Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 31: Danh sách ước nguyện cuối cùng (12)




Cô dâu như hoa như ngọc, bà mai mối nhiệt tình như lửa, cha mẹ hiền từ phúc hậu, khách khứa đông vui chuyện trò uống rượu cùng nhau…

Mọi thứ đều biến mất trong nháy mắt.

Hà Tiểu Vĩ chuẩn bị “phu thê giao bái” thì lại bái lạy hư không.

Lúc này, hắn vốn dĩ nên cảm thấy may mắn, cảm giác vui sướng vì đã thoát nạn.

Nhưng cũng không biết vì sao, nhìn lễ đường trống không, hắn lại cảm thấy mất mát, giống như chính mình đã thật sự đánh mất cô dâu.

Hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại, Hà Tiểu Vĩ chạy đi cởi bỏ bộ lễ phục, sau đó chạy đến bên cạnh Chu Khiêm: “Khiêm à, chuyện này…”

Thấy Chu Khiêm nhìn về một hướng khác, có vẻ đang chờ đợi điều gì đó.

Một lát sau, một chú rồng con bay qua bức tường trắng, lạch bạch chạy vào lòng Chu Khiêm.

Chu Khiêm cũng không quay đầu lại mà đáp: “Tôi biết rồi, hẳn là anh đau lòng lắm, ngay cả quỷ cũng không bằng lòng gả cho anh.”

Hà Tiểu Vĩ lên án: “Con mẹ nó Chu Khiêm cậu độc miệng thế! Lúc cậu nhờ tôi làm vú em cũng không có như thế này!”

Bây giờ, trong lòng mọi người đều có một nghi vấn —— vậy là đã kết thúc rồi?

Một người chơi bị ép cưới một cô dâu ma, họ nghĩ phía sau còn ẩn giấu một nguy hiểm nào đó.

Nhưng nhóm quỷ hồn cứ thế biến mất giữa hư không. Người chơi cảnh giác một lúc lâu, nhất thời không biết nên thả lỏng hay tiếp tục cảnh giác để đối phó với nguy hiểm.

Phó bản này thật sự rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến thần kinh của họ luôn căng thẳng, không thể lơi lỏng bất kỳ giây phút nào.

Bỗng nhiên, hệ thống gửi đến một thông báo.

Trên bản đồ xuất hiện một dấu chấm than mới, yêu cầu người chơi phải đi đến địa điểm để kích hoạt cốt truyện tiếp theo.

Đó là nơi mà họ đều biết —— con phố mà họ đã đi qua hai lần khi vừa rời bến tàu để vào thành phố.

Nhìn thông báo của hệ thống, Hà Tiểu Vĩ chớp chớp hai mắt: “Sao nữa, chúng ta đi thôi?”

Chu Khiêm xoa đầu rồng con, nói: “Mọi người đi trước đi. Tôi theo sau ngay.”

Nghe vậy, Tư Đồ Tình hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Thấy Tư Đồ Tình lại thủ sẵn tư thế quen thuộc lúc trước, Hà Tiểu Vĩ sợ cô gây bất lợi với Chu Khiêm liền nói: “Tôi cũng theo cậu!”

Hai người đều muốn đi theo Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung hình như cũng chưa có ý định đi đến con phố kia.

Cô nói: “Tôi cũng đi. Tạm thời thì hệ thống cũng không có đặt ra thời hạn bắt chúng ta phải kích hoạt cốt truyện tiếp theo ngay. Khoảng thời gian này chúng ta có thể tự do thăm dò cốt truyện.”

Chu Khiêm không nhìn hai cô gái, chỉ gật đầu với Hà Tiểu Vĩ, sau đó rời khỏi lễ đường, đi thẳng đến sương phòng phía tây, lại đi ra đình viện phía sau, vào cửa sau của một ngôi nhà khác.

Đẩy cánh cửa kia ra, lại nhìn thấy một con hẻm nhỏ, đi hết con hẻm lại tiếp tục đi về phía trước, đến trước một khu rừng rộng lớn.

“Chúng ta tới đây làm gì?” Hà Tiểu Vĩ vừa hỏi vừa lấy đèn pin từ túi hành lý ra.

“Khi anh thay đồ, tôi có ra ngõ nhỏ xem thử, còn dặn rồng con tìm tôi một thứ.” Chu Khiêm mở lòng bàn tay ra: “Đây ——”

Hệ thống giới thiệu rồng con không có kỹ năng gì đặc biệt, lực tấn công và phòng ngự đều yếu, đương nhiên không thể hồi máu cho người chơi.

Nhưng nó có một điểm tốt, đó là nó có hơi thở sinh mệnh của con người, vô cùng nghe lời, cũng có thể giúp người chạy nhảy lung tung đi tìm đồ.

