Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 173: Lật ngược thế cờ




Dưới bầu trời xám xịt, âm u, một chiếc lồ ng sắt lạnh lẽo khổng lồ đang giam giữ hơn 80 người.

Vây quanh lồ ng sắt là những tên sát nhân hàng loạt đến từ những thời đại khác nhau.

Họ hứng thú quan sát cuộc chiến trong lồ ng sắt, có vẻ như nhìn người khác tàn sát lẫn nhau k1ch thích sự hưng phấn của họ.

Số lượng người chơi bên trong lồ ng sắt cộng với những kẻ giết người bên ngoài thực sự không ít.

Nhưng ngoài dự đoán, bầu không khí ở đây lại vô cùng im lặng.

Khắp khoảng không chỉ có tiếng gió vù vù và một âm thanh vô cùng dễ nghe thấy ——

“Tích, tích, tích…”

Đúng là âm thanh đếm ngược.

Không biết âm thanh này vang lên từ đâu, nhanh chóng, tất cả mọi người đều nhìn qua một hướng —— âm thanh phát ra từ 5 người đeo vòng tay màu cam.

Năm vòng tay này vốn là sự chuẩn bị của quân đoàn Phi Độ dành cho sự cuộc phản loạn cuối cùng, bây giờ lại trời xui đất khiến rơi vào tay quân đoàn Đào Hồng, họ cũng phát chúng cho những người chơi riêng lẻ đã gia nhập vào đội.

Lúc này, năm người chơi đều kinh hoàng nâng cổ tay trái lên, nhìn về phía vòng tay của mình.

Âm thanh đếm ngược đúng là phát ra từ vòng tay.

【 Đạo cụ: Cao su bắt chước 】

【 Công dụng: Bản thể là cao su co dãn vô cùng vô tận, có 72 phép biến hóa thần thông! Biến nhỏ biến lớn biến đẹp biến xấu, nó có thể tùy ý thay đổi hình dạng, chỉ cần bạn dám nghĩ đến, không điều gì nó không thể không biến ra được 】

【 Không chỉ dừng lại ở đó, cao su còn có thể ngụy trang thành đạo cụ đặc thù trong phó bản, không một ai nhìn ra được bí mật của nó! 】

【 Ghi chú: Giống như cô bé Lọ Lem phải rời khỏi lâu đài lúc 12 giờ đêm, mọi thứ đều là giả, cao su không thể ngụy trang mãi, nó chỉ có hiệu lực trong vòng 3 tiếng, xin hãy chú ý thời gian khi sử dụng 】

【 Cấp: S, vô cùng hiếm, đôi khi người chơi cấp Thần sẽ tìm thấy ngẫu nhiên trong phó bản 】

Đạo cụ cao su này là phần thưởng mà Ẩn Đao nhận được từ phó bản trước.

Trong biệt thự của Bloody Mary, hắn cùng các học trò nhìn thấy Từ Dương chôn vòng tay trong rừng. Sau đó, học trò lớn của hắn đã ra ngoài, đào 5 vòng tay đó lên.

Khi đó, họ cũng suy nghĩ làm sao để trong ứng ngoài hợp với Chu Khiêm, đương nhiên họ không có năng lực tiên đoán hết mọi thứ, nhưng dù thế nào đi nữa, dùng cao su thay thế cho vòng tay, đánh tráo vòng tay thật cũng là một cách phòng ngừa hậu họa, chuẩn bị lợi thế cho đội mình sau này.

Cho nên Ẩn Đao nén đau sử dụng hết đạo cụ cao su trên người, để học trò lớn cất 5 vòng tay giả về chỗ cũ.

Cuối cùng, thân tín của Từ Dương đào 5 vòng tay từ dưới đất lên, đem về cho hắn…

Không phải vì tên thân tín đó giỏi, có khả năng chạy thoát khỏi tay Ẩn Đao và bốn học trò mà là vì Ẩn Đao cố tình thả cho đối phương chạy thoát.

Sau đó, hồn phách của Cao Sơn đến biệt thự, cùng bọn họ thương thảo sách lược, chuyển đạt lời của Chu Khiêm.

