Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 109: Xâm nhập




HAI NGƯỜI VỪA VỀ TỚI KHÁCH ĐIẾM, Thịnh ta liền phái một ảnh vệ trở về thông báo với Tống Hiểu, y theo kế hoạch đã định mà hành động, sáng sớm mai liền nhổ trại, tiến vào Thục Trung đợi lệnh.

Ảnh vệ quay về hồi báo, mang theo lời hỏi han của các chư tướng, cùng tin tức toàn quân đã chuẩn bị đâu vào đó, tin đại quân rời khởi cũng được truyền ra ngoài. Các vị chư tướng còn bảo, dù có thế nào thì vẫn rất lo cho an nguy của Ngao Thịnh nên nhất mực muốn để Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng ở lại âm thầm bảo hộ.

Ngao Thịnh chỉ gật gù mà không có ý kiến gì, cùng Tương Thanh giấu mình trong khách điếm.

“Bây giờ phải làm gì?” Tương Thanh đắn đo hỏi, “Lẽ nào chúng ta phải trốn trong phòng cả ngày sao?”

Ngao Thịnh cười đáp, “Đã vậy còn phải làm ra vẻ là buồn rầu đau khổ dữ lắm nữa.”

Tương Thanh ngồi xuống mép giường. Ngao Thịnh cũng lon ton theo sau, ngồi sát rạt y, lại còn vươn tay buông mành thả rèm nữa.

“Ngươi làm gì thế?” Tương Thanh hiếu kì hỏi.

Ngao Thịnh nhếch mép cười gian, “Nghỉ ngơi.” Rồi liền nằm xuống một bên giường, nháy nháy mắt nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh cũng nằm xuống bên cạnh ai kia.

Hai người mày đưa mắt lại một lúc thì chợt nghe thấy động tĩnh của kẻ bám đuôi, cứ qua qua lại lại trước phòng. Phố phường bên ngoài đương lúc náo nhiệt bỗng im lìm đi, tĩnh lặng đến mức chẳng còn lại chút âm thanh gì.

Nằm mãi đến khi trời xuống bóng, Ngao Thịnh lại di mặt sát đến hôn lên chóp mũi Tương Thanh một cái, “Thanh, hôm nay ngươi ngủ sớm chút đi.”

Tương Thanh cười gật gật đầu, “Ngươi cũng vậy.”

Sáng sớm hôm sau, nhân lực Hắc Vân Bảo đã sớm có mặt, giả làm thủ hạ của Ngao Thịnh, lại còn chuẩn bị cả những vật dụng mà người của tiền trang thường mang theo bên người đến gặp chủ nhân mới nữa chứ.

Tương Thanh vừa bước ra cửa đã thấy người ngựa đã có mặt đầy đủ. Đối phương hiển nhiên lại chính là Lô Ngự Phong, hại y vui mừng đến nỗi suýt tí đã lớn tiếng bá vai chào rồi.

Nhiều năm không gặp, nghe đâu Vân Tứ Nương đã sinh hai nhóc rồi, hiện đang chuẩn bị cho đứa thứ ba. Lô Ngự Phong tuy tuổi đã đến ngưỡng trung niên nhưng khí khái cùng dáng vẻ lại hệt như nam tử còn đôi mươi. Cả người tinh thần phấn chấn, khiến Tương Thanh vui đến không nói thành lời.

Lô Ngự Phong cải trang thành đội trưởng của cả đội, theo Tương Thanh vào khách điếm, cẩn thận nói, “Bang chủ bảo tôi đi để có gì còn chiếu ứng tốt cho ngài.”

Tương Thanh vui vẻ gật đầu. Ngao Thịnh đương nhiên đã biết Lô Ngự Phong từ trước. Trước đây, Vân Tứ Nương từng có ân chăm sóc hắn nên hắn rất chi là tôn kính Tứ Nương, cũng vì vậy mà thái độ đối với Lô Ngự Phong cũng có vài phần lễ độ. Hai người ra vào đụng mặt cũng hòa hảo hơn.