Vì vậy, Chu Khiêm đã dặn nó tìm một nơi ở gần đây có bãi cỏ, đất trống, hoặc là công viên gì đó, càng trống trải càng tốt. Nếu tìm thấy một nơi như vậy thì đào một cái hố.

Rồng con không chỉ tìm được một khu rừng giống như vậy mà còn đào hố tìm được đồ, nhanh chóng quay về bên cạnh Chu Khiêm, dẫn anh đến đây.

Bây giờ, đèn pin soi chiếu theo hướng chỉ tay của Chu Khiêm, mọi người đều thấy rõ, ánh đèn không ngừng lay động —— vì tay của Hà Tiểu Vĩ đang run lên.

Nhìn thấy rõ thứ trước mặt là gì, hắn sợ đến mức không thể bình tĩnh nổi.

Chu Khiêm tiến lên giữ lấy vai hắn, giúp hắn bình ổn lại, sau đó nâng tay của hắn lên cao.

Như vậy Hà Tiểu Vĩ trở thành người soi đèn giúp Chu Khiêm.

Chu Khiêm bước lên trước, nhìn về thứ được ánh đèn soi rọi —— nơi đó có một hố đất to, trong hố chôn vô số bộ xương khô.

Nơi đây là một hố chôn tập thể, nhiều thi thể bị ném xuống đây, vội vàng dùng đất cát vùi lấp, vì vậy rồng con mới dễ dàng đào lên được.

Sau đó, rồng con lại “a a” với Chu Khiêm hai tiếng, Chu Khiêm nhìn nó, gật gật đầu, rồng con lại nhảy ra khỏi lồ ng ngực anh, tìm kiếm gì đó trong hố đất.

Một lát sau, rồng con đã tìm thấy rất nhiều manh mối.

Khi mọi người tò mò vây lại xem, Chu Khiêm lại bỏ tất cả manh mối vào túi hành lý.

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt: “Khiêm, cậu có ý gì vậy?”

Chu Khiêm lại nhìn sang Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình: “Tôi và rồng con của mình tốn nhiều sức lực mới tìm được manh mối, mấy người muốn ngồi mát ăn bát vàng, làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Hai người nếu muốn xem manh mối thì có thể giao dịch với tôi. Tôi cho hai cô xem manh mối, hai cô phải hứa rằng trước khi phó bản này kết thúc sẽ không làm gì xấu hại tôi.”

Tư Đồ Tình nhíu mày: “Lỡ như cậu muốn giết tôi thì sao? Cậu giết tôi, tôi cũng không thể giết cậu để tự bảo vệ mình?”

“Xem ra cô vẫn có sát tâm với tôi. Bây giờ dù cô có thay đổi ý nghĩ thì tôi cũng không cho cô xem manh mối. Tiểu Vĩ, đi thôi, chúng ta ra góc riêng xem.”

Chu Khiêm không cần nhìn cũng có thể đoán được sắc mặt của Tư Đồ Tình khó coi đến cực điểm.

Tâm tình của Tư Đồ Tình tệ thì anh cảm thấy rất tốt.

Mỉm cười đầy vui sướng, Chu Khiêm dẫn Hà Tiểu Vĩ đi đến một góc khác.

Trước khi đi, anh nghe thấy Tư Đồ Tình nói với Vân Tưởng Dung một câu: “Sau khi phó bản kết thúc, mặc kệ cô muốn tìm ai báo thù, bây giờ cô không có sức lực đối phó với một ai. Tôi nghĩ ——”

“Không cần nghĩ. Tôi đã nói người tôi muốn trả thù là Chu Khiêm. Người như anh ta đến cùng vẫn còn chút nhân tính. Vì Cao Sơn, anh ta sẽ không đụng đến tôi. Nhưng đáng tiếc, nếu không phải vì anh ta, Cao Sơn cũng sẽ không chết. Tôi chắc chắn phải gi3t chết anh ta để báo thù.”

Vân Tưởng Dung lạnh lùng nói: “Tôi dám đánh cược hủy hết kỹ năng của mình lúc này, tất nhiên tôi không sợ gì nữa cả. Đương nhiên, chị cũng hãy chờ đi. Chờ đến khi giết Chu Khiêm xong, tôi vẫn chưa hả giận thì sẽ đến lượt chị.”

“Bây giờ cô không thể dùng kỹ năng. Chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể mượn sức của cô.” Tư Đồ Tình hỏi: “Cô thật sự không sợ bây giờ tôi sẽ giết cô?”

Vân Tưởng Dung nói: “Ít nhất tôi còn có đầu óc, còn là một người biết dùng đầu óc hơn chị.”