Trong quá trình này, Ẩn Đao cũng nói chuyện đánh tráo vòng tay cho Cao Sơn biết.

Cao Sơn quay về, tường thuật lại như cũ cho Chu Khiêm.

Lúc đó, Ẩn Đao và các học trò chưa hề nghĩ đến rằng sẽ xuất hiện ván cờ này.

Mà Chu Khiêm lợi dụng “vòng tay giả”, chơi một cú lật ngược thế cờ đầy ngoạn mục.

Trong thế giới thực, cờ nhảy được chia làm sáu màu.

Nhưng trò cờ nhảy trong phó bản này thì không.

Quân cờ quá ít, không thể thắng được, quân cờ quá nhiều, mức độ khó lại gia tăng, quân cờ không nhiều không ít là vừa đủ. Lựa chọn số lượng quân cờ phù hợp mới có thể chiến thắng, những quân cờ màu khác chỉ có tác dụng bắc cầu hoặc dẫn đường.

Bên ta có 2, bên địch có 5, Chu Khiêm đành phải bỏ 2 quân cờ của mình, để họ gia nhập vào đội màu cam của đối phương.

Như vậy, Chu Khiêm lấy hai màu vàng và tím đối chiến với bốn màu còn lại của đối thủ.

Vì thu nạp quá nhiều người chơi Chu Khiêm có 21 quân cờ màu vàng và tím tham gia ván cờ, có tất cả 21 ô cờ trong hai tam giác, tổng cộng là 42 ô.

Nhưng trong bốn màu của quân đoàn Đào Hồng, ngoại trừ màu lục, số quân cờ của những màu còn lại đều khá ít, ít nhất là màu cam, chỉ có 5 người. Đào Hồng muốn thắng thì cần số bước đi ít hơn so với Chu Khiêm.

Trong đó, màu cam là màu có số lượng quân cờ nhỏ nhất, dễ dàng chiến thắng nhất.

Sau khi thu nhận hai quân cờ màu cam bên Chu Khiêm, Mục Sư chỉ cần di chuyển 7 quân cờ màu cam theo quy tắc đường chéo thì đã có thể chiến thắng. Thật sự rất đơn giản.

Bây giờ, Mục Sư đã di chuyển 6 quân cờ sang góc đối diện. Theo trình tự, y chỉ còn một quân cờ màu cam cuối cùng di chuyển đến hàng thứ tư, phe Đào Hồng sẽ chiến thắng.

Nhưng với một điều kiện ——

Điều kiện là 6 quân cờ màu cam xếp thành đường chép kia đều là thật.

Đáng tiếc, trong 6 quân cờ màu cam đó có tới 5 quân cờ là giả.

Người duy nhất đeo vòng tay màu cam thật là người của đội Chu Khiêm, tên là Lưu Thủy.

Lưu Thủy bị người của quân đoàn Đào Hồng nhắm súng vào đầu, di chuyển theo nước cờ của họ. Nhưng trên thực tế, những bước đi của người này đều đã được Chu Khiêm tính toán trước.

Cho nên, điều kỳ diệu nhất của Chu Khiêm là đã sắp xếp vị trí của tất cả 6 quân cờ màu cam.

Sau khi Lưu Thủy đi đến vị trí góc đối diện, vừa lúc là hàng thứ nhất, cũng là ô cờ đầu tiên.

Trước mặt Lưu Thủy là hàng thứ hai, có hai người đeo vòng tay màu cam giả; tiếp tục là ba người đeo vòng tay màu cam giả.

Một vòng tay màu cam thật, năm vòng tay màu cam giả tạo nên thế cục của góc đối diện.

Người chơi không thể vô cớ phá bỏ vòng tay đang đeo, theo nguyên tắc, hệ thống sẽ phán định tử vong ngay lập tức. Nhưng vì 【 cao su bắt chước 】 có chức năng bắt chước đạo cụ, cao su đã biến thành vòng tay, có tác dụng trong vòng 3 tiếng, sau khi người chơi đeo vào tay thì không bị hệ thống phán định vi phạm quy tắc.

