Thời Đại Cấm

Chương 73: Độ kiếp! (1)




Kim Đan cảnh.

Tại rất nhiều thế giới còn có tên gọi là Siêu Phàm cảnh.

Đứng tại cảnh giới này trở đi, chính là đã siêu thoát hoàn toàn giới hạn của một con người bình thường. Kim đan cảnh chính là chân chính ích cốc, có thể không ăn không uống, chỉ dựa vào linh khí hấp thu cũng đủ sống rồi.

Tuổi thọ của một võ đạo tông sư, hoặc là trúc cơ kỳ tu sĩ cũng chỉ có cao nhất là gần hai trăm năm, dưới tình huống không có đan dược nghịch thiên cải mệnh hay tác động ngoại lực.

Nhưng đối với một kim đan kỳ tu sĩ, thọ nguyên đã vọt thẳng từ gần hai trăm đạt đến khoảng hơn 500 năm, một thời gian có thể so sánh với cả một triều đại của một vương triều hùng mạnh. Đây chính là một loại chất biến.

Bất quá kể từ bây giờ, chính vì đã siêu thoát khỏi phạm trù của phàm nhân, chân chính bước lên con đường tu đạo, nghịch thiên mà đi, vậy đón chờ một vị Kim đan kỳ vừa mới tấn thăng chính là lôi kiếp.

Cực sinh tức cực tử, thiên đạo vô tư, có được thì cũng phải có mất. Một tu sĩ khi đã bước vào Kim đan cảnh, thọ nguyên đã tăng thì nhất định phải đối đầu lôi kiếp để hoàn lại nhân quả.

Thành công thì sẽ lập tức sở hữu thêm hàng trăm năm thọ nguyên, thể nội năng lượng cũng đạt đến hùng hậu khó tin, thất bại thì điều đón chờ duy nhất chính là phi hôi yến diệt, mồ yên mả đẹp.

Lôi kiếp của Kim Đan cảnh chia làm tam trọng, trọng sau mạnh hơn trọng trước. Tiềm lực của sinh linh độ kiếp càng lớn, cường độ của lôi kiếp càng mạnh, tại một số trường hợp đặc biệt, còn có thể xuất hiện các loại lôi kiếp đặc biệt.

Tử Tiêu Thần Lôi, Nguyệt Ảnh Thần Lôi, Huỷ Diệt Thiên Lôi, Diệt Thế Thần Lôi, Tam Tiêu Kính Lôi, Bạo Cức Kinh Lôi,... tất cả đều thuộc về phạm trù lôi kiếp đặc biệt.

Ngoài ra, đối với một số sinh linh đã từng làm chuyện táng tận thiên lương, di hại thương thiên, hay muốn cùng thiên đạo chống lại, thì đều sẽ nhận được lôi phạt cưỡng chế, hay cũng được gọi là thiên phạt.

Thiên phạt cũng có rất nhiều loại khác nhau, tỉ như Hồng Liên Thiên Phạt, Phong Hoả Thiên Phạt, Toái Hồn Thiên Phạt,...

Phía trên thiên phạt còn có thiên nộ, hạo kiếp các loại... Đây chính là một số dạng thiên kiếp mang theo ý chí của thương khung, chung quy lại là gần như có ý muốn huỷ diệt kẻ muốn độ kiếp.

Bất quá, tuy tiềm lực càng cao thì thiên kiếp càng mạnh, nhưng đại đạo ngũ thập thiên diễn tứ thập cửu, chỗ tốt sau khi vượt qua thiên kiếp vô cùng lớn, tất cả đều có thể đề thăng lấy căn cơ của tu sĩ sau khi vượt qua được hết lôi kiếp.

...

Giờ phút này, Lưu Chính Minh đã đứng lên, khí tức toàn thân vô cùng khủng bố, chỉ trong nháy mắt đã phát tán khắp cả ngọn núi, doạ té chạy toàn bộ cả yêu thú lẫn dã thú tại nơi đây.

Ở bên ngoài mật thất, nằm trên một tảng đá chính là Kim Quang Ảnh Viên, đã được Lưu Chính Minh giao nhiệm vụ hộ pháp, giờ phút này đang thoải mái cẩm lấy một quả chuối bóc vỏ một nửa mà gặm, đột nhiên cảm nhận được khí tức phát tán của Lưu Chính Minh, kém chút không có đem quả chuối trong tay bóp nát.

Nó giật nhìn về phía mật thất, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin:

“Không thể nào! Chủ nhân thế mà đột phá Đấu Linh rồi? Thời gian như này cũng quá nhanh chứ hả? Mà cái khí tức này... thật sự là quá khủng bố, trên rất nhiều Đấu Vương mình đã từng gặp hiếm ai có thể sánh bằng với chủ nhân, mà chủ nhân mới bước vào Đấu Linh mà thôi. Xem ra đây chính là sự khác việt giữa thiên tài cùng với người thường a.”