Tư Đồ Tình hơi khựng lại một chút, nhưng cũng không tức giận: “Bây giờ cô không còn kỹ năng, đáng lý cô nên mượn sức tôi chứ? Dựa vào biểu hiện của cô, cô đã hạ quyết tâm gi3t chết Chu Khiêm, đồng thời cũng biểu hiện —— cô không hề phòng bị mà đến trước mặt tôi, nhưng chỉ cần tôi không tin cô, tôi có thể gi3t chết cô bất cứ lúc nào. Cho nên, tôi hẳn là nên tin cô muốn hợp tác với mình. Dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ có thể hợp tác với tôi mà thôi.”

Vân Tưởng Dung nhàn nhạt nói: “Nhận ra được điểm này thì chứng tỏ chị cũng không ngu ngốc lắm.”

Tư Đồ Tình hỏi: “Thù hận như thế nào… mới khiến cô muốn gi3t chết Chu Khiêm, đến mức muốn hợp tác với kẻ thù của cậu ta?”

Vân Tưởng Dung nói: “Tình yêu chân thành duy nhất trong cuộc đời của tôi đã không còn. Từ nay về sau tôi chỉ sống để báo thù. Còn có lý do gì nữa?”

Tư Đồ Tình hỏi: “Sao tôi có thể chắc rằng… sau này cô sẽ không trả thù tôi?”

“Tôi đã nói rồi, đương nhiên tôi sẽ trả thù chị. Nhưng tôi ưu tiên giết Chu Khiêm trước. Chị có thể hợp tác với tôi, sau khi tôi giết anh ta, chị có thể đến để giải quyết tôi. Đương nhiên, nếu chị không tin tôi thì bây giờ chị có thể giết tôi. Cách nào cũng có lợi với chị, thật ra chị có thể suy nghĩ một chút. Tôi chỉ có một hứa hẹn duy nhất là ——”

Tiến lên trước một bước, Vân Tưởng Dung nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Tình mà nói: “Trong khi tôi và chị hợp tác với nhau, tôi chắc chắn sẽ không động thủ với chị. Trước khi báo thù thành công, tôi cần phải đi từng bước thật an toàn.”

Nói đến đây, Vân Tưởng Dung liền đi về phía hố chôn người: “Chúng ta tìm thứ gì để đào đi. Con rồng kia có thể để sót lại gì đó. Nói không chừng ở đây còn có manh mối khác.”



Ở bên kia, vừa Hà Tiểu Vĩ theo Chu Khiêm rời đi, vừa nghe cuộc đối thoại của hai cô gái không sót một chữ nào.

“Đm, quang minh chính đại nói thẳng âm mưu của mình, hai người đó muốn giết cậu kìa!”

Chu Khiêm không quan tâm: “Vậy anh muốn tiếp tục chung nhóm với tôi hay là theo hai cô ấy?”

Hà Tiểu Vĩ quyết đoán đáp: “Đương nhiên là với cậu. Phụ nữ hả… Tôi không nói nổi đâu. Lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường như mò kim đáy bể… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tâm tư của cậu Khiêm còn khó đoán hơn cả đàn bà, là mò kim dưới Thái Bình Dương…”

Cảm thấy có một ánh mắt đầy sát khí liếc qua, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng đổi đề tài: “Haiz, cô gái nhà họ Trương ơi, trái tim tôi đã trót trao cho cô gái nhà họ Trương…”

Chu Khiêm không quan tâ m đến lời nói xằng bậy của hắn, cảm thấy đã tách khỏi nhóm Tư Đồ Tình một quãng vừa đủ thì anh dừng chân, lấy manh mối mà rồng con tìm được ra. “Không chừng manh mối có liên quan đến câu chuyện của cô gái nhà họ Trương mà anh yêu đấy.”

Dựa vào đèn pin, hai người quan sát một tấm ảnh trắng đen.

Người trong tấm ảnh rất dễ nhận ra —— là Đông Thủy và cô gái nhà họ Trương.

Cả hai đều mặc quần áo học sinh, có lẽ được chụp khi còn đi học.

Đây là một cặp đôi thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp.

Chu Khiêm nhanh chóng quan sát tấm ảnh xong, Hà Tiểu Vĩ nhận lấy tấm ảnh, hai tay nâng niu như bảo vật, giống như mình là Đông Thủy thật sự.

Chu Khiêm lại nhìn một tấm ảnh khác.

Đó là một tấm ảnh chụp sáu người, bên trên có viết “Ảnh chụp kỷ niệm tiểu đội Liệp Ưng, tháng 12 năm XX36”.

