Thịnh Thế Trà Hương

Chương 230: Dựa vào cái gì




Đại phu nhân cầm quyền nhiều năm, bà có sự kiên cường của mình, làm sao có thể giống như nữ nhân trong phủ bị sự tức giận của nam nhân dọa?

Bà vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm nói: “Ta đương nhiên biết ta đang nói cái gì, ta cũng sẽ phụ trách như lời của mình. Về phần lão gia có thể trách ta hay không, đó là việc của ta! Bất quá ta biết rõ cách làm người của lão gia, hắn luôn bảo hộ người nhà, cũng nặng nhất tình ý, hắn tuyệt đối sẽ không vì chân tướng chưa rõ hết sức mà chối bỏ một người đối với Trang phủ từng có cống hiến! Tần Thiên là nhi tức của ta, càng là ân nhân của Trang phủ chúng ta, ta biết rõ cách làm người của nàng, tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này! Trang phủ chúng ta tuyệt đối sẽ không phụ bạc nàng!”

Tần Thiên tâm tình lúc này đã không thể dùng từ “Cảm động” để có thể hình dung. Lúc trước, thời điểm Đại phu nhân bị Nhị di thái thái cùng với dòng họ liên thủ bức bách cũng không quyết định như vậy, nhưng hôm nay vì nàng, lại không chút do dự nói ra lời này.

Giờ khắc này, Tần Thiên thật sự cảm nhận được một loại hạnh phúc. Mặc kệ gặp phải cục diện gian nan thế nào, mặc kệ gặp phải tình huống ủy khuất ra sao, vẫn sẽ có người đứng phía sau nàng, luôn luôn bảo vệ nàng, suy nghĩ vì nàng, ủng hộ nàng, luyến tiếc nàng phải chịu một chút thương tổn hay bất kỳ ủy khuất nào.

Có được người nhà như vậy, là may mắn của nàng, cũng là phúc khí của nàng.

Bên kia, Đại phu nhân cơn giận dường như còn sót lại chưa tiêu tan, bà cầm tay Nguyệt Nương, thong thả xoay người, ánh mắt ảm đạm đảo qua trong từ đường, sắc mặt lãnh trầm, thanh âm thản nhiên.

“Phòng của chúng ta, hàng năm mang đến cho dòng họ bao nhiêu ích lợi? Vì sao chúng ta phải nhường lợi ích vất vả kiếm được nhường cho người khác? Bất quá là vì…”

Đại phu nhân vươn tay chỉ vào từ đường, cất cao giọng nói: “Bởi vì bài vị tổ tiên của chúng ta ở trong này, chúng ta hy vọng tên của chúng ta sẽ được viết lên đây, có thể cùng dòng họ theo nhiều thế hệ lưu truyền. Chúng ta chờ mong dòng họ có thể trung thành với chúng ta! Dòng họ, hẳn là phải bảo hộ các tộc nhân, thời điểm tộc nhân có việc, dòng họ hẳn nên cùng xuất lực hỗ trợ, vượt qua cửa ải khó khăn. Đối với ngươi hiện tại là cái gì chứ? Ta chỉ nhìn thấy thành viên trong dòng họ vì chính lợi ích của mình, không tiếc tổn hại sinh mệnh người khác! Trong mắt các ngươi, so với việc mạo hiểm để sự tình bị tiết lộ, thanh danh bị hao tổn để điều tra việc này, còn không bằng đem việc này vùi lấp sạch sẽ lưu loát. Về phần hy sinh một hai người, thì có là gì?”

