Thịnh Thế Trà Hương

Chương 216: Cầm sắt cùng minh




Đại phu nhân hướng Trang Thành Chí trưng cầu ý kiến nhận được sự đồng ý, sau đó xử trí hai người Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân.

“Các ngươi lần này cũng không thể cho qua, cùng mẫu thân các ngươi đến biệt viện đi, về phần Minh Hỉ bởi vì sắp xuất giá, cho phép ngươi trước khi xuất giá được trở về!” Đại phu nhân nói.

“Đại tỷ, ngươi trừng phạt ta như thế nào cũng đều có thể, nhưng việc này cùng Minh Hỉ và Bích Quân không liên quan a!” Nhị di thái thái vội vàng nói.

Lưu Bích Quân vốn thất kinh nghe vậy vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta cái gì cũng không biết!”

Trang Minh Hỉ lại nói: “Đại nương, lỗi của mẫu thân chính là lỗi của nữ nhi, Minh Hỉ nguyện ý nhận xử phạt.”

Nhị di thái thái làm bộ đánh nàng một cái, khóc nói: “Con nhận loạn cái gì vậy? Chuyện này vốn không liên quan đến con mà!”

Tiếp theo lại nói với Đại phu nhân: “Đại tỷ, các nàng trước đó căn bản không biết việc này, đều là ta an bài, trong lòng đắc ý, cố ý mang các nàng đi xem náo nhiệt, các nàng cũng không cảm kích!”

Ở trên núi sâu không lo không có củi đốt, nàng hiểu được ý tứ của nữ nhi, nàng chẳng lẽ thật muốn đến biệt viện ở cả đời? Chỉ có để nữ nhi Minh Hỉ lưu lại, mới có thể tìm biện pháp giúp nàng trở về, dựa vào Tín Xuyên nàng cũng không tin tưởng cho lắm. Việc này, vẫn là Minh Hỉ tâm nhãn thông minh hơn hẳn.

“Đại tỷ, Minh Hỉ rất nhanh sẽ gả vào Tạ gia, nếu lúc này bị đưa đến biệt viện, Tạ gia mà biết sẽ nghĩ như thế nào? Đại tỷ, Minh Hỉ cũng gọi ngươi là nương, ngươi nhẫn tâm để nàng còn chưa vào cửa đã bị nhà chồng coi thường sao?” Nhị di thái thái sốt ruột nói.

Bên cạnh Trang Minh Hỉ dùng khăn tay che miệng lại, khóc lê hoa mang vũ, thanh âm thút thít nức nở, rất đáng thương.

Lưu Bích Quân cũng ở bên cạnh khóc kêu oan uổng.

Đại phu nhân và mọi người đang ngồi thật sự phiền lòng vì việc này. Trang Thành Chí tuổi đã cao, lúc này thấy mỏi mệt không chịu nổi, thầm nghĩ muốn mau chóng giải quyết việc này, hắn vẫy tay nói: “Nếu không có liên quan đến Minh Hỉ và Bích Quân, vậy tha cho các nàng đi, có điều không thể không trừng phạt, Hoa Anh, ngươi phạt các nàng ba tháng nguyệt ngân đi!”

Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân nghe vậy, vội vàng hướng về Trang Thành Chí dập đầu nói lời cảm tạ.

Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự không liên quan đến Trang Minh Hỉ? Nhị di thái thái nói cũng không phải không thông, có điều trong lòng nàng luôn cảm thấy việc này Trang Minh Hỉ không có khả năng hoàn toàn đứng ngoài lề. Bất quá căn cứ chính xác đều chỉ hướng về Nhị di thái thái, cũng không liên lụy đến Trang Minh Hỉ, muốn định tội nàng quả thật cũng hơi miễn cưỡng.

Bên này, Đại phu nhân thấy Trang Thành Chí nói như thế, liền làm theo lời của hắn.

Trò khôi hài này với sự trừng phạt của Nhị di thái thái mà chấm dứt.