Hà Tiểu Vĩ nhìn qua, “chậc” một tiếng: “Sao chỉ có sáu người? A? Không có Khương Dư Thanh!”

Chu Khiêm cầm tấm ảnh, suy nghĩ rồi nói: “Khương Dư Thanh hình như không đánh giặc. Ông ấy là nhà vật lý học.”

Hà Tiểu Vĩ tưởng tượng một lát, nói: “Khương Dư Thanh và chúng ta đều thuộc đội 7, chúng ta là bảy chiến hữu. Nhưng Khương Dư Thanh không phải là lính tiền tuyến, mà là nhà khoa học, cũng không thuộc tiểu đội Liệp Ưng. Chỉ có sáu người chúng ta là thành viên của tiểu đội này.”

“Ừm. Hẳn là như vậy.” Chu Khiêm lật ngược tấm ảnh, nhìn thấy một bức thư.

Người gửi ký tên “Đông Thủy”, hẳn là lá thư y gửi cho cô gái nhà họ Trương.

“A Hoa, tiểu đội Liệp Ưng nhận được một nhiệm vụ rất quan trọng, tạm thời anh phải rời khỏi Bách Thành. Một vị tiến sĩ họ Khương vừa du học nước ngoài về, anh ấy nắm giữ một tri thức rất quan trọng, có lẽ có thể thay đổi hoàn toàn thế bị động của nước ta hiện tại. Nhưng cũng vì vậy nên anh ấy bị quân S theo dõi. Anh nghe nói rằng người của quân S muốn bắt sống anh ấy, khiến anh ấy đầu quân cho nước S, hoặc là muốn giết anh ấy.”

“Tiểu đội Liệp Ưng cần hộ tống anh ấy trốn về Nam Thành. Nhiệm vụ này khá nguy hiểm, anh khó lòng bảo đảm mình có thể an toàn quay về. Hôn ước giữa hai ta vốn chỉ là lời nói đùa giữa bậc cha mẹ, có lẽ không thể thành sự thật. Anh sẽ đi bắc, hội hợp cùng các thành viên của tiểu đội. Nếu một năm sau không thấy anh quay về, em hãy thành thân với người khác, chớ vì anh mà chậm trễ hạnh phúc của đời mình.”

Đọc xong lá thư, chân tướng lịch sử bị vùi lấp được hé mở một phần cuối cùng đã bại lộ hoàn toàn.

Tiến sĩ Khương chắc chắn là Khương Dư Thanh.

Đúng là ông ấy không phải người của tiểu đội Liệp Ưng. Ông ấy và tiểu đội Liệp Ưng thuộc binh đoàn 7, ông là một nhà khoa học đặc biệt quan trọng. Để bảo vệ ông ấy không bị quân địch bắt giữ, nhiệm vụ của tiểu đội Liệp Ưng là hộ tống ông ấy đi Nam Thành.

Chu Khiêm không khỏi nghĩ đến một điều —— Vân Tưởng Dung nói Khương Dư Thanh thích Bắc Hà.

Chẳng lẽ trong quá trình tiểu đội Liệp Ưng bảo vệ ông ấy đi đến Nam Thành, ông ấy đã nảy sinh tình cảm với Bắc Hà? Vậy Bắc Hà có thích ông ấy không?

Ở bên cạnh, nhận lấy lá thư, Hà Tiểu Vĩ đọc kỹ ba lần, hỏi Chu Khiêm: “Tôi không nói sai, cái này… này…”

Chu Khiêm nói: “Anh không nói sai. Đông Thủy hoàn toàn không cưới cô gái nhà họ Trương, tiểu đội Liệp Ưng, thậm chí là cả Khương Dư Thanh, cũng không hề tới Bách Thành tham dự tiệc cưới. Dựa vào thông tin thì sau khi Đông Thủy rời khỏi Bách Thành mới viết lá thư này. Khi ông ấy viết thư, Khương Dư Thanh có lẽ ở bên cạnh. Cho nên trong tiềm thức của ông ấy mới xuất hiện lá thư.”

Hà Tiểu Vĩ nói: “Ý cậu là… Những điều này đều là nguyện vọng của Khương Dư Thanh?”

“Khi còn trẻ hẳn là ông ấy đã tới Bách Thành. Nếu không thì trong tiềm thức sẽ không có hoàn cảnh thành thị chân thật như thế. Như vậy thì bây giờ những gì chúng ta nhìn thấy… Xem như là một nửa là thật, một nửa là giả. Còn rốt cuộc vì sao lại như vậy thì cần phải kiểm tra thêm.”

Chu Khiêm nói xong, nhìn hai manh mối cuối cùng mà rồng con tìm được.