Những lời này, nếu đổi lại là người khác nói ra, không bị người giận dữ, đánh đấm mới là lạ, nhưng Đại phu nhân thân phận đặc thù, bà ở trong dòng họ có địa vị về mặt kinh tế, cho nên bà nói ra này lời này đúng là không người nào dám phản bác, dám đánh đấm, ngược lại một đám hoặc là cúi đầu, hoặc là lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Đại phu nhân bỗng nhiên xoay người, hướng về phía tộc trưởng Trang Thành Chí cả giận nói: “Dòng họ như vậy, dĩ nhiên đã mất đi ý nghĩa tự thân của nó, dòng họ như vậy, chúng ta làm sao còn phải lưu luyến? Chúng ta làm sao phải bỏ ra tiền mà mình kiếm được bằng mồ hôi nước mắt cung cấp nuôi dưỡng kẻ lãnh huyết vô tình như các người! Tam thúc, nếu các người không phục, cứ việc đi tố cáo ta! Ta Giang Hoa Anh cái khác không có, bạc và cốt khí thì chưa bao giờ thiếu! Chúng ta nháo loạn càng lớn, ta thật muốn nhìn xem dòng họ có thể xử lý chúng ta thế nào?”

Những lời này, phảng phất ẩn ẩn mang theo lôi đình chi thế, chấn đắc những người liên quan nửa ngày cũng chưa hồi thần. Trang Thành Chí chỉ vào Đại phu nhân, tức giận đến mức không thở nổi, hắn ngã ngồi trên ghế, hé ra mặt trắng bệch như tờ giấy. Người bên ngoài vội vàng đi lên vuốt ngực cho hắn, an an ủi ủi.

Đại phu nhân đang nổi nóng, cũng không để ý tới, lập tức phân phó: “Mang theo Phạm Thiên, chúng ta đi!”

“Không thể để bọn họ cứ đi như vậy! Không thể để bọn họ cứ đi như vậy!” Bên kia, thân là tộc trưởng Trang Thành Chí chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, làm sao có thể nhận thua, hắn nổi nóng, bảo chấp pháp gia đinh đóng đại môn lại.

Trang Tín Chẩn mang theo gia đinh đứng trước đại môn, hắn nhìn Trang Tín Ngạn cười lạnh hai tiếng, lại bởi vì xúc động mà khuôn mặt bị thương càng thêm vặn vẹo, hắn một bên che miệng, một bên chỉ vào Trang Tín Ngạn nói: “Tín Ngạn, ngươi thật sự tin tưởng nữ nhân này? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng không tận mắt thấy! Lúc ấy…”

Trong mắt hắn, Tần Thiên dường như đã hóa thành lão bà đã ruồng bỏ hắn, buông tha Tần Thiên giống như cho lão bà của hắn vậy, làm cho hắn không thể chịu đựng được.

Hắn đang muốn đem việc nhìn thấy lúc ấy miêu tả lại một lần nữa, bỗng nhiên, Trang Tín Ngạn vươn tay bắt được cổ áo của hắn, kéo hắn đến trước mặt mình, ngay sau đó, một bàn tay khác lại gắt gao ôm vòng qua thắt lưng Tần Thiên, hắn đầu tiên là nhìn thoáng qua Tần Thiên, tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Trang Tín Chẩn, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng.

Tần Thiên nhất thời không rõ hắn định làm gì, trơ mắt nhìn hắn, mà bên cạnh các tộc nhân nghĩ đến hai người đang định đánh nhau, đều vây quanh lại chuẩn bị khuyên can.

“Kể cả… Ta chính mắt… Thấy được… Chỉ cần… Nàng… Nói… Không phải… Ta liền… Tin tưởng nàng!”

Kể cả ta tận mắt nhìn thấy, chỉ cần nàng nói không phải, ta liền tin tưởng nàng!

Một câu này hắn đọc nhấn từng chữ cũng không tính là rõ ràng, nhưng kỳ quái là, tất cả mọi người đều nghe hiểu được.

Trang Tín Chẩn ngây dại.

Tần Thiên ngây dại.

Người chung quanh cũng ngây dại.

