Thịnh Thế Trà Hương

Chương 169: Nàng xinh đẹp không?




“Ngươi là ai?” Trong lúc hoảng hốt, nữ tử chạy tới trước mặt Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn chỉ nhìn hoa sắc vi trong tay, vẫn chưa để ý tới nàng.

Nữ tử lại hỏi một lần nữa, nhưng hắn vẫn như cũ không để ý đến nàng. Nàng có chút không biết phải làm sao.

Nha hoàn bên cạnh nhịn không được đi đến trước mặt nam tử, lớn tiếng nói: “Công tử, tiểu thư của chúng ta đang nói chuyện với người a!”

Nhìn thấy bóng dáng trước mắt, Trang Tín Ngạn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tức giận của nha hoàn trước mắt, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Công tử, tiểu thư của chúng ta đang hỏi người a!” Nha hoàn nhịn xuống tức giận trong lòng, hướng tới Trang Tín Ngạn cúi hạ, lại nói.

Theo ánh mắt của nha hoàn, Trang Tín Ngạn nhìn qua, thì thấy một nữ tử mặc quần áo màu phấn hồng. Lúc này, nữ tử đó đang dùng một ánh mắt sợ hãi than thầm nhìn hắn. Ánh mắt không chút che giấu này hắn đã nhìn thấy trên mặt rất nhiều người, theo bản năng, hắn nhíu mày, thản nhiên nhìn về phía nàng.

Nữ tử thấy hắn nhìn về phía mình, khuôn mặt tuấn tú viễn sơn kia phảng phất có thể hòa tan xuân phong. Bất tri bất giác, nữ tử đỏ mặt, trong lòng không chịu khống chế mà nhảy nhót. Nàng bỗng nhiên đã quên mất mình muốn nói cái gì.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Nha hoàn thấy nàng luống cuống, lên tiếng nhắc nhở.

Nữ tử lúc này mới phản ứng lại, hai má càng hồng, nàng cúi đầu xuống, lắp bắp nói: “Công, công tử là khách nhân trong phủ?”

Thật lâu thấy đối phương không đáp lại không khỏi ngạc nhiên. Đang muốn hỏi lại một lần nữa, bên cạnh lại truyền đến một thanh âm trong trẻo: “Tai của tướng công không tiện, không nghe thấy cô nương nói chuyện, thỉnh cô nương thứ lỗi.”

Nàng theo tiếng nhìn lại, đã thấy một nữ tử tử xấp xỉ tuổi với nàng, mặt mày loan loan, thân thiện đáng yêu đi tới.

Nàng nhìn nữ tử đi đến bên cạnh nam tử, trên đầu tóc vấn kiểu phụ nhân, cùng với xưng hô đối với nam tử xưng hô đã biểu lộ thân phận của nàng.

Tâm nàng bỗng nhiên trầm xuống.

“Cùng với tướng công nói chuyện phải trực diện đối mặt với hắn, hắn không nghe thấy ngươi nói gì, nhưng lại có thể xem hiểu được khẩu hình.” Nữ tử trong suốt cười, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, vốn gương mặt chỉ tính là thanh tú, bởi vì tươi cười này bỗng nhiên cả gương mặt như tỏa nắng.

Trách không được hắn lúc trước không để ý tới ta. Nữ tử nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là thoải mái, sau đó lại là thương tiếc. Nàng nhìn về phía nam tử, thấy hắn cao lớn ngọc thụ lâm phong, quần áo nhẹ bay, tuấn tú tuyệt luân, bỗng nhiên lại cảm thấy nam tử như vậy có chút thiếu hụt cũng là đương nhiên.

“Ta gọi là Tạ Uyển Quân.” Cô gái tự giới thiệu, ánh mắt có chút e lệ, tư thái coi như là hào phóng.

“Ta là Tần Thiên, vị này là phu quân của ta Trang Tín Ngạn.” Tần Thiên cười nói, “Hóa ra ngươi chính là Tạ Tam tiểu thư. Ta đã nghe ca ca ngươi nhắc tới ngươi.”

“Ta cũng nghe ca ca nhắc tới ngươi, Đại thiếu phu nhân.” Tạ Uyển Quân cười cười, “Ngươi là đương gia Thịnh Thế, ngươi thực rất giỏi.”

