Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 147: Chung Minh bị cho ra rìa?




Editor: Nguyetmai

Giám sát Bạch vẫn chưa cho Chung Minh trở về, anh ta im lặng vài giây, ổn định lại tâm trạng một chút.

Thực ra anh ta cũng biết, không chỉ là Chung Minh, bây giờ chắc chắn toàn bộ dự án đều có thành kiến với mình.

Đám người kia đều đã theo Quản lý Tạ từ rất lâu, Quản lý Tạ lại là một người hiền lành, ngay cả chuyện đám người kia đi làm mà xem phim ông ấy cũng mặc kệ, đương nhiên sẽ được nhân viên yêu quý.

Tuy nhiên, một dự án mà quản lý thả lỏng như vậy, làm được "Biển học vô biên" chỉ do ngẫu nhiên, nếu tùy ý để mọi người tiếp tục nhàn nhã như vậy nữa, làm sao có thể tiếp tục thúc đẩy "Biển học vô biên" đi lên được, và phải báo cáo kết quả công việc như thế nào với Tổng Giám đốc Vu đây?

Vì thế Giám sát Bạch quyết tâm siết chặt quản lý, đưa dự án đi vào quỹ đạo.

"Có thể bây giờ cậu chưa hiểu, tôi cũng biết mọi người thích cách quản lý như Quản lý Tạ. Nhưng mà, thương trường như chiến trường, chỉ nói đến tình cảm thì vô dụng thôi." Giám sát Bạch nghiêm túc nói rằng, "Tôi hy vọng cậu có thể chỉnh đốn lại thái độ của mình một chút. Tất cả mọi người chúng ta cùng nhau thúc đẩy toàn bộ dự án đi lên, tiền thưởng của mọi người đều sẽ tăng lên nhiều, cớ sao lại không làm chứ? Chúng ta đều làm việc cho công ty, không phải cho một quản lý, cậu cũng không cần lo lắng tôi cướp mất vị trí của Quản lý Tạ, tôi cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ Tổng Giám đốc Vu giao cho tôi mà thôi, đợi nhiệm vụ hoàn thành xong, tôi sẽ được điều đi chỗ khác."

Chung Minh im lặng trong chốc lát: "Nhiệm vụ mà anh giao cho tôi tôi đều đã hoàn thành, vì thế anh còn hy vọng tôi thế nào nữa?"

"Cách chơi mới đó! Cậu có thể nghĩ ra một ý tưởng như "Vung tiền hàng trăm vạn", thì không thể nghĩ ra ý tưởng thứ hai sao?" Giám sát Bạch rất tức giận, "Đừng nói cái gì mà cạn kiệt tài năng! Tôi nhìn ra được trong đầu cậu còn nhiều ý tưởng mà, cậu chỉ không chịu động não nghĩ thôi."

Chung Minh nói rằng: "Bản kế hoạch của phiên bản mới bây giờ đang làm theo kế hoạch của anh mà."

Giám sát Bạch càng tức hơn: "Ý cậu là nếu bản kế hoạch của phiên bản mới làm theo lời cậu thì cậu mới chịu bỏ sức ra sao? Lúc đó nếu bản kế hoạch phiên bản mới cậu viết tốt một chút, có thể khiến Tổng Giám đốc Vu hài lòng, thì có lẽ tôi căn bản cũng sẽ không tới dự án này!"

"Tôi biết. Được rồi, Giám sát Bạch tôi biết anh cũng là một người thông minh, nói chuyện kiểu này là một sự lãng phí thời gian của cả hai chúng ta, chắc tôi phải nói thẳng với anh thôi." Chung Minh thở dài, ""Vung tiền hàng trăm vạn" và "Biển học vô biên" vốn dĩ đã không thể lũng đoạn toàn bộ thị trường hỏi đáp được, từ kế hoạch khi mới bắt đầu chúng nó đã chỉ dùng để kiếm tiền cho nhanh mà thôi. Anh hỏi tôi có còn ý tưởng nữa hay không, tôi có thể nói cho anh biết là có, nhưng không có ý nghĩa, bởi vì ý tưởng không đấu lại được tiền."

