Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 262: Cơ hội chuyển mình!




Editor: Nguyetmai

Không chỉ Thang Doanh, các khán giả xem livestream đều đang vắt óc nghĩ cách đưa Tăng Vũ đi.

Rất nhiều người chơi ngạc nhiên phát hiện rằng, tuy cùng Hàn Đào trốn đi sẽ khiến Tăng Vũ bị sốc điện, nhưng dường như đây là một bước ngoặt quan trọng trong tiến triển tiếp theo của câu chuyện.

Có một số streamer không chọn chạy trốn cùng Hàn Đào, cứ như vậy, lời nói dối của Hàn Đào bị vạch trần, Tăng Vũ cũng có thể tránh bị sốc điện, hai người vạch trần lẫn nhau, về sau không bao giờ nói chuyện với nhau nữa.

Như vậy tuy bề ngoài tránh được sốc điện, coi như nhảy qua một cái bẫy, nhưng sẽ mang lại hai vấn đề. Một là độ phục tùng tăng mạnh, hai là Hàn Đào không thể tranh cử cán bộ lớp thành công, đương nhiên cũng sẽ không chuyển ra khỏi ký túc xá.

Khi độ phục tùng của Tăng Vũ đạt giá trị cực cao, Hàn Đào không chuyển ra khỏi ký túc xá, trong tình hình hai người lục đục với nhau, Tăng Vũ sẽ không có được tùy chọn ra ngoài lúc nửa đêm.

Đã không có tùy chọn ra ngoài lúc nửa đêm, tiến trình tiếp theo của trò chơi sẽ thiếu một phần nội dung rất lớn, Tăng Vũ chỉ biết làm quân tử phòng thân trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, ngày càng vâng lời Giáo sư Dương, độ phục tùng sẽ liên tục tăng lên. Tuy tạm thời trông có vẻ bình yên vô sự, nhưng hơn phân nửa sẽ đưa đến "bad ending" bởi vì Tăng Vũ đã không có dũng khí và khả năng chạy trốn nữa.



Ở một phía khác, Thang Doanh tiếp tục đẩy mạnh tiến trình trò chơi.

Nội dung ban ngày vẫn giống như trước, chỉ cần chăm chú nghe lời, sẽ không phạm sai lầm, đương nhiên cũng sẽ không bị sốc điện.

Nhưng đến buổi tối, Tăng Vũ có thể thức dậy, tự do hành động.

Thang Doanh thử để cho Tăng Vũ thoát ra ngoài, còn về tuyến đường, trước đây Hàn Đào đã tìm tòi rõ ràng rồi, trước tiên đến tầng một rồi thoát ra từ cửa sổ, sau đó tránh các ảo ảnh do ánh sáng đỏ gây ra, đến nơi bản thân muốn đến.

Lần trước hai người đến cửa Đông, có Giáo sư Dương ở đó là vì Hàn Đào đã mật báo. Trên thực tế Giáo sư Dương cũng cần phải ngủ, trừ phi có học viên mật báo, ông ta sẽ không thức dậy để kiểm soát người khác vào buổi tối.

Thang Doanh phải lưu và chơi lại quá trình này, bởi vì nếu không thể thoát khỏi quái vật, Tăng Vũ sẽ bị bắt đi sốc điện, càng nhiều lần sẽ trừ càng nhiều độ khỏe mạnh, nếu bạn luôn bị sốc điện, sau khi sốc điện vài lần là có thể trực tiếp đi đến "bad ending", bị điện giật chết.

Đương nhiên, độ khó của việc lén lút lần này không cao lắm, bởi vì quái vật tạo mới và tuyến đường hoạt động mỗi lần đều không thay đổi.

Ngược lại điều đó không có nghĩa là không có khó khăn, bởi vì theo tiến trình tung ra của trò chơi, loại thuốc thần kinh mà Tăng Vũ uống ngày càng nhiều, chịu sự kích thích của ánh sáng đỏ ngày càng mạnh mẽ, quái vật nhìn thấy sẽ trở nên càng thêm ghê gớm, càng về sau càng kinh khủng hơn.

Nhưng cũng may, bởi vì tuyến đường quái vật không thay đổi nên chỉ cần nhớ kĩ quy tắc hành động của tất cả quái vật, trốn thoát sẽ có thể thành công 100 phần trăm.