Nhưng ba tiếng giới hạn sắp kết thúc, đạo cụ sắp hết hiệu lực. Nếu 5 người chơi này không đổi vòng tay khác thì sẽ tử vong.

Và điều Chu Khiêm cần làm là trong lúc họ gặp nguy hiểm, gỡ đạo cụ cao su xuống, đưa vòng tay màu khác cho họ đeo.

—— Hệ thống không nêu quy tắc cấm đổi vòng tay khi đang tham gia ván cờ.

Khi nghe quy tắc trò chơi, Chu Khiêm đã nắm chắc lỗ hổng đó, nghĩ đến vòng tay giả học trò Ẩn Đao đã đánh tráo, anh cũng nghĩ ra được kế hoạch tuyệt diệu này.

Bây giờ, năm vòng tay màu cam giả chiếm vị trí hàng thứ hai và hàng thứ ba, sau khi đổi vòng tay, năm vòng tay màu cam giả sẽ chuyển thành màu khác, vừa lúc bị màu cam thật của Lưu Thủy chắn phía trước, đồng thời cũng bị một vòng tay màu cam thật còn trong tay Mục Sư chắn ở bên ngoài.

Trong ra không được, ngoài cũng không vào được.

Mục Sư cũng không thể di chuyển quân cờ màu cam xuống hàng thứ hai.

Đến lúc đó, y chắc chắn sẽ thua ——

Mục sư chỉ còn một quân cờ màu cam trong tay. Những màu lam, chàm, lục cũng không thể trông cậy vào.

Vì trước đó, những quân cờ này chỉ di chuyển với mục đích duy nhất là giật dây bắc cầu cho quân màu cam di chuyển.

Mỗi một màu đều có số quân cờ khá ít, bây giờ ba màu này đều sắp xếp hỗn độn với nhau, mỗi màu đứng một ô, hoàn toàn không thể đi đến góc đối diện trong thời gian ngắn, giành được thắng lợi cuối cùng.

Nhưng Chu Khiêm thì khác. Những nước cờ còn lại của anh đều ít hơn so với Mục Sư.

Anh chắc chắn sẽ di chuyển toàn bộ quân cờ màu vàng đi đến góc đối diện trước Mục Sư.

Bây giờ, cùng với âm thanh đếm ngược, năm người đeo vòng tay giả hoảng sợ nhìn thấy thông báo từ hệ thống ——

【 Nhắc nhở: Thời gian sử dụng “Cao su bắt chước” sắp kết thúc, xin hãy đeo vòng tay trong vòng ba phút. Nếu không, người chơi sẽ trực tiếp tử vong. Xin nhắc lại, người chơi còn lại 3 phút 】

Năm người này muốn bỏ chạy nhưng lại bị Kha Vũ Tiêu nhắm thẳng súng vào đầu, ngoài ra, hệ thống cũng quy định rằng sau khi tham gia ván cờ, họ không thể rời khỏi vị trí ô cờ của mình.

Cho nên họ kinh hoảng nhìn về phía quân đoàn Đào Hồng: “Xin mấy người cho tôi một vòng tay khác!”

“Cho chúng tôi vòng tay!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đúng vậy, chúng tôi còn giá trị sử dụng! Chúng tôi nắm giữ rất nhiều tin tức!”



Bọn họ cầu xin nhưng vẫn không nhận được sự thương hại từ Kha Vũ Tiêu hay Mục Sư.

Thấy sự thờ ơ của hai người họ, cả năm người đều quỳ rạp xuống mặt đất.

Sống chết ngay trước mắt, danh dự có là gì?

Bọn họ không ngừng van xin, dập đầu hai người đứng đầu quân đoàn Đào Hồng, chỉ mong muốn có cơ hội được sống.

Trong lúc này, Chu Khiêm chắp tay sau lưng, ở nơi Mục Sư không nhìn thấy, giơ “năm” về phía Ẩn Đao.