Giám sát Bạch nói rằng: "Chúng ta cũng có thể bỏ tiền mà."

Chung Minh lắc đầu: "Bỏ tiền cũng không có ý nghĩa, dự án của chúng ta là để kiếm tiền, lưu lượng bỏ tiền ra mua không thể chuyển hóa thành lợi nhuận đâu."

"Cái nhìn của cậu quá hạn hẹp." Giám sát Bạch rõ ràng không đồng ý với cách nhìn này, "Đương nhiên, cậu vừa mới bắt đầu đi làm hơn hai tháng, có tâm thế vừa giàu có đã cảm thấy thỏa mãn kiểu này cũng bình thường. Nhưng cậu phải biết rằng, nếu chúng ta có thể dẫn đầu trào lưu này..."

"Giám sát Bạch, đây chính là thái độ của tôi. Quan niệm của hai chúng ta khác nhau, không ai thuyết phục được ai, vì thế những cuộc nói chuyện kiểu này sau này cũng không cần thêm nữa. Tôi còn có việc nên đi trước đây."

Chung Minh khom người, xoay người bỏ đi.

Giám sát Bạch há miệng ra, cuối cùng vẫn không nói thêm được gì.

Hiển nhiên, Giám sát Bạch nghĩ rằng xung đột của hai người chủ yếu nằm ở chỗ "tầm nhìn", Giám sát Bạch và Tổng Giám đốc Vu tin tưởng vững chắc rằng tiếp tục bỏ tiền quảng bá "Biển học vô biên" sẽ có tương lai rất tốt đẹp, còn Chung Minh thì không cho là như vậy, anh chỉ muốn kiếm tiền cho nhanh.

Quan niệm khác nhau có thể hiểu được, nhưng đối với Giám sát Bạch mà nói, thái độ kiểu này khiến anh ta khó có thể chấp nhận được.

Cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì khiến Chung Minh "ngấm ngầm bất hợp tác", Giám sát Bạch đều phải ngăn chặn loại thái độ này, nếu không rất có thể nó sẽ lan ra toàn bộ dự án. Dù sao Giám sát Bạch cũng nhìn ra được, Chung Minh cực kì có tiếng nói trong nhóm dự án này.

...

Thứ Sáu, trong cuộc họp thường kỳ.

Nội dung của cuộc họp là tổng kết thành quả làm việc tuần này, xác nhận tình trạng hoàn thành tiến độ, dự đoán xem phiên bản mới có thể hoàn thành đúng hạn không.

Cuộc họp lần này khá đặc biệt, vì đây là cuộc họp thường kỳ đầu tiên sau khi Giám sát Bạch đến.

Những thứ khác đều không khác nhau gì với những cuộc họp thường kỳ trước đây, điểm khác biệt duy nhất là Giám sát Bạch ngồi ở chỗ của Quản lý Tạ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Giám sát Bạch nhìn qua một lúc, mọi người đều đã đến đủ.

"Chu Dương, cậu hãy nói qua về tình trạng hoàn thành và tiến độ của phiên bản mới." Giám sát Bạch nói.

Chu Dương sửng sốt: "Ơ, Giám sát Bạch, cái này vẫn luôn do Chung Minh theo dõi ạ."

Giám sát Bạch nhướng mày: "Tính toán tiến độ cho phiên bản mới là chức trách của chỉ đạo thiết kế - chính là cậu đấy, tại sao cậu không nắm rõ tiến độ của phiên bản mới hả?"

Chu Dương nói rằng: "Tôi nắm rõ, có điều..."

"Rõ thì nói đi." Giám sát Bạch trực tiếp cắt ngang lời của Chu Dương.

Chu Dương nhìn qua Chung Minh một lát, Chung Minh tỏ vẻ như việc không liên quan đến mình, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước cuộc đối thoại của Giám sát Bạch và Chu Dương.

