Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 1: Mất mạng chết thảm




“Báo cáo!” Thanh âm của một nữ tử vang vọng toàn bộ hành lang, chỉ thấy nàng một thân quân phục, tư thế oai hùng, ánh mắt kiên định, đứng thẳng ở ngoài cửa.

Yên tĩnh chờ đợi, trong lòng nàng buồn bực không thôi, đang thi hành nhiệm vụ quan trọng, cấp trên đột nhiên hạ lệnh, bảo nàng đình chỉ hành động, quay về, có chuyện gấp, quan trọng hơn so với hoàn thành nhiệm vụ?

“Vào đi!” Phòng trong truyền đến thanh âm nam tử trầm ổn hùng hậu, nữ tử lập tức nâng tay, đẩy cửa vào.

“Đội viên đội hành động đặc biệt Ninh Nhiên báo danh! Chào thủ trưởng!” Nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực, lời nói lưu loát, đi vào phòng, ngẩng đầu, mắt nhìn thủ trưởng, xoay người, đứng yên, cúi chào.

“Tiểu Nhiên, đến chỗ của Trần bá bá, còn khách khí nữa, đến đây, ngồi xuống đi.” Thủ trưởng cười hiền lành hòa ái, chậm rãi đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đi về phía Ninh Nhiên.

“Cảm ơn thủ trưởng!” Ninh Nhiên không chút buông lỏng, vẫn quy củ cúi chào, lui một bước về sau, ngồi ở một bên.

Nàng nhất thời nghi hoặc, Trần tư lệnh có tiếng nghiêm khắc, không biết nói đùa, hôm nay bị trúng cái gì, lại nở nụ cười, điều này làm nàng có chút không yên, nàng có một tia bất an, thực không bình thường.

“Tiểu Nhiên a, Trần bá bá muốn nói cho ngươi một việc, ngươi nghe xong, phải bình tĩnh a!” Trần tư lệnh thu lại nụ cười, ngồi bên cạnh Ninh Nhiên.

“Thủ trưởng mời nói!” Ninh Nhiên ngước mắt nhìn Trần tư lệnh, nàng thấy được sầu lo, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt, nhưng, nhiều năm đặc chiến huấn luyện, đã làm nàng bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi, nàng trầm ổn trả lời.

“Kỳ thực, Trần bá bá gọi ngươi đến, là vì phần tử khủng bố ở biên cảnh bắt cóc quan viên cấp cao của nước ta, trong đó, bao gồm mẹ ngươi.” Trần tư lệnh ẩn ẩn mở miệng, ánh mắt thủy chung chưa rời khỏi khuôn mặt Ninh Nhiên.

“Thủ trưởng, xin phê chuẩn ta tham gia hành động lần này!” Ninh Nhiên nhất thời cả kinh, đột nhiên đứng dậy, thỉnh cầu.

Đây là tin dữ đối với nàng, vô luận bản thân có bao nhiêu năng lực, nhưng mà, đối mặt tin tức người thân bị bắt cóc, huống chi, là phần tử khủng bố, nàng luôn lạnh nhạt, bình tĩnh, bây giờ nàng không thể loạn, tuyệt đối không thể.

“Lần này nghĩ cách cứu viện rất nguy hiểm, nếu có sơ xuất, hậu quả sẽ không chịu nổi, ngươi hiểu chứ?” Trần tư lệnh đứng dậy, ánh mắt trầm xuống, nhìn đôi mắt không sợ hãi của nàng.

“Xin tư lệnh yên tâm, Ninh Nhiên nhất định không phụ tổ quốc trọng vọng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.” Ninh Nhiên thủy chung bảo trì trước sau như một, trong mắt lóe ra tia kiên định, tín nhiệm.

“Được, bây giờ thời gian không còn nhiều, ngươi về đơn vị chuẩn bị một chút, xuất phát đi.” Trần tư lệnh lộ ra ánh mắt tán thưởng, vỗ vai Ninh Nhiên, nói.

Ở biên cảnh..

Rừng cây âm u, mây đen dày đặc.

Đêm, yên tĩnh đáng sợ, bóng cây lắc lư, bất chợt xẹt qua gió lạnh, xen lẫn tiếng côn trùng kêu, quỷ dị đến cực điểm.

Trong lùm cây, truyền đến tiếng vang xào xạc, hai thân ảnh ra sức đẩy cây cối, cấp tốc đi trước.

Cách nàng hai ba dặm, sáu gã nam tử trang phục đen, tay cầm súng tự động cấp tốc đuổi theo.

Hai thân ảnh kia, một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo màu lam, một tay nắm chủy thủ, ra sức chém đứt một nhánh cây, một tay nắm tay một nữ nhân lớn tuổi, sắc mặt lạnh lùng, cảnh giác gia tốc bước chân.