Tần Thiên đánh giá nữ tử trước mặt, thấy nàng mười lăm mười sáu tuổi. Dáng người cao gầy, có nét kiện mỹ của các cô nương phương bắc. Nhưng làn da tuyết trắng, con mắt sáng ngời, miệng chúm chím lại khiến nàng có tướng mạo uyển chuyển hàm xúc của các cô nương phương nam. Hơn nữa khí chất thục dật nhàn hoa, quả nhiên là mỹ nhân khiến người khác đã gặp một lần không thể quên.

Có điều vị mỹ nhân này nhìn Tín Ngạn ánh mắt cũng quá nóng bỏng rồi, bất quá nàng vẫn có thể lý giải, các nữ tử hoài xuân nhìn thấy Trang Tín Ngạn dung mạo tuyệt thế luôn khó có thể khắc chế, bản thân cũng có thể coi là hoài xuân, thời điểm mới gặp Trang Tín Ngạn cũng không hơn nàng bao nhiêu..

“Tạ tiểu thư quá khen.” Tần Thiên cười nói: “Chúng ta được lệnh huynh mời đến làm khách.” Xem như trả lời vấn đề lúc trước nàng hỏi Trang Tín Ngạn. Tiếp theo lại quay đầu hỏi Trang Tín Ngạn: “Tạ công tử đâu, hắn không phải đi cùng với chàng?”

Tạ Uyển Quân trơ mắt nhìn hắn, rất ngạc nhiên hắn sẽ trả lời Tần Thiên như thế nào, đã thấy hắn lấy ra một quyển vở trong áo, viết xuống giấy: “Tạ công tử tạm thời có việc, rời đi một lúc.”

Chữ viết xinh đẹp cũng giống như con người hắn vậy.

Sau đó, hắn nhìn Tần Thiên cười, ánh mắt như mưa thuận gió hoà, lại rất ôn nhu. Tạ Uyển Quân ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng như bị ai đó gãi, vừa ngứa vừa đau.

Đúng lúc này, thanh âm dũng mãnh của Tạ Đình Quân truyền đến, “Là Tạ mỗ chậm trễ khách quý, thất lễ thất lễ!”

Ba người nhìn qua, thấy Tạ Đình Quân thi thi nhiên nhiên đi tới, cẩm bào trên người dưới ánh mặt trời lóe ra oánh quang, rồng bay phượng múa, oai hùng bất phàm.

“Tạ công tử quá khách khí.” Tần Thiên trả lời.

Đi tới Tạ Đình Quân nhìn thấy muội muội, nao nao, lại thấy hai mắt nàng thỉnh thoảng liếc về phía Trang Tín Ngạn, trên mặt tuy rằng không biểu lộ chút gì, trong lòng không khỏi hờn giận.

“Uyển Quân, mẫu thân đang tìm muội, còn không mau đi.” Trong thanh âm có sự uy nghiêm.

Tạ Uyển Quân trên mặt ửng đỏ, hướng về phu thê Trang Tín Ngạn nói lời từ biệt, sau đó xoay người hướng về sân viện của Tạ phu nhân, đi đến góc đường lại nhịn không được quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, đã thấy hắn cầm hoa sắc vi trong tay đưa cho thê tử, Tần Thiên cúi đầu ngửi hương hoa, tươi cười này khiến cho người khác vừa đố kỵ lại vừa hâm mộ.

Tạ Uyển Quân nắm chặt khăn tay, trong lòng cảm xúc ngứa ngáy bồn chồn khó chịu lại dâng lên.

***

Tâm sự với Nhị thúc Tạ Văn Tuyển của Tạ Đình Quân rất khoái trá.

Tạ Văn Tuyển bốn mươi tuổi, mang tất cả nét đặc sắc của Tạ gia, thân hình cao lớn, khôn khéo giỏi giang. Thông qua Tạ Văn Tuyển, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên hiểu được tình huống ở Mạc Bắc, biết ở Mạc Bắc thói quen ẩm thực nhiều dầu mỡ, trà đối với bọn họ mà nói là thức uống rất thích hợp, có điều triều đình thi hành trà mã giao dịch, số lượng có hạn, trà đối với Mạc Bắc chính là một loại xa xỉ phẩm, chỉ có quý tộc mới có thể  hưởng dụng.

