Thình Thịch

Chương 20: 20: Quá Khứ






Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Cách vách chính là Lý Bình Xuyên, nghĩ như vậy, Tảo Tình ở chỗ này cả đêm ngủ không yên ổn, lần này tới chơi, càng chơi không thoải mái, ban ngày nghĩ nhiều, buổi tối trong mơ cũng không buông tha cô.

Liên tục mơ thấy thời cao trung, cùng đoạn tình kia với Lý Bình Xuyên.

Coi như, cô khi đó quả thực rất có lỗi với anh.

Anh hiện tại biết ném sắc mặt, ngược lại không kỳ quái.

Lúc ở bên nhau cô nhiều lần cùng những người khác kề vai sát cánh, cùng uống một chai nước đều là chuyện thường, anh đều biết, lại không biết làm sao biểu đạt bất mãn, vốn chính là như vậy một người có tính tình khô khan, cho dù có, cũng là nghẹn không nói.

Nhưng trước khi ở bên nhau, cũng là cô mãnh liệt theo đuổi anh, theo đuổi được, lại không nghiêm túc đối đãi, cô phụ lại sự tốt đẹp của anh.

Báo ứng hoặc sớm hoặc muộn, đều sẽ đến.

Sáng sớm, Kỳ Hòa bởi vì quầng thâm mắt của cô mà không ngừng cảm thán.

Nói cái gì cũng muốn lôi kéo cô đi ăn bữa sáng buffet của khách sạn, đĩa chất đầy, nhất định phải để cô ấy ăn xong mới đi.

Tảo Tình kẹp một cái sủi cảo chưng, mới ăn một miếng liền muốn nhổ ra.

Cô không ngủ tốt, muốn ăn cũng không được tốt.

Kỳ Hòa chưa từng thấy qua cô như vậy, giống như mất hồn, nhìn thế nào đều không giống là bộ dáng có thể vui vẻ ăn nhậu chơi bời, buổi trưa sẽ đến nhà hàng điểm cao ăn cơm, được ăn ngon, tâm trạng Tảo Tình mới có thể tốt hơn.

Trước khi đi Kỳ Hòa còn muốn mua chút gì đó mang về.

Các cô gọi xe, Tảo Tình một đường uể oải, lên xe liền nghiêng nghiêng dựa vào vai Kỳ Hòa, ở góc độ đó, tài xế ngồi hàng đầu có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô.


Xe còn chưa khởi động.

Tài xế quay nửa người lại, nhìn về phía này, mới phát hiện là tài xế nữ, khẩu trang che nửa cằm, quay mặt đi, thuận tiện tháo khẩu trang xuống, giọng điệu vui mừng, "Tảo Tình?"
Theo tiếng gọi.

Tảo Tình mới lười biếng mà nâng mí mắt lên.

Đập vào mắt là một gương mặt hiện hữu trong ký ức, khi đó vẫn còn là thời thanh xuân rực rỡ, đôi đồng tử đều hàm chứa ánh sáng, thích nhất chính là vén chiếc quần tây đồng phục lên, chống chân ngồi.

Cách nhiều năm như vậy, lại gặp được ở trong xe.

Giống cô gặp được Lý Bình Xuyên, thời điểm luôn là ở dưới tình huống không thể tưởng tượng được nhất.

"Thật đúng là cậu." Bạn học cũ có vẻ rất hưng phấn, đến xe cũng quên khởi động.

Kỳ Hòa cũng không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, cô ấy tùy tiện gọi xe, lại gọi đúng ngay bạn học cũ của Tảo Tình.

"Khương Dĩnh..." Dường như đối với sự xuất hiện của cô ấy ở nơi đây cũng rất không thể tưởng tượng nổi, Tảo Tình cũng khó có lúc nói lắp, "Cậu như thế nào ở chỗ này?"
Các cô là cùng lớp.

Theo lý mà nói, cô ấy hẳn là cũng đang đi học mới đúng.