Lô Ngự Phong nói, “Tôi nghe bảo là hai người lần này muốn đối phó với Manh Vương.”

“Lô đại ca cũng biết chuyện của Manh Vương ư?” Tương Thanh tò mò, “Hắn ta thật ra là người thế nào?”

“Aii.” Lô Ngự Phong lắc lắc đầu, “Chuyện về các phiên vương đó tôi cũng chỉ biết chút ít thôi. Nghe nhiều nhất vẫn là bản tính tham lam dâm loạn của chúng. Tên Manh Vương đó háo sắc có tiếng.”

“Thật không?” Ngao Thịnh cũng có chút giật mình.

“Hắn ưa thích nam sắc, chỉ cần thấy nam tử nào xinh đẹp thì liền cưỡng chế bắt mang về.” Lô Ngự Phong liên tục lắc đầu, “Nói gì thì nói hắn đúng là rất lợi hại. Hai người khi đối phó hắn cũng phải cẩn thận một chút.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh gật đầu đáp ứng. Hai người không hẹn lại cùng nghĩ – Hóa ra là vì bản tính dâm loạn nên mới nhìn chằm chằm cảnh họ hôn nhau trong ngõ.

Nghĩ đến đây, Ngao Thịnh bất giác ho khan một tiếng, Tương Thanh thì tai ưng ửng đỏ lên.

“Sao thế?” Lô Ngự Phong trước sau như một, vẫn dốt đặc cán mai những chuyện như thế. Tương Thanh mỉm cười lắc đầu, tỏ ý không có gì.

Buổi chiều cùng ngày, người của nha môn tìm đến, bảo là Tri phủ đại nhân muốn biết câu trả lời.

Ngao Thịnh trầm mặc một lúc mới nói, “Trở về nói lại với Tri phủ đại nhân, vụ mua bán này ta nhận, mong rằng ngày sau, ngài ấy có thể chiếu cố nhiều hơn.”

Tên kia vui vẻ quay về hồi báo. Không lâu sau, Lưu Bật Chi tự mình tìm đến, nói cửa tiệm đã thu xếp xong, chỉ chờ mỗi Ngao Thịnh đưa người đến khai quán.

Ngao Thịnh giật mình hỏi, “Sao có thể khai quán? Nhanh thế sao? Ta vẫn chưa thương lượng gì với chủ tiệm cơ mà.”

“Ha hả.” Lưu Bật Chi âm hiểm cười, “Tên kia cũng chỉ là một người Hán bình thường, nào dám có ý kiến gì. Bảo lão đi lão dám ở?”

Ngao Thịnh nghe xong cũng chỉ cười đáp nhưng trong tâm lại chán ghét đến cực điểm mà nghĩ, Lưu Bật Chi, thứ quan viên bại hoại như ngươi, sớm hay muộn cũng có ngày ta bắt ngươi nếm trải thử cái tư vị đó!

“Đúng rồi, Tề huynh.” Lưu Bật Chi đột nhiên nói, “Huynh có muốn đến gặp Manh vương?”

Ngao Thịnh vờ là đang sửng sốt lắm, ngoảnh ra nhìn Tương Thanh, đoạn lại cân nhắc hỏi, “Manh vương? Không phải ngài ấy đang ở Nam Man sao? Chúng ta phải đến đó gặp ngài ấy ư?”

“Ai, không phải.” Lưu Bật Chi mỉm cười khoát tay, “Phiên quốc hiện tại không an toàn, Manh vương đang ngụ tại hành cung ở gần đây.”

Ngao Thịnh lại giật mình cười hỏi, “Ở đất Thượng Dung này vậy mà lại có hành cung của Manh vương?”

Tương Thanh bỗng nhiên lại thấy muốn cười, hiện tại y chắc mười mươi rằng Thịnh ta đang điên tiết lên được ấy chứ. Đường đường hoàng đế Trung Nguyên còn không có chỗ đặt chân vậy mà Manh vương cỏn con lại có cả hành cung.

