Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 255: Phỏng vấn Giáo sư Dương




Editor: Nguyetmai

Mục tiêu nhiệm vụ trực tiếp chỉ về hướng tòa nhà chính, văn phòng của Giáo sư Dương, nhiệm vụ chủ tuyến lần này là phỏng vấn Giáo sư Dương.

Nhưng Thang Doanh không trực tiếp qua đó. Cô ấy điều khiển Cao Vĩnh Châu đi lòng vòng khắp Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ quan sát một chút.

Trải qua cốt truyện mở màn, Thang Doanh và tất cả khán giả đều biết ở đây lấy danh "học viện", nhưng thật ra là một trại tập trung, trại giam nhốt, tất cả những đứa trẻ ở đây, gần như đều phải chịu sự hành hạ giống như cậu bé trong màn mở đầu kia.

Bây giờ Thang Doanh đang điều khiển phóng viên, có thể tự do hành động trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, đương nhiên phải nắm bắt tất cả cơ hội tìm ra sơ hở của Giáo sư Dương.

Đầu tiên, Cao Vĩnh Châu tới sân thể dục.

Bây giờ là hơn tám giờ sáng, một nhóm lớn học sinh mặc quân trang màu xám chỉnh tề đang chạy quanh sân thể dục.

Có người chỉ huy, còn có khẩu hiệu để hô, âm thanh to rõ ở nơi xa còn có thể nghe được, cảm thấy sự huấn luyện quân sự của nhiều trường học cũng tương tự.

Cao Vĩnh Châu vẫn cảm thấy, tinh thần của nhóm học sinh này ai nấy đều không tệ lắm, bởi vì lúc họ chạy còn hô khẩu hiệu vô cùng to, dõng dạc.

Cuộc chạy bộ duy trì trong một khoảng thời gian, lúc các học sinh đang chạy, Cao Vĩnh Châu không thể nào hoàn thành mục tiêu phỏng vấn được. Ở trong sân thể dục này cũng không có lựa chọn tương tác nào khác, Cao Vĩnh Châu đành phải tạm thời rời khỏi, đi xem thử nơi khác.

Quay về gần cửa chính, Cao Vĩnh Châu phát hiện trong đây có mười mấy người trung niên đang tán gẫu, nam nữ đều có.

"Con của anh, liệu trình còn khoảng bao lâu?"

"Khoảng nửa tháng, con của anh thì sao?"

"Còn sớm, ba tháng nữa."

"Liệu trình của con nhà anh dài vậy sao? Tình trạng thế nào?"

"Haiz, thằng nhóc con có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, dám đánh tôi thì thôi đi, đưa vào đây còn muốn đánh Giáo sư Dương. Giáo sư Dương nói triệu chứng nghiêm trọng, vì thế kéo dài thời gian điều trị."

"Vậy anh tốn kém vì con quá rồi."

"Ôi, chút tiền này không là gì, có thể trị khỏi bệnh cho con là được rồi."

"Đúng vậy, chúng ta làm bố mẹ, không phải hy vọng con cái hiểu chuyện, nghe lời sao?"

Mấy người đang trò chuyện hăng say, ai ai cũng nghẹn ngào không dứt.

Xem ra, những người này đều là bố mẹ của những đứa trẻ trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, chỉ là không biết tại sao họ lại ở nơi này.

Nhưng cũng may, người chơi được phép lựa chọn nội dung liên quan đến các phụ huynh.

Thang Doanh điều khiển phóng viên bước tới trước mặt một vài vị phụ huynh, có thể nói chuyện riêng với mỗi người, đề tài trò chuyện với mỗi người đều khác nhau.

Thang Doanh cũng không úp mở, lần lượt hỏi từng người một.

Cao: "Anh chắc là phụ huynh của bé, tại sao lại ở đây?"

Phụ huynh 1: "Không yên tâm con cái, nên ở đây xem thử."

Cao: "Trong lúc điều trị, Giáo sư Dương cho phép đứng ngoài quan sát không?"

Phụ huynh 1: "Lúc điều trị chuyên nghiệp chắc chắn không được, nhưng bình thường nhìn thấy ở ngoài, trên sân thể dục là được rồi."

Cao: "Vậy anh cảm thấy trạng thái con mình có thay đổi không?"

Phụ huynh 1: "Có thay đổi, sự thay đổi đó rất lớn, trước đây cả ngày chỉ biết ở trong nhà, không chịu ra ngoài, cũng không chịu hoạt động, bây giờ cùng chạy bộ với những đứa bé khác, hô khẩu hiệu, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng vào nếp, xem ra cả người đều chững chạc hơn."

