Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 54




Editor: Kim Chi

không nghe thấy phía đối diện truyền tới âm thanh gì, A Nguyên mở ra tiểu móng vuốt len lén nhìn, liền thấy lão nhân đối diện, đang dùng ánh mắt hứng thú dào dạt nhìn mình.

Đây là một lão nhân gia rất đẹp, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng cũng không làm uy phong của hắn phai màu. A Nguyên thấy vị, trong lòng liền sinh ra hảo cảm, đang muốn lại nói chuyện, thì thấy lão nhân gia đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu trật tự. Lòng đang cảm thấy tò mò, A Nguyên đã nhìn thấy động tác lão đầu này thập phần nhanh nhẹn, một bước đã đến bên này, ghé vào bên người A Nguyên sau cửa, nhỏgiọng nói: "Ha ha, tiểu Lục lại bị Tranh Nhi chỉnh? Thú vị như vậy, vì sao không ai đến nói cho bản thái lão gia?"

Quả thực chính là quá bất hiếu!

A Nguyên:...

Đám tiểu tư:...

"Vị lão gia gia này..." A Nguyên cảm thấy mình đã rất xấu, không nghĩ tới thế mà núi cao còn có núi cao hơn, khóe miệng hơi run rẩy, chợt thấy lão đầu này kéo nàng lại bên người, thấp giọng nói: " không cần bại lộ!" Vừa hồi phủ thì nhìn thấy chuyện hay này, ông trời thật đãi hắn không tệ!

một đám tiểu tư lúc này hai chân như nhũn ra, biết rõ dưới tình huống như vậy, hô to một tiếng giải cứu Lục gia chủ tử của bọn hắn bên trong, không bằng đắc tội lão thái gia quốc công gia cộng thêm cô công chúa xấu xa, vẫn lặng lẽ làm vật trang trí để ba vị này sảng khoái rồi ngày hôm sau Lục gia thu thập bọn họ cũng được.

Tóm lại, đều khổ như nhau.

Bên trong, Tề Kiên đã ngoan ngoãn mang ra tất cả thịt bò khô trong thư phòng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mắt thấy khóe mắt hắn thấp thoáng nước mắt, anh quốc công cũng không đành lòng, đến cùng thì hắn vẫn thương nhất là đệ đệ này, chỉ nhìn người đang lén liếc thịt bò khô, ôn hòa nói: "Ngươi khi còn bé, thái y đã nói qua, không thích hợp ăn những thứ dầu mỡ béo ngấy gì đó, không tốt cho sức khỏe người." Nghe Tề Kiên tội nghiệp lên tiếng, hắn sờ sờ tóc đệ đệ, nhét thịt khô vào trong lòng hắnôn hòa nói: "Bất quá, ăn chút thịt khô cũng không thành vấn đề, nào cần tránh người chứ?"

hắn có thể nói, ăn trốn ăn vụng là loại cảm giác rất sung sướng sao?

Tề Kiên không dám, bởi vì chỉ sợ hắn vừa nói, ca ca hắn sẽ lập tức đánh hắn, lúc này thấy anh quốc công cũng không để ý chuyện này, trong lòng muốn đem tên hãm hại hắn treo lên mà quật roi, Tề Kiên liền đáng thương nói: "không muốn tam ca lại bận tâm vì ta." Trong mắt hắn đều là chân thành tha thiết, làm lòng anh quốc công ấm áp, bất đắc dĩ cười nói: "Lớn rồi, tính còn trẻ con như vậy." Lại lật xem giấy tờ trên bàn Tề Kiên, thấy đều là học hành nghiêm túc, hết sức hài lòng nói, cười nói: "Nhị thúc trở lại, ngươi cùng ta đi nghênh đón."

A Nguyên cảm thấy hai chữ "Nhị thúc" này cất lên, lão đầu bên cạnh cả người run run.