Thứ nhất là một mảnh vải màu đỏ, giống như được xé ra từ áo cưới.

Bên cạnh đó còn có một chiếc giày thêu màu đỏ, dáng vẻ cũng là từ trang phục cưới.

Khi nhìn thấy hai thứ này, hai tay Hà Tiểu Vĩ run lên: “Đây, đây chẳng phải là…”

Chu Khiêm không nói thêm gì, chỉ đưa hai vật đó cho hắn, sau đó đi về hướng con phố: “Tiếp theo chúng ta đến vị trí dấu chấm than thôi. Đúng rồi, bộ quân phục lúc trước anh cởi ra đâu? Ở trong nhà người dân à?”

“Không có! Tôi bỏ vào túi rồi.” Hà Tiểu Vĩ đáp.

“Vậy thì tốt.”

“Bộ đồ đó… có tác dụng?”

“Có tác dụng. Chờ một chút. Trải thảm lâu như vậy… kịch cũng sắp vén màn rồi.”



Một lát sau, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ đến vị trí dấu chấm than trước, sau đó Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung chậm rãi đến sau.

Lần đầu bọn họ đến con phố này cũng đã xế chiều.

Bây giờ, toàn bộ thành phố lại chìm trong đêm đen.

Mặt trăng tròn vành vạnh, soi rọi con đường một màu trắng. Đèn hai bên đường lẳng lặng đứng yên, nhìn từ xa như những ngôi sao lập lòe.

Dựa vào ánh trăng, Chu Khiêm lại nhìn thấy cô bé ăn xin thông qua đôi mắt của rồng con.

Cô bé vẫn ôm một cái chén vỡ ngồi xổm bên góc đường.

Nhưng khác với trước, hiện tại cô bé lại ngồi chung với nhiều đứa trẻ khác. Trong đó có nam có nữ, cao thấp mập ốm nhưng không một ai giống nhau, tuổi tác của bất đồng, có 16, 17 tuổi, cũng có đứa chỉ mới 6, 7 tuổi.

Những đứa trẻ vẫn có điểm giống nhau, đó là những gương mặt bẩn thỉu, quần áo rách nát.

Hiển nhiên, không một đứa trẻ nào có chân.

Nhóm trẻ em vốn đang ngồi chờ như thường lệ.

Nhưng khi Chu Khiêm đến, ánh mắt của chúng đồng loạt nhìn sang đây.

Dưới bóng trăng, những ánh mắt non nớt kia sáng lấp lánh, chẳng khác gì như sói đói nhìn thấy đồ ăn thơm ngon.

Người đầu tiên lùi về sau là Hà Tiểu Vĩ.

Đối với hắn, những thứ như quỷ ma là những thứ đáng sợ nhất. Ma cô dâu, ma trẻ con, là những con ma đáng sợ nhất, dù sao hai thứ này thường gắn liền với những câu chuyện kinh dị nhất.

Hà Tiểu Vĩ thật sự không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn mà hắn lại gặp được cả hai loại ma này.

Hà Tiểu Vĩ lùi bước về sau, nhưng cũng đã bị nhóm quỷ nhỏ kia chú ý đến.

Một đứa trẻ khoảng 8 tuổi nhảy bổ về phía hắn.

Hà Tiểu Vĩ liền hét lên một tiếng chói tai, trong chốc lát đã bị bảy, tám con ma vây xung quanh.

Nhất thời, không chỉ riêng hắn mà ai cũng bị những con quỷ nhỏ bám lên người.

Hà Tiểu Vĩ chưa kịp hét tiếp thì bị một con quỷ bịt miệng lại, hắn cảm thấy mình không thể thở được nữa.

Lúc này, Tư Đồ Tình giơ lục lạc lên, triệu hồi gió tuyết, muốn đối phó với quỷ nhỏ.

Nhưng lại không có tác dụng gì. Những con quỷ này không sợ đao thương, cũng không sợ giá rét.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn tình huống của ba người chơi còn lại, lại nhìn những đứa trẻ đang vây quanh mình.

Một đứa trẻ cực kỳ nhỏ nhảy lên vai anh, sờ tới sờ lui lên cổ anh, hơi thở lạnh lẽo phả lên lỗ tai, Chu Khiêm cảm thấy hơi lạnh này còn lạnh hơn cả băng tuyết của Tư Đồ Tình.

Một đứa trẻ khác dùng hai chân móc qua cổ anh, hai tay rũ xuống, vỗ vỗ đánh đánh lên quần áo anh.

Quần áo trên eo và trên đùi của Chu Khiêm cũng bị vô số bàn tay mò mẫm.

