Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 156: Giằng co




Màn đêm che kín chân trời.

Không còn ánh sáng, mặt trời đã rời bỏ vùng đất này.

Nhưng bầu trời cũng không hoàn toàn tối đen, nó luôn có một sắc xám âm u, giống như là quầng sáng le lói cuối cùng của một nén nhang sắp tàn.

Trong không gian ấy, gương mặt của Chu Khiêm rất trắng, điều này khiến cho ánh nhìn của anh càng thêm yêu dã, không một ai dám coi khinh.

Nhìn thấy gương mặt này của Chu Khiêm trong chớp mắt, Từ Dương thiếu chút nữa đã quên mất anh cũng chỉ là một người chơi bình thường mà thôi.

Từ Dương vừa dứt lời, hắn phất phất tay, có thêm 5 người khác của quân đoàn Phi Độ xuất hiện.

Tất cả bọn họ đều giơ cao một khẩu súng đen trong tay, hướng thẳng về phía Chu Khiêm và Bạch Trụ.

Chu Khiêm đảo mắt qua từng họng súng đen ngòm, sau đó anh đón nhận ánh nhìn chăm chú của Từ Dương, cười nói: “Bây giờ đồng đội của tôi đã vào đội ngũ vòng tay màu tím. Một mình tôi đúng là khó mà chơi hay. Vậy thì phải làm sao đây? Tôi cũng muốn giúp anh lắm. Nhưng mà ——”

Khi Chu Khiêm còn muốn nói thêm, Từ Dương chợt ngắt lời anh, hắn nheo mắt: “Đừng nói nhảm nữa, bây giờ hủy bỏ vòng tay của mình đi.”

Nhìn thẳng vào Bạch Trụ, hắn tiến về phía trước, họng súng nhắm ngay trán Bạch Trụ.

Nhận thấy Bạch Trụ có động tác gì khác, Chu Khiêm liền hành động trước một bước.

Thấy Chu Khiêm có hành động, Từ Dương liền ra lệnh cho 5 thủ hạ nhắm súng về phía Chu Khiêm: “Đừng ra vẻ. Đúng là tôi tò mò về tác dụng của vòng tay màu trắng. Nhưng nó không phải bùa hộ mệnh của cậu! Không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”

“Thật à? Tôi tò mò hỏi một câu nhé, anh biết Nguyễn Mai là ai không?” Chu Khiêm chợt hỏi.

“Mày con mẹ nó ít nói nhảm đi, nhanh lên, thay vòng tay ngay!” Từ Dương gằn giọng nói.

Chu Khiêm đáp: “Vậy là anh không biết cô ta rồi. Cô ta có liên quan mật thiết đến vòng tay màu trắng dó. Chà, vậy là… Anh cũng chưa từng tham gia phó bản 《 Triển lãm án mạng 》.”

Nếu Chu Khiêm trực tiếp hỏi Từ Dương có tham gia phó bản 《 Triển lãm án mạng 》hay không, Từ Dương sẽ đoán ra ngay Chu Khiêm đã từng tham gia phó bản này, cũng sẽ đem những thông tin liên quan đến phó bản này làm lợi thế.

Từ Dương là người chơi lâu năm, tài ăn nói cũng rất tốt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đến lúc đó, đối với một người chưa từng tham gia phó bản triển lãm án mạng như hắn nhưng có một chút thông tin về nó thì e rằng Chu Khiêm không thể dựa vào phản ứng và biểu tình của hắn để phán đoán thêm được gì.

Cho nên Chu Khiêm lựa chọn hỏi từ Nguyễn Mai trước, hơn nữa còn nói dối vòng tay màu trắng có liên quan đến cô ta. Phản ứng hiện tại của Từ Dương đã đủ chứng tỏ hắn không biết một chút gì cả.

Theo phán đoán này, Chu Khiêm trực tiếp dùng giọng điệu khẳng định hắn không tham gia phó bản 《 Triển lãm án mạng 》, quả nhiên, Từ Dương không thể ngụy trang được nữa.

Như vậy thì hắn không biết thông tin về 《 Triển lãm án mạng 》, Chu Khiêm nghiễm nhiên có lợi thế lớn hơn.

