Thịnh Thế Trà Hương

Chương 45: Ngã bệnh




Sau khi dìu vào trong phòng, được Chu đại phu châm cứu một hồi, Đại phu nhân nặng nề tỉnh lại.

“Đã tỉnh, phu nhân đã tỉnh.” Đứng ở bên giường Nguyệt Nương vui sướng hô lên, sau đó quay đầu ngoắc gọi Trang Tín Ngạn vẻ mặt đang vô cùng lo lắng. Trang Tín Ngạn vội vàng đi qua. Chu đại phu tránh ra, xoay người đi đến trước bàn đặt trong phòng, viết đơn thuốc.

Ở trong phòng Tần Thiên đang đứng hầu hạ vội vàng đi đến bên cạnh Chu đại phu, Nguyệt Nương cũng tiến lại đó.

“Chu đại phu, phu nhân không có việc gì chứ.” Nguyệt Nương lo lắng hỏi Chu đại phu.

Chu đại phu vừa kê đơn vừa nói: “Phu nhân bị nắng nóng, hơn nữa mệt nhọc quá độ, trong lòng tức giận ảnh hưởng đến tâm trạng, mới bị ngất xỉu. Uống thuốc, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao.” Nói tới đây, Chu đại phu gác bút, xoay người nhìn Nguyệt Nương lại nói: “Chỉ có điều, bệnh của phu nhân can khí tích tụ dường như càng ngày càng nghiêm trọng, đây là do phu nhân hàng năm mệt mỏi, luôn ưu tư hao tổn tinh thần. Phu nhân có phải gần đây thị lực không được tốt?”

* Trong ngũ tạng có tâm, can, tỳ, phế, thận. Trong đó, tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi.

Nguyệt Nương liên tục gật đầu: “Không sai, phu nhân mấy ngày này thường bảo nhìn mọi vật đều hơi mơ hồ”

Chuyện này Tần Thiên cũng biết, Tần Thiên chỉ cho rằng phu nhân bị cẩn thị, nên cũng không để ở trong lòng. Không nghĩ tới thì ra điều này có liên quan đến bệnh tình của phu nhân. Trong lòng trở nên khẩn trương.

Chu đại phu vuốt râu thở dài: “Can âm không đủ, thị lực không rõ, nếu muốn bệnh tình không bị nặng thêm, thế nào cũng phải bình tâm tĩnh khí tĩnh dưỡng một thời gian.”

Nguyệt Nương cúi đầu, vẻ mặt ưu sầu, hiện tại tình huống trong Trang phủ lúc này, phu nhân làm sao có thể bình tâm tĩnh khí tĩnh dưỡng? Chỉ sợ có khi còn bị chọc cho tức giận.

“Nếu bệnh tình bị nặng hơn, tình hình phu nhân sẽ như thế nào?” Tần Thiên ở một bên nhịn không được hỏi.

“Can có thể nói là bộ phận thiết yếu trong ngũ tạng, can chủ sơ tiết, can tàng huyết, nếu can có vấn đề gì, cũng không phải là việc nhỏ…” Chu đại phu nói tới đây, khụ hai tiếng, không nói tiếp nữa.

* Can chủ sơ tiết: chính là sự phân bố dương khí của toàn thân.

* Can tàng huyết: chính là việc điều tiết lượng huyết trong cơ thể.

Nguyệt Nương cũng không hỏi lại, đưa bạc cho Chu đại phu, dặn hắn không được đem bệnh tình phu nhân truyền ra ngoài, lại sai người dựa theo đơn đi sắc thuốc. Quay đầu lại cũng dặn dò Tần Thiên như vậy.

Bên kia, Trang Tín Ngạn đang giúp đỡ mẫu thân ngồi dậy. Tần Thiên nhớ tới kiếp trước có nghe nói qua, khi bị cảm nắng nên uống nước pha thêm ít muối và đường, vội vàng đi pha một chén đem vào, sau đó đưa đến bên giường cho phu nhân, một mực bắt bà uống hết. Mà Trang Tín Ngạn thì ngồi ở bên cạnh làm bạn với mẫu thân.

Đại phu nhân sau khi giữ lấy chén uống mấy ngụm nước pha muối và đường, liền lắc đầu tỏ vẻ không muốn uống nữa. Tần Thiên lấy ra khăn tay, giúp bà lau  miệng, cực kỳ cẩn thận.

Trang Tín Ngạn ngồi ở bên cạnh nhìn mọi việc, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ. Tần Thiên chỉ chuyên tâm hầu hạ Đại phu nhân, nên cũng không để ý tới hắn.

Đại phu nhân nhìn nàng cười cười, “Tuy rằng sớm biết ngươi là kẻ không nhát gan, nhưng mà chuyện hôm nay vẫn khiến ta thật hoảng sợ. Xem ra ngày đó, ngươi đối với ta vẫn còn khách khí”.

Tần Thiên cúi đầu, ngượng ngùng cười cười, “Bọn họ khinh người quá đáng, phu nhân là người tốt bụng, nên bọn họ mới dám như thế.” Nàng cầm bát trong tay đặt lên án gần đầu giường.

Án thượng có đặt một chân nến, trên chân nến cắm ba ngọn nến, ánh lửa toát ra, trong phòng quang ảnh di động.

