Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 138: Xuất binh




TƯƠNG THANH NHÍU MÀY, “Ba điều kiện tất thắng?”

“Phải.” Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, “Thứ nhất, sức chiến đấu của binh sĩ Man Quốc là một người bằng mười người, nói cách khác, Man Quốc nếu có mười vạn binh mã, thì Thịnh Thanh phải có đến trăm vạn. Ta không biết là Ngao Thịnh có thể mang trăm vạn người đến đây hay không, nhưng một khi chiến tranh nổ ra thì sẽ chỉ có kết cục rất thê thảm.”

Tương Thanh cũng gật đầu đồng ý, trận đánh này không những là người nhà đánh người nhà mà còn là cuộc chiến với một đội quân hoàn toàn không có chút ý thức nào. Kết cục không đơn giản chỉ là thê thảm mà còn chẳng có chút ý nghĩa nào hết.

“Thứ hai…” Hạ Lỗ Minh lại nói tiếp, “Ngao Thịnh không quen thuộc địa hình…Nơi này sông ngầm dày đặc, lại nhiều vũng lầy, trời thường xuyên có bão. Hoàn cảnh vô cùng khốc liệt, một khi trời nổi gió thì chẳng thể tác chiến, bão cát có thể nuốt chửng hàng vạn người chỉ trong nháy mắt.”

Tương Thanh thở dài, thừa nhận đây là chỗ khó thứ hai.

“Còn điều kiện thứ ba…” Hạ Lỗ Minh bỗng ngập ngừng.

“Là gì?” Tương Thanh khó hiểu nhìn gã.

“Trong lòng Ngao Thịnh còn có vướng bận là ngươi nhưng Man Vương thì không.” Hạ Lỗ Minh thở dài, “Ứng chiến thế nào, thắng bại ra sao….đều tùy tâm mà ra, cái gọi là quân đau tất thắng, sự tồn tại của ngươi chính là mấu chốt thắng bại của hai người họ.”

Tương Thanh cau chặt đôi mày lại, “Ta không muốn Man Vương chết, chẳng mong Thịnh Nhi có chuyện gì bất trắc, đồng thời cũng không thể nhìn thấy quá nhiều người bỏ mạng vô nghĩa. Còn ngươi thì sao?”

Hạ Lỗ Minh cười khẽ, “Ngươi hỏi ta ư? Ta thì chỉ mong Man Vương chết đi, vì giữa ta và ông ta còn có oán thù, đồng thời cũng hy vọng Ngao Thịnh không còn sống trên đời, tuy rằng biết ngươi sẽ rất đau lòng, nhưng ta sẽ có cơ hội.”

Tương Thanh lắc đầu, “Về chuyện này thì ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu Thịnh Nhi chết, ta cũng chẳng sống thêm một ngày. Thnh Thanh hai ch, mãi chng phân ly. Đây là lời thề mà ta và hắn đã ước hẹn trước mặt thiên hạ bách tính.”

Hạ Lỗ Minh cười khổ, “Sao ngươi lại thẳng thắn thế chứ? Chẳng nhẽ chẳng thể nói dối một câu để ta vui? Ta sẽ vì một câu nói của ngươi mà sẵn sàng vượt lửa băng sông, dẫu chết cũng không từ. Còn ngươi, sao lại không chịu lợi dụng ta, dù là một chút thôi?”

Tương Thanh ngẩn người ra một lúc, đến khi phản ứng lại thì mới hay Hạ Lỗ Minh đang trêu tức y, nên chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Hạ Lỗ Minh thở dài, “Kỳ thật, đôi khi, ta thật sự đã mong….”

Tương Thanh đứng dậy, rảo bước ra cửa phi thân lên mái nhà nhưng chẳng lâu sau lại bị bão cát quấy nhiễu, vội nhảy xuống sân mà phủi bụi dính đầy người xuống.

Hạ Lỗ Minh ngưỡng đầu cười to, đoạn lại bỏ đi.