Cao Vĩnh Châu chuyển sang một phụ huynh khác: "Vậy còn anh, con của anh cũng như vậy sao?"

Phụ huynh 2: "Phải, không chỉ như vậy, trong tiết học tình thân, con còn quỳ xuống với tôi, nói cảm ơn công ơn nuôi dưỡng, nói thông cảm cho sự bất đắc dĩ của tôi… Haiz, sự điều trị của Giáo sư Dương đúng là có tác dụng, con ở trong này một hai tháng còn hữu dụng hơn tự tôi dạy dỗ mười năm nay."

Cao: "Vậy anh có từng nghĩ ở nơi này có thể tồn tại một số hình phạt về thể xác, hành hạ hay không?"

Phụ huynh 2: "Không thể nào, tôi đã dự tiết học tình thân rồi, sức khỏe con tôi vẫn tốt, không bị thương không có sẹo, tinh thần cũng ổn. Hơn nữa, Giáo sư Dương người ta là bác sĩ chân chính, có thể ngược đãi sao?"

Phụ huynh 3: "Cho dù có một chút hình phạt về thể xác tôi cũng chịu, đứa trẻ hung dữ này không đánh không nên thân, chỉ dựa vào việc nói đạo lý đều vô dụng, phải đánh! Thương cho roi cho vọt!"

Cao: "Thương cho roi cho vọt đã là quan niệm lạc hậu bị phản đối rất nhiều năm rồi."

Phụ huynh 3: "Phản đối nhiều năm ư? Đám văn nghệ sĩ mấy người chỉ làm loạn là giỏi, những đứa trẻ đó không nghe lời, giảng giải đạo lý không hiểu, ngoài đánh ra còn có thể làm sao? Các người ai nấy đều nói nghe hay lắm, đừng dùng hình phạt về thể xác với con trẻ, mấu chốt là các người có thể đưa ra cách giải quyết nào khác không?"

...

Thang Doanh điều khiển Cao Vĩnh Châu quanh quẩn ở đây rất lâu, đều không thu hoạch được gì.

Trong lựa chọn, có không ít những câu hỏi rất gay gắt, ví dụ "Mọi người có biết ở đây có xử phạt về thể xác không", "Cách giáo dục của mọi người có vấn đề" v.v… nhưng cho dù nói gì, những phụ huynh này đều không thèm để ý.

Nhìn ra được sự tin tưởng của bọn họ với Giáo sư Dương đã sớm vượt qua sự tin tưởng con cái và một người xa lạ như Cao Vĩnh Châu, ai nói gì họ cũng không thay đổi quan điểm.

Thang Doanh cũng thử để Cao Vĩnh Châu hỏi một vài câu hỏi sâu hơn, muốn thăm dò được một vài bí mật liên quan đến Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ này, nhưng đều không thu hoạch được gì. Hiển nhiên, những phụ huynh này thực sự xuất phát từ lòng tin của họ, nơi này là một học viện điều trị dùng để điều chỉnh những hành vi không đúng của trẻ em.

Thang Doanh cũng không thể nào phân biệt những phụ huynh này rốt cuộc đang nói sự thật, hay đã phát hiện ra thân phận phóng viên của Cao Vĩnh Châu nên nói dối, nhưng những điều này đều không quan trọng, tóm lại các phụ huynh này đã trở thành khán giả, thậm chí là kẻ đồng lõa.

Đứng ở lập trường Thang Doanh, cô đã xem phần mở màn, đương nhiên biết tất cả sự thật, nhưng đứng ở lập trường của Cao Vĩnh Châu, anh ta có hơi nghi ngờ.

Sau khi phỏng vấn xong những phụ huynh này, Cao Vĩnh Châu tự nhủ một câu: "Lẽ nào… mình sai rồi?"

Trên sân thể dục, các học sinh đang chạy bộ, hô khẩu hiệu, âm thanh to và rõ.

Ở cửa, các phụ huynh đều rất quan tâm con cái, cũng vỗ ngực bảo đảm nơi đây tuyệt đối không có vấn đề, chắc chắn tốt cho con trẻ.

Là một phóng viên không biết chút gì về sự thật, Cao Vĩnh Châu nảy sinh ra một vài cảm xúc nghi ngờ là điều rất bình thường.

Nhưng anh ta hiển nhiên không định bỏ qua như vậy, bởi vì mục tiêu nhiệm vụ góc trên bên trái vẫn còn.