Cô ấy lại vẫy vẫy tay, bỗng nhiên nhớ đến bản chất công việc của chính mình, quay đầu tiếp tục lái xe, ở chỗ này gặp được người quen cũ, máy hát cũng theo đó mở ra, lái xe cũng không quên nói chuyện phiếm, "Tớ sau khi tốt nghiệp liền phiêu bạt đến đây, hiện tại đang lái xe, cậu tới chơi?"
Có lẽ là bởi vì cơ duyên với Lý Bình Xuyên, Tảo Tình đối với bạn bè thời đi học, đều còn có cảm giác khác thường, chỉ nhàn nhạt trả lời, "Ừm, tới chơi."
Tùy tiện hàn huyên hai câu, Khương Dĩnh bỗng nhiên lại hỏi, "Còn cậu, hiện tại đang làm gì?"
Các cô trước kia đều biết điều kiện gia đình Tảo Tình khá tốt, tới tuổi này rồi, cứ coi như ăn no chờ chết cũng có thể khiến cô ấy không phải lo.

Cô cũng nhút nhát hơn trước kia rất nhiều..

Giọng điệu nói chuyện đều nhẹ nhàng, "Còn chưa tốt nghiệp" bốn chữ nói ra không hề tự tin.


Bởi vì thành tích cao trung cô quá kém, kém đến mức có thể vượt qua cái kỳ thi hay không đều rất viễn vong.

Khương Dĩnh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, "Thiệt hay giả? Tớ nhìn thấy trên vòng bạn bè có đăng qua, còn tưởng rằng cậu nói đùa? Năm đó thành tích của chúng ta chính là một người thứ năm một người thứ sáu."
Đều là đếm ngược.

Bị nhắc tới lịch sử đen tối, Tảo Tình chỉ có thể nhếch khóe miệng, cứng ngắc cười khan.

Giữa chừng chỉ có hai giây tạm dừng, Khương Dĩnh lại nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói theo lời vừa rồi, có nghi hoặc cùng suy đoán ở trong đó.

"Nói thật, không phải là Lý Bình Xuyên đã dạy bù cho cậu mới khiến cậu thi đậu sao?"
Cái tên này, đối với Tảo Tình mà nói tuy giống như là bài tập luôn in sâu vào trong tâm trí, nhưng nghe bạn học cũ trước kia nhắc lại, khó tránh khỏi có chút cảm giác xưa cũ.

Biểu cảm cô khẽ thay đổi, "Cậu...!nhắc anh ta làm gì?"
"Không phải anh ta sao?" Khương Dĩnh lại cảm thấy tự nhiên, "Sau khi cậu chuyển trường, tớ nghe nói nơi anh ta đi học chính là thành phố nơi cậu đến, học sinh giỏi, đi nơi đó, cũng quá ủy khuất rồi, không phải vì cậu sao?"
Hóa ra bọn họ cũng không biết chuyện cô và Lý Bình Xuyên chia tay.

Tảo Tình chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, "Chúng ta sớm đã tách ra, tớ căn bản không biết anh ta thi đại học ở đâu."
"Thiệt hay giả?!"
Che giấu không được sự kinh ngạc mà hét lên, xuyên qua lỗ tai Tảo Tình, "Thật sự, anh ta không đi học trường tốt, khả năng chính là thi đại học không tốt, cùng tớ không quan hệ."
"Thi đại học không tốt? Cậu cảm thấy ở trên người anh ta, có khả năng không?"
Không có khả năng.

Lý Bình Xuyên trước kỳ thi đại học, mỗi một lần thi thử điểm số đều khá tốt, có góp mặt trong danh sách cử đi học, nhưng sau đó lại bị người ta tố cáo yêu sớm, lại hủy bỏ hồ sơ, anh lại không có bởi vì vậy mà chia tay, mà là một sự tự phụ khi tự cho mình là giỏi, cho rằng tự bản thân cũng có thể thi đậu.

Sự thật chứng minh, anh thật là tự cho mình là giỏi.

Mặc dù vậy, anh mỗi khi kết thúc kỳ thi thử sẽ lôi kéo Tảo Tình, kiên nhẫn giảng giải cho cô về những vấn đề có thể gặp phải trong kỳ thi tuyển sinh đại học, hy vọng cô có thể thi tốt hơn một chút.

Nhưng cô một lần cũng chưa nghiêm túc nghe qua, còn không kiên nhẫn mà để mặc anh, đi theo người khác chơi.


Cũng từ lúc ấy.

Tảo Tình tin lời bọn họ nói, học sinh giỏi cùng học sinh hư không thể nào.

Coi như lúc trước anh có thể thích cô, hiện tại anh thành thục, gặp qua rất nhiều người rất nhiều chuyện, không thể vẫn bị cô hấp dẫn như vậy.

