Thịnh Thế Trà Hương

Chương 163: Toàn lực ứng phó






<tbody></tbody>
Vọng Giang lâu tọa lạc tại khu phố phồn hoa của Dương Thành, dựa vào phía tây có thể trông thấy nước hồ xanh biếc tựa như phỉ thúy minh châu, dựa vào phía đông có thể thấy bến cảng Đại Vận Hà rộng lớn. Cảnh trí tầm nhìn rất đẹp, hơn nữa trang trí cao nhã hoa lệ, khẩu vị phục vụ đều là thượng thừa, vì vậy luôn an ổn trên vị trí ngai vàng tửu lâu đệ nhất trong Dương Thành.
Ngày đó sau khi mặt trời lặn dần về phía tây, màn đêm buông xuống, ba chiếc xe ngựa theo thứ tự ngừng lại trước cửa của Vọng Giang lâu.
Trang Tín Ngạn và Tần Thiên trước hết bước xuống từ chu luân xe ngựa, hai vị chưởng quầy và Trang Tín Trung bước xuống từ thanh đoàn chuế ám xe ngựa ở giữa. Còn Trang Tín Xuyên một mình ngồi ở thạch thanh xe ngựa nước sơn đen tuyền thêu ngân ly đỗ cuối cùng.
Trang Tín Xuyên sau khi nhảy xuống, quay đầu đỡ lấy tùy tùng mặc áo xanh, mũ quả dưa, dáng người kiều nhỏ, đè thấp thanh âm nói: “Phải thật cẩn thận, một cô nương như muội cải trang xuất đầu lộ diện nếu như để cho Tạ gia biết được, bọn họ sẽ lấy cớ kiếm chuyện.”
Tùy tùng nhắm mắt theo đuôi theo phía sau hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ca ca yên tâm, Minh Hỉ tự có chừng mực. Minh Hỉ muốn quen thuộc với việc buôn bán hơn, tương lai gả đến nhà một đại thương gia như Tạ gia mới có thể đứng vững, cũng giống như Đại nương ở Trang phủ vậy.”
“Không sai, nếu không phải Đại nương có chút kiến thức, hôm nay Trang phủ cũng sẽ không có cục diện như vậy!” Trang Tín Xuyên hừ một tiếng, “Nếu không phải thấy muội nói có chút đạo lý, ta sẽ không mạo hiểm mang muội ra ngoài.”
“Đều là ca ca đau lòng muội muội, về sau muội muội ở Tạ gia địa vị ổn định, nhất định sẽ không quên ca ca.”
Trang Tín Xuyên cười cười, trong lòng đắc ý. Hắn ngẩng đầu đi theo hai vị quản sự tiến vào Vọng Giang lâu.
Phía sau, Trang Minh Hỉ nhìn bóng dáng của hắn, trong mắt tràn ngập trào phúng. Ngay sau đó, ánh mắt của nàng xuyên qua Trang Tín Xuyên dừng ở trên người Tần Thiên đi phía trước.
Chỉ thấy nàng tuy rằng ăn mặc thanh lịch, nhưng bất luận là vật liệu may mặc hay là trang sức đều vô cùng quý báu, giơ tay nhấc chân, đương gia khí thế cứ thế hiển lộ.
Chưởng quầy của Vọng Giang lâu tự mình nghênh đón, xoay người chắp tay, tươi cười khả cúc, ngay cả Trang Tín Ngạn bên cạnh cũng không nhận được sự coi trọng như thế. Bọn tiểu nhị đối với nàng cũng là vẻ mặt tươi cười, ân cần nịnh hót.
Nhìn cảnh tượng này, Trang Minh Hỉ mâu quang không ngừng lóe ra, nàng hiểu rõ, những người này tôn trọng không phải là bản thân Tần Thiên, mà là thân phận gia chủ Thịnh Thế của nàng ta. Đổi lại nếu nàng ở vị trí này, thể diện này tất sẽ thuộc về Trang Minh Hỉ nàng!
So với thân phận chính thất ủy ủy khuất khuất bị hèn hạ của Tạ gia, so với thân phận Tứ tiểu thư không có quyền lợi, không có địa vị ở Trang phủ, vị trí gia chủ này thật sự rất hấp dẫn.
Vị trí này vì sao không thể thuộc về nàng?