Tề Kiên vội vàng vâng dạ, nghĩ tới chỗ hiện nay của Trịnh thị, lòng chột dạ, e sợ anh quốc công phát hiện bí mật nhỏ của mình, vội vàng nói: "đi nhanh thôi." Vợ ngàn vạn lần đừng trở về lúc này a.

anh quốc công cảm thấy đệ đệ rất kỳ lạ, bất quá nhị thúc hai người trở về, ai sẽ mất hứng chứ? khôngđể trong lòng dị trạng của đệ đệ, hai người xoay người chuẩn bị hướng tới ngoại viện. Còn chưa ra khỏi của, liền thấy xa xa, Trịnh thị đã cẩn thận tự tay nâng một chén gì đó thơm ngào ngạt tiến vào, nàng nhìn thứ này quá chăm chú, giống như toàn bộ những gì của mình đều ở trong đó, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lục gia, đây là vịt hầm ta mang đến từ trong phòng bếp, mấy ngày nay chàng gầy quá, nhanh bồi bổ..."

Tề Kiên lặng lẽ rơi lệ.

Tức phụ để trong lòng, ngày ngày nghĩ cách để mang thịt cho mình ăn, đây là chuyện đáng hạnh phúc. Bất quá nếu trong chuyện này, còn có tam ca như hổ rình mồi, thì chính là bi kịch. Cảm giác anh quốc công bên cạnh trầm mặc, Tề Kiên nghẹn ngào một tiếng, lặng thầm xứng một bài ca về rau xanh, biểu đạt một chút tâm tình trong lòng với rau dưa, sau, khi Trịnh thị nhìn thấy anh quốc công mỉm cười mà chấn động, cúi đầu chịu tội: "Tam ca, ta sai rồi!"

"Vịt hầm không tồi." anh quốc công ôn hòa nói.

Tề Kiên cảm thấy chính mình thật là tai vạ đến nơi, đang muốn cầu xin tha thứ, liền thấy bóng người chợt lóe chỗ phía cửa, một lão nhân lủi ra, mũi giật giật, dùng giọng nói thật hoạt bát đối với Trịnh thị còn đang ngây dại hỏi: "Đây là cái gì nha?" Vừa nói, vừa lấy đi bát vịt hầm này, cười lớn vui vẻ nói: "Vừa nhìn, đã biết đây là vịt béo chưng ba ngày, ta nói này tiểu Lục nhi, ngươi rất biết hưởng thụ đó." Thấy Tề Kiên nhìn hắn nháy mắt mà vẻ mặt vặn vẹo, lão đầu này ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho A Nguyên đang cố tự mình lui thành một viên cầu nói: "Cùng lại đây nếm thử?"

Trong ánh mắt oán hận của Tề Kiên, A Nguyên lặng lẽ đi ra, đứng bên cạnh lão đầu, nhìn bát vịt hầm mà nuốt nước miếng.

"Đứa nhỏ này, rất có tiền đồ nha!" Lão đầu tựa như đã trăm năm bán đứng đồng đội, há miệng liền bán A Nguyên đi, càng khiến người ta phát rồ là vừa bán bé mập này đi vừa vui vẻ nhìn nàng, cảm khái nói: "Nhớ năm đó lúc bản lão thái gia ở tuổi này, còn không có lợi hại như này đâu." Trọng yếu là còn biết mình không thể dùng lực, một tay giá họa xong liền bàng quan đứng một bên, làm lão đầu nhìn A Nguyên đang cười gượng như bảo bối: "không hổ là từ trong cung ra! Tay ném bò khô này của ngươi không tồi đâu!"

Ý tứ của lão đầu này, chẳng lẽ cứ từ trong cung thì sẽ giỏi như thế?

Lòng A Nguyên âm u.

"Hóa ra là ngươi!" Có thể tìm được kẻ thù lớn nhất, lúc này Lục cậu lặng lẽ cắn răng, viết cháu gái ngoại này một dấu bút đậm.

"Có tiền đồ như vậy, bái bản lão thái gia làm vi sư nha?" Giờ phút này, A Nguyên không cần ai giới thiệu cũng hiểu rõ vị này là người nào, lúc này vị nhị thúc của anh quốc công, đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn công chúa mập, chờ đợi nói: "Có bản lão thái gia chỉ bảo, tiểu cô nương, về sau ngươi..."

"sẽ không ai thèm lấy." Mắt thấy A Nguyên sắp bị dụ dỗ, vẫn là cần cậu ra tay, anh quốc công ngăn cản tức khắc.