Kim Quang Ảnh Viên cười khổ, bỗng nhiên thần sắc trở nên nghiêm nghị:

“Không thể như vậy được. Với đà này thì ta rất có thể sẽ bị bỏ xó vì không thể theo kịp bước tiến của chủ nhân rồi. Ta phải cố gắng quyết tâm tu luyện.”

Con mắt của nó phảng phất như ngập tràn ngọn lửa đấu chí, bất quá nếu như không biết thì còn tưởng nó đang tìm kiếm bạn tình đâu. Nó bóp lấy quả chuối cho vào mồm, rồi nhanh chóng hấp thu linh khí tĩnh toạ tu luyện, đương nhiên là trạng thái cũng không sâu, tâm thần vẫn luôn chú ý về phía Lưu Chính Minh. Phía dưới chân nó là Hoang Thiên Lô, tuy không có bất kỳ ba động nào nhưng vẫn phát ra từng đợt quang mang huyền ảo.

“Xem ra chủ nhân cũng sắp phải độ kiếp rồi, nhưng ta khá tin rằng chủ nhân chắc chắn sẽ an toàn vượt qua.”

Tại trong thời gian vừa qua, nó gần như chính là sống ký sinh tại bên trong ống tay áo của Lưu Chính Minh, đối với chiến lực của hắn thế nhưng mà nhất thanh nhị sở, cùng với việc Lưu Chính Minh thành công trộm đồ trước mấy chục vị Đế cảnh, đã làm cho lòng sùng kính của nó đối với Lưu Chính Minh chính là sông Hồng dâng trào, cuồn cuộn không dứt, tự nhiên là phi thường tin tưởng hắn.

Bên trong mật thất, Lưu Chính Minh cảm thấy thanh thế quá mức lớn, bèn nội liễm lại khí tức vào trong cơ thể. Cảm nhận được từng đợt năng lượng xen kẽ bên trong các mối cơ bắp, trong cả đan điền, Lưu Chính Minh âm thầm cảm thán:

“Quả nhiên là sinh mạng lột xác có khác, với trạng thái cơ thể hiện nay, so sánh với trước kia của ta đúng là khác biệt rất rõ ràng. Coi như hiện tại để ta chiến đấu cùng với ta lúc trước, khẳng định có thể tính là đè xuống đất ma sát, tỉ lệ thắng quá rõ rệt.”

Lưu Chính Minh nhắm mắt lại, tự cảm nhận lấy linh niệm của chính mình.

“Tuy khoảng cách linh niệm vẫn không có quá lớn thay đổi, bất quá cường độ đã trở nên hùng hậu hơn rất nhiều, hình ảnh xem xét cũng càng trở nên chi tiết. Nếu như trước kia, coi như không sử dụng [ Quỳnh Thiên Phong], ta cũng chỉ có thể nhìn thấy rõ thân ảnh đối phương, cũng có lẽ nhận diện ra được. Nhưng với hiện tại, coi như ta không sử dụng [ Byakugan], thì ta thậm chí còn có thể xem xuyên thấu cả người đối phương, từ những chi tiết nhỏ nhất như hoa văn trang phục các thể loại.”

Sau đó hắn nắm chặt bàn tay lại, hướng về phía trên đầu tung ra một quyền. Một quyền này không bao hàm bất cứ loại kỹ năng nào, chỉ thuần túy là lực lượng nhục thân xen lẫn lấy linh lực.

Bùm!

Lưu Chính Minh có chút ngơ ngác nhìn lấy chiến tích mình vừa tạo ra. Đất đá bay tứ tung, cây cối gãy ngả gãy nghiêng, mà hơn thế nữa, cả khu vực đỉnh núi cũng đã bị trực tiếp đánh tan thành từng mảnh nhỏ, khiến cho Lưu Chính Minh trực tiếp thấy được cả một bầu trời rộng lớn.

“Cmn! Không hổ là kim đan cảnh! Chỉ dựa vào thuần tuý nhục thân cùng linh lực cũng đủ oanh nổ cả một cái đỉnh núi!” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, cảm giác đôi bàn tay cũng trắng trẻo không ít.

Khoan hãy nói, đúng là cả người hắn sau khi đạt được thuế biến, cả cơ thể chính là thoát thai hoàn cốt, khiến cho vốn Lưu Chính Minh cũng đã rất trắng so với phái đàn ông, giờ đây cả người càng có cảm giác trắng không tì vết, hơn xa so với dùng hàng hiệu mỹ phẩm.