Thấy Tần Thiên trong lúc nói chuyện hướng bên này nhìn qua, Trang Minh Hỉ vội vàng cúi đầu, đem bóng dáng giấu sau lưng mọi người, không để cho bất luận kẻ nào chú ý tới mình.
Nàng hôm nay tới đây, chính là muốn tận mắt nhìn xem, Tần Thiên sẽ cởi bỏ khốn cục này như thế nào. Nếu nàng ta có năng lực này, thật sự khiến nàng phải học tập!
Bên này, Tần Thiên trở ra hỏi Vương chưởng quẩy của Vọng Giang lâu, “Năm vị lão bản có tới không?”
“Năm vị lão bản cũng vừa tới, đang ở nhã gian lầu 3 chờ Đại thiếu phu nhân ngài.” Vương chưởng quầy ngôn ngữ cung kính.
Tần Thiên cười cười, cùng Trang Tín Ngạn theo sự dẫn dắt của Vương chưởng quầy đi lên lầu 3.
Lầu 3 của Vọng Giang lâu là nhã gian lớn nhất xa hoa nhất của tửu lâu. Mới vừa đi đến gần đại môn, liền nghe thấy bên trong có thanh âm truyền đến
“Không biết nữ nhân kia hẹn chúng ta tới đây có dụng ý gì?”
“Còn không phải đến cầu tình sao? Biết sự lợi hại của chúng ta rồi sao?”
“Cũng là Âu Dương lão bản của chúng ta lợi hại nhất, nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như vậy, đừng nói là tiểu cô nương chưa dứt sữa này, cho dù là Đại phu nhân cũng khó mà ứng phó!”
“Chỉ cần đánh đổ Thịnh Thế, sinh ý trà ở phía nam sẽ là thiên hạ của chúng ta.”
Một trận tiếng cười to truyền ra, hăng hái, hết sức lông bông đắc ý.
Tần Thiên dừng lại cước bộ, Trang Tín Ngạn bên cạnh thấy nàng dừng lại cũng dừng chân. Hắn tuy rằng không nghe thấy, nhưng thấy mọi người sắc mặt âm trầm, liền biết trong phòng có chuyện gì đó đang phát sinh. Hắn đi về phía trước từng bước, đem nàng bảo hộ ở sau người, đây là động tác theo bản năng, dường như trong đầu còn chưa nghĩ đến, thân thể đã hành động rồi.
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng thắn trước mắt, Tần Thiên hơi hơi kinh ngạc. Nhưng lập tức, một sự cảm động giống như dòng nước ấm chảy qua trong lòng, toàn thân trở nên ấm áp vui vẻ.
Tuy rằng nàng trước mặt các quản sự biểu hiện vẻ mặt đã định liệu trước, nhưng rốt cuộc có thành công hay không, nàng trong lòng cũng không dám chắc chắn. Đến thời điểm này, nàng tâm tình thật sự không yên, có điều vẫn cố gắng tận lực không biểu hiện ra ngoài. Nàng biết, chuyện lần này chỉ một chút sơ suất, chẳng những khó có thể lấy được tín nhiệm của mọi người, mà kế tiếp, Trà Hành cũng sẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Hậu quả nghiêm trọng như thế, sao có thể không có áp lực?
Nhưng hiện tại, thấy Trang Tín Ngạn bảo hộ mình như vậy, khiến nàng cảm thấy nàng không phải một mình chiến đấu hăng hái, nàng không phải chỉ có một người. Mặc dù có thể sẽ thất bại, mặc dù tất cả mọi người có thể sẽ khinh bỉ nàng, nhưng người trước mắt này tuyệt đối sẽ không làm khó nàng.
Điều này khiến tâm tình của nàng thoải mái không ít.
Cứ toàn lực ứng phó là tốt nhất!
Nàng thở sâu, ý bảo Vương chưởng quầy ở bên cạnh.
Vương chưởng quầy một bên thông báo, một bên mở cửa ra.
Trong nhã gian lập tức an tĩnh lại, Tần Thiên đi vào, liền cảm giác được năm ánh mắt lợi hại như đao kiếm bắn về phía mình.
Mắt thấy Trang Tín Ngạn định che trước người mình, Tần Thiên vội vàng vươn tay kéo tay áo hắn, sau đó lướt qua bên người hắn, đi lên phía trước, ngang ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ.
Nếu là đương gia, nếu là người đứng đầu của Thịnh Thế, bất luận khốn cảnh như thế nào, gian nguy như thế nào, đều phải đứng ở phía trước đầu sóng ngọn gió, không có đạo lý đứng ở phía sau để người khác bảo hộ mình!