“Hắc hắc.” Lưu Bật Chi cười gật gật đầu, “Đó gọi là thỏ khôn biết đào ba hang. Càng ở trên cao thì càng phải biết lưu cho mình con đường lui…vạn nhất có gì không may xảy ra còn có thể chờ thời tái khởi chứ không buông xuôi chờ chết!”

“Nói đúng lắm.” Ngao Thịnh gật gù vờ hiểu lắm, “Vậy thì đành phiền Lưu đại nhân đưa ta đến gặp đại nhân vật ấy. “

“Tốt tốt.” Lưu Bật Chi cười nói, “Hôm nay vừa lúc Manh vương mời ta đến hành cung dùng bữa…không bằng hai vị đi cùng…Chúng ta mượn dịp này hàn huyên cùng nhau.”

“Rất tốt rất tốt!” Ngao Thịnh gật gật đầu tán thành, “Chẳng hay…ta có cần mang chút lễ mọn gì tới gặp ngài ấy không?”

“Hắc hắc, không cần.” Lưu Bật Chi lắc đầu, đi trước dẫn đường, cùng Ngao Thịnh và Tương Thanh bước lên xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, một đường đi đến hành cung.

Dọc đường đi, Lưu Bật Chi vô cùng hăng say giới thiệu cho Ngao Thịnh biết Manh Bộ lớn mạnh ra sao, Manh vương trẻ tuổi tài cao đầy hứa hẹn thế nào. Thịnh ta vẫn cười đáp lại suốt nhưng trong bụng lại không ngừng rủa xả – Thế ngươi có biết ông đây cũng có rất rất nhiều ưu điểm không hả? Có cần phải khoa trương ca tụng tên kia lên cao tận mây xanh không?

Rất nhanh, xe ngựa đã đi sâu vào khu rừng nằm phía đông nam Thượng Dung.

Ngao Thịnh nhìn quanh, “Hành cung nằm sâu tận trong rừng ư?”

“Ha hả, phải bí mật một chút tránh dẫn người đến gây phiền toái.” Lưu Bật Chi cười nói.

“Lưu đại nhân?” Ngao Thịnh đột nhiên có chút khó hiểu hỏi, “Ta và ngài coi như chỉ đôi lần chuyện trò trao đổi, sao ngài lại tin tưởng ta như thế? Lẽ nào không sợ là ta lừa ngài?”

Lưu Bật Chi cười nhạt, “Tề huynh, không gạt gì huynh, dù huynh có tâm man trá thì cũng chẳng thu được kết quả gì.”

“Vậy ư?” Ngao Thịnh cẩn thận liến nhìn Tương Thanh, mặt mày dẫn ra ý cười càng sâu, “Xin đại nhân chỉ giáo thêm cho?”

“Tề huynh, đừng nói huynh chỉ là một thương nhân bình thường, cho dù có là tâm phúc bên cạnh đương kim Hoàng thượng….hoặc nói quá hơn, huynh thật chính là Hoàng đế…” Lưu Bật Chi nhếch mép cười khinh, “thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày – Gã Lưu Bật Chi này đúng là quá kiêu ngạo rồi!

“Không phải đương kim Hoàng thượng đã ngự giá thân chinh đến đây sao?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Bệ hạ mang theo bốn mươi vạn đại quân, lẽ nào đại nhân chẳng chút lo sợ?”

“A.” Lưu Bật Chi lạnh lùng cười, “Đừng nói là bốn mươi vạn đại quân, cho dù có là bốn trăm vạn, cũng chẳng nghĩa lý gì.”

Ngao Thịnh nhíu mày….Lần trước là Trần công công, còn bây giờ là Lưu Bật Chi. Nam Man dường như rất tự tin nắm chắc phần thắng. Thật ra chúng vin vào đâu mà tự tin đến thế? Lẽ nào chúng có chiến thuật vi diệu?