Tương Thanh nhìn theo bóng gã đang xa dần mà khe khẽ thở dài. Chẳng có gì viên mãn, và bất cứ gì cũng đều có thể khiến người ta phiền nhiễu…Y không muốn chiến tranh nổ ra nhưng lại chẳng cách nào để nó không xảy đến. Y không muốn Man Vương chết, nhưng ông ta lại cứ bày ra vẻ chẳng còn thiết tha gì để sống. Và đương nhiên, hoàn toàn không mong Ngao Thịnh bị thương tổn. Tuyệt đối chẳng muốn thấy người y yêu thương không vui vẻ, nhưng vận mệnh lại chẳng chịu để cho người y thương mến được yên ổn…à, tất nhiên, bao gồm cả chính y nữa. Ngoài ra, y cũng chẳng muốn Tương Vân chết đi khi còn quá trẻ, nhưng chuyện đó đã diễn ra mất rồi. Muốn Hạ Lỗ Minh có một cuộc sống tốt hơn, song gã lại cứ đâm đầu vào ngõ cụt…Điều y thiết tha muốn nhất là được cùng ở bên Ngao Thịnh đến già…nhưng hai người lại cách biệt cả chân trời. Mỗi ngày chỉ có thể vin vào nỗi vọng niệm mà trôi qua từng ngày một.

Tương Thanh thở dài, cúi đầu nhìn Miêu Ô đang cuộc tròn trong ngực áo, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, buồn bã hỏi, “Mi cũng nhớ Ngao Ô, phải không?”

Miêu Ô càu nhàu một tiếng, dúi người sát vào ngực Tương Thanh, im lìm nhắm mắt lại.

......

Nửa tháng cuối cùng cũng qua với sự kiên nhẫn xòe bàn tay đếm từng ngày trôi đi của Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh lại lần nữa như một mãnh hổ được giải phóng, không kiềm chế được xúc động mà chạy xộc vào kim loan điện, rít gào, “Hôm nay xuất binh!”

Ba tiếng pháo vừa chấm dứt, Ngao Thịnh đã dẫn theo binh mã, đêm ngày tiến đến Mạc Bắc.

Lần này, đội hình vẫn như cũ, Đặng Tử Minh và Quý Tư ở lại trông coi cửa nhà. Thủy hồ ly họ Đặng tức gần chết khi bị bỏ lại, nhưng cũng đành thế thôi, ai bảo y là thủy quân, một khi bước vào sa mạc thì biết làm cái gì nào, chỉ còn cách là ở lại Lạc Đô, trừng mắt lên chờ đợi rồi thở dài khi mà chẳng thể làm ăn được chi.

Binh đoàn hùng hậu theo cùng vẫn giống ngày trước, Ân Tịch Ly, Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng đội quân tinh nhuệ.

Ngao Thịnh ngự giá thân chinh, lần này binh mã lại đi quá xa, dân chúng Lạc Đô tràn hết cả ra đường đưa tiễn tướng sĩ, thầm cầu mong hoàng đế của bọn họ nhanh nhanh ca khúc khải hoàn quay về.

Đương nhiên, binh mã Thịnh Thanh vừa rục rịch, Man Quốc liền nhận được tin tức.

Mấy ngày nay, Tương Thanh đã đảo hết một vòng Man quốc, nhưng lại chẳng thấy được chút hành tung gì của một người cả.

Man Vương cũng nhìn ra sự khẩn trương của y, liền hỏi, “Thanh, ngươi đang tìm cái gì?”

Tương Thanh đắn đo một lúc, cũng bèn hỏi thẳng, “Nam vương Tô Mẫn ở đâu?”

Man Vương khẽ thở dài, “Tô Mẫn đang bị giam trong ngục.”

Tương Thanh nhíu mày, có vẻ hơi giận. Chốc sau, Man Vương lại nói tiếp, “Ta không gạt ngươi. Tô Mẫn không nghe lời, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giam bà ta lại, nhưng yên tâm, ta không làm gì khó dễ bà ta cả.”

“Ông định làm gì bà ấy?” Tương Thanh hỏi.

“Ngươi nói thử xem?”

“Thả bà ấy ra!” Tương Thanh nói, “Hiện tại, toàn quân phiên quốc ở phía Nam đã đã bị thu phục, ông giam giữ bà ấy cũng chẳng có ích lợi gì cả.”

Man Vương khẽ lắc đầu, “Không được.”

“Tôi muốn gặp bà ấy.” Tương Thanh nhíu mày.