Hai huynh đệ Trang Tín Xuyên, Trang Tín Trung cùng với Từ đại chưởng quỹ, Lý nhị chưởng quầy đi theo phía sau Tần Thiên nối đuôi nhau mà vào. Trang Minh Hỉ cùng người hầu khác đứng một góc sáng sủa của nhã gian. Nàng giống như người hầu bình thường, cúi đầu đứng trang nghiêm, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc về phía bên trong. Đã thấy bên cửa gỗ lim có năm nam tử tuổi tác không đồng nhất ngồi quanh bàn lớn hình tròn. Lúc này lực chú ý của năm nam tử đó đều tập trung trên người Tần Thiên đang đứng đối diện với bọn họ.
Trang Minh Hỉ không dám nhìn lâu, lại cúi đầu xuống.
Bên này, Tần Thiên đi đến bàn tròn, ánh mắt đông lạnh đảo qua trên người năm nam tử ngồi đó.
Đây là lần đầu tiên năm người nhìn thấy Tần Thiên. Sớm nghe nói Đại phu nhân vì muốn giữ quyền lợi, đem địa vị đương gia giao vào tay trưởng tức mới mười mấy tuổi xuất thân là nha hoàn. Trong lòng bọn họ, nữ tử này cho dù không còn là một hạ nhân, bởi vì chưa thấy qua, chắc hẳn vẫn là hình tượng một phụ nhân toàn thân hèn mọn. Lại không nghĩ rằng nha hoàn này làm đương gia lại thong dong bình tĩnh, hào phóng tiêu sái như thế, toàn thân khí phái, tuyệt không thua kém bọn họ!
Trong lúc nhất thời, năm người đều có chút ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, Tần Thiên mỉm cười, hai tay ôm quyền, hướng về năm người nhất nhất thở dài hành lễ.
Đầu tiên là vị nam tử ngồi ngoài cùng bên trái nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hắc gầy, mũi chim ưng, Tần Thiên thục lạc xưng hô: “Chắc hẳn vị này chính là Hồ lão bản dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nay đã có được năm gian Vọng Hồ Trà Hành. Nghe nói Hồ lão bản còn có được một đôi thần thủ, một đôi hỏa nhãn, trà giả thế nào, đều không thể lấy giả đánh tráo, đều không lừa được ngài! Bản sự này, Tần Thiên rất bội phục!”
Tần Thiên nói, chính là bản sự đắc ý nhất trong cuộc đời của Hồ lão bản, thấy đối phương tôn sùng như thế, Hồ lão bản sắc mặt không khỏi hòa hoãn hơn. Hắn đứng lên, ôm quyền thở dài, trả lời: “Tần đương gia có lễ.”
Tần Thiên mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng nam tử mặt trắng bên cạnh mặc trường bào màu đỏ, tầm hơn ba mươi tuổi, “Vị này nhất định là Lâm lão bản của Bích Thủy Trà Hành, nghe nói Lâm lão bản tuy rằng kế thừa gia nghiệp, nhưng trò giỏi hơn thầy nên đã rất thành công, Bích Thủy trong tay Lâm lão bản chỉ vài năm ngắn ngủi đã mở rộng gấp hai lần! Tần Thiên thật sự kính ngưỡng!”
Lâm lão bản tuy rằng không lên tiếng, nhưng ánh mắt vốn lợi hại lại nhu hòa vài phần. Hắn hướng về Tần Thiên ôm quyền, xem như đáp lễ.
“Vị này chắc hẳn là Lưu lão bản Lưu Gia Trà Hành!” Tần Thiên lại nhìn về phía một nam tử thân hình ục ịch, ánh mắt dài nhỏ, cười nói: “Sớm nghe nói Lưu lão bản có kỹ thuật sao trà cao siêu, ngày nào đó Tần Thiên nhất định sẽ lĩnh giáo một phen.”
Lưu lão bản chắp tay, cười cười: “Đâu có, đâu có.”
” Dương lão bản Thanh Tuyền Trà Hành! Trà hoa của quý tiệm vô cùng nổi danh a!” Tần Thiên lại hướng về một nam tử xấp xỉ năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt thô cuồng cười nói. Nhưng nam tử kia thật thất lễ, cũng không đứng lên, chỉ khinh thị nhìn Tần Thiên hừ một tiếng, nói: “Nữ tử xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì!”