Đúng lúc này, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên ra tay, hắn đẩy mạnh Trang Tín Chẩn đang canh giữ ở trước đại môn va chạm với bọn chấp pháp gia đinh, đám người đứng che kín trước đại môn lập tức bị hẳn đẩy lộ ra một chỗ trống, bên kia, Hải Phú nhân cơ hội đẩy nốt gia đinh đang đứng chắn cuối cùng trước cửa, đại môn cũng không còn gì ngăn trở.

Nguyệt Nương nâng đỡ Đại phu nhân, Trang Tín Ngạn giúp đỡ Tần Thiên, Hải Phú đỡ lấy Phạm Thiên, phía sau còn đi theo Thu Lan, những người liên quan rất nhanh đã rời khỏi từ đường Trang thị.

***

Trên mã xa

Đại phu nhân cùng Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi trong một chiếc xe ngựa.

Đại phu nhân cầm tay Tần Thiên, “Đứa nhỏ, khổ cho con, đều bởi vì Trang phủ chúng ta, mới để con phải chịu nhiều tội như vậy!” Tần Thiên bản thân có năng lực gì mà trêu chọc nhiều rắc rối đến vậy? Đơn giản vì bà đem địa vị đương gia đổ lên đầu nàng mới gặp phải các loại đả kích ngấm ngầm hay công khai này!

“Nương, người một nhà cần gì phải nói như vậy. Tần Thiên vốn là một tiểu nha hoàn bán thân, nhờ nương mới có thể có vinh quang như ngày hôm nay, một mình con làm sao có thể chiếm hết chuyện tốt trong thiên hạ được? Một sự tình như thế này căn bản không coi là khổ!” Tần Thiên bổ nhào vào trong lòng Đại phu nhân, “Ngược lại là nương, vì con mà cùng với dòng họ quyết liệt…”

Có điều tách phần mộ của Trang Lão gia ra khỏi phần mộ của tổ tiên cũng không phải một chuyện nhỏ, huống chi còn xóa tên trên gia phả. Đại phu nhân nói qua, tổ tiên của bọn họ ở đây, nhưng xóa tên rồi nghĩa là về sau bọn họ cũng không còn tổ tiên nữa. Điều này đối với cổ nhân mà nói cũng không phải là một chuyện nhỏ.

“Bọn họ những người đó, lợi dụng sự quan trọng của dòng họ, hiếp bức chúng ta mười mấy năm, cũng là thời điểm cho bọn họ một bài học, nếu không, bọn họ đã xử lý con trước khi chúng ta đến rồi, kỳ thật, ai rời khỏi ai còn chưa biết được.” Đại phu nhân vỗ lưng nàng, cười cười.

Tần Thiên ngẩng đầu lên: “Nương, ý của người là…”

“Hãy chờ xem, bọn họ luyến tiếc chúng ta tách ra, đến lúc đó xem chúng ta làm thế nào để giúp con hết giận!” Đại phu nhân cầm tay nàng.

“Nương…” Tần Thiên nhịn không được lại ôm chặt Đại phu nhân, trong lòng vừa ấm áp vừa ê ẩm.

Bên cạnh, Trang Tín Ngạn nhìn hai người vô cùng thân thiết như vậy, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.

“Sau khi trở về, ta sẽ điều tra rõ việc này, Trang phủ không thể dung tha ngưu quỷ xà thần!” Đại phu nhân âm thanh lạnh lùng nói, bà như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lại nhìn về phía Tần Thiên: “Đúng rồi, con đi tản bộ, sao không đem Thu Lan theo bên người, tuy rằng là thôn trang của Trang thị, nhưng ở đó không giống như trong nhà, người cũng phức tạp hơn. Nếu con mang theo hai người bên cạnh, có lẽ bọn họ cũng không có cơ hội ra tay!”

Nhắc tới chuyện này, Tần Thiên không khỏi lại nghĩ tới phiền lòng gần đây, nàng sắc mặt buồn bã, tinh thần chỉ trong nháy mắt trở nên uể oải.