Sau đó, Tần Thiên y theo lời hứa buông tha phụ nhân kia, có điều dặn dò nàng ta không được đem mọi việc của Trang phủ truyền ra ngoài, nếu không bị nàng biết, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Phụ nhân sốt ruột nói: “Đại thiếu phu nhân, bỉ phụ hôm nay đã biết lợi hại, lần sau cũng không dám lắm miệng nữa, Đại thiếu phu nhân yên tâm, bỉ phụ nếu truyền ra nửa câu, cứ cắt bỏ lưỡi của bỉ phụ!”

Ngày hôm sau, Nhị di thái thái cũng không muốn mang theo nhiều người rời khỏi đây, tùy tùng đi theo chỉ có một ma ma và hai nha hoàn bên người. Thời điểm nàng đi thì kéo Trang Minh Hỉ đến một bên nhỏ giọng nói: “Khuê nữ ngoan, nương chỉ có thể dựa vào con, con cũng biết sống ở biệt viện là như thế nào rồi, con phải nhanh nghĩ biện pháp giúp nương trở về.”

Trang Minh Hỉ an ủi nàng nói: “Nương, người cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp để người trở về.”

Nhị di thái thái lúc này mới lưu luyến rời đi.

Nhìn xe ngựa Nhị di thái thái càng lúc càng xa, Trang Minh Hỉ hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng, ta bây giờ thân còn đang chịu tội, làm sao còn lo lắng cho người, có thể trở về cũng hay không cũng đành phải xem tạo hóa của người thôi!

Chuyện lần này, Trang Minh Hỉ đã thấy rõ ràng, ở trong lòng Đại phu nhân cùng với dòng họ, Tần Thiên có vị trí như thế nào. Chỉ dựa vào mấy lời đồn đãi cũng không thể đem nàng kéo xuống ngựa. Cách thời gian Tạ gia giữ trọn đạo hiếu chỉ còn thời gian bốn tháng, vì tránh phát sinh bi kịch, nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp.

Về phần Tạ tiểu thư bên kia, Đại phu nhân nếu đã coi trọng Tần Thiên như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng để Tạ tiểu thư vào cửa, việc này thật khó giải quyết, mà nàng không tiện lại nhúng tay vào việc này, vẫn nên để Tạ Đình Quân tự mình quan tâm đi.

Nhị di thái thái rời đi, Trang phủ cũng được bình yên trong nhiều ngày, Trang Tín Xuyên cũng bởi vì việc này mà yên lặng một thời gian khá dài, không bao giờ kiêu ngạo gây chuyện giống như trước nữa. Ngay sau đó cửa ải cuối năm tới gần, mọi người vô cùng náo nhiệt tiễn một năm trôi qua. Năm nay Trà Hành thu lợi nhuận về khá tốt, cao thấp trong Trang phủ và Trà Hành đều được đến một hồng bao lớn, ngay cả Tần Thiên, cũng được Đại phu nhân tự tay đưa một phong bao đỏ gồm hai ngàn lượng bạc.

“Cầm đi, coi như tiền riêng của con, nữ nhân a, bên người cũng phải có chút của, con vì Trang phủ đã tận tâm hết sức, nương đều biết!” Đại phu nhân cười nói.

Tần Thiên tiếp nhận, trong lòng cảm khái, từ xưa đến nay có thể cho nhi tức giữ chút của, sợ là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Nương, cám ơn người, có thể làm nhi tức của người thật đúng là phúc khí của con!” Tần Thiên ôm Đại phu nhân cười hì hì nói.

Đại phu nhân vỗ tay nàng cười nói: “Con nếu thật muốn cám ơn ta, vậy hãy mau cho Trang phủ chúng ta thêm một nội tôn đi.”

Nghe xong lời này, Tần Thiên quay đầu lại lén lút nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, thấy hắn cũng đang nhìn mình, đầu mày khóe mắt nhộn nhạo tình ý, hắn lén lút cầm tay nàng.

Tần Thiên trong lòng ngọt ngào, cúi đầu xuống.