Tương Thanh nhíu chặt đôi mày, lòng ngổn ngang không yên vì tên họ Lưu này cứ úp úp mở mở mãi…Chốc nữa là đã đến hành cung, nếu không tra ra được gì…Việc này lại liên quan mật thiết đến an nguy của Thịnh Thanh, tuyệt không thể lơ là cho qua!

Xe ngựa cứ đi lòng vòng mãi trong rừng, một lúc lâu mới dừng lại trước một khe núi lớn, bên trong là cả một cung điện vô cùng nguy nga.

Ngao Thịnh vén mành lên nhìn, bất ngờ nói, “Rất là có khí phái.”

“Đó là đương nhiên.” Lưu Bật Chi đắc ý nói, “Chế độ đãi ngộ của phiên tộc rất tốt. Ở Thịnh Thanh, dù huynh có làm đến chức tể tướng thì lương bổng chẳng qua cũng chỉ bằng bổng lộc một tháng ở phiên quốc mà thôi. Lại còn nếu lỡ tay giết người thì sẽ bị trừng trị như thứ dân nữa…Huynh nói xem, người người liều mạng là vì cái gì chứ?”

Ngao Thịnh hé miệng cười, “Đích xác…”

“Nếu là ở phiên quốc, chỉ là một tiểu vương thôi thì đã có đến hàng trăm nô lệ rồi, lại còn có cả hành cung riêng. Người thường khi nhìn thấy còn phải hành lễ. Làm vương thì có thể nắm quyền sinh sát trong tay…Như vậy mới là quyền lực chân chính.”

Tương Thanh quay đầu vuốt lại tóc vì đã không thể nào nghe thêm nữa những gì Lưu Bật Chi nói. Người lẽ nào lại tham lam ti tiện đến thế? Chỉ cần ỷ mình có chút quyền hành thì liền giẫm đạp người khác dưới chân? Hóa ra cái gọi là chức càng cao càng ngạo kiêu ỷ mình là như thế…Lưu Bật Chi, nếu không giết kẻ suy đồi như ngươi thì đúng là quá hổ thẹn với vạn vạn chúng sinh trong thiên hạ rồi.

Cuối cùng, xe ngựa cũng dừng lại trước cửa vào hành cung. Vừa vén mành xe lên, liền thấy ngay hai hàng nô lệ xếp hàng chờ sẵn. Tất cả nô lệ đều ăn vận cổ quái, váy dài đến chân còn thân trên lại chẳng có gì che chắn. Trên cổ lại đeo rất nhiều trang sức rườm rà nặng nề. Tóc đen xõa dài sau lưng. Một hàng thẳng tắp đều toàn là nam nhân…dáng cao gầy mặt mày thanh tú.

Ngao Thịnh và Tương Thanh quay vào nhìn đối phương, đôi mày đôi chút cau lại, chợt cảm thấy không được tự nhiên.

Lưu Bật Chi đưa hai người cùng một vài thị vệ đi vào hành cung tráng lệ. Ngao Thịnh đảo mắt nhìn quay, âm thầm mắng – Vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng lại còn lấy cắp cả vàng của Thịnh Thanh…Thật giỏi cho bọn sâu mọt các ngươi.

Hai người đi theo Lưu Bật Chi xuyên qua tầng tầng hộ vệ, bước đến một tòa đại lâu sơn son thiếp vàng.

“Lưu đại nhân.” Một nam tử xinh đẹp nhẹ nhàng bước đến thông báo, “Vương không ở thư phòng mà trong tẩm cung.”

“Sao?” Lưu Bật Chi hỏi, “Sớm như vậy đã ngủ? Trời vẫn còn chưa tối mà.”

Người kia lại mỉm cười đầy ý vị, “Hôm nay Mãnh vương có trao tặng hai mỹ nhân, Vương đang hưởng dụng họ. Vương căn dặn, nếu Lưu đại nhân đến thì mời ngài đến đó, có trò hay để xem.”