“Con về sau sẽ chú ý …”

Đúng vậy, hạnh phúc của nàng cũng không hoàn mỹ, rất nhanh sẽ có một khảo nghiệm đang chờ nàng.

Nhưng đối mặt với tử cục như vậy, Tần Thiên cũng không nghĩ ra phương pháp hóa giải. Chẳng lẽ nàng có thể nói với Đại phu nhân: “Người để nàng ta vào cửa, thì con sẽ rời đi.”

Nàng có thể nói ra lời uy hiếp như vậy sao? Đối với Đại phu nhân mà nói, bà đã cố gắng hết sức, sở tác sở vi của bà đều không muốn làm mình thất vọng. Mặc dù nếu làm đến cùng, dù nàng ép buộc được Đại phu nhân đáp ứng, tình cảm hai người không phải sẽ bị rạn nứt.

Hơn nữa nàng thật sự rời đi được sao? Rời đi đối với nàng thì tốt nhưng còn bà bà cùng trượng phu, mà nàng về sau thật sự sẽ có hạnh phúc sao?

Nhưng nàng sao có thể trơ mắt nhìn Tạ Uyển Quân trở thành thê tử của trượng phu mình? Tương lai đương nhiên đứng bên người hắn, nhìn hắn cười? Thời điểm lúc nàng không hay biết lại tìm cách tiếp cận hắn?

Vừa nghĩ như vậy, Tần Thiên tâm lại trở nên đau xót.

Có ai có thể nói cho nàng biết, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Đại phu nhân bởi vì mắt mù nên không cảm giác được sự khác thường của nàng, nhưng bên cạnh Trang Tín Ngạn lại nhìn thấy rõ ràng sự chuyển biến trên sắc mặt nàng, hắn rũ mắt xuống, có chút suy nghĩ.

***

Mai Hương viện ở Trang phủ.

Hỉ Thước kinh hoàng vọt vào phòng, đối với Trang Minh Hỉ đang ngồi trên giường đọc sách nói: “Không tốt, không tốt, Đại phu nhân mang theo Đại thiếu phu nhân và Phạm Thiên lông tóc vô thương trở lại rồi!”

“Lông tóc vô thương?” Trang Minh Hỉ kinh hãi, không tự giác đứng dậy.

Hỉ Thước kích động gật đầu, trên mặt trắng bệch, “Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ vừa mới về nhà, nô tỳ tận mắt thấy, nô tỳ còn nghe nói… Còn nghe nói…”

“Còn nghe nói cái gì…” Trang Minh Hỉ nhịn không được biến sắc.

“Nô tỳ còn nghe nói, Đại phu nhân vì bảo vệ Đại thiếu phu nhân mà đã quyết tuyệt với dòng họ!”

Như bị một chậu nước lạnh đổ ụp xuống từ đầu xuống chân, Trang Minh Hỉ run rẩy, trên tay buông lỏng, sách “Ba” một tiếng rơi xuống đất.

Nàng hai tay chống đỡ trước bàn, mắt mở thật to, toàn thân không chịu khống chế run rẩy, nàng lắc đầu, lại lắc đầu, căn bản không thể chấp nhận chuyện này là thực.

Cái nha đầu kia, cái nha đầu kia… Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì có thể khiến tất cả mọi người đối tốt với nàng ta như vậy!

Trang Minh Hỉ cắn chặt môi dưới, mặt trắng bệch như tờ giấy.

***

Thanh Tùng viện.

Tắm rửa xong, Tần Thiên tựa vào bên giường nhìn ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Gió đêm mùa xuân mang theo cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng, thổi phất phơ trên người nàng, nhưng không cách nào làm cho tâm tình lo lắng của nàng trở nên bình tĩnh một chút.

Đúng lúc này, nàng cảm giác được trên đầu vai ấm áp, quay đầu lại, là Trang Tín Ngạn đem áo choàng phủ lên người nàng.

“Cẩn thận cảm lạnh.” Thanh âm của hắn so với gió đêm còn ôn nhu hơn.