Tần Thiên cười nhẹ, đối với chỉ trích của hắn cũng không thèm để ý. Nàng đem ánh mắt hướng tới nam tử cuối cùng, hắn thân mặc cẩm bào màu lam, hơn năm mươi tuổi, râu quai nón, vẻ mặt khôn khéo.
Đối với vị lão bản này, Tần Thiên nhìn một lúc, sau đó chắp tay cười nói: “Âu Dương lão bản của Dương Thành Trà Hành! Lần trước Thịnh Thế nguy nan thật hiếm có có quý tiệm vươn tay viện trợ, Tần Thiên xin ở đây đa tạ trước!”
Lần trước Thịnh Thế lấy không được trà dẫn, lá trà không vận chuyển đi được, từng tìm các Trà Hành khác ở bản thành hỗ trợ, Dương Thành Trà Hành này là một trong số đó.
Nhưng khiến Tần Thiên đặc biệt chú ý cũng không phải chỉ nguyên nhân này.
Vừa rồi ở ngoài cửa nghe bọn hắn nói, sự việc lần này là do Âu Dương lão bản ra tay. Vị Âu Dương lão bản này kiến thức và trí tuệ không thể khinh thường!
“Tần đương gia khách khí!” Âu Dương lão bản đứng dậy, hướng về Tần Thiên đáp lễ đồng thời, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Bọn họ bên này đối với Tần Thiên biết rất ít, nhưng không nghĩ tới Tần Thiên lại hiểu biết bọn họ như vậy. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, lại chỉ dựa vào tướng mạo mà có thể chuẩn xác nói ra thân phận của bọn họ!
Điều này chứng minh cho cái gì? Là chứng minh đối phương đối với lần gặp mặt này đã chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối là một người cẩn thận trầm ổn, vô cùng thận trọng!
Năm người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện rõ sự kinh ngạc, trong lòng đều có cảm giác rơi vào thế hạ phong. Bởi vì, bọn họ ngay từ đầu đã coi thường đối thủ! Đây là phạm vào điều tối kỵ trên thương trường!
Bất quá, năm người chung quy vẫn là người làm ăn lâu năm, sau một lát liền tỉnh táo lại. Âu Dương lão bản mỉm cười, nhìn về phía Tần Thiên nói: “Không nghĩ tới Tần đương gia tuổi còn trẻ, đã có kiến thức như vậy, thật sự hiếm có.”
“So với các vị tiền bối đang ngồi đây, Tần Thiên cần phải học tập rất nhiều thứ.” Tần Thiên cười nói.
Thấy đối phương rõ ràng chiếm thượng phong cũng không lộ nửa điểm thanh sắc, đồng thời, còn có thể bảo trì thái độ khiêm tốn, năm người tuy rằng kinh ngạc cũng không khỏi sinh ra hảo cảm.
Trong nhã gian lúc trước không khí giương cung bạt kiếm bởi vì Tần Thiên khéo léo ứng đối mà dịu đi không ít. Đây đúng là mục đích của Tần Thiên. Hôm nay nàng hẹn bọn họ ra đây cũng không phải đến tranh cãi gây thù hằn!
Sau khi giới thiệu bản thân xong, Tần Thiên cũng không quên người khác. Nàng hướng năm vị long trọng giới thiệu Trang Tín Ngạn. Thấy bọn họ đối với Trang Tín Ngạn không để ý lắm, trong lòng không vui, lại bỏ thêm một câu: “Cống trà Bích loa xuân của Thịnh Thế chúng ta là phu quân ta một tay sao chế ra!”
Lời này vừa nói ra, năm người khiếp sợ, lúc này mới một lần nữa thật sự đánh giá Trang Tín Ngạn. Thấy hắn tuấn tú lịch sự, nhớ tới chỗ thiếu hụt của hắn, thầm nghĩ trong lòng đáng tiếc.
Sau khi giới thiệu bốn người khác, Âu Dương lão bản mời Tần Thiên ngồi xuống. Tần Thiên ngồi xuống thấy bên cạnh Âu Dương lão bản còn một chỗ trống, tò mò hỏi: “Còn có ai chưa tới sao?”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng cười hào sảng quen thuộc: “Tạ mỗ đến chậm, để chư vị đợi lâu, ta sẽ tự phạt ba chén, coi như xin lỗi!”