Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 48: Những bông hoa ác (5)




Mười phút nữa trôi qua.

Toàn bộ thư phòng đã bị lục tung.

Từng quyển sách trên giá sách bị lôi xuống, không một ai đọc hiểu nội dung bên trong sách. Bên trên có đủ loại ký hiệu, văn tự không phải là chữ cái học quen thuộc, giống như thiên thư, cũng có cảm giác như bùa chú, dùng để diệt trừ tà ma.

Cuối cùng người chơi lựa chọn đẩy giá sách ra, bọn họ gỡ tấm ván gỗ đính trên bức tường phía sau giá sách, tìm thấy một bức tường kép, bên trong có giấu một bàn chân.

Bàn chân cũng quỷ dị lạ thường, làn da xanh tím, bề mặt có thứ gì đó đan xen như mạng nhện, lỗ chân lông nở to.

Bên cạnh đó, họ cũng tìm thấy một bàn tay khác, làn da dính lại đầy nếp uốn, bên trên lại có một loại mủ sưng to, kỳ dị ghê tởm..

Chân sau giá sách, tay trong cửa sổ, đầu trong lò sưởi, những thứ này được đặt ở bên cạnh chiếc hộp đen chính giữa căn phòng.

Đặt tất cả những thứ này chung với một nhúm tóc và một ngón tay họ tìm thấy ban đầu.

Trong đó, ngón tay riêng lẻ ban đầu đã tạo thành một tổ hợp hoàn chỉnh với bàn tay chỉ có bốn ngón.

Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kỳ dị là cả bàn tay chỉ có một ngón tay bình thường, làn da cũng chưa có thay đổi, trên móng còn sơn một lớp sơn đỏ.

Lục soát cả thư phòng cũng chỉ tìm được những thứ này.

Điều này trùng khớp với suy đoán của Chu Khiêm —— thi thể của cô bé bị chặt thành mảnh nhỏ, đặt ở những vị trí khác nhau, không chỉ có trong thư phòng.

Thư phòng chỉ có một bàn tay và một bàn chân.

Cùng với cửa ra vào và cửa sổ, hơn phân nửa thi thể đã bị người mẹ phù thủy phong kín. Nhưng bên trong cửa của các phòng lại không bị phong kín. Người chơi không thể rời khỏi thư phòng là vì cô bé đã chặn cửa thư phòng lại.

Sau đó Chu Khiêm ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu xem album ảnh.

Trên trang bìa lót có ghi tên của cô bé. Cô bé tên là “Lily”.

Lật xem từng trang, có ảnh cô bé vừa mới sinh, khi còn nhỏ bi bô tập nói, buộc hai bím tóc đi học, lớn hơn một chút thì học đàn piano… Bộ dạng của Lily không khác gì người bình thường.

Khoảng 8, 9 tuổi, cô bé mới bắt đầu thay đổi.

Khi đó, cô bé chỉ chụp một tấm ảnh, mặc quần áo màu đen, phần sau của quyển album hoàn toàn trống rỗng.

Trong tấm ảnh, gương mặt của cô bé bị tô đen, thật sự không thể thấy rõ.

Nhưng mái tóc nâu lượn sóng cùng cách trang trí trên sàn nhà rất giống căn phòng này, có thể thấy được tay chân của cô bé.

Ngoài ra, trên cổ của cô bé có một chút màu xanh, nhưng hai cánh tay lộ ra dưới tay áo ngắn vẫn bình thường, chưa biến hóa thành bộ dáng như quái vật.

Vì vậy có thể phỏng đoán rằng khi đó cô bé vẫn chưa hoàn toàn biến thành quái vật, nhưng gương mặt hẳn đã thay đổi, cho nên mới tô đen gương mặt mình.

Xem xong album ảnh, Chu Khiêm lại nhìn quyển nhật ký mở ra đặt trên bàn.

Có một tờ giấy viết về “Những bông hoa ác” và một đoạn về “màn pháo hoa tráng lệ”.

Nhưng hai đoạn văn này rất mơ hồ, tạm thời không thể liên tưởng thêm được gì.

Ngoài ra, trong nhật ký cũng không có ghi chép thêm thứ gì hữu dụng.