Vì thỏa mãn nguyện vọng này của Đại phu nhân, buổi tối Trang Tín Ngạn tât nhiên vô cùng ra sức không cần nhiều lời. Tần Thiên chỉ biết là, toàn bộ buổi tối, nàng tựa như ngồi trong một con thuyền nhỏ lắc qua lắc lại, từng cơn sóng liên tiếp đánh tới, đẩy nàng lên trên cao, rồi lại đem nàng cuốn vào đáy biển.

Nhu tình mật ý, trải khắp trời đất (nguyên văn: phô thiên cái địa).

***

Sang năm mới, Đại phu nhân bắt đầu xử lý vấn đề của Tạ tiểu thư. Vì việc này, một người mù như bà mang theo lễ vật quý giá tới cửa bái phỏng. Trước đây, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cũng từng đăng môn trí tạ, nhưng hai lần trước, đều bị đối phương lấy cớ không tiếp, ngay cả Tạ Đình Quân cũng không ra mặt gặp bọn họ, mà lễ vật bọn họ mang tới quản gia của Tạ gia vô luận thế nào cũng không chịu tiếp nhận, bọn họ đành phải trở về.

Bọn họ cũng hiểu, đây là do Tạ gia không dễ dàng nhận tạ lễ báo ân cứu mạng, bọn họ vẫn muốn gả Tạ tiểu thư vào Trang phủ.

Bất quá lần này Đại phu nhân tới cửa, lại lập tức được Tạ gia chủ mẫu tiếp đón, sai người thỉnh Đại phu nhân đến viện của Tạ phu nhân. Tạ phu nhân ở chính sảnh tiếp kiến Đại phu nhân.

Hai người thật nhiệt tình hàn huyên một lúc, Tạ phu nhân lại sai người dâng trà, sau đó rất nhanh liền đi vào chủ đề chính.

Tạ phu nhân vừa nghe Đại phu nhân nói lời đa tạ, cùng với lễ vật quý giá bà đem tới, lập tức trầm mặt, giọng điệu cũng trở nên khách khí: “Trang Đại phu nhân, bọn nhỏ không hiểu chuyện, ta nghĩ ngươi thân là người lớn có địa vị cũng phải để ý tới, vì sao hôm nay lại xử sự không có chừng mực như vậy?”

Đại phu nhân tự biết đuối lý, không nói được một lời.

Tạ phu nhân tiếp tục nói: “Chẳng lẽ Uyển Quân nhà ta không gả được cho ai phải cứng rắn gả vào nhà các ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì cứu Đại công tử nhà các ngươi, Uyển Quân của chúng ta còn chưa tới thời điểm cập kê, đã có không biết bao nhiêu đại gia tộc tới cửa cầu thân, nhưng sau khi chuyện này truyền ra ngoài, những người đó cũng không còn tin tức, Trang phu nhân, chẳng lẽ ngươi không biết điều này là vì sao?”

“Vâng, vâng, ta biết, đều là bởi vì Tín Ngạn nhà chúng ta mới làm cho lệnh thiên kim rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.” Đại phu nhân liên thanh xin lỗi.

“Lúc trước gặp phải mã tặc, Uyển Quân nhà chúng ta sai hạ nhân cứu lệnh công tử dưới mũi đao của đao tặc, điều này tất cả mọi người đều tận mắt thấy, sau đó, hai người rơi xuống vách núi đen, lại là Uyển Quân chúng ta một mình kéo hắn từ dưới nước lên, cũng không cố kỵ nam nữ khác biệt, đưa vào sơn động chiếu cố, vì chăm sóc lệnh công tử, Uyển Quân chúng ta cả đêm không ngủ, chẳng lẽ những điều này là giả hay sao?”

“Vâng, vâng, ít nhiều nhờ lệnh thiên kim, Tín Ngạn nhà ta mới có thể thoát hiểm.”

“Sau lại nhờ gia phó nhà ta đúng lúc đuổi tới vì lệnh công tử chữa thương, mới có thể cứu lại một mạng của lệnh công tử, gia phó nhà ta nói, nếu không phải có Uyển Quân cẩn thận chăm sóc lệnh công tử một đêm, chỉ sợ lệnh công tử căn bản không thể kiên trì đến giờ phút đó!”