“Nguyễn Mai, sát nhân liên hoàn. Vừa rồi, tổng giám đốc của tòa cao ốc này cũng là một sát nhân liên hoàn. Chuyện về bọn họ cần phải điều tra thêm ở trong phó bản này, và có rất nhiều thông tin mà chúng tôi lấy được trong phó bản 《 Triển lãm án mạng 》. Cho nên, anh bỏ lỡ phó bản kia tức nghĩa anh đã bỏ lỡ khá nhiều thứ hay ho.”

Chiêu này của Chu Khiêm quả nhiên hữu dụng.

Vì anh vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Bạch Trụ.

Nhưng Từ Dương lại không chỉ không cho nổ súng mà còn giơ tay thủ thế ngăn thủ hạ lại.

“Có một tổ chức, họ đã trợ giúp và cứu những tên sát nhân liên hoàn, phá hủy thành phố này, bây giờ họ muốn làm gì với những kẻ ngoại lai như chúng ta? Màu sắc trên vòng tay có thể tạo thành ký hiệu nào đó để phân biệt địch ta hay không? Tất cả đều cần phải suy nghĩ thêm.”

Đi đến bên cạnh Bạch Trụ, trao đổi ánh mắt với y, Chu Khiêm lại nhìn về phía Bạch Dương: “Tôi và anh tôi không giống nhau. Tôi đồng ý thương lượng với các anh, nhưng tính tình của anh ấy lại không quá tốt, nói không hợp liền rút kiếm ngay.”

“Nếu anh đã từng nghe qua về anh ấy thì cũng biết anh ấy không cần dùng đến kỹ năng mà chỉ dùng kiếm pháp thuần túy cũng đã đủ lợi hại rồi đúng không? Quanh năm suốt tháng anh ấy chỉ làm một việc, đó là luyện kiếm. Cho nên ——”

Chu Khiêm cười nói: “Viên đạn có khả năng thành công với tỉ lệ 99%… Chúng tôi không trốn thoát được, thì sao? Dù chúng tôi có trúng đạn thì trước khi chúng đạn, anh tôi vẫn có thể gi3t chết anh trước. Cho nên, nếu anh thật lòng muốn lấy cứng đối cứng với chúng tôi, không một ai nhận được kết cục tốt. Nhưng mà ——“

“Tôi vẫn muốn hợp tác với anh lắm. Anh thấy không, tôi đến chỗ anh tôi không phải để chơi xấu hay gì cả, tôi chỉ đang giúp anh thuyết phục anh ấy thôi.”

Lấy một vòng tay màu vàng ra, Chu Khiêm mỉm cười nhìn Bạch Trụ, nắm lấy tay Bạch Trụ.

Ánh mắt Chu Khiêm tràn ngập sự nhẫn nại, lời nói thủ thỉ nỉ non như trò chuyện với người yêu: “Anh của tôi không thích bị kẻ khác áp bức, nếu tôi không ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ giết anh. Từ Dương à, bây giờ tôi đang giúp anh thuyết phục anh mình —— ừm, anh Trụ à, chúng ta đổi vòng tay nhé?”

Bạch Trụ dời mắt khỏi Từ Dương, y nhìn Chu Khiêm.

Ngay lập tức, ánh mắt của y trở nên dịu dàng, tay phải vẫn cầm kiếm, tay trái đã giơ lên trước mặt Chu Khiêm: “Em đổi đi.”

Chu Khiêm nhìn thẳng vào mắt y mà cười, cất xương Thần đi, hai tay nâng cổ tay Bạch Trụ lên, giúp y cởi bỏ vòng tay màu vàng, sau đó đeo cho y một vòng tay khác.

“Nhanh lên!”

Có vẻ không quen nhìn bộ dạng chậm chạp, thong dong của Chu Khiêm, Từ Dương quát một tiếng: “Tôi nói rồi, nhanh chóng cởi bỏ vòng tay màu vàng ngay, các cậu chỉ còn 2 phút!”

Chu Khiêm: “Gấp cái gì? Anh không thấy anh của tôi đẹp trai lắm à ——”

Từ Dương:???

—— Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?

Chu Khiêm cọ tới cọ lui đeo xong vòng tay cho Bạch Trụ, còn thắt một cái nơ bướm cho y: “Đẹp không anh?”

Thấy thế, Bạch Trụ ra chiều suy tư, nhìn Chu Khiêm, khen: “Đẹp.”