Nội dung trong nhật ký được ghi chép tỉ mỉ kỹ càng, nhưng tất cả đều là ghi chép về ngày tháng và các công việc thường ngày.

Đọc quyển nhật ký từ trước ra sau, có thể thấy chữ viết của cô bé ngày một tốt hơn.

Thật ra tên của nhân vật, bối cảnh trong phòng đều thuộc về phương Tây. Nhưng phó bản tự động điều chỉnh theo quốc tịch của người chơi, cho nên những manh mối hiện tại họ có được đều có văn tự bằng tiếng Trung.

Tư Đồ Tình chưa lên tiếng chợt đi đến chỗ Chu Khiêm.

Cô hỏi Chu Khiêm: “Tôi đã đọc quyển nhật ký này rồi, nhưng có một chi tiết tôi không nhớ rõ, cho nên muốn xác nhận lại. Tôi nhớ đoạn viết về “pháo hoa” có nói là ngày tháng nào đó, đúng không?”

Chu Khiêm đáp: “Ngày 13, tháng 3, năm XX92.”

“Cậu xem thứ này ——” Tư Đồ Tình đưa qua một 【 tấm vé vào cửa 】: “Tôi vừa tìm thấy ở trong một quyển sách.”

Chu Khiêm nhận lấy, đó là một tấm vé rất cũ, nhưng nội dung tuyên truyền bên trên khá đẹp, đó là một mảnh đất trống trải có núi đồi, có lẽ là một khu vực như công viên, cảnh sắc tươi đẹp, ánh trăng vằng vặc.

Có một thứ còn chói ngời hơn cả ánh trăng sáng, đó là pháo hoa giữa trời đêm.

Khung cảnh này khá trùng khớp với đoạn văn “pháo hoa” trong nhật ký.

Vé vào cửa đã bị xé xuống, chứng tỏ đã được sử dụng.

Nhưng chủ nhân của nó vẫn còn giữ lại, kẹp trong sách, hẳn là dùng để làm kỷ niệm.

Có vẽ vé vào cửa này là của một đêm hội, kỷ niệm đêm ấy đã khắc sâu vào ký ức của ai đó, vì vậy mới được trân quý như thế này.

Trên tấm vé có một dòng chữ: “Ngày 13 tháng 3 năm XX92, vé vào cửa hội nhạc Strawberry, lễ hội âm nhạc dành riêng cho thanh thiếu niên, chào mừng các bạn trẻ trong thị trấn đến tham gia!”

Ngày 13 tháng 3, thanh thiếu niên, lễ hội, pháo hoa…

Vé vào cửa hoàn toàn trùng khớp với nhật ký của cô bé Lily.

Như vậy đoạn văn mà Lily viết —— “Chúng ta bị sao băng truy đuổi, đùa thôi… Cũng vào đêm hôm ấy, mình đã chấp nhận nguyện vọng bí ẩn nhất —— có lẽ đã miêu tả lại những gì cô bé trải qua ở “Lễ hội âm nhạc Strawberry”.



Nhật ký, vé vào cửa, tay chân quái vật đứt gãy, những tấm gương bị đập nát hoặc tô đen và gương mặt bị tô đen trong tấm ảnh.

Đây là những manh mối mà người chơi có thể tìm được.

Thời gian chầm chậm trôi, người chơi đã ở đây khoảng 1 tiếng đồng hồ.

Chu Khiêm vô cảm ngồi trên ghế sô pha.

Anh nhìn thoáng qua Ngô Nhân có điểm sinh tồn xếp hạng cuối cùng, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Chẳng lẽ điểm sinh tồn của anh ta rất thấp? Chỉ còn một tiếng nữa?

Dù thế nào đi chăng nữa, dẫu Chu Khiêm đã cho hắn thêm một giờ nữa, hắn vẫn bồn chồn như vậy. Chứng tỏ số điểm của hắn không cao.

Dời mắt, Chu Khiêm tạm thời làm bộ như không nhìn thấy gì.

Lúc này anh lại thấy Lý Bất Hối trông vô cùng sốt ruột.