Thang Doanh vừa dùng cách lưu và chơi lại, vừa dùng cuốn sổ nhỏ ghi chép lại, cuối cùng xem như đã luyện được bản lĩnh, tức là có thể lẻn ra một vòng vào mỗi đêm mà không bị phát hiện.

Chỉ có một vài người trực đêm ở nơi cố định, cậu cũng không có cách trốn thoát khỏi nơi này.

Hai cửa Tây và cửa Nam đều có người trực đêm, chắc chắn là không thể đi qua, trên tường rào đều có lưới điện, nếu không ngắt điện cũng không thể đi qua. Cửa Đông đã bị hàn kín, khe hở giữa cửa rào bằng sắt và lưới điện cũng không thể vượt qua.

Thang Doanh cũng hy vọng trên tường rào có một lỗ có thể chui qua, nhưng không hề có.

Sau khi nghiên cứu nhiều lần, cuối cùng Thang Doanh xác định, muốn dựa vào chính mình để thoát ra khỏi nơi đây là điều tuyệt đối không thể.

"Theo cách nói trước đây của Hàn Đào, muốn thoát ra thực tế có hai cách, hoặc nghĩ cách ngắt điện ở trong học viện, làm cho lưới điện mất đi hiệu lực, hoặc có người tiếp ứng ở bên ngoài, dùng súng cắt kim loại cắt một lỗ trên cửa Đông."

"Như vậy nói cách khác, phải nghĩ cách để được người khác hỗ trợ… Người phóng viên kia!"

Đương nhiên Thang Doanh nghĩ đến Cao Vĩnh Châu.

Cao Vĩnh Châu xuất hiện ở chương một với vai trò là một nhân vật chính của trò chơi, vai trò của anh ta không thể nào chỉ là vào học viện đi loanh quanh một vòng, chắc chắn anh ta vẫn còn đất diễn ở đằng sau đó.

Cũng có thể nói, Cao Vĩnh Châu rất có khả năng sẽ còn trở lại!



Còn ba ngày nữa là tròn một tháng Tăng Vũ vào Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ.

Sau khi chạy vận động buổi sáng, uống thuốc xong, Giáo sư Dương đã đến nhà ăn tuyên bố rằng hôm nay sẽ có phóng viên đến, tiến hành phỏng vấn lần thứ hai.

Cho nên, giờ học đánh giá buổi sáng vẫn tiến hành theo thường lệ, trong giờ viết nhật ký vào buổi chiều, có thể phóng viên sẽ đến phỏng vấn các học sinh, Giáo sư Dương bảo tất cả mọi người "chuẩn bị sẵn sàng".

Ngụ ý những lời trên không nói cũng phải tự hiểu.

Thang Doanh kích động vô cùng.

Cuối cùng, sau khi đợi nhiều ngày như vậy, lại đợi được rồi!

Đứng ở lập trường của Thang Doanh, đương nhiên cô ấy hiểu rõ Cao Vĩnh Châu là người tốt, nếu không trò chơi đã không tốn biết bao thời lượng trong chương một để giới thiệu cậu ta.

Đứng trên lập trường của Tăng Vũ, đối với Cao Vĩnh Châu hiện giờ là nửa ngờ nửa tin, nhưng trải qua sự không ngừng kiên trì của Thang Doanh, độ phục tùng hiện tại của Tăng Vũ đã rất thấp, độ chống cự rất cao. Huống chi sau khi trải qua rất nhiều lần mò mẫm tìm cách trốn chạy, Tăng Vũ đã hiểu rõ, muốn trốn thoát thì cách duy nhất chính là hợp tác với người bên ngoài.

Cho nên, đối với Tăng Vũ bây giờ mà nói, cậu ấy phải mạo hiểm nói với Cao Vĩnh Châu một phần sự thật, thăm dò xem người phóng viên này có thực sự giúp được bản thân hay không.

Giờ đánh giá vào buổi sáng được lướt qua một cách đơn giản, người chơi trực tiếp nhảy đến phân đoạn ăn trưa sau giờ học.