"thật là nghiệp chướng." Tề Kiên cảm thấy cháu gái hư hỏng như vậy đi theo nhị thúc gian xảo xấu xa hai năm nữa, đây quả thực muốn nghịch thiên luôn a.

Trịnh thị tay chân luống cuống nhìn trái nhìn phải, sau, sợ hãi núp sau phu quân.

Nàng nghĩ tới, lão nhân nhìn thoạt rất hiền hòa này, tổ phụ nàng trước khi nàng xuất giá đã nhắc nhở qua, gặp nhị lão thái gia phủ anh quốc công, cách hắn xa xa chút.

Nghe nói người này đặc biệt xấu xa, lúc trước mỗi lần dâng tấu chương xong, đều có người muốn truy ra rốt cuộc ai lại có thể xấu xa hơn thế.

Đối mặt bọn tiểu bối bất đắc dĩ, nhị lão thái gia quả thực hoàn toàn không bận tâm. Thấy A Nguyên tuy có chút ủ rũ, nhưng một chút cũng không sợ hắn, liền cảm thấy đứa nhỏ này có tiền đồ, đáng được bồi dưỡng, nhất thời các cháu cũng không nhìn, chỉ lôi kéo tiểu móng vuốt của A Nguyên, muốn cho nàng bát vịt kia, cười híp mắt nói: "Ăn vào trong bụng, mới là của mình, đúng không?" Thấy A Nguyên định mở miệng, vừa quay đầu, đã dùng thanh âm vô cùng đau đớn nói: "Đây là lúc nào rồi, các ngươi còn ở đây nói linh tinh? nói xong còn ăn tiệc gì nữa?!"

"Nhị thúc." anh quốc công vô pháp kháng địch, chỉ có thể thay đổi chiêu, mỉm cười mang theo chút uy hiếp nói: "Nhị thẩm nói, chốc nữa muốn nói chuyện một chút với ngài."

nói đến lão thê nhà mình, nhị lão thái gia vẫn thật uy phong nháy mắt cứng đơ người, đầu lắc lắc, nghe được anh quốc công tiếp tục nói: "Nghe thái y nói, nay ngài không hợp đồ bổ? Vịt hầm này..."

Cháu hư hỏng như vậy, thật không có vấn đề?!

Nhị lão thái gia tức giận liếc nhìn đứa cháu đang uy hiếp mình, đoạt lấy từ trong tay A Nguyên, đặt bát vịt vào trong tay một tiểu tư bồi ở bên, cự tuyệt trả lười vấn đề của cháu, hai chân như lướt gió dùng tốc độ chóng mặt biến mất.

A Nguyên sững sờ nhìn vị trưởng bối này, nghĩ đến lúc trước, Từ vương phi nói với nàng về vị nhị lão thái gia này rất khiến người cảm thấy an toàn, giờ đây chỉ thấy, hình tượng anh hùng cao lớn trong lòng kia... càng thêm cao lớn.

"Cậu mang ngươi đi lên phía trước." Bên ngoài lục đục tới cửa hạ thọ lễ quá nhiều, anh quốc công không có khả năng lúc nào cũng ở nơi này hao tổn sức lực, tuy rằng quan hệ bất hòa đều dẫn đến bởi thọ lễ, nhưng mà phủ anh quốc công vốn là đại gia tộc, cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn, chỉ cần là người thân đã rất nhiều rồi, nghĩ nghĩ đến đây, anh quốc công liền cười cúi đầu sờ tóc A Nguyên nói: "Nếu không thích đi ra đằng trước, thì đi tìm biểu tỷ của ngươi." Cảm giác thấy ánh mắt A Nguyên phiêu di, bộ dáng chột dạ, hắn liền cười hỏi: "Thế nào, ngươi cùng biểu tỷ ngươi, đã phát sinh chuyện gì?"

A Nguyên vừa quay đầu, liền chạm bộ mặt cười dữ tợn của Tề Kiên, thịt mỡ run lên, quyết định ôm chặt chân to thô của cậu, vô sỉ lủi vào trong ngực anh quốc công, cảm thấy an toàn vô cùng, lặng lẽ bày ra biểu tình thắng lợi với Tề Kiên, rồi mới cười hì hì nói: "Ta nói vài câu với nhị biểu tỷ, vừa vặn chọc nhị biểu tỷ, nay không dám đi qua gặp."