Đại phu nhân nhìn tiểu nha đầu trước mặt, hai gò má phấn nộn trắng nõn được ánh nến chiếu vào ánh thành một mảnh phấn hồng, hàng lông mi dài buông xuống thản nhiên phản xạ ra kim quang, hơi hơi rung động, miệng mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra, được ánh nến chiếu vào, lại mang vẻ điềm đạm mà ôn nhu. Mà khi bà nâng mắt lên nhìn nàng, hai mắt đen lúng liếng như hai viên bảo thạch, lóe ra ánh sáng động lòng người, lại làm cho người ta cảm giác được một loại linh khí thông minh.

Đại phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại, bà kìm lòng không được cầm tay Tần Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà ngươi làm như vậy, Nhị phòng nhất định sẽ ghi hận với ngươi, ngươi không sợ, không lo lắng ư?”

Nghe được lời ấy, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn đối diện liếc mắt một cái. Hắn tựa vào bên giường, ánh nến bên cạnh chiếu sáng lên nửa người, một bên người phủ một màu vàng ấm áp, một bên u ám, lúc sáng lúc tối, lại đem vẻ lặng im lạnh nhạt tao nhã của hắn nhuộm đẫm thành một loại mỹ miều yêu dị.

Tần Thiên có chút mất tự nhiên, nàng đối với Đại phu nhân như một người thân của mình, nhưng đối với Trang Tín Ngạn cũng không có loại cảm giác này, không có thói quen nói ra suy nghĩ trong lòng. Nhưng rồi lập tức nghĩ đến hắn căn bản là nghe không thấy, lại bình thường trở lại.

“Có sợ, cũng có lo lắng a” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân cười cười.

Trang Tín Ngạn mày giật giật.

“Nga?” Đại phu nhân nhướn một bên lông mày, “Vậy mà ngươi còn làm như vậy?”

“Nô tỳ làm rồi sau mới thấy sợ…” Tần Thiên lại cười cười, “Lúc ấy căn bản là không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không muốn nhìn thấy Đại phu nhân bị Nhị di thái thái bắt nạt, cảm thấy rất tức giận, liền hành động như vậy!”

Tất cả đều phát ra từ tâm, rất tự nhiên. Đại phu nhân mỉm cười.”Nha đầu này, đổi lại là người khác, nhất định sẽ nhân cơ hội nói mình chính là vì trung thành và tận tâm.”

“Việc gì có thể giấu giếm được phu nhân chứ? Có một số việc cũng không cần Tần Thiên nói.” Tần Thiên cười nói.

Trung thành và tận tâm? Nói thật, Tần Thiên còn chưa tới mức đó, chỉ là, nàng là người bên cạnh Đại phu nhân, cùng với vận mệnh của bà có liên quan, đương nhiên cùng một trận tuyến với bà.

“Ngươi không cần lo lắng, ngươi vì ta như vậy, ta sẽ không để cho người khác xúc phạm tới ngươi.” Đại phu nhân nắm chặt tay nàng.

“Đa tạ phu nhân.” Tần Thiên cười ngẩng đầu lên, đã thấy Trang Tín Ngạn đang nhìn mình, đôi mắt dưới ánh nến chiếu rọi lóe ra ánh sáng trong suốt, lưu quang chớp động, có vẻ có chút tức giận so với bình thường.

Thấy nàng nhìn qua, Trang Tín Ngạn quay đầu đi. Tần Thiên chỉ biết méo mặt, cũng quay đầu.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Nguyệt Nương: “Tam di thái thái, người về trước đi, phu nhân hiện tại vừa mới tỉnh lại, còn rất suy yếu, sẽ không gặp được người đâu.”

“Nguyệt Nương, ngươi giúp ta hỏi phu nhân một chút đi, ta nhất định phải nhìn thấy phu nhân. Bằng không ta liền quỳ ở nơi này, cho đến khi phu nhân gặp ta mới thôi.” Tam di thái thái thanh âm mang theo nức nở.

Tần Thiên có chút phiền chán nhăn mày. Tam di thái thái này có chuyện gì mà hiện tại lại muốn quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi chứ? Nhìn bộ dạng tuy đáng thương, nhưng có đôi khi làm ra chuyện khiến người ta thực chán ghét.

“Để cho nàng ta vào đi.” Đại phu nhân thở dài, quay đầu đẩy Trang Tín Ngạn đi, “Không còn sớm nữa, con cũng trở về đi.”

Tần Thiên lĩnh mệnh đi ra ngoài, Trang Tín Ngạn theo sau nàng đi ra. Hai người một trước một sau ra khỏi phòng của Đại phu nhân.

Tần Thiên sau khi ra khỏi cửa liền thấy ngay Tam di thái thái đang quỳ trên mặt đất, nàng đi qua nói: “Đại phu nhân gọi Tam di thái thái vào.”

Tam di thái thái vội vàng đứng dậy kéo váy định tiến vào, lại đụng ngay Trang Tín Ngạn vừa đi ra. Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn nàng ta, nhìn đến mức Tam di thái thái phải cúi đầu xuống. Tam di thái thái vòng qua bên người hắn, đi vào, Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng ta một cái. Lúc này, Hải Phú thấy hắn đi ra liền cầm theo đèn lồng đi bên cạnh hắn. Trang Tín Ngạn lúc này mới đi theo Hải Phú cùng nhau rời khỏi Thanh Âm viện.

Tần Thiên cùng Nguyệt Nương tiến vào phòng phu nhân, đã thấy Tam di thái thái quỳ gối bên dưới giường của phu nhân, vừa dập dập đầu, vừa khóc nói: “Phu nhân, đều là lỗi của ta, là ta không tốt, ta và Tín Trung cũng là bất đắc dĩ …”