Y nhìn về phía những người còn lại, nói: “Tôi nói này, bây giờ chúng ta không thể đoán ra thêm được gì nữa! Tôi thấy mấy người buồn lo vô cớ quá rồi đó! Là như thế này, chúng ta chỉ cần ra khỏi căn phòng này thôi, không cần bận tâ m đến vấn đề có giúp ác ma hay phóng thích nó đâu.”

“Sau đó, chúng ta bắt buộc phải phóng thích cô bé ra. Mấy người tự xưng là thông mình còn chẳng nghĩ thoáng bằng tôi. Để tôi nói cho mấy người nghe nên chơi như thế nào ——”

Y nói: “Chúng ta không thể ở trong căn phòng này mãi, hoặc là trong căn nhà này cũng vậy, chúng ta cần phải ra ngoài để kích hoạt thêm cốt truyện. Nếu không, chúng ta đang lãng phí thời gian, nhìn điểm sinh tồn của mình giảm bớt.”

“Điểm sinh tồn không ngừng giảm đi thì càng thúc đẩy chúng ta cần phải “đi ra ngoài”. Nếu “đi ra ngoài: đồng nghĩa với việc giải phóng ác ma thì cứ để nó xảy ra! Như vậy thì nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta quá dễ đoán, chính là tiêu diệt ác ma!”

“Nói cách khác, dù xét về mặt logic hay mặt đạo đức, chúng ta không được giúp ác ma. Nhưng xét từ góc độ trò chơi, chúng ta cần phải thăm dò cốt truyện, thế thì mới có diễn biến tiếp theo! Chính là như vậy ——”

Lý Bất Hối càng thêm đắc ý mà tổng kết: “Mấy người chưa từng đọc truyện kiếm hiệp hả? Có nhiều cốt truyện đều như thế này, nam chính xuyên đến một nơi nào đó, hoặc là rơi xuống vách núi này kia, được một người cứu, nam chính bái người đó làm thầy, học được phép thuật cao thâm. Sư phụ của nam chính sau này lại trở thành giáo chủ ma giáo muốn hủy diệt thế giới. Như vậy thì nam chính cứu sư phụ mình tương đương với việc cứu một ma đầu muốn hủy diệt thế giới. Cuối cùng để cứu vớt thế giới, nam chính buộc phải gi3t chết sư phụ mình…”

“Cho nên bây giờ chúng ta cứ cho rằng cô bé kia là “ác ma” muốn hủy diệt thế giới đi, chúng ta không thể không tiếp tục phát triển cốt truyện, cho nên buộc phải giúp cô bé. Còn sau khi giúp cô bé mà thế giới có mệnh hệ gì thì đó là chuyện sau này!”

Nói một hồi, Lý Bất Hối trực tiếp đi về phía cửa phòng.

Mạnh mẽ nắm lấy tay nắm cửa, y không vặn tay nắm cửa mà chỉ ngẩng đầu la to: “Tôi biết rồi, người gi3t chết em là mẹ của em. Bà ta là phù thủy!”

Tình huống tương tự lại xảy ra.

Cô bé nửa trong suốt treo ngược người, sau đó vòng tay ôm lấy cổ Lý Bất Hối, nhẹ giọng nói: “Sai rồi. Hình như mẹ không giết tôi… Không đúng, đêm đó mẹ không có ở đó!”

【 Người chơi Lý Bất Hối bị “?” ôm, trừ 2 điểm sinh tồn 】

“Đm…” Lý Bất Hối tái mét mặt, chạy qua hỏi người chơi khác: “Mấy người, mấy người có biết tên mẹ cô bé không? Có lẽ… tôi cần phải nói tên của bà ta!”

Ân Tửu Tửu nói: “Tôi có thấy một chữ ký trong một quyển sách, nét chữ là của người lớn. Người đó tên “Eva”, hẳn là tên của người mẹ.”

Nuốt một ngụm nước bọt, Lý Bất Hối chạy lại chỗ tay nắm cửa: “Tôi biết rồi, Eva đã giết em! Đúng không!”