Sau đó anh bình tĩnh đối diện với Mục Sư.

Đôi mắt Mục Sư có màu đen nhạt, dưới sắc trời màu xám, đôi mắt ấy dường như chuyển hóa thành một màu xám xịt cổ quái.

Mục Sư cười với Chu Khiêm: “Cậu đúng là thu nhận rất nhiều người, ý này không tệ, nhưng họ chỉ là những người chơi riêng lẻ, hoặc là người của quân đoàn Phi Độ và quân đoàn Đào Hồng, có nghĩa là ——“

“Họ cũng không có vòng tay khác trên người. Vòng tay trên cổ tay trái của cậu là vòng tay duy nhất mà họ có.”

“Năm người đeo năm vòng tay giả kia cũng không có vòng tay nào khác để đeo. Nhưng cậu cũng không có 5 vòng tay nào khác đưa cho họ. Không, dù là một vòng tay khác, cậu cũng không có.”

“Cậu đã đánh tráo vòng tay thật, cho nên cậu có năm vòng tay màu cam. Cho nên Chu Khiêm à, bây giờ cậu gặp một sự lựa chọn khó khăn.”

Ánh mắt Mục Sư tràn ngập hứng thú: “Tôi sẽ không đưa năm vòng tay khác cho họ. Tôi cứu họ làm gì? Như vậy thì đến lượt tôi đi cờ, bảy quân cờ màu cam của tôi vẫn đi như cũ. Chờ đến khi tôi đi xong, từng bước lại từng bước, cậu chắc chắn cũng sẽ thua.”

“Nếu cậu không đưa vòng tay màu cam thật đưa cho họ… Vậy thì cậu cứ nhìn họ chết đi.”

“Thật ra nếu họ chết, tương đương với việc 5 quân cờ màu cam biến mất. Tuy thiếu một chút, phải đi thêm nhiều nước cờ hơn, nhưng tôi e rằng tôi vẫn sẽ đi nhanh hơn cậu, di chuyển quân cờ màu cam cuối cùng đến hàng thứ hai của góc đối diện… Tôi vẫn sẽ thắng trước cậu.”

“Nhưng tôi có thể không làm như thế. Với điều kiện cậu để 5 người họ chết đi, tôi hứa với cậu, tôi sẽ trực tiếp cho cậu thắng ván cờ này. Cho nên, Chu Khiêm à ——”

“Tôi rất tò mò, người như cậu sẽ đưa ra lựa chọn gì.”

“Cậu sẽ để năm người họ chết đi để chiến thắng ván cờ, hay là cứu họ đây?”

Mục Sư cười nói: “Cậu là người đẩy họ vào tình cảnh hiện tại. Nếu họ chết, vậy thì cậu là người đã giết 5 người họ. Cậu có vấn đề về thần kinh, cho nên cậu không có cảm xúc, cậu sẽ không quan tâm đ ến mạng sống của họ. Nhưng tôi lại cảm thấy… Hình như trò chơi này đã giúp cậu thay đổi rất nhiều. Như vậy có khả năng cậu sẽ lựa chọn cứu họ chăng?”

Chu Khiêm nâng cổ tay trái nhìn giao diện hệ thống, nhìn thấy Ẩn Đao đã chuyển 5 vòng tay màu cam thật cho mình.

Ngoài ra anh còn nhận thêm được một tin nhắn khác do học trò lớn của Ẩn Đao gửi đến.

Năm người đeo vòng tay giả đã hoảng sợ tột độ, gần như không còn giữ được tỉnh táo. Họ càng kinh hãi hơn khi nghe Chu Khiêm nói ——

Chu Khiêm nhàn nhạt nói với Mục Sư: “Làm sao bây giờ? Tôi lại không muốn thua chút nào.”

“Chà, chỉ trách tôi chưa nghĩ đến chuyện này. Tôi còn nghĩ rằng các công chắc chắn sẽ giữ lại người của mình. Dù các ông không có lương tâm… Các ông vẫn nên suy xét đến việc tiếp tục sử dụng họ sau này.”