“Vâng, vâng, chúng ta đều biết, lệnh thiên kim là ân nhân cứu mạng của nhi tử ta!”

Thấy Đại phu nhân thái độ hòa hảo, Tạ phu nhân dung sắc cũng ôn nhã hơn một chút, bà lấy khăn tay, bắt đầu lau nước mắt: “Nay công tử nhà ngươi đang rất vui vẻ, nhưng Uyển Quân nhà ta lại bởi vì công tử nhà ngươi mà bị người khác chê cười, khuê nữ nhà ta bởi vì việc này gầy sọp đi, tiều tụy không còn giống hình người, nàng hiện tại ngay cả cửa cũng không dám bước ra, mỗi ngày đều tránh ở trong phòng cũng không dám gặp người khác, cứ như vậy, ta thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì…”

Nghe xong lời này, Đại phu nhân trong lòng buồn bã, vì cứu con của mình, lại làm cho một cô nương tốt rơi vào tình cảnh này, trong lòng bà kỳ thật cũng không thoải mái. Nhưng nhớ tới Tần Thiên, nhớ tới nhi tức đối với con mình tình thâm ý trọng, Đại phu nhân quyết tâm, giữa Tần Thiên và Tạ Uyển Quân nếu thật sự chỉ có thể lựa chọn một người, vậy không còn gì phải do dự, đương nhiên là Tần Thiên!

Tạ phu nhân sau khi lau lệ một lúc, ngẩng đầu phân phó nha hoàn bên người: “Đi gọi Tam tiểu thư đến đây, nói Đại phu nhân Trang phủ tới, bảo nàng đến để gặp mặt Đại phu nhân.”

Nha hoàn đi ra ngoài, không bao lâu, Tạ Uyển Quân được nha hoàn vây quanh đi đến.

Tạ phu nhân giới thiệu hai người. Tạ Uyển Quân khiếp sinh gọi một tiếng Đại phu nhân, Đại phu nhân tuy rằng giả bộ không thấy, nhưng vuốt đôi tay gầy yếu của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên thương tiếc.

Đúng là… Tình nghĩa lưỡng nan toàn…

Đại phu nhân thở dài.

Tạ Uyển Quân trong khoảng thời gian này thật sự rất tiều tụy, thứ nhất nàng quả thật nhận lấy áp lực quá lớn, nàng lúc ấy tâm hung ác muốn đem sự tình biến thành không còn đường để cứu vãn, vốn là muốn buộc Trang phủ đi vào khuôn khổ, trở thành bình thê của Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn mặc dù có chỗ thiếu hụt, nhưng hắn có năng lực, lại thông minh, bộ dạng còn đẹp như vậy, tính tình lại tốt, gia cảnh cũng rất giàu có, coi như là tương xứng. Nhưng nàng nằm mơ cũng chưa nghĩ tới mặc dù náo loạn đến mức như vậy, Trang Tín Ngạn thế nhưng vẫn không chịu cưới nàng!

Nếu không thể gả đến Trang phủ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Bên ngoài lời đồn đãi chuyện nhảm thế nào thì nàng không biết, nhưng trong phủ bọn tỷ muội con thiếp thất, thấy nàng liền che miệng cười trộm, có thể thấy được đồn đãi này khó nghe đến mức nào.

Nàng thật sự không rõ, Trang Tín Ngạn sao không chịu cưới nàng chứ? Nàng chẳng lẽ không đẹp hơn Tần Thiên, xuất thân của nàng chẳng lẽ không tốt hơn Tần Thiên hay sao? Nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, chẳng lẽ Tần Thiên là một nữ tử xuất thân nha hoàn có thể so sánh được với nàng? Tần Thiên biết buôn bán, nhưng là một thê tử, chẳng lẽ chỉ biết việc buôn bán là có thể sao?

Để Tần Thiên lo việc buôn bán bên ngoài, nàng ở trong nhà chiếu cố hắn, cùng hắn cầm sắt cùng minh không phải rất tốt sao?