"Chọc?" anh quốc công như cười như không, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nguyên một phen, thế này mới chậm rãi nói: "Ngươi cùng Thành vương, ngược lại rất tốt."

"Thành vương đúng là cái người thành thật, nay còn quản lục ca ta nữa." Tề Kiên kỳ thật carmt hấy Phượng Minh rất tốt, thấy anh quốc công cũng không phản đối, liền nói chút lời hay cho vị hoàng tử khổ sở này.

"Có thể khiến cả hai ngươi cùng nhau nói tốt, quả thật có chút đúng." anh quốc công thấy A Nguyên thật khẩn trương nhìn mình, liền cười nói: "Nữ tử Tề gia chỉ tuyển phu quân mình thích, nếu hắn có thể làm Thiện Nhi gật đầu, có thể làm Hoàng thượng tứ hôn, có thể họa cái áp (vẽ vịt?!) như phụ vương ngươi năm đó cho Thiện Nhi, ta, kỳ thật không có vấn đề gì." hắn vẫn luôn cảm thấy mình là một người tốt, làm chuyện xấu, đều là người khác không phải.

"Cậu đồng ý?" A Nguyên khóe miệng co quắp một chút, thế mới biết hóa ra phụ vương nhà mình còn có "Nhớ năm đó" như vậy, khó trách vừa nhắc đến phủ anh quốc công, Túc vương luôn luôn mặt đỏ như máu.

"thật, thật cường đại." Rốt cuộc là làm sao làm được? Về sau công chúa điện hạ xuất gia, cũng phải đồng ý với phò mã một chút nha!

"Đứa bé ngoan không thể biết cái này." anh quốc công sờ sờ đầu A Nguyên, ôm nàng đi ra ngoài, mới đi được nửa đường, liền thấy xa xa một nam tử tuấn tú chậm rãi đến, nhìn thấy anh quốc công, liền mỉm cười tiến lại: "Tam ca, nghe nói trong cung muốn tứ bá nương ngự yến, vừa mới ra cửa cung, liền muốn đến quý phủ chúng ta." hắn mở miệng là hòa khí ôn nhuận, lại có thêm vài phần quan văn nho nhã, lập tức kiến lòng A Nguyên cảm thấy rất thân cận, huống hồ nam tử này là huynh trưởng thứ xuất cùng cha khác mẹ của Túc vương phi, A Nguyên thân với cậu, thành thật kêu một tiếng: "Tứ cậu."

"A Nguyên." Nam tử danh Tề Tuyên, ôn hòa cười cười, tiến lên ôm A Nguyên lên, giọng cười nói: "Đồ ban thưởng một lát nữa sẽ tới, tam ca đổi xiêm y trước, trịnh trọng chút?" Thấy anh quốc công gật đầu, hắn tựa hồ dừng một chút, mới nói tiếp: "Ta đã cho người truyền lời tới hậu viện, tam ca không cần lo lắng."

"Có ngươi ở đây, ta không lo lắng." Tề Tuyên xưa nay khôn khéo, là phụ tá đắc lực của anh quốc công, nay trong triều huynh đệ hai người hỗ trợ lẫn nhau, rất ăn ý, bởi vậy anh quốc công chỉ cười cười, rồi nói với A Nguyên đang cố gắng bám lấy cậu nhà mình: "Vật nhỏ này, ngươi đưa đến chỗ Thiện Nhi đi." Nghe Tề Tuyên mang theo ý cười đáp ứng, rồi mới nghiêng đầu liếc mắt nhìn phu thê Tề Kiên nhắm mắt theo đuôi, nhận được hai người thống nhất hảo hảo tươi cười, cũng nghiêng đầu im lặng cười mộttiếng, rồi mới thản nhiên đi.

Tề Tuyên lúc trước hay ở ngoài, năm nay vừa mới vào kinh, A Nguyên tuy không tiếp xúc nhiều với hắn, lại cảm giác đây là một người rất dễ nói chuyện, lại hòa nhã, liền chỉ ôm cổ cậu híp mắt cười nói: "Cậu nếu mệt mỏi, có thể thả A Nguyên xuống dưới, A Nguyên có thể tự mình đi." Ngàn vận lần đừng đồng ý nha, công chúa điện hạ cảm thấy được cậu ôm thật là cực kỳ thoải mái.