“Tôi thật sự không ngờ quân đoàn Đào Hồng thật sự lạnh lùng, vô cảm đến như vậy. Lúc trước không phải các ông thề thốt rằng đi theo các ông thì sẽ giành được thắng lợi sao?”

“Nói đáp án cho tôi biết đi.”

Khi nhìn Chu Khiêm, đôi mắt Mục Sư thăm thẳm như mặt nước không gợn sóng dưới giếng cổ cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng: “Cậu mau đưa ra đáp án đi, thời gian của họ không còn nhiều đâu.”

Chu Khiêm buông tay, ra chiều bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác. Có lẽ tôi chỉ có thể để họ chết. Vì… Nếu tôi thua ván cờ, không nhận được manh mối từ phía sát nhân, mấy chục người bên đội tôi cũng sẽ chết.”

“Nhưng nếu tôi thắng ván cờ, tôi có thể cứu được rất nhiều người.”

“Hi sinh 5 người để cứu đa số, đổi lại là ông, ông sẽ chọn gì? Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Mục Sư, ông đừng buồn, sao tôi có thể áy náy vì chuyện này chứ? Tôi hoàn toàn không áy náy!”

Năm người đeo vòng tay giả gần như không thể chịu nổi nữa.

Họ thay đổi phương hướng, không ngừng dập đầu quỳ lạy Chu Khiêm, nói năng lộn xộn, lắp bắp.

Đến được nơi này, tất cả đều đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm.

Nếu gặp phải tình cảnh tuyệt vọng không có khả năng thay đổi, họ có lẽ sẽ thống khoái nhận mệnh, chứ không đến mức như bị tra tấn như hiện tại.

Có lẽ họ ít khi phải trải qua khoảnh khắc này —— sống hay chết, có vẻ như chỉ gói gọn trong suy nghĩ của một người.

Trong nhóm người chơi, Mạnh Biệt không thể nhìn tiếp, tiến lên khuyên nhủ Chu Khiêm: “Chu Khiêm, cứu họ đi. Chắc chắn Mục Sư muốn đùa giỡn cậu thôi! Ông ta sẽ không thật sự làm theo lời hứa!”

“Cậu hãy nhìn thế cục trên sân, cẩn thận suy nghĩ một chút! Nếu 5 người đó thật sự chết, quân cờ màu cam cuối cùng của Mục Sư đi đến góc đối diện tốn chỉ có 3 bước. Trong 3 bước này cũng không đủ để cậu di chuyển toàn bộ quân màu vàng qua góc đối diện!”

“Ông ta chỉ mạnh miệng hứa hẹn cậu. Nhưng trên thực tế liệu có khả năng không?”

“Nếu cậu hi sinh 5 người đó, cậu vẫn sẽ thua, vẫn không thể lấy được thông tin từ sát nhân! Cậu… Cậu không cần phải hi sinh bọn họ để giữ tính mạng cho mọi người! Bỏ đi!”

Người như Mạnh Biệt có rất nhiều nghi ngờ, hắn không tin Bạch Trụ, cũng không tin Chu Khiêm. Lúc này Chu Khiêm không thể ngờ được rằng hắn còn có thể suy nghĩ vì người khác.

Dưới sự lên tiếng của Mạnh Biệt, nhiều người khác cũng lên tiếng ——

“Đúng vậy, cứu họ đi!”

“Nếu anh không cứu, chúng tôi cũng sẽ thất vọng, không đi theo anh nữa!”

“Hà Tiểu Vĩ, anh là kẻ lừa đảo! Tôi thấy Chu Khiêm chỉ đẩy mọi người vào chỗ chết! Đó là bản tính của cậu ta!”



Tiếng khóc la cầu xin, tiếng hét phẫn nộ bủa vây xung quanh, Chu Khiêm vẫn không biến sắc, ánh mắt mang ý cười nhìn Mục Sư.

Anh bất đắc dĩ nói: “Tôi rất muốn để họ chết. Nhưng ông thấy không, chẳng ai đồng ý cả. Ông nghe thấy họ nói rồi chứ? Tùy tiện đẩy người ở dưới mình đi tìm chết… Ai còn bằng lòng đi theo chúng ta nữa?”