Nếu như thả ở một đô thị hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, một Kim đan kỳ cường giả hoàn toàn có thể xoá xổ gần như bất cứ toà nhà nào, tất nhiên là không có Lưu Chính Minh cường hãn như vậy là một đấm, nhưng gần như có thể khiến cho cả khuôn viên hàng chục mét không còn một kiến trúc nào nếu như đánh toàn lực.

Đương nhiên, Phi Vũ đại lục vốn chính là một vị diện có lượng linh khí cao hơn so với địa cầu, tự nhiên là đất đá nơi đây trải qua ức vạn năm hấp thu linh khí, tự nhiên cũng so sánh với địa cầu cứng rắn gấp mấy lần.

“Tốc độ hấp thu linh khí cũng được cải thiện rất nhiều.” Lưu Chính Minh hơi có chút ngạc nhiên, rồi sau đó nhanh chóng suy đoán ra tiền căn hậu quả.

Vốn là [ Hỗn Chân Công ] đã khiến cho kinh mạch trong cơ thể của Lưu Chính Minh lưu thông và rộng mở hơn rất nhiều, toàn bộ huyệt đạo và mạch môn đều được đả thông rõ ràng, giờ đây, sau khi kết kim đan, kinh mạch toàn thân lại một lẫn nữa được nâng cao hiệu suất hấp thu linh khí, so sánh lúc trước phải nhanh gấp mười lần.

Cảm thấy trên người đang rất bụi bặm, hắn nhanh chóng biến đổi ra phong thủy thuộc tính, nhanh chóng gạt trôi hết bụi trên cơ thể. Phủi lấy gấu áo một chút, Lưu Chính Minh nghĩ thầm:

“Quả nhiên là tu sĩ tiện lợi, mỗi một lần tắm không tốn thời gian là bao nhiêu, trực tiếp thi triển linh lực cọ rửa là được rồi.”

Đừng hỏi tại sao Lưu Chính Minh tuy có linh lực hùng hậu, nhưng vẫn không sử dụng nó đến bức hết bụi ra, mà lại còn mất công biến đổi phong thuỷ thuộc tính để dội qua người một lần. Đây chỉ đơn giản là thói quen mà thôi.

Bỗng nhiên, như có dự cảm, Lưu Chính Minh đột nhiên nhìn về thương khung. Lúc này tại phía trên, bầu trời vốn đang là nắng vàng rực rỡ nhanh chóng trở nên đen lại. Từng đám mây nhanh chóng tụ họp lại, lôi điện lấp loé.

“Xem ra là ta muốn độ kiếp rồi. Không biết sẽ là lôi kiếp gì đây?”

Lưu Chính Minh hai mắt lấp loé tinh mang, thản nhiên hướng lên không trung, nhẹ nhàng bước từng bước một.

Mái tóc hắn xoã dài theo gió, xung quanh thân thể, từng luồng kiếm ý bức người phát ra ngoài, nương theo đó là từng thanh kiếm một nhanh chóng toả ra khắp các phương vị.

Thiên không chi thượng, từng đợt lôi điện đang nhanh chóng ngưng tụ, không gian xung quanh loé lên từng tia lửa điện, phát ra liên tục tiếng lách tách, cả bầu trời như đang tối sầm lại, cuồng phong rít gào.

Đến khi đã cách xa mặt đất gần mấy chục trượng, Lưu Chính Minh mới dừng lại, đôi mắt lấp loé vẻ ngạo nghễ, hướng về trời cao, toàn thân cũng bùng phát từng luồng bàng bạc linh lực, gần trăm thanh kiếm cũng nhanh chóng tản mạn xung quanh, mũi kiếm hướng về phía kiếp vân.

Lôi kiếp hiện tại đã ngưng tụ xong xuôi, bộc lộ ra thiên uy vô cùng khủng bố, nhanh chóng hướng về đại địa lan tràn. Khí tức của thiên phạt khiến cho vạn vật đều không dám chống lại, cả khuôn viên mấy trăm trượng không có bất kỳ một sinh linh nào phát ra tiếng động. Tất cả đều đang đắm chìm trong im lặng.

Bất quá luồng thiên uy này chỉ có thể chấn nhiếp mấy loài dã thú, chứ đối với một tu hành giả có đạo tâm kiên định như Lưu Chính Minh mà nói, thì thật sự chỉ như gãi ngứa.

Chỉ thấy Lưu Chính Minh rút ra bên mình Viễn Xạ Kiếm, kiếm chỉ thương khung, một bộ phong khinh vân đạm nói ra:

“Tới đi!”

Dứt lời, đợt thiên kiếp đầu tiên đã hạ xuống.