"Vậy trực tiếp đi tìm Giáo sư Dương, xem thử có thể vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của ông ta hay không!"

Thang Doanh quyết định rồi, đi tìm Giáo sư Dương trước, phỏng vấn xong mới phỏng vấn học sinh. Thật sự không tin được, nơi này rõ ràng đang hành hạ trẻ em, sự việc rành rành như thế sao có thể không làm rõ được chứ?

Cao Vĩnh Châu đi tới tòa nhà chính, phòng làm việc của Giáo sư Dương ở tòa nhà chính.

Vừa vào cửa, Thang Doanh thấy hơi chóng mặt một chút.

Trong văn phòng, treo đầy những bằng khen, cờ thưởng, thư khen ngợi!

Đặc biệt là cờ thưởng, gần như treo đầy hết cả bức tường, tất cả đều là phụ huynh tặng.

Thang Doanh cảm giác có hơi bối rối, có thể tưởng tượng được nếu cô ấy là một phụ huynh không biết gì hết, nhìn thấy một bức tường treo đầy cờ thưởng này, trong nháy mắt cũng nhen nhóm lên hy vọng và sự tin tưởng với Giáo sư Dương.

Mấu chốt là những cờ thưởng này không phải là giả, đều là thật, đúng là do các phụ huynh tặng!

Từ đầu tới cuối, Giáo sư Dương đều duy trì nụ cười mỉm, mời Cao Vĩnh Châu ngồi xuống ghế, bắt đầu một cuộc phỏng vấn đơn giản.

Giống như lần trước, trên màn hình xuất hiện rất nhiều lựa chọn câu hỏi, là các dạng câu hỏi khác nhau, hơn nữa sau mỗi câu hỏi đều có phân đoạn truy hỏi đến cùng.

"Thành phố S vừa xảy ra một vụ án mạng, một đứa trẻ tốt nghiệp từ học viện của ông đã giết hại tàn nhẫn mẹ ruột, ông có biết chuyện này không?"

"Tại sao tính tình một cậu bé 17 tuổi lại thay đổi lớn như vậy sau khi ra khỏi nơi này, trở thành một tên sát nhân điên cuồng?"

"Rốt cuộc cậu ta đã trải qua những chuyện gì ở đây?"

"Điều trị hằng ngày ở chỗ ông bao gồm những gì?"

"Tôi nghe nói chỗ ông có phòng điều trị 13 vô cùng bí mật, dùng để làm gì?"

...

Ở đây Cao Vĩnh Châu có một loạt câu hỏi, Thang Doanh chỉ cần chọn câu hỏi mà bản thân thấy hứng thú nhất là được rồi.

Lúc đầu Thang Doanh cảm thấy đây đều là những câu hỏi rất gay gắt, kết quả thật không ngờ, Giáo sư Dương lại bình thản trả lời trôi chảy!

"Án mạng? Không rõ lắm về chuyện này."

"Anh nói vụ án giết mẹ phải không, đầu tiên, tôi không cho rằng chuyện này có liên quan gì tới những việc cậu ta trải qua tại học viện của tôi. Trên thế giới xảy ra biết bao nhiêu vụ án mạng, bản thân tội phạm giết người là tố chất tiềm tàng. Không thể nói học viện của tôi tình cờ thu nhận một tên sát nhân, tức là tôi đang xúi giục học viên giết người. Kết luận này không thỏa đáng lắm thì phải?"

"Còn về chương trình dạy học ở chỗ của chúng tôi, anh cũng có thể thấy đó, nội dung mỗi ngày chính là chạy bộ, đi học, viết nhật ký, còn sắp xếp định kỳ những cuộc nói chuyện giữa các em và phụ huynh, để các em có thể mở rộng lòng mình. Đây đều là những hoạt động rất bình thường, học sinh, phụ huynh đều có thể làm chứng, sao có thể nói tôi đang đào tạo ra sát nhân chứ? Tôi cảm thấy các anh làm phóng viên cần phải cẩn thận kiểm chứng thông tin, đừng nên tùy tiện suy luận như thế?"

"Hơn nữa, đại đa số những đứa trẻ được đưa tới đây đều có khuynh hướng bạo lực, hầu hết mối quan hệ giữa các em và phụ huynh đều trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Tôi vẫn luôn nói chỗ của tôi không phải hoàn toàn chữa khỏi bách bệnh, tỷ lệ chữa khỏi trên 90 phần trăm, cũng không hẳn là 100 phần trăm. Một vài đứa trẻ có tình trạng phức tạp, ủ bệnh trong thời gian khá dài, tôi không kịp thời phát hiện, dù đã uốn nắn nhưng tôi cũng chỉ dám nói đã cố gắng hết sức mà thôi."