Bữa trưa, Giáo sư Dương và các cán bộ lớp không quản lý vì lúc điểm tâm sáng đã giám sát uống thuốc rồi, nên bữa trưa thì tùy ý, đương nhiên "đậu phụ bắp cải xanh không ăn hết" là một trong những cái tội. Nhưng họ cũng sẽ không cố ý giám sát, nhiều lúc có một số học viên không ăn cơm trưa cũng không ai quan tâm.

Rất ít người không ăn cơm trưa, vì thức ăn nơi đây ít dầu mỡ dù có ăn no nhưng cường độ vận động của các học viên lại rất lớn, nên về cơ bản đến giờ cơm trưa phần lớn học viên đều ăn như hổ đói.

Tăng Vũ rời khỏi phòng học đánh giá, đi ngang qua căn phòng nhỏ bên cạnh, vừa lúc gặp Hàn Đào từ bên trong đi ra.

Hai người liếc mắt nhìn nhau không nói câu nào, càng không chào hỏi.

Có điều, Hàn Đào như suy nghĩ điều gì quay lại nhìn về căn phòng nhỏ một cái, rồi rời đi.

Hành động này khiến Tăng Vũ sửng sốt một chút, lẩm bẩm: "Cậu ta làm gì trong gian phòng đó?"

Rõ ràng đây là một lời nhắc nhở rất rõ ràng.

Hý kịch gia, tiểu thuyết gia Chekhov người Nga khi giảng về kỹ thuật viết kịch bản đã đề cập đến một khái niệm, đó là: Nếu như xuất hiện một khẩu súng ở màn thứ nhất, vậy thì ở màn thứ ba nhất định tiếng súng phải vang lên.

Điều này có nghĩa là tất cả chi tiết được đưa ra trong vở kịch đều phải phát huy tác dụng, không được đưa ra những thông tin không giúp ích gì cho cốt truyện.

Tiềm ẩn những cái bẫy, có thể rằng tại nơi ẩn giấu cái bẫy, sẽ có những dấu hiệu nhất định. Lấy ví dụ rất nhiều game đi mê cung, trên ngã tư đường sai lầm phải đặt một chiếc rương để người chơi nhìn thấy.

Gặp được Hàn Đào ở nơi đây cùng với lời lầm bầm của Tăng Vũ, hiển nhiên đang nhắc nhở người chơi rằng nơi này có bẫy.

Trong hành lang đều là những bạn cùng lớp mới tan tiết học đánh giá, người đến người đi, Tăng Vũ cũng không dám vào phòng để kiểm tra, chỉ theo dòng người rời khỏi phòng học.

Nhưng con đường từ phòng học đi đến nhà ăn, Tăng Vũ hạ giọng lẩm bẩm.

"Giờ học đánh giá, Hàn Đào rời khỏi trước mấy phút, Giáo sư Dương cũng không ngăn cản. Cũng có thể nói, hành động này được Giáo sư Dương cho phép."

"Hàn Đào bước ra từ căn phòng nhỏ, cậu ta làm gì trong đó vậy?"

"Lần trước dùng đến căn phòng nhỏ là lúc phóng viên đến đây phỏng vấn chúng ta."

"Vậy lần này..."

Tăng Vũ không kết luận trực tiếp, mà dừng ở ngã ba hướng đi ký túc xá và phòng ăn.

Hiển nhiên, lựa chọn tiếp theo sẽ do Thang Doanh làm.

Ngoài màn hình, Thang Doanh đã thay Tăng Vũ hoàn thành suy đoán của cậu ta.

Hàn Đào ở trong căn phòng nhỏ để làm gì? Rất có thể là gắn máy ghi hình hoặc đặt máy nghe trộm!

Giáo sư Dương là một người có tham vọng kiểm soát cực mạnh, trong toàn bộ Học viện Chuyên tu Phòng chống Khoa kỹ không có bất kỳ một sự riêng tư nào cả.

Nhật ký của các học viên phải được "phơi bày" trong tiết học đánh giá, các học viên không thể đi vệ sinh một mình, không thể thảo luận lúc đi vệ sinh, ký túc xá không có cửa khóa, trong ngăn kéo ký túc xá, tủ bếp cũng không có khóa...

Cũng có thể nói, Giáo sư Dương không cho phép có chuyện gì xảy ra ở đây mà ông ta không biết.

Nhưng, lần trước phóng viên Cao Vĩnh Châu phỏng vấn học sinh, đó chính là chuyện mà Giáo sư Dương không biết.