Khi chạy ra khỏi lùm cây, nữ tử nhướng mày, mắng, “Đáng chết, động tác của họ nhanh quá!”

“Mẹ ở đây, con đi mau đi, mục tiêu của họ là mẹ.” Nữ nhân lớn tuổi một thân chức nghiệp tây trang, thở phì phò, hơi mỏi mệt nhìn nữ tử trước mặt.

“Không, vô luận như thế nào con phải mang người ra ngoài.” Nữ tử gắt gao nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định, không cho phản bác.

“Ninh Nhiên, ta lệnh cho con, lập tức rời đi.” Thanh âm nữ nhân trầm thấp, biểu cảm nghiêm túc.

“Xin lỗi, con khó mà chấp hành, mẹ không phải là cấp trên của con.” Nữ tử tên Ninh Nhiên mặt không đổi sắc, đem chủy thủ cắm ở bên hông, ngay sau đó lấy ra súng lục, “Đi mau, bọn họ đuổi tới rồi.”

“Nhiên Nhi, nghe lời, được không? Mẹ xin con.” Nữ nhân cuối cùng ngữ khí dịu lại, mở miệng cầu xin.

“Tin tưởng con, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài.” Ninh Nhiên mặt không đổi sắc, chỉ nắm tay nàng, tiếp tục kéo nàng chạy về phía trước.

“Nhiên Nhi, hiện tại tình huống nguy cấp, con phải nghe lời.” Nữ nhân cực lực đè nén thanh âm kích động, thấp giọng ra lệnh.

“Con đang chấp hành nhiệm vụ, cứu ngài ra, là chức trách của con.” Ninh Nhiên đứng lại một chút, ngoái đầu nhìn lại, nhìn vào mặt nữ nhân, kiên định nói.

Đây là mẹ nàng, là tấm gương của nàng, tiếng tăm lừng lẫy quan ngoại giao. Trước đây bà luôn thong dong lạnh nhạt giờ phút này biến thành lo lắng.

“Nhiên Nhi, mẹ xin con, được không? Mẹ không thể liên lụy con, cũng không thể không có con.” Đây là sự cầu xin của một người mẹ, nàng không thể nhìn con gái bởi vì nàng, mà rơi vào nguy hiểm, thậm chí trả giá sinh mệnh.

“Mẹ, hãy nghe con nói, vô luận như thế nào con cũng không bỏ lại ngài, hiện tại, chúng ta chỉ có một con đường, là ra khỏi rừng cây này, sẽ đến biên cảnh nước ta, nơi đó sẽ có người tiếp ứng chúng ta.” Ninh Nhiên dị thường bình tĩnh mở miệng.

Ngay sau đó xoay người, cực lực trợn to hai mắt, gắt gao nắm hai tay mẹ mình: “Chúng ta sẽ không chết, nhất định sẽ sống, ba còn đang chờ chúng ta.”

“Được, chúng ta sẽ sống.” Nàng giờ phút này mới phát hiện, đối mặt hiểm cảnh, nữ nhi nàng vẫn bình tĩnh trầm ổn, nàng lo lắng rất nhiều, cũng có vui mừng, nữ nhi nàng đã trưởng thành.

Sương mù dày đặc, giờ phút này, Ninh Nhiên không thể dùng đèn pin, chỉ có thể dựa vào thính lực cùng cảm quan tiếp tục đi trước, tay nàng nắm chặt tay mẫu thân, xuyên qua rừng cây rậm rạp, cũng không quay đầu lại.

Còn khoảng hai trăm mét, là có thể đi ra rừng cây, tiếng bước chân đuổi theo càng gần, Ninh Nhiên đột nhiên dừng lại, xoay người, cầm súng lục nhanh chóng để vào tay mẫu thân.

“Mẹ, hãy nghe con nói, bọn họ đuổi tới, con sẽ dụ bọn họ, người theo con đường này đi về phía trước, là có thể thấy một con sông, qua sông, sẽ an toàn.” Ninh Nhiên cảnh giác quan sát bốn phía, hạ giọng, dặn dò mẹ mình.

“Không, mẹ không thể bỏ lại con, Nhiên Nhi, không, mẹ không thể.” Bà thân thể một trận sợ run, tay nắm súng lục sợ hãi run run không thôi.

“Mẹ, không còn kịp rồi, nhanh đi.” Nàng cảm ứng được tiếng bước chân càng lúc càng gần, dùng sức nắm chặt tay mẹ, ánh mắt kiên định nhìn về phía nàng.