Man Vương nhìn y một lúc, lại chỉ lắc đầu từ chối, “Không được.”

Tương Thanh khó hiểu, “Tại sao?”

Man Vương cau mày, “Không được là không được. Nghe lời đi, đừng làm loạn nữa.”

Tương Thanh thở dài nhìn Man Vương, không vui khi mà ông lại coi y như thể một thằng ranh ưa cáu kỉnh và phá bĩnh. Bên cạnh đó cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân Man Vương không cho y gặp Tô Mẫn. Có hai lý do, một là, gặp Tô Mẫn rồi y sẽ càng thêm chống đối ông ta…có thể là bởi Tô Mẫn đã bị thương hoặc đã chết. Hai là, theo như lời một người từng suy đoán, Tô Mẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ đến chiến sự sắp diễn ra.

Tương Thanh rất nhanh liền nhận định là vì nguyên do thứ hai. Bỡi lẽ, Man Vương đã chọn rất đúng thời điểm để bắt cóc Tô Mẫn. Điều này thật sự khiến cho người ta phải hoài nghi. Tại sao phải bắt Tô Mẫn đi? Bà ta có tác động sâu sắc đến toàn cục hay là còn lý do nào khác nữa? Nghĩ vậy, Tương Thanh lại càng thêm quyết tâm phải tìm cho bằng được Tô Mẫn.

Man Vương thấy biểu tình của Tương Thanh như thế thì không nhịn được mà thở dài, “Ngươi và Vân đúng là giống hệt nhau mà!”

Tương Thanh quả quyết nói, “Thế thì ông cho tôi gặp Tô Mẫn đi.”

Man Vương vẫn kiên quyết lắc đầu. Lúc này, trong đầu Tương Thanh lại chợt vang lên câu Hạ Lỗ Minh từng nói – Ngươi chẳng thể nói dối lừa ta được một lần sao? Như thế thì có phải vì ngươi vượt núi băng sông ta cũng không tiếc… Đoạn, y lại vờ buồn bã nói, “Hôm qua, tôi nằm mơ thấy phụ thân….”

Man Vương sửng sốt vồn vã hỏi lại, “Vân đã nói gì với ngươi?”

Tương Thanh nhìn vẻ mặt vừa mong chờ vừa buồn thương của Man Vương thì chợt thấy hối hận, sớm biết thế thì đã chẳng lừa ông ta làm gì rồi…Man Vương nhớ Tương Vân riết rồi thành bệnh.

Tương Thanh khẽ cắn môi, ngập ngừng ra điều kiện, “Ông cho tôi gặp Tô Mẫn rồi tôi sẽ kể với ông.”

Man Vương do dự một chút, nhưng đến cuối vẫn gật đầu, “Được rồi, ngươi đi theo ta.”

Tương Thanh kinh hãi hỏi, “Ông…ông không sợ tôi lừa ông sao?”

Man Vương ngẩn người ra, sau một lúc lâu mới đáp, “Mỗi ngày ta đều rất nhớ Vân, nhưng lại chưa khi nào nằm mơ thấy y cả.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày.

“Vân có thể vẫn còn giận ta.” Man Vương thở dài, “Lâu rồi, ta chẳng nghe chút tin tức gì của Vân cả, dù chỉ là một chữ thôi cũng được.” Đoạn lại dẫn Tương Thanh đi.

Đời này, Tương Thanh chưa bao giờ thấy tự trách mình như lúc này. Cho dù ngày trước có từng lừa Hạ Lỗ Minh nhưng cũng không thấy dằn vặt. Bây giờ đây, y thấy bản thân thật đáng giận.

Man Vương dẫn Tương Thanh đi đến một gian phòng nhỏ nằm ở phía tây tòa thành.

Tương Thanh cũng đã tới nơi này một lần. Lúc đầu y còn tưởng đây chỉ là một tiểu viện bỏ hoang chuyên dùng để chứa củi thôi nên cũng không để ý gì cho lắm.

Cùng Man Vương bước vào trong thì đây đúng là một nhà đựng củi.

Tương Thanh khó hiểu nhìn Man Vương đóng cửa lại rồi kéo một chiếc vòng sắt trên mặt đất lên, dần dần hé lộ ra một con đường thông suốt bên dưới đất.