"Được thôi. Tuần này tình trạng hoàn thành phiên bản mới cơ bản đạt tới 80 phần trăm, tính năng chính là sửa đổi phụ bản "Vung tiền hàng trăm vạn", hiện nay tiến độ thuận lợi, các mục tài nguyên mỹ thuật..."

Chu Dương chỉ đành dựa theo yêu cầu của Giám sát Bạch, nói từ đầu tới đuôi tình trạng hoàn thành phiên bản mới một lần.

"Rất tốt." Giám sát Bạch gật đầu, "Công việc chính của tuần sau là tiếp tục hoàn thiện, test và ra mắt phiên bản mới, đồng thời cũng phải đi liên lạc với nhiều nhà tài trợ hơn. Những việc này, Chu Dương, cậu phải phụ trách thúc đẩy, còn nữa..."

Giám sát Bạch bắt đầu sắp xếp công việc tuần sau, chỉ có điều mọi người ở đó càng nghe càng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Trong này hình như không có bất kỳ công việc nào được chia cho Chung Minh!

Ngay cả Trương Tiểu Văn cũng được chia việc, duy chỉ có Chung Minh là căn bản không được nhắc đến!

Phải biết rằng, lúc trước Chung Minh đảm nhiệm rất nhiều việc, tự mình hoàn thành tất cả những tính năng nòng cốt này một mình, kết quả bây giờ trực tiếp trở thành nhân vật ngoài rìa đến góp vui thôi? Không có việc gì để làm cả?

Những người khác chỉ mơ hồ có cảm giác này, còn Chung Minh thì hiểu rõ nhất, Giám sát Bạch đang muốn cho mình ra rìa, đẩy mạnh sự kiểm soát của anh ta đối với dự án này.

Làm một lãnh đạo từ trên trời rơi xuống, vấn đề lớn nhất mà Giám sát Bạch gặp phải chính là không chỉ huy được, cấp dưới bằng mặt không bằng lòng. Mà bây giờ toàn bộ dự án "Biển học vô biên" này đều lấy Chung Minh làm trung tâm.

Quản lý Tạ thuộc loại quản lý cực kì không ganh đua, nói cách khác chính là không có chính kiến gì. Chu Dương đeo chức vụ chỉ đạo thiết kế, nhưng chuyện gì cũng hỏi ý kiến Chung Minh.

Vì thế, Giám sát Bạch muốn đẩy mạnh thêm nữa sự kiểm soát và quản lý đối với dự án này, bước đầu tiên chính là phải khiến người khác không còn ỷ lại vào Chung Minh nữa, biện pháp cụ thể chính là anh ta phân công công việc cho những người này, để đám Chu Dương trực tiếp báo cáo với mình.

Giám sát Bạch vẫn luôn nhìn vào biểu cảm của Chung Minh, anh ta vốn tưởng rằng Chung Minh sẽ bất mãn hoặc hoang mang, nhưng đều không thấy, sắc mặt Chung Minh không chút thay đổi, giống như bản thân chỉ là một người trong suốt.

"Hết cách rồi, cậu không phối hợp, cũng chỉ có thể như vậy." Giám sát Bạch nói trong lòng.

Thực ra Giám sát Bạch hy vọng có thể thu phục được Chung Minh. Nhưng lúc trước, sau khi nói chuyện xong anh ta phát hiện suy nghĩ này có vẻ không thực tế.

Đã như vậy, thì cũng chỉ có thể đổi sang cách khác.

Chung Minh thực ra lại không hề tức giận, ngược lại còn rất vui mừng.

Bởi vì công việc bây giờ đối với anh mà nói, về cơ bản đều đã là hành vi vô nghĩa, dù sao có cố gắng thế nào đi nữa, thu nhập của dự án cũng sẽ không tăng mạnh được nữa.

Bây giờ anh chia hết việc của tôi đi, rất tốt, tiền thưởng cho tôi vẫn phát theo quy định là được, tôi sẽ càng vui vẻ, nhàn nhã.