Nhưng sau đó Chu Khiêm nhận ra —— chúng chỉ lần mò quần áo anh, xem thử trong quần có túi hay không.

Mục đích của chúng có vẻ là tiền, chứ không đả thương đến người.

Vì vậy, Chu Khiêm bình thản mà đứng đó, còn đi trên phố mà quan sát.

Sau đó anh nhìn thấy thứ mình cần —— Tiểu Bàn và Đại Sấu đã xuất hiện. Trong tay hai đứa trẻ có rất nhiều thứ, có lẽ là máu chó và bùa chú.

Chúng muốn đuổi quỷ.

Trốn sau cột đèn đường, chúng tò mò nhìn về phía nhóm Chu Khiêm, có lẽ đang suy nghĩ không biết nên hành động như thế nào là tốt nhất.

Làm bộ như chưa nhìn thấy gì, Chu Khiêm dời mắt, lại nhìn ba người chơi còn lại.

Tất cả bọn họ đều bị quỷ quấn lấy, ai cũng muốn đánh rớt bọn chúng xuống đất nhưng càng phản kháng thì càng bị quấn chặt hơn.

Trong đó, Vân Tưởng Dung là người bình tĩnh nhất. Có lẽ sau cái chết của Cao Sơn, tâm cô đã nguội lạnh, chẳng còn màng đến điều gì nữa. Nhưng dù vậy, khi đối mặt với tình huống này, gương mặt cô vẫn hơi tái đi.

Dù sao bây giờ cũng trái ngược hoàn toàn với tình trạng ở lễ cưới, tuy ở đó có nhiều quỷ nhưng không một ai động chạm đến cô. Bây giờ từng con lại từng con bám lên người cô, từng ngón tay, từng hơi thở tràn ngập giá lạnh.

Ở bên cạnh, băng sơn mỹ nhân như Tư Đồ Tình cũng không thể thoát khỏi vòng vây.

Dường như âm tào địa phủ đã mở cổng, mỗi con quỷ chạm vào người cô đều khiến cô sởn tóc gáy, cô đang từng bước bị kéo xuống địa ngục…

Chu Khiêm ngưng thần một giây, suy nghĩ rằng trong tình huống bình thường thì anh có cảm thấy sợ hãi hay không.

Anh nghĩ mình hẳn là sợ. Nhưng đáng tiếc bây giờ anh gặp trở ngại về mặt cảm xúc nên không biết sợ là gì.

Tạm dừng suy nghĩ, anh nhìn ba người chơi bị quỷ bám bên kia, chợt cảm thấy yên tâm, dù bị quỷ đu bám trên người cũng không quan tâm mà lùi về sau.

Sau khi đã tách ra khỏi ba người còn lại, anh hỏi con quỷ đu trên cổ mình: “Muốn trộm đồ à?”

Một con quỷ đáp: “Muốn rời khỏi bến tàu phía Tây thì phải bỏ lại phí qua đường!”

“Ôi chao, nhóc còn nhỏ thế mà làm chuyện xấu thuần thục quá nhỉ?”

Chu Khiêm nói xong cũng đã hiểu được đại khái tình cảnh của những đứa trẻ này.

Đây là thời kỳ chiến loạn, ai cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Thành phố ở gần biển như thế này cũng xem như là một nơi khá phát triển.

Những nơi như ở bến tàu thường sẽ xuất hiện người giàu có. Vì vậy, những đứa trẻ vô gia cư thường tụ hợp thành một nhóm nhỏ, thường xuyên kéo bè đến đây để ăn trộm hoặc ăn cướp.

Khi trời sáng, có lẽ sợ người đi tuần nên những đứa trẻ này sẽ hành động trong âm thầm, chỉ ngoan ngoãn đi xin ăn hoặc tìm cơ hội trộm đồ.

Nhưng khi trời tối, dân cư thưa thớt dần, chúng sẽ cướp bóc.

Chu Khiêm không khỏi suy nghĩ, đây là không gian ý thức của Khương Dư Thanh, mọi thứ đều không phải hình ảnh giả tạo bịa đặt.

Lễ cưới của Đông Thủy và cô gái nhà họ Trương có lẽ không xảy ra trong thực tế nhưng có thể là tâm nguyện hoặc xuất phát từ trí tưởng tượng của ông. Ông hy vọng rằng chiến hữu Đông Thủy của mình hoàn thành được ước nguyện, hạnh phúc một đời, cho nên lễ cưới của Đông Thủy đã xuất hiện trong không gian ý thức của ông.

Còn chuyện những đứa trẻ vô gia cư cướp bóc…

Ông ấy không thể tưởng tượng ra cảnh mình bị cướp, như vậy thì nhà khoa học Khương Dư Thành đã thật sự trải qua tình cảnh này trong quá khứ.