Nay quan trà bị hủy bỏ, ai có thể dẫn đầu mở rộng vào thị trường Mạc Bắc, thì người đó có thể chiếm được lợi nhuận rất lớn.

Đối Tần Thiên có thói quen giao tranh trên thương trường mà nói, đây là dụ hoặc, cũng là kích thích.

“Nếu đại thiếu phu nhân thật sự có hứng thú với sinh ý ở Mạc Bắc, không bằng tự mình đi một chuyến đến Mạc Bắc, cùng với các quý tộc và thương gia thiết lập quan hệ, về sau sinh ý của Thịnh Thế mới có thể tiến hành thuận lợi ở Mạc Bắc. Chỉ cần có quan hệ, về sau chỉ cần phái người đắc lực tới là được.” Tạ Văn Tuyển nói.

Tạ Đình Quân ở một bên nhìn Tần Thiên nói: “Nếu Đại thiếu phu nhân thật sự có ý này, phải mau chóng quyết định, nay đã nhập thu, một thời gian nữa Mạc Bắc sẽ trở nên rất lạnh. Mau chóng xuất môn, còn có thể trở về kịp trước thời điểm gió tuyết, cũng có thể kịp thời sang năm mua bán trà xuân ở Mạc Bắc!”

Lời này quả thật có đạo lý, Tần Thiên không khỏi địa chấn tâm tư.

Nhưng một bên Trang Tín Ngạn vừa nghe lời này, lập tức nhớ tới một sự kiện khác.

Nếu Tần Thiên muốn đích thân đến Mạc Bắc, tất phải có người dẫn đường. Mà người dẫn đường này trừ bỏ Tạ Đình Quân còn có thể có ai? Đi qua đi lại mất ít nhất cũng hai tháng. Trong hai tháng này, Tần Thiên cùng hắn chẳng phải là sớm chiều ở chung?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Lúc dùng cơm, xem diễn, Tạ gia chiêu đãi thật sự chu đáo. Trước khi đi, Tạ phu nhân, Tạ Uyển Quân và Tạ Đình Quân cùng nhau tự mình đưa tiễn hai người Tần Thiên ra cửa.

Song phương khách sáo một phen.

Tạ phu nhân lôi kéo tay Tần Thiên cười nói: “Nghe nói Đại phu nhân thân mình không khỏe, ngày nào đó ta nhất định tới cửa bái phỏng. Nay hai nhà chúng ta quan hệ chặt chẽ như vậy, hẳn nên qua lại thường xuyên.”

Tần Thiên nói vài câu tỏ vẻ hoan nghênh lại cảm giác được ánh mắt của Tạ Uyển Quân, nàng lặng yên giương mắt, phát hiện nàng không phải đang nhìn mình, mà là Trang Tín Ngạn ở bên cạnh.

Tươi cười không khỏi ngưng đọng.

Quay đầu lại tiếp xúc ánh mắt thâm thúy của Tạ Đình Quân, hắn nhìn nàng cười cười, tươi cười quang minh hào phóng.

Trên đường trở về, Tần Thiên nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp kia của Tạ Uyển Quân, nhớ tới đôi mắt lung linh như nước kia.

Ai cũng có thể thấy được, Tạ gia tiểu thư đối với Trang Tín Ngạn động tâm.

Với nàng mà nói, rất khó tin vào chuyện nhất kiến chung tình, nhưng ở nơi này không giống như ở hiện đại, các tiểu thư rất ít khi xuất môn, tiếp xúc với nam tử lại càng ít. Trang Tín Ngạn lại phong tư như ậy, Tạ Uyển Quân một tiểu cô nương chưa có mối tình đầu không động tâm mới là lạ.

Trong cổ đại chuyện các tiểu thư thư sinh vừa gặp đã yêu rồi ước hẹn bỏ trốn xem ra có vẻ xác thực.

Có điều, chuyện này thật sự làm cho nàng có chút buồn bực.

Nàng biết mình đối với Trang Tín Ngạn có một chút cảm tình, chỉ là vì như vậy vẫn còn băn khoăn không thể mở lòng. Trong sự băn khoăn này, lý do thứ nhất vì Trang Tín Ngạn là một người điếc, thứ hai là vì trách nhiệm của Trà Hành, mà băn khoăn lớn nhất đến từ sợ hãi trong lòng.