Tình huống lại xảy ra lần thứ hai.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

【 Người chơi Lý Bất Hối bị “?” ôm, trừ 2 điểm sinh tồn 】

Lý Bất Hối ôm mông ngồi dưới mặt đất, trên trán đổ mồ hôi hột, có vẻ đã bị dọa sợ, không dám thử sức nữa.

Từng giây tích tắc trôi.

Không khí ngày càng ngợp thở hơn.

Điểm sinh tồn hạ thấp đã tạo nên áp lực vô hình đối với người chơi, cho nên họ không thể tập trung làm được việc gì.

Bây giờ, trong lòng ai cũng có ý đồ xấu.

Ân Tửu Tửu lấy một tờ giấy, bên trên viết điểm sinh tồn và xếp hạng của từng người chơi, trong đó vị trí của Lý Bất hối đã có tới ba phần【-2】.

Cộng thêm hành động của Chu Khiêm đã giúp mọi người tăng thêm 1 điểm, bây giờ y đã bị trừ 5 điểm.

Hệ thống không thông báo bảng xếp hạng thay đổi… Hay là dù đã bị trừ nhiều điểm như vậy, người này vẫn xếp hạng hai?

Dồn toàn lực chú ý lên ván cờ chứ không phải phá giải nhiệm vụ này, Ân Tửu Tửu có vẻ không nhanh không chậm mà nghiền ngẫm, hoàn toàn không nóng nảy.

Hoặc cô muốn làm một quan sát khác, cho nên tạm thời án binh bất động.

Ở bên kia, Tề Lưu Hành bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, kéo Kha Vũ Tiêu vào góc thì thầm hai câu.

Sau đó cậu dùng tai nghe hỏi Chu Khiêm hai câu, Chu Khiêm lắc đầu với cậu, tỏ vẻ trước tiên đừng nói gì.

Tư Đồ Tình thu hết hành động của ba đồng đội vào mắt.

Nhưng cô vẫn không có ý tưởng gì để ra khỏi căn phòng này, cô đã suy nghĩ nhiều, cũng không lo lắng vì điểm số của mình đang giảm bớt theo thời gian. Cô chỉ cầm lục lạc trong tay, biểu tình nghiêm túc đứng gần cửa phòng.

Một người có sức chiến đấu mạnh mẽ như cô lại luôn đề phòng, có vẻ có vấn đề.

Trong đó người nóng vội nhất, ngoài Lý Bất Hối bị trừ 5 điểm, chính là Ngô Nhân.

Chu Khiêm nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt tối tăm kia.

Không thể ra khỏi căn phòng này… e rằng hắn sẽ giết người.

Nhưng hành vi giết người này chẳng khác gì mở ra chiếc hộp Pandora. Giữa các đồng đội đang âm thầm đặt ra con cờ sinh tử, căng thẳng như dây cung, nếu Ngô Nhân thật sự ra tay, đó chắc chắn sẽ là mũi tên đáng sợ nhất từ chiếc cung tử thần.

Chu Khiêm hào phóng đón nhận ánh mắt của Ngô Nhân, đi từng bước đến trước mặt hắn, nói: “Bây giờ anh và con bạc của mình đang rơi vào trận chiến sinh tử, cho nên lực chú ý đều dồn vào việc “có nên giết tôi hay không”, mà không phải bản thân phó bản này.”

“Vẫn như cũ, anh có thể làm vua. Sau đó tôi sẽ nói cho anh biết cách thoát ra khỏi căn phòng này nhé?”

Bên kia. Ngay cửa phòng.

Một người đầu đổ đầy mồ hôi đang ngồi đó, thu hết hành động của Chu Khiêm vào tầm mắt.

Người này là Lý Bất Hối.

Ở một góc không ai nhìn thấy, ánh mắt y có vẻ bình thản, thậm chí có chút ngây dại, sau đó chợt lóe sáng.

Y nâng cổ tay trái, nhìn vào giao diện hệ thống.

Ở góc bên phải giao diện hệ thống, nơi chỉ có một mình y nhìn thấy, có ghi chú tên họ của người chơi, đó không phải là “Lý Bất Hối”, mà là —— “Chúc Cường”.

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc Cường là con bạc của Lộ Manh Manh, là người giết Vu Hiền, mọi người chưa quên đâu đúng không?