“Ở dưới đó.” Man Vương tùy tiện lấy một bó củi gần đấy rồi thắp lửa lên, dẫn Tương Thanh đi xuống tầng hầm.

Tương Thanh vừa bước vào bên trong thì liền giật mình…vì y có thể nghe thấy tiếng nước chảy, hơn nữa còn cảm thấy không khí nơi này vô cùng ẩm thấp.

Man Vương nhác thấy y cứ nhíu mày tò mò bèn giải thích, “Ta vốn muốn xây dựng nơi này thành một đường hầm bí mật nhưng khi càng đào sâu xuống càng thấy ở đây toàn là cột đá…” đoạn lại chỉ về phía cột đá nằm hai bên lối đi, “phần lớn vùng này được những cột đá thiên nhiên này chống đỡ.”

Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi thấy kinh hãi. Cả một tầng ngầm rộng lớn có sa số cột đá trụ đất, nếu nói theo cách của Man Vương thì cả vùng sa mạc này đều đang chịu sự nâng đỡ của những trụ đá kia, nếu như không may mà trụ đá đổ sụp xuống thì….

Tương Thanh càng lúc càng thấy bất an hơn…Thịnh Thanh nhiều người như vậy, nếu như không biết phân bố của các dòng sông ngầm cùng trụ đá thì rất có thể sẽ gặp điều bất trắc.

“Hai chữ lo lắng viết rành rành lên trán ngươi rồi kia.” Man Vương thở dài.

Tương Thanh nhíu mày hỏi, “Lẽ nào tâm ông thanh thản được khi có nhiều người phải bỏ mạng vô nghĩa?”

Man Vương lắc lắc đầu, “Ta vốn chẳng quan tâm chuyện ai sống ai chết…Ta sinh ra đã mang thân quý tộc. Con người trong mắt ta chỉ chia làm hai loại, là quý tộc và nô lệ. Quý tộc thì được xem là người còn nô lệ lại chẳng khác gì gia súc gia cầm cả, đều có thể bị vứt bỏ đi bất cứ khi nào….”

Tương Thanh cắn môi.

“…cho đến khi ta gặp được Vân.” Man Vương lại nói tiếp, “Lần đầu tiên, ta thực sự hiểu được, con người là bình đẳng….Sau đó, ta cũng có lòng cảm thông, vì Vân luôn cảm thông cho những gì đáng được thấu hiểu.”

Tương Thanh gật gật đầu.

“Nhưng Vân đã chết rồi.” Man Vương thản nhiên nói, “Điều này chứng tỏ, ông trời hoàn toàn không có mắt, không biết phù hộ người tốt.”

Tương Thanh nhíu mi.

“Cho nên hiện tại, ta đã không còn thấy cái chết có gì khác biệt nữa rồi.” Man Vương mặt không chút thay đổi mà nói, “Đã có nhiều lúc, ta nghĩ rằng Vân sẽ không vui khi ta giết nhiều người như vậy. Nhưng đôi lúc lại sẽ nghĩ, tại sao người tốt như Vân lại chết còn kẻ chẳng đáng làm con người thì lại có thể nhởn nhơ sống hoài sống mãi? Tại sao ta không thể để người trong thiên hạ bồi táng theo Vân?”

Tương Thanh lắc đầu, “Ý nghĩ này thật đáng sợ.”

“Đã là người thì sẽ có lúc cảm thấy cuộc đời quá đỗi bất công.” Man Vương cười khinh.

“Phải làm thế nào thì ông mới chịu dừng tay lại?” Tương Thanh cau mày hỏi.

Man Vương quay đầu lại, nhìn y một lúc lâu sau mới nói, “Trừ phi, Vân có thể giống như ngươi, khỏe mạnh còn sống, xuất hiện ở trước mắt của ta. Như vậy, ta liền sẽ mang Vân đi, rời xa phồn thế, tìm một nơi chẳng có bất kì sự xâm phạm nào của thế nhân mà sống cùng nhau, nhìn nhau già nua rồi cùng chết đi.”

