến không gian này không thể ra tay tương trợ, muốn bằng tự mình lực lượng thông qua thử luyện, mới có tư cách lên làm chưởng môn." Vĩnh Ngân chậm rãi tiếp tục nói.

"Người?"Bạch Phong Hoa sâu sắc bắt giữ từ ngữ Vĩnh Ngân nói trong lời nói.

“Đúng vậy a.Ngươi không biết đi, cư dân không gian này, rất nhiều đều là nhân loại.Có điều, bọn họ là bị nhân loại vứt bỏ, cho nên bề ngoài có rất nhiều đồng loại với chúng ta.Bọn họ trong lòng tràn ngập oán hận, vừa nhìn thấy chúng ta, sẽ nghĩ biện pháp giết chết, phát tiết mối hận trong lòng.” Vĩnh Ngân nhún vai, nói vô cùng thoải mái.Những lời này, Bạch Phong Hoa nghe thấy cũng là kinh khủng đến cực điểm.Vừa rồi cùng chính mình giao thủ, không phải là yêu thú chưa tiến hóa thành người xong, mà là nhân loại! Là nhân loại bị vứt bỏ!!!

“Cho nên, chúng ta cần nhờ thực lực của bản thân sinh tồn tại trong hoàn cảnh này, trưởng thành.Chung quanh không ai sẽ đối với chúng ta vươn tay trợ giúp, bọn họ đối với nhóm ta chỉ có hận cùng ghen tỵ.Mà năm người chúng ta, cũng không có thể tương trợ.Hết thảy đều phải dựa vào chính mình.” Vĩnh Ngân nhún vai, giới thiệu đơn giản.

“Bị ai vứt bỏ?”Bạch Phong Hoa trầm giọng nói ra một câu như vậy.

“Bị thần.”Vĩnh Ngân híp mắt, thản nhiên nói.Trong giọng nói ẩn ẩn có khinh thường.Thần?Thần là gì?Thật sự tồn tại sao?

Bạch Phong Hoa trầm tư, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao cái nhân loại hình dạng kỳ dị kia ánh mắt nhìn mình là phần ghen tỵ.

Chẳng qua, thế giới này thật sự có thần sao? Bạch Phong Hoa ôm thái độ hoài nghi.

“Ngươi vừa mới nói ngươi là người Vạn Sinh phái …” Bạch Phong Hoa hỏi.

“Đúng, còn có ba người, hai nữ một nam, hai nữ nhân kia là Phong Lam phái Yêu Miểu Miểu cùng U Cốc phái Y Khả Mộng.Nam là Tràng Hòa phái Dung Thủy.” Vĩnh Ngân dứt lời co rút khóe miệng, “Đề nghị ngươi đừng cùng hai nữ nhân kia nhấc lên quan hệ, hoàn toàn là hai cái kẻ điên.”

Năm môn phái, đứng đầu năm đại lục sao?

“Ngươi, nhận thức Bạch Ngọc Phi?” Bạch Phong Hoa do dự, hỏi ra miệng.

“Đương nhiên biết.Năm đó hắn khuất nhục chưởng môn ngũ đại môn phái, càn rỡ đến cực điểm.” Vĩnh Ngân xinh đẹp khóe miệng run rẩy lợi hại hơn, ánh mắt như có như không, tựa hồ đang hồi tưởng chuyện thật lâu đã xảy ra.

Khuất nhục ngũ đại chưởng môn!

Bạch Phong Hoa trong lòng chấn động.Bạch Ngọc Phi lại có thể cường hãn đến dạng đó?

“Như vậy, hắn ở đâu? Ngươi biết hắn hiện tại ở nơi nào chữ?” Bạch Phong Hoa ngữ khi trở nên vội vàng, “Khuất nhục chưởng môn ngũ đại môn phái là chuyện khi nào?”

“A, là chuyện mười tám năm trước.Ngũ đại môn phái tụ hội, hắn thật sự là rất nổi bật.Phi!Thật sự là đáng giận!” Vĩnh Ngân tuy rằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong mắt không có một tia phẫn hận.”Hiện tại thôi, không biết hắn ở nơi nào.Ngày đó hắn chiếm hết nổi bật, bỏ lại một câu, liền không thấy tăm hơi.”