“Tôi còn lương tri hay không, mặc kệ ông, tôi cũng không cần ông tìm tòi nghiên cứu. Dù thế nào đi nữa, vì lợi ích của tôi, tôi cần phải cứu họ. Chuyện này đáng tiếc quá.”

“Còn lựa chọn mà ông nói ——”

Nói đến đây, nụ cười của Chu Khiêm vụt tắt.

Anh trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén.

Anh trào phúng nói: “Vì sao tôi phải lựa chọn theo ông? Ông là cái thá gì mà đặt câu hỏi cho tôi? Tôi không lựa chọn gì hết.”

“Mục Sư? Ông nghe rõ lời tôi ——”

“Tôi muốn cứu họ, và cũng muốn thắng ván cờ này.”

Chu Khiêm nói xong liền nhìn về năm người kia: “Mở túi hành lý, kiểm tra và xác nhận. Thời gian không còn nhiều, nhanh lên.”

Thời gian đúng là không còn nhiều, chỉ còn lại 30 giây.

Năm người đều nhận được vòng tay màu cam do Chu Khiêm chuyển qua.

Nhưng ngoài ra họ ra, một người khác cũng nhận được một vòng tay màu lam, đó là Lưu Thủy đứng ở hàng thứ nhất.

Vì sao lại có vòng tay màu lam này, vẫn là nhờ học trò của Ẩn Đao lập công ——

Ba học trò của Ẩn Đao tìm được 4 vòng tay màu lam phòng bí mật của biệt thự, họ đeo 3 vòng, còn thừa 1 vòng.

Từ trước đến nay, ba người này chưa hề xuất hiện trước mặt mọi người, và không một ai biết họ tìm thấy vòng tay màu lam.

Quân đoàn Đào Hồng kiểm kê số lượng vòng tay, họ biết có thiếu vòng tay màu lam.

Nhưng họ không chiếm lĩnh từng tấc đất trong phó bản, họ nghĩ rằng mình đã làm rơi, vì vậy không báo cho Mục Sư biết.

Họ nghĩ đơn giản rằng —— để tạo tính cân bằng cho trò chơi, hệ thống đã thay đổi thiết kế của họ một chút, vì vậy không biết 4 vòng tay màu lam kia biến mất ở đâu.

Như vậy thì vòng tay màu lam thành cá lọt lưới.

Không một ai ngờ rằng đội Chu Khiêm thật sự tìm ra nó.

Có 1 vòng tay màu lam, Chu Khiêm có thể giữ mạng sống của 5 người này, cũng có thể tạo lập một thế cục không khiến mình thua cuộc —— sau khi 5 người đeo vòng tay màu cam thật, hàng thứ hai, hàng thứ ba đã bị quân cờ màu cam chiếm hết ô.

Trong tình huống đó, quân cờ màu lam ở hàng thứ nhất không thể ra được.

Nước cờ tiếp theo của Mục Sư không thể di chuyển quân màu cam cuối cùng vào bên trong.

Dù có dùng súng ép buộc, trong khoảng thời gian ngắn, Mục Sư cũng không thể chỉ hủy Lưu Thủy mang vòng tay màu lam đi qua một góc khác, để hai quân cờ đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Chu Khiêm có thể điều động quân màu vàng và màu tím cùng với quân cờ màu trắng có đặc tính đổi ô cờ, anh có thể dồn quân màu cam cuối cùng của Mục Sư vào một góc, phá hỏng đường đi của đối phương.

Như vậy, Mục Sư chắc chắn thua.

“Hệ thống có yêu cầu chúng ta vẫn phải tiếp tục đi. Nhưng ông có thể thấy rõ —— tôi đã thắng.”

Chu Khiêm lạnh lùng nhìn Mục Sưu, nhếch miệng đầy trào phúng: “Cho nên, tôi đã nói rồi, ông là cái thá gì mà dám đặt câu hỏi cho tôi?”