Lần trước phỏng vấn tiến hành ở trong căn phòng nhỏ, có vẻ như Giáo sư Dương hoàn toàn không biết cuộc nói chuyện của Cao Vĩnh Châu với học sinh đã diễn ra như thế nào.

Nhưng, đó là vì lúc đó Giáo sư Dương chưa có cách, ông ta không biết trước được địa điểm Cao Vĩnh Châu phỏng vấn học sinh, đương nhiên không thể đặt trước máy nghe trộm.

Nhưng lần này Cao Vĩnh Châu tới, Giáo sư Dương đã đoán được chắc anh vẫn muốn phỏng vấn học sinh ở căn phòng nhỏ kia, phái cán bộ lớp đặt trước máy nghe trộm, đó là hành động vô cùng phù hợp với thói quen của Giáo sư Dương.

"... Vậy không phải kết thúc rồi sao?"

Thang Doanh có chút ngơ ngác.

Nếu như căn phòng nhỏ có đặt máy nghe trộm, vậy làm sao nói tình hình thực tế với Cao Vĩnh Châu?

"Mau nghĩ cách nào, trong game chắc có cách gì giải quyết vấn đề chứ... ừm... chi tiết này ám chỉ mình nên trở về phòng ký túc à? Phòng ký túc có gì?"

Thang Doanh suy nghĩ thật nhanh.

Bây giờ nếu đến nhà ăn coi như kết thúc rồi, đồng nghĩa với việc ngồi không chờ chết, khi Cao Vĩnh Châu phỏng vấn, trong phòng có đặt máy nghe trộm, trừ phi không nói gì cả, dù cho có tiết lộ rằng có đặt máy nghe trộm hay nói xấu Giáo sư Dương nhất định sẽ bị sốc điện.

Nói không chừng còn bị "quan tâm đặc biệt", đến lúc đó ngay cả cơ hội trốn ra vào ban đêm cũng không còn nữa.

Trong phòng ký túc sẽ có gì nhỉ?

Thang Doanh đột nhiên nghĩ ra, giấy và bút!

Cô nghĩ ra rồi, trước đây Hàn Đào đã từng dùng tờ giấy nhỏ để vu oan hãm hại Tăng Vũ, bây giờ cô cũng có thể dùng mẩu giấy nhỏ len lén đưa cho Cao Vĩnh Châu!

Thang Doanh nhanh chóng điều khiển Tăng Vũ chạy về hướng ký túc xá.

Thời gian ăn trưa, cán bộ lớp và các học viên khác đều đang ăn cơm, trong ký túc xá không có ai cả.

Tăng Vũ chui vào cửa sổ hẹp trên hành lang, sau đó trở lại gian phòng của mình, xé một trang tiếp theo từ trên quyển sổ theo dõi treo trên cửa. Đương nhiên, cậu xé giấy từ các trang đã được sử dụng.

Sau đó cậu về phòng, lấy bút máy ra chuẩn bị viết trên đó.

Còn muốn viết điều gì, có mấy tùy chọn.

[Nhanh cứu tôi!]

[Hãy nghĩ cách đưa tôi đi!]

[Hai giờ đêm nay, cửa Đông]

[Hãy hé lộ nơi này!]

Lựa chọn đều rất ngắn, vì trang giấy này không lớn nhưng lại phải vo thành cục, nên không viết được mấy từ.

Thang Doanh lướt sơ qua, xác định ngay được câu trả lời chính xác, nhất định là [Hai giờ đêm nay, cửa Đông].

Bởi vì những lựa chọn khác về cơ bản không có khả năng thực hiện được!

Hiện tại Cao Vĩnh Châu không biết nhiều điều về nơi này, nếu như chỉ là một câu nhẹ nhàng "Mau cứu tôi", vậy Cao Vĩnh Châu sẽ hành động như thế nào là điều không thể đoán trước được, ngược lại rất có thể Tăng Vũ sẽ chết ngược.

Còn nếu như "Hãy hé lộ nơi này", không có chứng cứ nào cả, Cao Vĩnh Châu thậm chí không rõ nội tình được bao nhiêu, làm sao hé lộ đây?