Bạch Phong Hoa trong lòng một trận mất mát.Còn không biết hành tung Bạch Ngọc Phi.Bạch Ngọc Phi, rốt cuộc là người như thế nào a…

“Như thế nào, ngươi đang tìm hắn …” Vĩnh Nân quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa như nghĩ tới điều gì.

Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu.

“A, vừa vặn, ta đang tìm hắn.” Vĩnh Ngân tà mị hai mắt híp lại, đương nhiên phải tìm đươc hắn, nhất định phải tìm được.Chính mình nhưng là chưởng môn Vạn Sinh phái tương lai.Năm đó mình tuy không phải là đối thủ của hắn, hừ, hiện tại a, phải so cao thấp mới biết được!

“Cám ơn ngươi nói cho ta biết nhiều như vậy.” Bạch Phong Hoa khẽ thở ra, trong lồng ngực không giống như trước khó chịu, kinh mạch cũng khơi thông.

“Không nên khách khí.” Vĩnh Ngân quay đầu đối với Bạch Phong Hoa híp mắt, ánh mắt rơi xuống thân kiếm Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa, nhíu mày nói, “Thượng phẩm linh khí? Thật đúng là hiếm thấy.”

Bạch Phong Hoa sửng sốt, lúc trước cái dị nhân kia cũng nói như vậy.Thần khí ở nơi này tên linh khí còn phân cấp bậc?

“Ngươi cũng phải cẩn thận.Thượng phẩm linh khí ít gặp, hai cái nữ nhân điên kia gặp được sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.Tuy rằng nói người ngũ đại môn phái không thể ra tay tương trợ, cũng không nói qua không thể công kích đối phương.” Vĩnh Ngân nhìn Trường Không kiếm, nhíu mày, nghiêm túc nói cho Bạch Phong Hoa.

“Linh khí, phẩm chất phân chia như thế nào?” Bạch Phong Hoa hỏi.

Vĩnh Ngân nghe Bạch Phong Hoa nói như vậy, trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại ngăn chặn kinh ngạc trong lòng, kiên nhẫn giải thích: “Linh khí của ngươi có phải có thể nở rộ ra cửu sắc chiến khí? Thì đó là thượng phẩm linh khí.Nở rộ ra thất sắc kiếm khí là trung phẩm linh khí.Nở rộ ra ngũ sắc là hạ phẩm linh khí.Mười tám năm trước, rất nhiều trung phẩm linh khí đã toàn bộ biến mất.Cho nên thượng phẩm linh khí trong tay ngươi rất hiếm thấy.”

Lại là biến cố mười tám năm trước!!!

Bạch Phong Hoa hiểu được cấp bậc phân chia linh khí, cũng biết biến cố này chỉ sợ cùng chuyện Bạch Ngọc Phi biến mất đều cùng một nguyên nhân gây ra.Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì?

“A…” Vĩnh Ngân thở dài duỗi thắt lưng một cái, ngáp dài, nhìn Bạch Phong Hoa nói, “Nên nói ta đều nói, chính ngươi cẩn thận đi.Hy vọng chúng ta ở thời điểm ngũ đại môn phái tụ hợp còn có thể gặp mặt.” Vĩnh Ngân xoay cổ, đứng dậy.

“Cám ơn.” Bạch Phong Hoa nhìn Vĩnh Ngân, nghiêm túc nói.

“Không nên khách khí, ha ha ..” Vĩnh Ngân nhìn Bạch Phong Hoa, khẽ gật đầu tính ly khai.

“Đợi chút.” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên lên tiếng gọi Vĩnh Ngân.

“Còn có việc?” Vĩnh Ngân nghi hoặc quay đầu.

“Ta nghĩ, muốn hỏi thăm ngươi một người.” Bạch Phong Hoa vội vàng từ Càn Khôn túi xuất ra bức họa của Mạc Thanh Tuyệt, thật cẩn thận mở ra.