"Anh phóng viên, nếu học sinh bình thường trong trường giết người, có phải anh cũng sẽ suy đoán trường học xúi giục học sinh giết người hay không? Chúng ta không thể trực tiếp suy đoán quá trình từ kết quả, mấu chốt phải xem trường này đang dạy gì, đúng chứ?" "Anh cứ thoải mái tham quan nội dung dạy học của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ chúng tôi, cũng có thể tùy ý phỏng vấn các học sinh. Tôi tin bài báo của anh phóng viên có thể xóa bỏ một vài tin đồn không đúng sự thật ở trên mạng về học viện chúng tôi, trả lại sự công bằng cho chúng tôi."

...

Thang Doanh trợn tròn mắt.

Những câu hỏi cô để Cao Vĩnh Châu hỏi, Giáo sư Dương lại có thể trả lời toàn bộ, cho dù trả lời thẳng thắn cũng được, che giấu sự thật cũng được, chí ít hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào!

Thậm chí Thang Doanh bắt đầu cảm thấy, nếu bản thân là Cao Vĩnh Châu, e rằng cũng tin luôn rồi.

Dẫu sao thì Cao Vĩnh Châu chỉ đến nơi này theo các tin đồn trên mạng, chưa từng thấy bối cảnh điều trị của phòng điều trị số 13.

Sau khi đến đây, nhìn thấy các em nhỏ nghiêm túc chạy bộ, hô khẩu hiệu, nhìn thấy những phụ huynh sùng bái Giáo sư Dương như thần linh, nhìn thấy cả bức tường đầy cờ thưởng do phụ huynh tặng…

Trong lòng nảy sinh dao động là một chuyện hết sức bình thường.

Cao Vĩnh Châu hiển nhiên rơi vào tâm trạng mâu thuẫn, cuối cùng, anh hỏi: "Vậy phòng điều trị số 13 trong truyền thuyết kia là như thế nào?"

Giáo sư Dương cười cười: "Anh phóng viên, đều do bên ngoài nói quá thôi, nghe nhầm đồn bậy. Nếu như anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể đưa anh đi tham quan một chút."

Trên màn hình xuất hiện hai lựa chọn [Đi] và [Không cần], Thang Doanh đương nhiên chọn [Đi].

Hai người vào thang máy đi tới phòng điều trị số 13.

Giáo sư Dương bước vào phòng điều trị: "Nào, mời vào."

Cao Vĩnh Châu nghiêm túc quan sát nơi gọi là "phòng điều trị số 13", cũng là nơi mà nhiều đứa trẻ bước ra từ nơi này đều nói đó là "tầng thứ 13 của địa ngục".

Thang Doanh ở bên ngoài màn hình đã nhìn thấy phòng điều trị số 13 rồi. Trong phần mở màn, ngay từ đầu đứa bé kia đã trực tiếp bị kéo vào trong, mười mấy người trong "tổ tiếp đãi A" đè cậu lên giường, bị Giáo sư Dương sốc điện cực kì tàn nhẫn.

Nhưng hôm nay, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào trong khiến cả căn phòng trở nên rất sáng sủa, hơn nữa quả thực trong phòng được bày biện rất đơn giản, một chiếc giường, một chiếc ghế, một cái bàn, chỉ thế thôi.

Giáo sư Dương mỉm cười: "Anh xem, hình như trên mạng đồn ở đây có ghế hùm*, ghế điện, các dụng cụ tra tấn nhưng thực sự không có, chỉ là một căn phòng bình thường vậy thôi."

(*) Hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.

Cao Vĩnh Châu nhẹ nhàng sờ giường bệnh, hỏi: "Thiết bị điều trị kia thì sao?"

Giáo sư Dương vui vẻ lấy thiết bị điều trị từ trong cái bàn phía sau ra, cùng với bộ kim kèm theo.

"Máy điều trị này ấy hả, bản thân nó là một sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Bao gồm những cây kim này, đây chính là liệu pháp tương đối cổ xưa do người Hoa Hạ chúng ta lưu truyền, gọi là điện châm cứu, kết hợp một số khái niệm lâm sàng tiên tiến của khoa tâm thần hiện nay, cùng với cách điều trị lâm sàng của một số triệu chứng rối loạn lưỡng cực, rối loạn ám ảnh cưỡng chế mới tạo ra được thiết bị này. Hoàn toàn không giống như trên mạng nói, cái gì mà ghế hùm, chích điện, không phải như vậy, anh coi thử đi."