Này cũng có thể giải thích.

Tại sao anh có thể hôn cô, sẽ duỗi tay sờ cô, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, đã nghĩ đến phát sinh quan hệ.

Nhưng chính là không cho cô cởi cúc áo cho anh.

Có dục vọng nhưng không yêu, cho nên không thể làm ra được sự thân mật như những người có tình.

Cho nên anh nếu thật sự giống như lời Khương Dĩnh nói như vậy, từ bỏ tiền đồ, đến nơi đó học tập, là vì một người phụ nữ, vậy bốn năm đã qua này, anh hẳn là sắp tức chết rồi.

Vốn là hối hận, lại gặp được Tảo Tình, có thể không hận cô, cũng lạ thật.

Bởi vậy, Tảo Tình xem như suy nghĩ cẩn thận.

Một chuyến này các cô trở về sớm, Kỳ Hòa mua không ít đồ, còn ở phòng khách sạn kiểm kê, Tảo Tình cũng không tiện ngồi xuống, tính cách cô vốn dĩ không thể ẩn nhẫn, nghe nói này kia, tất nhiên là phải hướng về Lý Bình Xuyên hỏi cho rõ ràng.

Coi như là tự mình đa tình cũng chấp nhận.

Nếu không cô phải đem cái bí ẩn chưa được giải mã này vào quan tài mất.

Cẩn thận nghe động tĩnh cách vách, ngoại trừ ngoài hành lang có tiếng người ra vào, đến 8-9 giờ, Lý Bình Xuyên và Triệu Nguyên Trình cũng chưa trở về.

Tảo Tình chờ đến mệt rã rời, Kỳ Hòa đều đã đắp mặt nạ bò lên trên giường xem phim, cô lại vẫn không nhúc nhích, ngồi ở chỗ cũ, chết lặng mà vuốt vuốt điện thoại, giữa lúc Kỳ Hòa gọi cô hai tiếng, có lẽ bị cô che mất.

Cho đến khi cánh cửa cạnh bức tường bị thẻ phòng quẹt mở.

Cô chờ chính là thanh âm này.

Chờ được rồi, cảm quan đều theo đó mà sống lại.


Không chút suy nghĩ liền đứng lên, chạy ra bên ngoài, Kỳ Hòa gọi cô, "Đi đâu?"
Tảo Tình bước đi vội vàng, không chút suy nghĩ, ném xuống hai chữ, "Tính sổ."
Tính sổ ngày hôm qua bị hôn bị sờ, còn bị nhìn mông.

Cũng coi như tính sổ chuyện trước kia.

Đến khi chạy tới, Lý Bình Xuyên vừa vặn đang đóng cửa, dưới tình thế cấp bách, Tảo Tình như cơn gió tiến tới, hai tay giữ chặt cửa, để lại một khoảng trống.

Cửa bị lấp kín.

Lý Bình Xuyên không thể không mở cửa ra xem.

Trong khe cửa hẹp, anh nhìn thấy đôi mắt cô, ánh mắt háo hức muốn biết điều gì đó từ anh, đã lâu anh không thấy.

"Có chuyện gì?"
Mặc kệ cô thế nào.

Giọng anh vẫn lạnh băng.

"Tôi muốn vào."
Đứng ở chỗ này hỏi, không an toàn.

Lý Bình Xuyên quay đầu lại nhìn mắt cô, lại nhìn về phía cô, "Cô xác định?"
Anh chỉ nói ba chữ, lại làm Tảo Tình nhớ tới lần trước anh nói "Còn dám tùy tiện vào phòng người khác không", giống như lần này đi vào, ý nghĩa liền thật sự không giống nhau.

Nhưng cô chính là phải biết, nhất định phải biết, anh có phải giống như lời Khương Dĩnh nói như vậy hay không, bởi vì cô, đã làm ra quyết định sai lầm.

"Xác định." Tảo Tình nắm chặt tay áo, gật gật đầu, "Để tôi vào."
Lý Bình Xuyên rõ ràng lộ ra một chút biểu tình tiếc nuối, nghiêng người qua, để cô vào.

Lúc đi vào, cô tự thấy chính mình vẫn rất uy phong lẫm liệt.

Nhưng khi một chân bước vào rồi, lại hoàn toàn mất hết tự tin..