“A…” Lưu Bật Chi gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Ngươi vào nói lại với Manh vương, ta đưa ông chủ tiền trang đến.”

“Được ạ.” Người kia đi một lúc liền trở lại, “Vương nói mời mọi người cùng đến đó, màn chiêu đãi chỉ vừa bắt đầu.”

“Được rồi.” Lưu Bật Chi gật đầu, cùng mọi người theo chân người nam tử nọ đi đến tẩm cung của Manh vương.

Ngao Thịnh đi ở phía sau, vươn tay khều khều Tương Thanh, nhướng mi tỏ ý – Gặp mặt ở tẩm cung?!

Tương Thanh cũng chỉ biết nhíu mày — Tên phiên vương này thật quá ư ghê tởm! Ngươi nhìn cách ăn mặc của những người ở đây coi! Hèn gì Lô đại ca lại mắng hắn dâm loạn.

Ngao Thịnh sờ sờ cằm, lướt mắt nhìn khắp người Tương Thanh, thầm nghĩ – Thanh mà mặc loại y phục này hẳn là đẹp lắm, nhất là lúc ở trên giường. Mặc vào rất chi là thuận tiện. Dáng Thanh đẹp thế mà….

Ngao Thịnh đương lúc miên man suy nghĩ thì bị Tương Thanh thừa lúc không ai để ý mà đạp cho hắn một cước, rồi còn trừng mắt cảnh cáo – Đừng có mà suy nghĩ linh tinh!

Ngao Thịnh cười ngoan lắc lắc đầu.

Hai người vừa bước đến trước cửa thì chợt nghe thấy có âm thanh rất kỳ quái truyền ra.

Cẩn thận nghe lại thì đúng là âm thanh chỉ phát ra khi nói chuyện ái ân…Mị hoặc đến khó nói thành lời.

Ngao Thịnh nhíu mi, Lưu Bật Chi kia cũng rất chi là xấu hổ, nói với nam tử dẫn đường, “Ách…Chúng ta không gấp…Manh vương vẫn còn bận việc sao?”

Người kia cười đáp, “Lưu đại nhân, yên tâm, không phải là Vương.” Đoạn liền vươn tay vén bức rèm kết từ trân châu lên, tỏ ý mời mọi người đi vào.

Ngao Thịnh và Tương Thanh vừa bước vào bên trong liền ngửi thấy mùi hương rất trầm…Ngao Thịnh biết mùi hương này, là mùi thuốc phiện. Vào thời gian này, có rất nhiều người hút thuốc phiện. Trong cung cũng có một vài vị đại thần cho người đến miền Nam mua thuốc phiện về hút…Thứ thuốc này khiến người ta cảm thấy hưng phấn, hạnh phúc. Có lần Mộc Lăng đã nói, chỉ có đồ ngốc thì mới động vào thứ thuốc đó, làm thế chẳng khác gì là tự hạ độc bản thân.

Bỏ ngoài tai tiếng rên rỉ kiều mị cùng khói thuốc vấn vít kia, Ngao Thịnh và Tương Thanh vừa bước vào tẩm cung thì liền bị vẻ tráng lệ kia hấp dẫn. Nền gạch lát bằng đá quý, tường khảm đầy trân châu kim sức. Tương Thanh tà mắt liếc Ngao Thịnh đầy chế nhạo – Hoàng thượng người xem, hoàng cung của ngươi so bì được!

Ngao Thịnh khóe miệng giật giật, nhịn chẳng đáp.

Phòng ốc rộng lớn, nhìn quanh chẳng thấy thân ảnh nào. Phía trước mặt lại còn bị một tấm bình phong nạm vàng chắn ngang. Âm thanh khiến người ta đỏ mặt hồng tai kia cũng từ bên trong đó truyền ra.