Chút tâm tư này của nàng nào giấu được Tề Tuyên ở chốn quan trường pha trộn, chỉ điểm nhẹ vào trán nàng một cái, lại phân phó Tề Kiên hai câu, liền chân tâm ôm cháu gái thật nặng hướng đến chỗ nữ hài nhi, vừa đi vừa nghe cái miệng nhỏ nhắn của A Nguyên huyên thuyên không ngừng: "Mới vừa rồi Vương gia đưa tới một mỹ nhân, rất đẹp mắt! không khác biểu tỷ Tưởng gia là bao." Nam tử này nghe rồi cười, lại thấy bé mập hề hề nhìn chung quanh một hồi, rồi mới ghé bên tai cậu nói: "Bất quá, nếu ta nói, vẫn là đại ca và A Dung xấu xa nhìn đẹp nhất!"

Nụ cười của Tề Tuyên hoàn toàn không có biến hóa, nhưng mà A Nguyên nhạy bén cảm thấy, thời điểm nói đến câu sau, khí tức trong ánh mắt Tề Tuyên có chút đình trệ, sau hoàn toàn không có gì khác thường. Kinh ngạc liếc mắt nhìn Tề Tuyên, A Nguyên có chút không rõ, vẫn cảm giác tứ cậu mặc dù đang cười, trong lòng lại không cao hứng như thế, quyết định nói chút chuyện cậu thích, tò mò hỏi: "Biểu ca cũng trở lại? Nghe nói nay đang đi học, A Nguyên thích nhất là người đọc sách!" Tề Tuyên chỉ có một vị đích thê, dưới gối có hai con trai, một người trong đó cầu học ở thư viện nơi khác, một người đi theo hai vợ chồng trở về, nghe nói đọc sách cực tốt, sắp thi tú tài.

"Thích người đọc sách?" Tề Tuyên phì cười, nhìn bé mập nghiêm trang mà cười, lắc đầu nói: "Nếu thậtthích như vậy, về sau cậu dạy ngươi đọc sách, thế nào?" nói xong, liền dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống của A Nguyên.

"Vẫn thôi đi, đầu óc không dủ dùng nha." Nghe nói người đọc sách mỗi ngày dậy sớm hơn gà gáy, làm một công chúa còn đang trong thời kỳ trưởng thành mà nói, đích thực quá tra tấn, A nguyên cười khan xua xua tiểu móng vuốt, rụt cổ không dám nói thêm cái gì.

Tề Tuyên mới ôm A Nguyên đi ra vài chục trượng, liền thấy đằng trước vài thiếu niên hi hi ha ha tiến lại, dừng chân lại, đứng tại chỗ, thấy bên trong trừ đứa nhỏ nhà mình còn có ở ngoài, Phượng Đồng Phượng Minh cũng ở đó, liền không kiêu ngạo không siểm nịnh thỉnh an, sau, bất đắc dĩ thả A Nguyên ngọ nguậy xuống dưới, nhìn nàng lắc lắc lắc lắc liền nhào vào trong ngực Phượng Khanh, hai huynh muội kia nháy mắt dính vào với nhau, người bên ngoài như cảnh vật, đều là đứa nhỏ nhà mình, cũng không cần kiêng kị cái gì, chỉ cười nói: "Nếu thấy các ngươi, ta liền gia phó A Nguyên cho các ngươi."

"Đằng trước nhiều việc, cậu cứ đi đi." Phượng Khanh mỉm cười ngẩng đầu nói, thấy A Dung đứng mộtbên híp mắt nhìn A Nguyên nhào vào lòng mình trước, cũng cảm thấy có chút đắc ý, ôm chặt bé mập trong tay hơn.

A Dung dùng ánh mắt nhìn bạn tốt tỏ vẻ- đồ đểu!