Cho nên, chọn lựa chính xác là bảo Cao Vĩnh Châu đến đây vào lúc rạng sáng, ở cửa Đông kia không đặt máy nghe trộm, đến lúc đó hai người có thể tùy ý trao đổi.

Tăng Vũ vo tròn mảnh giấy, giấu ở túi áo trong, sau đó ra ngoài tham gia các hoạt động như thường.

...

Giờ học đánh giá buổi chiều, quả nhiên Cao Vĩnh Châu lại đến.

Vì sao Cao Vĩnh Châu lại đến, rất hiển nhiên, đa phần là vì anh cảm thấy nơi này có gì đó quái lạ, nhất là cảnh Tăng Vũ rơi nước mắt khiến anh không sao quên được.

Lần này, người mà Thang Doanh điều khiển không còn là Cao Vĩnh Châu, mà vẫn là Tăng Vũ.

Sau khi đợi ở trong phòng học một lúc, Cao Vĩnh Châu quả nhiên vẫn gọi Tăng Vũ qua gian phòng nhỏ.

Ngay khi bước vào, Tăng Vũ lập tức quan sát cách sắp đặt đồ dùng trong căn phòng nhỏ.

Bốn phía là tường trắng sạch sẽ, chắc không có cài đặt máy quay.

Duy nhất có một vấn đề, đó là dưới chiếc bàn này rất có khả năng đã được đặt máy nghe trộm.

Cũng có thể nói, làm động tác thì không sao, chỉ cần không nói lung tung.

Cao Vĩnh Châu vẫn đặt câu hỏi theo thường lệ: "Em cảm thấy cuộc sống ở đây thế nào?"

Trước mắt Tăng Vũ xuất hiện lựa chọn, ví dụ: "Cuộc sống rất đầy đủ, chú Dương là người soi đường dẫn lối của chúng em", "Nơi này là địa ngục, Giáo sư Dương là ma quỷ" kiểu vậy.

Đương nhiên, rất dễ chọn câu trả lời chính xác.

Cao Vĩnh Châu hỏi liên tiếp mấy câu hỏi, Tăng Vũ vẫn trả lời giống như trước đây: "Nơi này không có gì để chê".

Thậm chí lần này, giọng điệu của Tăng Vũ không hề thay đổi nhiều, lại càng không rơi nước mắt như tình huống lần trước.

Cao Vĩnh Châu rất thất vọng, anh cảm giác có thể lần này lại không thu hoạch được gì rồi.

Nhưng vào lúc này, trên màn hình của Thang Doanh xuất hiện một lựa chọn mới: [Nhét mảnh giấy].

Thang Doanh nhấp vào không chút do dự!

Cao Vĩnh Châu lại hỏi một câu hỏi, lần này Tăng Vũ vừa nghiêm túc trả lời, vừa len lén móc mảnh giấy từ trong túi ra, từ từ nhét vào chiếc túi của Cao Vĩnh Châu để ở phía đối diện.

Đã trả lời xong câu hỏi, mảnh giấy cũng đã nhét xong.

Trong lòng Thang Doanh âm thầm cầu nguyện: "Phóng viên Cao làm ơn thông minh một chút nha... đừng hỏi mảnh giấy này là thế nào..."

Cao Vĩnh Châu sửng sốt một chốc, nhưng lập tức không làm gì cả và tiếp tục đặt câu hỏi. Sau khi hỏi lại vài câu hỏi thông thường thì để Tăng Vũ rời đi.

Đương nhiên ở phân đoạn này, Chung Minh không cho phép Cao Vĩnh Châu kém thông minh.

Đi ra từ trong căn phòng nhỏ, trong lòng Thang Doanh hân hoan.

Thành công rồi!

Từ khi bắt đầu game này đến nay, Tăng Vũ vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, làm ra lựa chọn chính xác nhất chẳng qua là để bớt mấy lần bị sốc điện mà thôi.

Nhưng lần này, những chứng cứ được cất giấu trước đây đều được mang ra hết, Thang Doanh đã thành công tránh được hàng nghìn lựa chọn sai lầm, đã tìm ra con đường chính xác, đã thành công thổ lộ với phóng viên Cao Vĩnh Châu!

Đây quả thực là một bước ngoặt cực kì quan trọng.

Tiếp theo chính là đợi đến cuộc gặp mặt vào đêm khuya.