Tại đây thời đại nam tôn nữ ti, là thời đại mà chuyện nạp thiếp là điều đương nhiên, nàng cũng không muốn dễ dàng giao ra trái tim của bản thân. Nàng là người làm cái gì cũng đều không cố kỵ, một khi yêu thương cũng sẽ không giữ lại chút gì.

Nhưng Trang Tín Ngạn là một nam tử như vậy, mặc kệ đi đến đâu cũng đều như là thái dương sáng lạn, tương lai thật sự chỉ biết có một mình mình thôi sao?

Hắn từ trước cũng không gặp nhiều người, có lẽ cảm thấy mình không giống với các nha hoàn khác nên mới có cảm tình. Mình đương nhiên không phải nữ tử tốt nhất trên đời này, nàng cũng không muốn các nữ tử tốt hơn nàng đều ghét bỏ hắn. Nếu thực sự có nữ tử so với mình tốt hơn, so với mình đẹp hơn, đoan trang uyển chuyển hàm xúc, trí tuệ thiện lương thích hắn thì sao? Giống như là Tạ Uyển Quân vậy hắn có động tâm hay không?

Nghĩ đến đây, Tần Thiên trong lòng phiền chán, nàng nhịn không được hỏi Trang Tín Ngạn bên cạnh: “Tín Ngạn, ngươi cảm thấy Tạ tiểu thư thế nào? Nàng xinh đẹp không?” Các nữ tử khi hỏi người bên cạnh quan điểm về một nữ tử khác, câu đầu tiên luôn hỏi nàng có xinh đẹp hay không. Có lẽ trong mắt của phụ nữ, nam nhân vẫn luôn để ý đến dung mạo của nữ nhân.

Trang Tín Ngạn cố gắng nhớ lại tướng mạo của Tạ tiểu thư sau đó viết nên lời nói thật lòng: “Xinh đẹp.” Đổi lại là Tạ Đình Quân gặp phải vấn đề này, nhất định sẽ nói: “Bất quá có thể nói là dễ nhìn, chưa thể gọi là xinh đẹp.” Nhưng Trang Tín Ngạn không giống như vậy, hắn không có kinh nghiệm phong phú về nữ nhân như Tạ Đình Quân, càng không biết tâm tư của phụ nữ.

Nhưng sự thật chứng minh nữ nhân có đôi lúc vẫn nguyện ý nghe lời nói dối. Tần Thiên sau khi nhìn thấy ba chữ này, càng thêm buồn bực.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, kìm lòng không được cắn chặt môi dưới, thẳng đến lúc trở về cũng không cùng Trang Tín Ngạn nói thêm câu nào nữa.

Trang Tín Ngạn cũng đang có tâm sự riêng, tâm tình cũng không tốt.

Trở lại Trang phủ, hai người đi đến Thanh Âm viện cùng Đại phu nhân thương nghị việc đi Mạc Bắc.

Đại phu nhân nói: “Nếu thật sự có thể tiến hành sinh ý ở Mạc Bắc, đương nhiên không còn gì tốt hơn. Tần Thiên, con muốn tự mình đi sao?”

“Lần đầu tiên tốt nhất vẫn nên tự mình đi một chuyến.” Tần Thiên trả lời, “Con sẽ dẫn theo Đại chưởng quỹ, để hắn quen thuộc với sinh ý bên đó, về sau hắn cũng có thể hành tẩu đến Mạc Bắc. Về phần Trà Hành” Tần Thiên quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn: “Có Tín Ngạn hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Trà Hành không thể không có ai để ý đến. Nếu Tín Ngạn cũng đi, ai chủ trì đại cục?

Vừa dứt lời, thanh âm Hải Phú truyền đến: “Đại thiếu gia nói, hắn cũng phải đi, Mạc Bắc bên kia là việc mua bán lớn, hắn cũng muốn làm quen một chút. Về phần Trà Hành, có thể để Tam thiếu gia tạm thời chưởng quản. Đại thiếu gia nói, cũng là thời điểm cho Tam thiếu gia cơ hội lịch lãm một chút!”