Hai mỹ thiếu niên đối diện, quả thật đẹp mắt, Tề Tuyên nở nụ cười ấm áp nhìn nhìn Phượng Khanh, lại nhìn A Dung một chút, không dấu vết dừng trên người hắn, rồi mới ra hiệu trưởng tử Tề Hạo lại đây, ôn hào nói: "Mẫu thân người ở phía sau chờ ngươi, chốc lát nhiều người, ngươi che chở mẫu thân, chớ để nàng bị va chạm." Thấy Tề Hạo đáp ứng, mới cười nói: "Hôm nay chỉ cần trò chuyện nói giỡn với các huynh đệ ngươi, học hành công viêc, không vội." Thấy mặt con trai đỏ lên, chỉ nói: "Đọc sách khôngphải một sớm một chiều, bằng tú tài, đã nắm chắc trong tay, cũng không cần vội vàng, sức khỏe trọng yếu."

"Tứ thúc chính là bận tâm như vậy." Ấu tử anh quốc công Tề Thịnh đứng bên, đùa cười một tiếng.

A Dung quay đầu liếc mắt nhìn Tề Thịnh, tiếng cười Tề Thịnh im bặt.

"A Thịnh thật nghe lời ngươi." Tề Tuyên thấy Tề Thịnh tựa hồ rất để ý A Dung, cũng cảm thấy kinh ngạc, thấy A Dung thi lễ với mình, mới cười hỏi: "Ngươi là trưởng tử Trạm huynh?" Thấy A Dung bởi vì hắn mới gặp đã nói rõ lai lịch mình hơi kinh ngạc, hắn dừng một chút, tựa hồ thu xếp lại tinh thân nói: "Ta với cậu ngươi hồi bé là bạn thân cùng tường, ngươi rất giống cậu ngươi, cũng không lớn lên giống phụ thân ngươi..." hắn ôn hòa nói: "Và mẫu thân ngươi."

"Các trưởng bối đều nói như vậy." A Dung thấy hắn rất hòa khí với mình, tuy rằng chưa từng nghe mẫu thân hay cậu nói về một vị bạn thân như vậy, nhưng mà quen biết cậu từ trước, là người quen, thập phần cung kính nói.

"Cha mẹ ngươi, thế nào rồi?" Tề Tuyên nói lười này, tựa hồ có chút trầm mặc, sau lộ ra tươi cười mà nói: "Người như Trạm huynh vậy, làm sao có thể không tốt chứ? Là ta hỏi thừa." Sau, ánh mắt thậtnhanh nhìn đi nơi khác, cười nói với A Nguyên: "đi đi, chơi vui nhé." Rồi lập tức rời đi.

Vị cậu này đi quá nhanh, đảo mắt liền biến mất.

A Nguyên thấy A Dung nhìn bóng dáng Tề Tuyên có chút đăm chiêu, không nhìn mình, liền bổ nhào vào trong ngực thiếu niên này, hung hăng cắn cánh tay hắn một ngụm, rồi mới lắp bắp nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu dễ nhìn hơn so với ta?!"

"Đương nhiên không phải." Tề Tuyên thật nội liễm, thời điểm nói mấy câu này, mọi người đều chưa thấy gì, nhưng A Dung lại chỉ cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng ánh mắt Tề Tuyên mang theo thiện ý, hắn cũng sẽ không đề phòng người như vậy, lúc này liền muốn quay đầu hỏi phụ thân cùng mẫu thân sâu xa của vị này, cúi đầu nhìn bé mập đang ôm hông mình, cười nói: "Ta chỉ muốn, chờ thọ yến thái phu nhân, ta bồi ngươi đi dạo trên đường, thế nào?" Thấy mắt A Nguyên sáng choang, hắn liền cười nói: "Luôn giấu trong phủ, sẽ muộn."

"A Dung thật là người tốt!" A Nguyên cảm động hỏng mất thôi, cảm thấy A Dung đây mới gọi là có cầu tất ứng, lay tay áo hắn nhỏ giọng nói: "Ta muốn nghe A Dung thổi tiêu, được không?"

"Được." A Dung cười như gió xuân, nghiêng đầu nói: "Ngày mai ngươi nghỉ ngơi cho tốt, từ nay trở đi ta mang người ra ngoài." cúi người ghé vào lỗ tai nhỏ của A Nguyên, nhìn tai đứa nhỏ này động đây run run, cười híp mắt dùng tay sờ một cái, rồi mới lên tiếng: "không mang ca ca ngươi theo, chỉ hai chúng ta, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi, có được không?" Cùng nhau du ngoạn, còn muốn anh vợ đi theo cho chướng mắt, quả thật không thể nhẫn.

