Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 83: Xác chết di động




Editor: Lông

Dụ Tranh Độ tự nhiên không muốn nói thật với Thương Khuyết nữa.

Cậu cười cười: “Được, vậy tôi không nói.”

Thương Khuyết: “…”

Một lát sau, hắn chậm rãi thả tay che tai xuống, miễn cưỡng nói: “Nếu như em có điều muốn nói…”

“Không nói.” Dụ Tranh Độ nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dần dịu dàng, “Thật sự.”

Thương Khuyết: “…”

Mặc dù là hắn nói không nghe trước nhưng không biết tại sao lại có cảm giác bị nghẹn.

A, tức quá!

Lúc này phía sau Dụ Tranh Độ truyền tới thanh âm nghi ngờ của ông lão: “Tiểu Dụ, đây là bạn cháu sao?”

“Dạ, anh ấy tới đón cháu.” Dụ Tranh Độ đáp lại lời của ông Trần, thấy Thương Khuyết vẫn còn giả vờ là mặt nghiêm cứng rắn, quỷ tổng tài bá đạo thì trong lòng bật cười, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, đổi đề tài, hỏi, “Sếp, anh xem tình hình ông lão thế nào đi?”

Chuyện đến nước này, Thương Khuyết cũng không tiện xụ mặt truy hỏi Dụ Tranh Độ, chỉ khẽ hừ một tiếng, tầm mắt lướt qua Dụ Tranh Độ, liếc mắt nhìn ông lão phía sau, nhàn nhạt nói: “Là xác chết di động.”

Dụ Tranh Độ không hiểu: “Xác chết di động là cái gì?”

Thương Khuyết hất cằm: “Em nhìn lại ông ta đi.”

Dụ Tranh Độ quay đầu, ông lão ngồi trên băng ghế ở ven đường, đèn đường hắt lên người ông khiến vết thi ban bắt đầu tràn lan trên da ông rõ hơn nhưng ông lại không biết gì cả, thấy bọn họ nhìn sang thì cười híp mắt vẫy tay: “Lại đây ngồi đi các cháu.”

Thương Khuyết: “Ông ta không biết mình đã chết.”

Dụ Tranh Độ nghe vậy thì hiểu ra, lúc này mới làm rõ được điểm mấu chốt trong chuyện này. Mới đầu cậu không phát hiện ông lão đã qua đời là nguyên nhân trọng yếu nhất nhưng thật ra là bởi vì từ đầu tới cuối biểu hiện của ông lão quá giống một người bình thường.

Không phải cảm giác đông cứng của người chết mà là trạng thái xuất phát từ nội tâm vẫn cho mình là người sống.

Dụ Tranh Độ vốn tưởng là tâm tính của ông lão rất tốt nhưng giờ xem ra rõ ràng ông lão căn bản không biết mình qua đời.

Cậu kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Thương Khuyết nói: “Thời điểm qua đời chưa thở ra hết hơi tàn…”

Cái gọi là xác chết di động chính là ý trên mặt chữ, chỉ những người chết thoạt nhìn như người sống nhưng trên thực tế là vì một số nguyên nhân khi mất mà vẫn chưa hết hơi tàn, hồn phách sẽ tiếp tục lưu lại trong thi thể, lúc này nếu như người chết không biết mình đã qua đời thì có thể lần thứ ‘sống dậy’.

Dựa theo lời giải thích của con trai ông Trần thì ông lão đã qua đời khi đang ngủ, quả thật rất có thể không biết mình đã chết, chỉ coi mình chỉ là tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Sau khi xác chết di động tỉnh dậy vẫn giống bình thường, tiếp tục sinh hoạt hằng ngày của mình, ví dụ như ông Trần đi mua thức ăn như thường lệ, tản bộ rồi nghe xe buýt về nhà.

Nếu không có ngoại lực quấy nhiễu thì tình huống như thế sẽ kéo dài tới 2, 3 ngày, mãi đến khi hơi tàn trong người kia tan mất hoặc thân thể bị hư thối không thể nào tiếp tục sinh hoạt.

Dụ Tranh Độ cau mày: “Vậy… chúng ta cũng đâu thể nào đợi thi thể ông lão hư được chứ phải không?”

Không phải cậu sợ nhưng cứ bỏ mặc một thi thể sinh hoạt giống người bình thường nhất định sẽ hù dọa không ít người, tạo thành rất nhiều ảnh hưởng xấu.

“Không cần.” Thương Khuyết lắc đầu, “Có một biện pháp đơn giản hơn.”