Tương Thanh không nói…Biến một người đã chết nhiều năm như vậy sống lại…vốn chẳng phải là điều khả thi. Chẳng cần biết ngươi có quyền uy cỡ nào thì người chết cũng mãi là người chết mà thôi, làm gì có thể cải tử hoàn sinh?

Man Vương đưa Tương Thanh đi sâu vào bên trong tầng ngầm, chỉ vào một dãy phòng trạch nằm lạnh lẽo phía xa mà nói, “Nơi đó là địa lao ta đã tạo nên.”

Tương Thanh nhìn theo hướng tay ông ta, nói là địa lao thì chẳng thà bảo là tiểu viện thì đúng hơn.

“Nơi này ngoại trừ không thấy được ánh mặt trời ra thì cái gì cũng tốt cả.” Tương Thanh nhún vai.

“Tô Mẫn bị nhốt trong gian phòng cuối cùng.” Man Vương định dẫn Tương Thanh đi vào nhưng y lại giữ tay ông ta lại, “Tôi sẽ vào đó một mình.”

Man Vương bất mãn nhìn Tương Thanh, “Sao ngươi không chịu nghe lời chút nào hết vậy?”

Tương Thanh trừng lại, “Không phải như vậy là giống với Tương Vân sao?”

Man Vương vô lực, cười khổ lắc đầu, “Vân thì dễ dàng chọc tức ta hơn người.”

Tương Thanh phì cười, đoạn đi về phía gian phòng giam Tô Mẫn.

......

Phía bên kia con sông, đội quân Thịnh Thanh cũng đã đóng quân. Nơi này vừa hay cách Mạc Bắc một quãng không xa. Nhân mã của Tần Vọng Thiên và Tư Đồ đều đã từ hai phía Tây Nam và Tây Bắc quy tụ về đây. Bây giờ tính ra thì toàn quân Thịnh Thanh có hơn năm mươi vạn người.

Ô Cuồng dẫn ngươi đi mua rất nhiều lạc đà về. Ngoài ra, mọi người còn phát hiện ra một hiện tượng lạ vô cùng thú vị…chính là, Tước Vĩ mồm năm miệng mười vừa nhìn thấy Ô Cuồng thì liền kinh hãi mà trốn biệt ở trong kiệu chẳng dám ló mặt ra.

Ngao Thịnh tò mò muốn chết nhưng hỏi thì Ân Tịch Ly cứ cười bí hiểm, Ô Cuồng thì thở dài thườn thượt. Cơ mà, Ô Cuồng có vẻ như rất rành về thói quen của Tước Vĩ béo nhà ta, khi lão đi mua đà mua mã còn nhân tiện đem về chút thức ăn mà Tước Vĩ rất thích.

Tần Vọng Thiên nhịn không được mà hỏi xa hỏi gần, Ô Cuồng cũng chỉ qua loa đáp, “Chuyện trước kia…cũng có chút duyên chút nghiệt.”

Cả bọn bức bối hiếu kì lắm luôn nhưng lại chẳng kẻ nào dám đi hỏi thằng hết rồi sau đó tự suy diễn theo nhiều chiều hướng trời ơi đất hỡi, ví như là, Ô Cuồng từng làm chuyện gì đó có lỗi ghê gớm với Tước Vĩ. Nếu không thì sao mà ông béo kia lại cứ sống chết tránh mặt Ô Cuồng chứ, còn Ô Cuồng thì lại cứ có cái vẻ thâm trầm khó sở đến là phát ghét nữa. Nếu không phải vậy thì phải sao ta?

Càng gần Man Quốc bao nhiêu thì Ngao Thịnh lại càng nôn nóng bấy nhiêu. Mỗi ngày, hắn đều phải ra sức nhắc nhở mình là không thể vội vàng xao động, phải cho ra dáng của một vị hoàng đế. Nhưng hiện tại, hắn lại thấy mình như điên lên được, chỉ muốn trộm lẻn vào Man Quốc mà đi gặp Tương Thanh chút chút, được nhìn y chút chút, được ôm xiết lấy y chút chút…Dẫu chỉ là chút chút thôi cũng sẽ vơi đi nỗi tưởng niệm đã như sóng đã đánh vỡ đê bờ này.

......

Tương Thanh đi tới gian nhà giam giữ Tô Mẫn, đẩy cửa bước vào trong sân.