A Nguyên nghe xong thấy lời ấy quá lời, lập tức bán mình đi, vỗ tay kêu lên: "Tốt nha tốt nha." Lại nhỏgiọng trong ánh mắt hàm súc không rõ ý tứ của phượng Khanh nói: "Đại ca đi theo chúng ta, mọi người đều nhìn hắn, ai để ý đến mỹ mạo bản công chúa điện hạ chứ?" Thấy mỹ thiếu niên phì cười một tiếng, híp mắt uy hiếp: "Còn không phải sao?"

"trên đời này công chúa điện hạ đáng yêu nhất." A Dung nín cười vuốt mông ngựa, huống chi hắn chân tâm thấy A Nguyên khả ái, bởi vậy ngữ khí cực chân thành, đem công chúa được vỗ mông ngựa phá lệ thoải mái, hắn đang muốn không ngừng cố gắng, liền thấy Phượng Minh một bên nhịn không được, u oán nói: "Ta nói hai vị này, có thể không coi người khác tồn tại được sao?" Cái gì trong mắt ta chỉ có ngươi, quả thực lôi kéo cừu hận. Huống hồ Thành vương điện hạ nhân duyên không thuận, nhìn nhóm gia hỏa dính nhau như sam, luôn có ý nghĩ muốn trả thù xã hội.

Phượng Minh nhắc nhở như vậy, A Nguyên liền bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt phát điên của Phượng mInh, khen ngợi: "Hoàng muội không dễ dàng nói chuyện nhiều với Tam cữu cữu, cậu có chút lời, nếu tứ hoàng huynh không muốn biết, vậy thì để nó..."

"Ta muốn biết!!" Vừa thấy tiểu bộ dáng của A nguyên, Phượng Minh cảm thấy thời vận của mình sắp thay đổi, nhất thời trên mặt mặt trời đẩy mây mù, chỉ mấy bước đã đến trước mặt A Nguyên, cúi đầu cười làm lành: "Hoàng muội tốt, ngươi nghe được những gì?" Thấy A Dung chui ra từ trong ngực A Dung, được A Dung dắt đi, hắn liền nhắm mắt theo đuôi bám sat, tỏng miệng còn cầu đạo: "Ngươi nóiđi a, ngược lại ngươi nói a, chỉ cần ngươi nói, hoàng huynh cái gì cũng đều đáp ứng ngươi." Đợi đem người trong lòng cưới vào cửa, treo muội muội này lên đánh cũng không muộn.

"Cậu nói, chuyện này, hắn mặc kệ, ngươi đi hỏi nhị biểu tỷ." A Nguyên cười hì hì quay đầu nói: "Chỗ nhị biểu tỷ, tứ hoàng huynh cần gì thấp thỏm như vậy? Cứ trực tiếp đi hỏi, có chết hay không, đều là kết quả như vậy còn gì?" Đương nhiên, Tề Thiện đại khái sẽ không cự tuyệt người thật tâm như vậy, bất quá nếu bây giờ nói cho tứ hoàng huynh, đây chẳng phải không có chút khó khăn sao? không có khó khăn, sẽ không biết quý trọng, đúng chứ?

Thấy Phượng Minh lo được lo mất đi theo bên cạnh, A Nguyên cảm thấy bản thân thật là một người tốt cố gắng giúp đỡ người khác, A Dung một bên nói: "A Nguyên chính là có lòng dạ tốt như vậy." Nghe xong khen ngợi, mặt công chúa vênh lên, giống như tiểu chim cút kiêu ngạo.

Mắt thấy phủ anh quốc công có thiếu gia không đem mình để vào mắt, Phượng Đồng đi theo phía sua ngoài miệng cười, lại hận không thể làm thịt tất cả đám người kia!

Tại lúc hắn tiếp tục ẩn nhẫn, lại nghe thấy tiếng nữ tử cười truyền lại tại đây, tựa hồ có thanh hương ưu nhã khiến mũi gian của Phượng Đồng động đây, Thuận vương điện hạ đang phiền muộn, đột nhiên nghĩ tới một cách có thể thân cận hơn với phủ anh quốc công, mắt không khỏi sáng rực lên.