Chu Khiêm xoa mũi, cười: “Ừm, nhưng em thấy vẫn không đẹp lắm. Có vẻ hơi gấp quá.”

Cách đó không xa, Từ Dương nặng nề lên tiếng: “Đừng có làm trò con bò nữa, Chu Khiêm, có phải cậu muốn kéo dài thời gian không? Cậu đừng có nghĩ nhiều nữa, tôi lặp lại lần nữa, trong vòng 2 phút hãy tiêu hủy hết số vòng tay màu vàng mà cậu đang có, nếu không tôi sẽ nổ súng!”

Nói đến đây, Từ Dương lại tiến thêm một bước đến gần hai người.

Nhưng bây giờ hắn thật sự không dám nổ súng.

Theo những tin đồn mà hắn nghe được về Bạch Trụ và những gì Chu Khiêm vừa nói đúng là không hề khoa trương ——

Từng có một người chơi cấp Thần mạnh nhất tên là Tạ Hoài.

Người này đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, gần như khiến tất cả các quân đoàn phải quy thuận theo, xưng bá xưng vương trong trò chơi này. Nhưng sau đó, Bạch Trụ xuất hiện, người này mới mai danh ẩn tích.

Nhiều người cho rằng Bạch Trụ đã giết Tạ Hoài.

Tạ Hoài vừa chết, các quân đoàn vừa được thống nhất lại phân tán.

Trong đó thân cận với Tạ Hoài nhất là quân đoàn Đào Hồng.

Người mà quân đoàn Đào Hồng kính ngưỡng… lại bị Bạch Trụ gi3t chết, rốt cuộc Bạch Trụ mạnh đến cỡ nào?

Một người đáng sợ như vậy, dù không thể sử dụng kỹ năng nhưng chỉ dựa vào kiếm pháp đơn thuần… Có lẽ y thật sự có thể gi3t chết Tạ Dương ngay khi viên đạn bắn trúng.

Nghĩ xong, Tạ Dương nhìn chằm chằm Chu Khiêm, nhưng ánh mắt luôn quan sát thanh kiếm trong tay Bạch Trụ.

Đồng quy vu tận là cách làm ngu xuẩn nhất.

Nhưng người chơi của trò chơi này đều là kẻ điên. Từ Dương cũng nằm trong số đó.

Huống hồ khi Chu Khiêm còn chưa lên cấp S, hắn cũng đã xem những video trong phó bản của anh, hắn biết người như Chu Khiêm không hề có khái niệm sống chết, trong mắt không nhiễm bụi trần.

Nếu Chu Khiêm chết, chắc chắn anh sẽ khiến kẻ thù chết theo.

Huống hồ… Chu Khiêm có vẻ như có thông tin quan trọng.

—— Vòng tay màu trắng có tác dụng gì?

Nghĩ càng sâu, mí mắt Từ Dương giật mạnh.

Vào thời khắc này, hai bên giằng co, đánh cược bằng chính tố chất tâm lý của minh.

Trên manh chiếu bạc, ai sợ hãi trước, kẻ đó sẽ thua.

Gương mặt tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững, Từ Dương nói: “Chu Khiêm, dám vào trò chơi này thì cũng phải dám đánh cược bằng mạng sống của mình. Cho nên tôi dám đánh cược với các cậu, nếu 137 thực sự nhanh như vậy… Cũng không quan trọng, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”

“Thời gian còn chưa đầy 1 phút! Mau chóng tiêu hủy hết số vòng tay màu vàng ngay!”

Nói xong, một con hamster nho nhỏ chui ra từ tay áo Từ Dương, nó chạy một vòng quanh người Chu Khiêm rồi quay về bên cạnh Từ Dương.

Loại động vật nhỏ như thế này không thể thăm dò được trong túi hành lý của người chơi có bao nhiêu đạo cụ, kỹ năng của chúng là có thể phân biệt được đạo cụ của người chơi và đạo cụ trong phó bản, ví dụ như vòng tay trong phó bản này.

Thông qua hamster, Từ Dương có thể nắm bắt được tình huống bên phía Chu Khiêm, hắn nói: “Trên người cậu còn 6 vòng tay màu vàng. Mau hủy bỏ chúng ngay!”

“Không, thật ra anh không dám đánh cược với tôi.”

Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn Từ Dương: “Chúng tôi không cẩn thận nên mới bị kéo vào đây, nếu không sẽ không đến mức không tìm thấy vũ khí. Anh không giống như vậy, anh có chuẩn bị trước vì muốn tìm khen thưởng của phó bản này. Anh là người có sở cầu, vậy làm sao mà anh có thể dễ dàng chịu chết được?”

“Chẳng lẽ cậu đến trò chơi này mà không có ước nguyện gì?” Từ Dương hỏi.

“Anh thấy chưa, vậy chẳng phải là anh đang thừa nhận anh không dám đánh cược sao?” Chu Khiêm thành thật khen ngợi: “Thật là giỏi, đúng là một người trung thực!”

“Cậu, cậu con mẹ nó ——!”

Từng lời từng chữ của Chu Khiêm đều là bẫy rập, chỉ cần không chú ý một chút, Từ Dương liền trúng chiêu, hắn có chút thẹn quá thành giận.

“Ước nguyện của tôi hả… Chà, để tôi nghĩ lại nào. Tôi thích theo đuổi sự k1ch thích. Đồng quy vu tận? Đúng là tôi chưa từng thử qua. Có thể thử xem sao.”

“Cậu…” Từ Dương tức giận trong một giây ngắn ngủi, sau đó hắn lại cười.

Bất chợt, hắn lại trở nên bình tĩnh hơn: “Chu Khiêm, cậu nói nhiều như vậy không phải là vì muốn kéo dài thời gian à? Cậu không muốn đồng quy vu tận với tôi, cậu vẫn muốn sống! Các cậu còn ——”

Liếc mắt nhìn qua thời gian trên giao diện hệ thống, Từ Dương lạnh lùng nói: “Các cậu chỉ còn 40 giây!”

“Đúng thế. Tôi muốn kéo dài thời gian…”

Chu Khiêm chậm chạp gỡ bỏ nơ bướm xấu xí trên cổ tay Bạch Trụ ra, tiếp tục quay về bộ dáng bình thường, hoàn toàn không có ý định tiêu hủy vòng tay.

Anh chỉ dùng một nụ cười tự mãn với Từ Dương: “Vậy anh có nghĩ rằng… Tôi kéo dài thời gian là để làm gì không?”

“Cậu…” Bất tri bất giác, đồng tử của Từ Dương trợn ngược lên.

Chu Khiêm cười nói: “Anh cho chúng tôi 2 phút để đổi vòng tay. Tôi và anh nói chuyện với nhau lâu như vậy, anh cũng cho tôi thời gian thư thả để nói chuyện. Lẽ nào tôi sẽ ngây thơ tới mức cho rằng anh nhượng bộ cho tôi à?”

Hai phút gần kết thúc.

Việc duy nhất mà Chu Khiêm làm chỉ là đổi một vòng tay.

Ngay từ đầu Từ Dương cho rằng Chu Khiêm nói nhiều như vậy chỉ là để thuyết phục hắn rằng không nên ép buộc họ vào đội hoặc là kéo dài thời gian, nhân cơ hội chạy thoát.

Trong suốt quá trình này, Chu Khiêm đúng là đã tiêu hủy một vòng tay, thành công khiến hắn lơ là, xem nhẹ mục đích thật sự của anh.

Mục đích chân chính của Chu Khiêm chỉ là không muốn tiếp tục tiêu hủy vòng tay khác mà thôi!

Nhưng Chu Khiêm giữ lại số vòng tay màu vàng đó làm gì?

Đương nhiên là để các đồng đội ở trong đội màu tím có cơ hội phản bội, thậm chí để địa vị của đội màu vàng ngang hàng với đội màu tím!

Nhưng Chu Khiêm muốn làm như thế nào? Cậu ta có thể làm được không? Cậu có không cùng đội với đồng đội của mình, và điều mấu chốt nhất, cậu ta không có vũ khi, làm sao cậu ta có thể phát triển đội màu vàng?!

Mọi hoài nghi của Từ Dương đã được lời nói tiếp theo của Chu Khiêm giải đáp.