Cửa sân tuy mở nhưng cửa lao lại khóa chặt.

Tương Thanh bước sâu vào trong, thấy bày trí đều rất tao nhã lịch sự, có một nữ nhân đang ngồi bên chiếc bàn đọc sách.

Liếc mắt một cái, Tương Thanh liền nhận ra đó là Tô Mẫn. Tuy bà không bị thương tổn gì nhưng nom có vẻ tiều tụy. Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra, khẽ cất giọng, “Nam vương.”

Tô Mẫn nghe thấy có người gọi mình, liền ngẩng đầu lên. Lúc đầu khi vừa nhìn thấy Tương Thanh bà còn giật mình nhưng sau lại thư thả bỏ sách xuống, đi lại phía y mà nói, “Quả nhiên là ngươi.”

Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Nam vương?”

“Năm đó, khi gặp ngươi, ta đã thấy nhìn ngươi rất quen. Quả nhiên, ngươi là con của Tương Vân.”  Tô Mẫn vội bắt lấy tay Tương Thanh, “Cậu bé, ngươi tới đây làm gì, mau đi ngay!”

Tương Thanh lắc lắc đầu, nói, “Tôi muốn ngăn chiến sự lần này lại.”

Tô Mẫn buồn bã thở dài, “Phụ tử hai người sao lại có thể khiến người khác chấp mê bất ngộ đến như thế? Một người là Man Vương, còn một người là Ngao Thịnh.”

Tương Thanh quay đầu lại nhìn, thấy Man Vương đang đứng cạnh dòng sông cách đó không xa, liền hỏi, “Nam vương, tại sao Man Vương lại muốn bắt nhốt bà?”

Tô Mẫn nhíu nhíu mày, vẫy tay gọi Tương Thanh bước lại gần hơn.

Tương Thanh áp tai vào sát cạnh Tô Mẫn, nghe bà thầm thì.

Tương Thanh kinh hãi trợn mắt nhìn bà, “Nam vương? Bà nói thật ư?”

Tô Mẫn gật gật đầu, “Thật.”

Tương Thanh thở dài, “Khó trách vì sao ông ta không chịu thả bà đi.”

“Hiện tại ngươi cũng biết, hắn ta cũng sẽ không để ngươi đi.” Tô Mẫn giúp Tương Thanh vuốt lại lọn tóc rối trước ngực, cẩn thận quan sát y, “Ta không chỉ biết cha ngươi mà còn quen cả mẹ ngươi nữa. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ kể ngươi nghe chuyện về họ. Mẹ ngươi là một nữ nhân hiếm có.”

Tương Thanh vội vã gật đầu….Cuối cùng thì cũng đã có người chịu kể y nghe về chuyện của song thân rồi, dẫu rằng họ đã chẳng còn ở trên trần thế nữa.

“Khụ khụ.” Lúc này, Man Vương bỗng ho khan một tiếng, giương mắt lên nhìn Tương Thanh, như vậy là đang hỏi —— Mọi chuyện tốt cả chứ?

Tương Thanh vội quay sang nói với Tô Mẫn, “Nam vương, tôi sẽ tìm cách để ông ta thả bà ra.”

Tô Mẫn gật đầu, lại hỏi vài câu về sự tình Nam Quốc, nghe nói phiên quốc đều bị diệt, các nô lệ cũng đều giải phóng thì liền thấy vui mừng, khen ngợi Ngao Thịnh có bản lãnh.

Cuối cùng, Tương Thanh tạm biệt Tô Mẫn, cùng Man Vương rời khỏi địa lao, đi lên phía trên mặt đất.

Vừa đóng cửa sài phòng lại, Man Vương liền nói với Tương Thanh, “Bây giờ, ngươi sẽ không làm loạn lên nữa, phải không?”

Tương Thanh không cãi chính gì, chỉ buông một câu, “Cha ta…Ông ấy nói, ông ấy rất nhớ ông.”

Vừa dứt lời, Tương Thanh đã lấy tốc độ nhanh nhất mà bỏ chạy khỏi nơi đó. Y hoàn toàn không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Man Vương lúc này. Có lẽ Hạ Lỗ Minh nói đúng, điều Man Vương cần nhất, là ai đó có thể lừa được ông.