Người như ông khi bị một đám trẻ con vây lấy hẳn là không biết nên làm sao.

Ông cần phải hoàn thành công việc của mình, nhưng lại bị những đứa trẻ vây quanh, đây lại là những đứa trẻ thiếu ăn thiếu mặc, ông không đành lòng trách móc nặng nề mà bày tỏ sự đồng cảm, nghĩ ra cảnh đấy, Chu Khiêm cảm thấy khá thú vị.

Đương nhiên Chu Khiêm phân tích cảnh tượng đó không phải để giễu cợt Khương Dư Thanh.

Anh đã nắm bắt được mấu chốt —— những đứa trẻ này tồn tại trong không gian ý thức này là vì chúng đã tác động sâu sắc đến Khương Dư Thanh.

Chu Khiêm nghĩ thầm, như vậy chuyện tiếp theo anh phải làm cần phải tự mình trải qua để đưa ra phán đoán.

Một lát sau, đưa lưng về phía ba đồng đội ở trên phố, Chu Khiêm lấy bộ quân phục ở trong túi hành lý ra.

Anh cố ý hướng ký hiệu số “7” ra ngoài, giơ ngón tay lên “suỵt” với nhóm trẻ con.

Đôi mắt của chúng chợt sáng lên, sau đó còn cười.

Chúng tỏ vẻ rất vui, trong đó còn có người vỗ tay, thậm chí muốn hô to lên nhưng vì sợ hãi điều gì đó nên nhắc nhở lẫn nhau, lúc này tất cả đều hạ thấp giọng xuống để nói chuyện.

“Là quân đội số 7!”

“Mấy anh đến đánh quân S đúng không! Em biết các anh sẽ đến mà! Mau đánh cho bọn chúng chạy đi!”

“Tốt quá đi, em muốn nói cho những người khác! Em muốn nói cho mọi người biết!”

“Em muốn nói cho mọi người trong thành phố!”

Trong giây lát, bảy, tám đứa trẻ vây quanh Chu Khiêm liền biến mất.

Hà Tiểu Vĩ không chịu nổi nữa, đẩy đám quỷ ra, lại bị chúng quấn lấy, chỉ có thể tuyệt vọng gào to: “Anh Khiêm! Anh Khiêm ơi cứu em! Anh Khiêm ơi! Anh đâu rồi ——”

Vừa quay đầu, Hà Tiểu Vĩ lại thấy Chu Khiêm lẻ loi một mình đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, không hề bị một con quỷ nào bám lấy.

Hắn liền trợn mắt, gọi to: “Anh Khiêm! Sao anh làm được?! Sao khiến cho chúng rời đi được?! Chỉ em với! Cứu em! Em sắp bị ăn thịt rồi! A a a, mày sờ chỗ nào đó thằng nhóc chết tiệt kia! Hu hu hu hu anh Khiêm ơi ——!”

Hà Tiểu Vĩ kêu ré lên, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung cũng nhìn qua chỗ Chu Khiêm —— Tên này, sao có thể luôn tìm ra giải pháp trong thời gian ngắn như vậy?

Nhưng ba người còn chưa kịp thở một hơi tiếp theo đã thấy một cảnh tượng còn đáng sợ hơn.

—— Bảy, tám đứa trẻ kia đúng là đã rời đi, nhưng sau đó, chúng lại chạy ra từ hai đầu đường. Lần này, không chỉ có chúng quay lại mà còn có thêm một bầy quỷ khác.

Nam nữ, già trẻ, lớn bé, thậm chí còn có trẻ sơ sinh bò trên mặt đất… Một binh đoàn quỷ hùng hổ chạy về phía nhóm người chơi.

Gương mặt của chúng trắng bệch, dưới ánh trăng sáng còn chói mắt hơn.

Không một ai có chân, chúng ồ ạt bay về phía người chơi.

Hà Tiểu Vĩ mềm nhũn cả hai chân, muốn quỳ xuống tại chỗ: “Tôi con mẹ nó đang nhìn thấy cái gì vậy… Cái gì mà quỷ núi quỷ biển…”

Ngay lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng nói của một đứa trẻ ở phía sau.

“Anh ơi, chị ơi, theo chúng em đi. Chúng em có thể đối phó với những con quỷ này.”

Quay đầu lại nhìn, một đứa trẻ béo tròn cầm một cái chai vẩy nước xung quanh người chơi, đó là máu đen, bên cạnh còn có một đứa trẻ gầy gò tiến lên, trong tay cầm một đống bùa.

Lần này, những đứa trẻ bao vây ba người chơi đã biến mất.