Anh cười nói: “Tôi đã lấy được thông tin mấu chốt nhất từ chỗ của anh —— anh hoàn toàn không biết vòng tay màu trắng và phó bản《 Triển lãm án mạng 》. Ngoài ra…”

“Vừa rồi tôi đã tiêu hủy một vòng tay màu vàng. Nhưng tôi cũng không hề đồng ý sẽ tiêu hủy hết số vòng tay mà tôi có. Vì ——”

Từ Dương điên tiết, ngón trỏ sắp sửa bóp cò thì lại thấy Chu Khiêm giơ ngón tay trỏ làm tư thế im lặng: “Suỵt. Anh sẽ không muốn làm như vậy đâu.”

Ngay sau đó, những thủ hạ xung quanh liền lên tiếng: “Chỉ huy chú ý!”, “Xin hãy chú ý!”, “Cẩn thận phía sau!”

Không cần họ nhắc nhở, Từ Dương tạm dừng động tác bắn, hắn cũng cảm giác được gì đó.

Cầm chặt súng quay đầu lại, quả nhiên, hắn nhìn thấy một con rồng cao nửa người đang giơ một khẩu súng về phía mình.

Đây là con rồng của Chu Khiêm?

Trong phó bản này, thú nuôi của người chơi cũng sẽ mất kỹ năng tấn công. Nhưng nó đang sử dụng một khẩu súng, tức nghĩa, nó sử dụng đạo cụ của phó bản có tỉ lệ thành công cực cao!

“Chọn con người là mục tiêu thì tỉ lệ bắn trúng là 99%, sức mạnh của viên đạn cũng rất to lớn, ưu tiên vượt trội so với các vũ khí khác. Cho nên, rồng con không bắn trúng anh cũng không sao, chỉ cần nó chọn anh làm mục tiêu, khẩu súng chắc chắn sẽ bắn trúng anh. Cảm ơn rất nhiều, đây là những gì anh đã nói cho tôi biết.” Chu Khiêm cười nói: “Anh thấy không, tôi kéo dài thời gian đương nhiên là để chờ rồng con của mình quay về.”

“Bây giờ tôi cũng có đạn. Vừa rồi tôi nói rằng anh Trụ có thể gi3t chết anh trước khi viên đạn bắn trúng tôi, có lẽ anh vẫn còn hoài nghi. Nhưng bây giờ chúng tôi cũng có súng và đạn, sao nào? Còn muốn đồng quy vu tận không?”

“Chà, anh đã thu nạp đồng đội của tôi qua đội màu tím, khá tốt. Tôi đoán cả anh và Từ Phi Vũ cũng có lưu trữ những vòng tay màu khác nhằm phản bội đồng đội mình. Nhưng bây giờ trò chơi chỉ mới bắt đầu, các anh vất vả chiêu mộ nhiều người như vậy… Hiển nhiên sẽ không tung lực lượng chủ đạo ra ngay. Cho nên ——”

Đi đến gần Từ Dương, Chu Khiêm trào phúng cười: “Cho nên những người trong đội màu tím, còn có thân tín của Từ Phi Vũ và của anh, tạm thời sẽ không xuống tay với đồng đội của tôi, cũng không có cách nào xuống tay với họ được.”

“Bọn họ vẫn là người của tôi. Vòng tay màu vàng vẫn còn trong tay tôi, bọn họ vẫn có thể tùy ý quay về đây. Cho nên vẫn phải cảm ơn anh… Đã cho họ tạm thời gia nhập đội màu tím, có thể thu hoạch tình báo chung với các anh.”

Từ Dương làm nhiều việc như vậy là để tìm được càng nhiều “nô lệ” cho mình hơn, giúp hắn tìm được thông tin của phó bản, chờ đến khi hệ thống công bố số lượng hạn định, hắn sẽ không chút lưu tình xử lý đám “nô lệ” không công này.

Dựa theo mục đích này, hắn theo dõi người chơi cấp Thần, liên tiếp khiến Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành tạm thời gia nhập vào đội màu tím.

Bây giờ rồng con của Chu Khiêm tìm được vũ khí, anh không chút sợ sệt mà giơ cao vòng tay màu vàng, tự tin công bố ba đồng đội của mình sẽ mang tin tình báo từ đội màu tím quay về.

Chiêu này của anh hiển nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều so với cách làm của Từ Dương.

Từ Dương muốn lợi dụng đồng đội của anh, ngược lại, anh muốn lợi dụng Từ Dương.