Nội thị dẫn ba người đi vào phía sau bình phong, vừa vào liền thấy một chiếc giường thật lớn, trên có hai nam tử lõa thể đang không ngừng giao triền.

Tương Thanh theo bản năng liền cúi đầu tránh đi, Ngao Thịnh lại chỉ bình thản nhướng mày nghĩ – Tư thế này hình như là ở trang thứ năm, bữa nào rảnh phải cùng Thanh thử mới được.

Tương Thanh cảm thấy khó chịu vô cùng, lòng không ngừng mắng nhiếc, Manh vương đúng là hết thuốc chữa, vương gì lại hoang dâm vô độ như thế?

Nội thị bước đến chiếc tháp đặt cạnh giường không xa, thấp giọng nói, “Vương, Lưu đại nhân đã đến.”

Lúc này, mọi người mới chú ý tới, trên tháp kia là một nam tử da rám nắng đang nằm. Y phục trên người đối phương cũng ít ỏi vô cùng, lại còn đầy mình trang sức vàng chóe, miệng lại không ngừng phả khói thuốc.

Ngao Thịnh nháy mắt với Tương Thanh một cái – Tên Manh vương này đúng là tục khí đầy người, nhìn đâu cũng thấy vàng chóe!

“Đã biết.” Manh vương gật gật đầu, dựa lưng vào thành tháp, giương mắt nhìn Lưu Bật Chi.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh giương mắt nhìn sang, quả nhiên Manh vương đó chính là người đã xuất hiện ở ngọc quán hôm nọ. Manh vương đưa mắt nhìn hai người, nhẹ cười.

Hai người Thịnh Thanh vờ như bất ngờ lắm, không tin được mà nói, “Thật chẳng dám tin…lại là ngài.”

Ngao Thịnh xoay đầu nhìn Lưu Bật Chi. Tên họ Lưu lại cũng vờ tỏ ra mình chả biết gì, “Hai người đã từng gặp Manh vương sao?”

“Chẳng qua là ngẫu ngộ mà thôi.” Manh vương đứng lên, đi đến trước mặt mọi người, đoạn lại ra lệnh cho hai nam tử vẫn quấn lấy nhau trên giường kia, “Dừng lại đi!”

Hai nam tử lập tức ngừng lại, mặc y phục vào, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Manh vương.

Manh vương gật gật đầu, hỏi Lưu Bật Chi, “Lưu đại nhân, thấy họ thế nào?”

Lưu Bật Chi vốn không thích nam nhân nhưng biết đây là sở thích của Manh vương nên cũng chẳng dám nói gì sai sót, “Đúng là mỹ nhân.”

“Ha hả….Nếu là mỹ nhân vậy đêm nay liền hầu hạ Lưu đại nhân được chứ?” Manh vương nửa đùa nửa thật.

“Ai….Không dám không dám!” Lưu Bật Chi vội vã xua tay, “Tôi nào có phúc phần đó! Manh vương…đây chính là ông chủ Tề muốn mở tiền trang.”

Manh vương gật gật đầu, nói, “Chuyện lần này chỉ mong ông chủ Tề chiếu cố giúp cho…Một ngàn lượng hoàng kim đó, ta muốn chỉ trong ba ngày liền đổi thành bạc trắng, mà còn phải là quan ngân!”

Ngao Thịnh nghe xong nhíu mày — Một ngàn lượng vàng? Tên này giàu gớm nhỉ!

“Lần đầu tiên, chúng ta chỉ thử đổi trước một ít. Nếu hài lòng ta lại tính chuyện mua bán cùng nhau.”

“Tốt.” Ngao Thịnh cười đáp, sau lại vui như mở cờ – Lần này tấn công Nam Man thiệt đúng lý hợp tình! Quốc khố của chúng còn giàu hơn cả Thịnh Thanh nha.

Bốn người ngồi lại đàm đạo vài câu. Lúc sau, Ngao Thịnh mượn cớ tiền trang còn nhiều việc phải làm nên muốn cáo từ trước.