Giáo sư Dương vừa nói vừa đưa thiết bị đến trước mặt Cao Vĩnh Châu.

Trên màn hình, xuất hiện giao diện chi tiết của chiếc máy điều trị, Thang Doanh chỉ cần chuyển động cần điều khiển là có thể tự do xoay chuyển, và tiến hành điều tra thông qua ấn các nút trên tay cầm.

Các phương diện bề ngoài như kim đồng hồ, tham số, nút bấm, sau khi kiểm tra xong, không có chỗ nào đặc biệt.

Máy điều trị điện có hai dây dẫn điện rất dài, mỗi đầu dây có một chiếc kẹp nhỏ, hiển nhiên là dùng để kẹp vào kim châm cứu.

Nhưng ở đây Thang Doanh phát hiện có chỗ không đúng, trên máy điều trị mà Cao Vĩnh Châu nhìn thấy chỉ có hai kẹp nhỏ, mỗi cái kẹp vào một kim châm, nhưng trước đây lúc Giáo sư Dương dùng nó để hành hạ đứa bé trai kia, trên mỗi cây kim chí ít đều có năm sáu cái kẹp nhỏ!

Nhưng Cao Vĩnh Châu sẽ không biết được những điều này.

Anh ta xoay máy điều trị tới lui lần nữa, xem giấy phép sản xuất ở đằng sau.

Chưa từng nghe qua nhà sản xuất này, nhưng từ những nội dung khác, hình như rất đáng tin cậy.

Thang Doanh biết trên thế giới này thật sự có tồn tại cách nói "điện châm cứu (hay điện châm)", cũng tồn tại cách nói "điện xung điều trị*". Thậm chí cái gọi là "điện châm" còn được dùng trong một số quá trình điều trị của y thuật Hoa Hạ truyền thống, và "điện xung điều trị" cũng thật sự là một trong những cách được một số bệnh viện dùng để điều trị chứng rối loạn lưỡng cực, rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

(*) Một phương pháp trong vật lí trị liệu, điều trị bệnh bằng các xung điện tần số thấp hoặc trung bình.

Trên máy điều trị này có ghi chú "máy xung điện điều trị tần số thấp", "sản phẩm chăm sóc sức khỏe loại hai", và phạm vi đánh dấu là 0-100 miliampe.

Quan sát xong máy điều trị này, game lại tiến vào phân đoạn câu hỏi.

Cao Vĩnh Châu: "Máy điều trị này có an toàn không?"

Giáo sư Dương: "Quan điểm phổ biến hiện nay trên thế giới cho rằng điện lưu trong vòng 100 miliampe sẽ không gây ra nguy hại đến cơ thể con người."

Cao Vĩnh Châu: "Vậy có tác dụng phụ không?"

Giáo sư Dương: "Tác dụng phụ đương nhiên có. Ví dụ như sau khi điều trị sẽ xuất hiện đau mỏi cơ thể, hoặc choáng váng, đau đầu, v.v… đều là phản ứng bình thường."

"Đương nhiên nó là phản ứng kèm theo, có thể có người sẽ hiểu lầm nói đây là di chứng, nhưng trên thực tế không phải, một thời gian sau người bệnh sẽ hồi phục."

Cao Vĩnh Châu: "Vậy thứ này có tổn thương não bộ không? Ảnh hưởng đến sự phát triển của não không?"

Giáo sư Dương: "Hiện nay, rất nhiều bệnh viện sử dụng liệu pháp sốc điện, đạt tới khoảng 100 miliampe, còn được cho là trong phạm vi cho phép, còn điều trị của tôi chỉ từ 0-5 miliampe, có thể tưởng tượng được thực ra nó vô cùng nhỏ bé."

"Ngoài ra, trên thực tế thực sự tôi đã tiến hành thăm khám và điều trị cho nhiều trường hợp, tôi cho rằng nó an toàn."

Cao Vĩnh Châu: "Vậy thì nó có thể dùng trên cơ thể thanh thiếu niên dưới 18 tuổi không?"

Giáo sư Dương: "Tôi cho rằng liều lượng nhỏ như vậy hoàn toàn có thể."

Cao Vĩnh Châu: "Không có bất cứ nghiên cứu về khoa học hoặc kiến thức chung trong lĩnh vực y học làm chứng cho cách nói này sao?"

Giáo sư Dương mỉm cười nói: "Tôi cảm thấy sự thật chính là chứng cứ có sức thuyết phục nhất."