Lấy độc trị độc, ăn miếng trả miếng là cách thức hữu hiệu để khiến kẻ địch tức điên người, thống khổ vạn phần…

Chu Khiêm có thể tận hưởng niềm vui to lớn, trước nay không bao giờ thấy mệt. Anh cười đến tít mắt, ánh mắt trong trẻo giống như bầu trời sao.

“Chu Khiêm, cậu cho rằng chiêu này hữu dụng sao? Cậu thật sự cho rằng… cậu có thể thắng sao?”

Giọng nói của Từ Dương khàn khàn, hiển nhiên là tức giận tột độ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu Bạch Trụ có thể xuất chiêu, dựa vào sức mạnh của người chơi cấp Thần, họ có một đường sống. Nhưng bây giờ Chu Khiêm còn tìm thấy vũ khí, đúng là hắn không thể không từ bỏ.

Hít sâu một hơi, Từ Dương nhìn Chu Khiêm bằng một ánh mắt ngoan độc, nói: “Ha, chính xác, Chu Khiêm… Cậu đã đoán đúng rất nhiều thứ. Tôi có khát vọng, tôi không muốn chết. Bây giờ tôi không thể ép buộc cậu đổi sang vòng tay màu tím để nghe lời tôi. Nhưng mà Chu Khiêm…”

“Thật ra nếu cậu gia nhập đội màu tím, bảo đảm được mạng sống của tôi, em gái tôi, 5 thân tín của tôi, khi hệ thống công bố số lượng hạn định, tôi sẽ gi3t chết những người khác trong đội tím, nhưng chắc chắn sẽ không giết cậu và đồng đội của cậu. Tôi có thể bảo đảm.”

Từ Dương cất súng, buông hai tay xuống, gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Hắn nói với Chu Khiêm: “Cậu sẽ hối hận. Vì cậu hoàn toàn không biết tình huống hiện tại của cậu như thế nào ——“

“Khẩu súng trong tay con rồng kia là khẩu súng đầu tiên mà các cậu tìm được, cũng là khẩu súng cuối cùng. Tôi có tin tình báo. Quân đoàn Đào Hồng cố ý không cho các cậu tìm được vũ khí.”

“Còn một khu vực khác của thành phố này do tôi chiếm giữ, một khu vực còn lại là của quân đoàn Đào Hồng. Cho nên, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Quân đoàn của tôi và quân đoàn Đào Hồng sắp giăng lưới vây quanh các cậu. Các cậu sẽ bị rơi vào thế bí, không thể tra xét khu vực khác, trong khi đó chỉ có đúng một khẩu súng trong tay.”

Ra tay thủ thế với thủ hạ, sau khi họ thu hồi súng, Từ Dương nói tiếp: “Chu Khiêm, tôi chỉ đơn giản là muốn các cậu gia nhập đội của tôi, cùng tôi thu thập tin tình báo mà thôi. Bây giờ không còn khả năng nữa. Mà cậu nói như thế thì cậu càng không có khả năng hợp tác với quân đoàn Đào Hồng.”

“Vậy cậu hãy dùng khẩu súng chỉ có 3 viên đạn kia canh giữa từng tấc đất ở nơi này… chờ đến khi bị vây khốn đi. Tiếc quá, trong mắt tôi, cậu đã là người chết rồi.”

“Ồ, thật không? Tình huống hình như cũng không có bất lợi với tôi đâu.”

Chu Khiêm chớp chớp mắt, nhìn Từ Dương: “Tôi là “người chết” trong mắt anh, là sao thế?”

Từ Dương gần như bị Chu Khiêm chọc cười: “Tố chất tâm lý của cậu tốt đấy. Cậu đúng là không sợ gì hết đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi bị điên.” Chu Khiêm lại chớp chớp mắt, hỏi: “Anh đến phó bản này, vậy khát vọng của anh là gì? Khen thưởng của phó bản này quan trọng lắm sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu – mỗi câu đều muốn khoe chồng – Khiêm.

Chu Khiêm: Anh Trụ, bây giờ chúng ta chỉ có một mảnh đất nhỏ này thôi, em chỉ có một người lính là anh thôi. Nhưng không sao, chúng ta đi đánh thiên hạ đi.

Bạch Trụ: Được.

Những người còn lại: …