“Sao lại đi nhanh như thế!?” Manh vương rất ư nhiệt tình bảo người đóng cửa, mang rượu thịt cùng ca cơ chiêu đãi, lại còn nói rằng muốn cùng Ngao Thịnh không say không về, Ngao Thịnh đang định cự tuyệt thì liền thấy Lưu Bật Chi nháy mắt với mình, tỏ ý là không được từ chối.

Ngao Thịnh khó xử quay sang nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y nhíu mày nhưng lại vẫn gật đầu đồng ý. Tương Thanh hiểu, Manh vương này tuy rằng rất khó ưa nhưng họ lại có thể thừa dịp này mà thám thính nơi đây. Vì vậy mà đã không ngại mà gật đầu lưu lại.

Manh vương vô cùng cao hứng, xoay sang đường đột hỏi Ngao hịnh, “Ta thấy hai người hôn nhau trên phố…lẽ nào quan hệ giữa cả hai không như bình thường?”

Ngao Thịnh rất chi là hào phóng, gật đậu cái rụp.

“Umm.” Manh vương mỉm cười, vãy tay ra hiệu cho hạ nhân mang đến một vật đưa cho Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh cúi đầu nhìn túi đàn hương (giống sáp thơm bây giờ) vừa nhận được kia, khó hiểu hỏi, “Vật này nghĩa là thế nào?”

Manh vương ý vị đáp, “Đây là đàn hương đặc chế, bên trong có tẩm thôi tình dược mà có là hoàng kim cũng khó lòng mua được…Chỉ cần buổi tối đốt lên một cây, liền có được một đêm phấn khích khó quên. Đêm nay hai vị ở lại hành cung của ta, cứ đốt thử một cây, đảm bảo vui đến quên đường về.”

Tương Thanh điên tiết chỉ muốn lật đổ bàn rượu – Tên khốn Manh vương này thật là hoang dâm hết chỗ nói mà. Ngao Thịnh bên kia lại vô cùng cẩn thận bỏ vật kia vào áo, “Thứ tốt như vậy ta phải giữ cẩn thận mới được.”

Manh vương sảng khoái cười, “Ở đây có Hoan Nhạc cốc, nếu Tề huynh thích thì đêm nay có thể đến ở đó.”

“Hoan nhạc cốc?” Ngao Thịnh tò mò.

“Phải.” Manh vương gật đầu, nháy mắt nói, “Là nơi khiến người ta khoái lạc.”

“Ra thế….” Ngao Thịnh cũng học theo, cười đầy hạ lưu.

Tương Thanh vô lực thở dài – Công bằng mà nói thì Sói Thịnh rất có tiềm chất làm hôn quân.

......

Bên ngoài cửa hành cung, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng âm thầm nấp sau một bụi cây. Mộc Lăng nhíu mày nhìn quanh, “Đông như thế thì lẻn vào bằng cách nào? Hành cung này cũng lắm thủ vệ thật đấy!”

“Đợi đến tối rồi tính.” Tần Vọng Thiên cũng không vội. Đúng lúc này, Mộc Lăng lại khịt khịt mũi, tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó.

“Sao thế?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Mùi độc dược à? Nếu lỡ trúng phải thì có gì nguy hiểm không!”

“Yên tâm, ta đã sớm cho họ mỗi người một túi hương giải độc rồi, ngươi không nhớ hả?” Mộc Lăng phẩy tay, “Ta lo là lo chuyện khác…Ai nha, không biết Tiểu Thanh và Sói Thịnh có trúng chiêu chưa nữa?”

“Thật ra đó là độc dược gì?” Tần Vọng Thiên nôn nóng giục hỏi.

Mộc Lăng nghiêng đầu, đăm chiêu nhìn Tần Vọng Thiên một lúc lâu thiệt lâu, chốc sau lại lắc đầu như trống bỏi, “Ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết! Tuyệt đối không thể để ngươi biết!”