Thấy hai đứa trẻ thật lợi hại, Hà Tiểu Vĩ thở phào mà cười: “Đm, quá ngầu! Ơ khoan đã, lúc trước Khiêm nói bên ngoài lễ đường có người đuổi quỷ, chẳng lẽ là hai đứa?”

Hai đứa trẻ gật gật đầu, sau đó giục họ rời đi.

Tiểu Bàn nói: “Ở đây có quá nhiều quỷ. Chúng em cũng không chắc có thể đối phó hết không. Tóm lại anh chị cứ chạy theo anh em đi. Em sẽ ở lại cố gắng phong ấn giữ chân bọn họ, tránh để bọn họ đuổi theo!”

Đại Sấu nắm lấy tay của Tư Đồ Tình đứng gần mình nhất: “Đúng rồi ạ. Chị ơi, chúng ta đi thôi.”

Hai tiếng “chị ơi” khiến Tư Đồ Tình ngây ngời trong phút chốc.

Sau đó cô gật gật đầu, nâng chân, muốn bỏ trốn cùng hai đứa trẻ.

Cách đó không xa, một đội quân quỷ tiếp tục chen chúc nhau ùa ra khỏi con hẻm, chạy về phía này.

Nếu bọn họ muốn hại người thì Chu Khiêm chính là người đứng chịu mũi sào.

Nhưng, trăng tỏ ngời, đèn đường sáng chói, quỷ ma lao về phía mình… Chu Khiêm vẫn đứng yên như cũ, gương mặt vô cảm, giống như một người xem đứng ở bên ngoài quan sát mọi thứ không liên quan đến mình.

Anh đưa lưng về phía những con quỷ, nhìn hai đứa trẻ còn sống ở phía xa.

Đại Sấu nắm tay Tư Đồ Tình chạy đi, Tiểu Bàn ở bên đường tạt máu chó, phóng bùa, gương mặt tràn ngập lo lắng.

Hơi híp mắt lại, Chu Khiêm giơ tay trái lên, mở giao diện hệ thống, gửi đi hai tin nhắn.

Sao đó anh nhếch miệng cười.

—— Ở nhiệm vụ phụ trước, cảm thấy tự tay mình đâm Tư Đồ Tình khá thoải mái. Vân Tưởng Dung lại ra tay cứu mạng cô ta. Nhưng đúng thật, giết một con cờ thì có ích lợi gì?

Nếu phá hủy toàn bộ tín ngưỡng của con cờ này, khiến nó cam tâm tình nguyện bị mình khống chế…

Cứ như vậy, chủ nhân sau lưng cô ta mới có thể thật sự… tức điên lên.

Bây giờ, ở bên ngoài phó bản, đại sảnh trò chơi – phòng A711.

Trên ghế lô.

Trên xe lăn, thiếu niên gương mặt tái nhợt khoanh tay quan sát hết thảy nhưng một lúc lâu vẫn không gửi một lời nhắc nhở nào.

Bên cạnh thiếu niên là một người vững chãi, khiến người khác khó lòng nhìn thấu, chính là Mục Sư.

Mục Sư hỏi: “Mục Sinh, cậu không gửi tin, thật sự muốn bỏ mặc cô ấy?”

Mục Sinh mím môi, không trả lời.

Mục Sư lại nói: “Chà, tôi biết rồi, cậu muốn đẩy cô ấy vào nguy hiểm? Chờ đến lúc đó, cậu lại gửi chỉ thị, cứu cô ấy trong thời khắc mấu chốt… Như vậy thì cô ấy sẽ cảm kích cậu, không muốn rời khỏi cậu?”

Mục Sinh không nói gì, chỉ giơ ly nước lên uống một ngụm: “Chị ấy không có tiến bộ gì cả. Cái bẫy rõ ràng như thế mà không nhìn ra.”

Mục Sư cười nói: “Theo tôi thấy thì không phải cô ấy không tiến bộ. Có lẽ đứa trẻ kia gọi cô ấy là “chị” nên cô ấy đã mềm lòng.”

Nói xong, nhìn thấy trong mắt Mục Sinh đúng là có ý cười, Mục Sư nói tiếp: “Cho nên, cô ấy vẫn quan tâ m đến cậu. Mà cậu vẫn quan tâ m đến cô ấy. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng cảnh báo cho cô ấy. Nếu không… Tôi e rằng cậu sẽ bị Chu Khiêm vượt mặt, nhanh chân đến trước.”

“Chu Khiêm…” Ánh mắt của Mục Sinh chợt trở nên rét căm căm: “Dù phải dùng đến thứ đó, tôi chắc chắn… chắc chắn phải gi3t chết anh ta trong phó bản này!”