“Nhiên Nhi!” Mẹ nàng liều mạng lắc lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, con gái của bà, con bé không thể, không thể…

“Mẹ, tin tưởng con, tin tưởng con gái.” Ninh Nhiên lộ ra nụ cười, như làm nũng, lại như hứa hẹn.

“Được, mẹ tin tưởng con, con vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của mẹ.” Bà nở nụ cười, xiết chặt tay, bà không thể cho con gái lo lắng, càng không thể cho con bé phân tâm, cho dù có khả năng sẽ mất đi đứa con này.

“Mẹ, con yêu mẹ. Chờ con trở về.” Ninh Nhiên gắt gao ôm mẹ mình, cảm thụ được hương vị của bà, đã bao lâu?

Không có hương vị này?

“Mẹ chờ con trở về.” Bà ôm con gái vào lòng, nước mắt cứ rơi.

“Mẹ, đi mau!” Ninh Nhiên rời khỏi cái ôm, xoay người bà lại, không nhìn bà rời đi.

“Nhiên Nhi, phải nhớ ba cùng mẹ chờ con về nhà!” Bà đột nhiên xoay người, nhìn con gái thật sâu, cũng không quay đầu lại chạy về phía trước.

Ninh Nhiên mỉm cười đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh đã rời đi, nàng thu lại nụ cười, khôi phục bình tĩnh, từ sau thắt lưng rút ra thanh súng lục P22, mắt sáng như đuốc, bóng đen trước mắt càng lúc càng gần, khiến nàng tức khắc đề cao cảnh giác, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về cây cao bên cạnh, nhanh nhẹn leo lên.

Sáu thân ảnh đã đuổi tới, thủ lĩnh bọn chúng đột nhiên vung tay, mọi người dừng lại, hắn dùng miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lợi hại, sâu sắc nhìn bốn phía.

Hai người đi về bên trại, còn lại tiếp tục đuổi theo.

Ninh Nhiên lạnh lùng, vô luận như thế nào, đều muốn ngăn cản bọn họ, lấy ra hai phi tiêu, dựa vào độ cao cùng vị trí có lợi, nhắm ngay hai bóng đen, mau, ngoan, chuẩn, bắn ra hai phi tiêu.

“A” Dưới tàng cây hai gã bị bắn trúng đỉnh đầu, thét lớn một tiếng, ngã xuống đất.

Ninh Nhiên leo xuống, xoay người, cấp tốc đuổi theo bốn người kia.

Một lát, liền lặng yên đi đến phía sau bóng đen, rút chủy thủ ra, chậm rãi tới gần hắn, một tay bịt miệng hắn, nắm chặt chủy thủ cứa cổ hắn, bóng đen đã bị mất mạng, trừng lớn hai mắt, ngã trên tay Ninh Nhiên.

Ninh Nhiên nhẹ nhàng thả hắn xuống, lập tức, chuyển hướng bóng đen kia, dùng thủ đoạn tương tự muốn giết hắn, nhưng người này thật nhạy bén, xoay người phát hiện nàng, nâng súng tự động, bắn tới hướng Ninh Nhiên.

Ninh Nhiên thầm kêu không ổn, phi thân về bên phải, né tránh, núp ở bụi cỏ gần đó, tiếp tục đuổi theo hai người phía trước.

Bởi vì đêm dài, sắc trời quá mờ, bóng đen kia thấy không rõ lắm bóng người, chỉ bắn bốn phía, Ninh Nhiên tay cầm hai phi tiêu, đứng dậy, thừa dịp bóng đen bắn về phía nàng, nàng đem phi tiêu bắn ra ngoài, nàng cấp tốc tránh ở một gốc đại thụ.

“A!” Hắn bị trúng một phi tiêu, nhưng, một cái khác lại cắm trúng ót của hắn.

Đợi hai gã kia tới, Ninh Nhiên đã biến mất trong rừng cây, giơ súng lục, nhắm ngay huyệt thái dương của hắn, “Vèo!” Thương (súng) pháp cực chuẩn, lại một bóng đen ngã xuống đất.

Ninh Nhiên nín thở, còn một tên, nàng phóng bước chân, đi đến phía sau hắn, mà hắn lại lù lù bất động đứng ở tại chỗ.

Nhắm ngay ót của hắn, đang muốn nổ súng, đột nhiên hắn xoay người, nâng súng tự động, nhắm ngay nàng, nổ súng bắn.

Lúc Ninh Nhiên nhìn hắn, nàng kinh ngạc không thôi, “Làm sao có thể là hắn?”

Thân thể kịch liệt đau đớn làm nàng nháy mắt thanh tỉnh, nàng cười lạnh, dùng hết khí lực, nắm ngón tay hắn, lúc nàng ngã xuống đất, thấy được ánh mắt không thể tin kia, còn có một tia đau xót không rõ?