Dụ Tranh Độ: “Biện pháp gì?”

Thương Khuyết: “Trực tiếp nói cho ông ta biết mình đã chết.”

Điều quan trọng nhất khi xác chết di động ‘sống’ chính là bản thân người chết không biết mình đã chết, lúc này chỉ cần nói cho người đó biết là hồn phách của người đó sẽ được hút ra.

Dụ Tranh Độ: “…”

Không ngờ tới lại có cách dễ như thế.

Thương Khuyết liếc mắt nhìn ông lão, mắt rũ xuống: “Là em đi nói cho ông ta biết? Hay là để tôi đi?”

“Tôi đi cho.” Dụ Tranh Độ đáp, đến gặp ông lão.

Ông lão hơi cúi người kiểm tra đồ ăn mình mua hôm nay, trong miệng lẩm bẩm: “Hầy, ở ngoài lâu quá rau đều ỉu hết rồi…”

“Nếu không thì chờ thêm chút nữa đi.” Dụ Tranh Độ bỗng cảm thấy hơi khó chịu, “Chờ con trai ông tới rồi nói.”

Thương Khuyết không ý kiến.

“Chúng ta ngồi xuống trước.” Dụ Tranh Độ nói, theo thói quen đi kéo tay Thương Khuyết.

Sau đó bị Thương Khuyết né tay.

Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn hắn thì thấy Thương Khuyết nâng cằm, trên mặt viết ‘Tôi còn đang chiến tranh lạnh với em’.

Dụ Tranh Độ: “…”

Xem ra lần này anh sếp thật sự tức giận.

Cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn nguôi giận, chắc là mấy ngày sau đi làm vẫn phải chịu đựng.

Suy cho cùng cũng là do chính mình tự làm bậy, Dụ Tranh Độ xấu hổ không ý kiến gì, chỉ có thể buồn phiền đút tay vào túi, nói: “Đi thôi.”

“Chờ đã.” Thương Khuyết gọi cậu lại.

Dụ Tranh Độ xoay đầu lại khó hiểu, đang định hỏi hắn còn có chuyện gì thì thấy Thương Khuyết yên lặng duỗi ra ngón trỏ, vẻ mặt như đã cố gắng hết sức: “Chỉ cho em nắm nhiêu đây thôi.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Emmmm, quả nhiên rất tức giận.

Dụ Tranh Độ bật cười, bất đắc dĩ nắm ngón tay thon dài của Thương Khuyết, nghiêm túc nói: “Cảm ơn sự rộng lượng của sếp.”



Đường buổi tối khá vắng nên con trai ông Trần – Trần Tân tới rất nhanh, trước khi anh tới Dụ Tranh Độ đã nhắn tin nói cho anh biết về xác chết di động, bởi vậy khi anh tận mắt nhìn thấy ông Trần tuy vẫn hết sức khiếp sợ nhưng ít nhất không đến nỗi sững người tại chỗ, còn có thể hô lên một tiếng: “Cha.”

“Tới rồi à.” Ông Trần không để ý sự ngạc nhiên trong mắt con trai mình, nhấc túi rau lên, đứng lên đập đập thắt lưng, sau đó ‘ồ’ lên, cười ha hả nói, “Hôm nay cha khỏe ghê, ngồi lâu như vậy mà không đau thắt lưng.”

Những người khác: “…”

Trần Tân nhìn cha mình, trên da ông lão đã biến thành màu xám chết chóc, còn có dấu thi ban, anh vẫn đứng đó nhất thời không dám tiến lên.

Dụ Tranh Độ thấy được sự do dự của anh, nói: “Anh Trần, ông Trần là người rất tốt, không cần sợ.”

“Đứng đó làm gì, tới cầm đồ cho cha.” Ông Trần bước tới, ném đồ ăn cho con trai, “Đây là đồ cha mua ở siêu thị bên kia Phù Khê, đều là món con thích nhất.”

Ông nhìn rồi hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc dừng ở ngoài lâu quá nên không còn tươi nữa.”

Trần Tân nhận được túi thức ăn, trong lòng bỗng dưng đau xót, sự sợ hãi với thi thể bỗng dưng tiêu tán, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông Trần: “Cha, chúng ta về nhà thôi.”

“Về nào về nào.” Ông Trần quay đầu lại nói tạm biệt với bọn Dụ Tranh Độ, “Hai chàng trai, tối nay làm phiền các cháu quá.”

“Không sao đâu ông.” Dụ Tranh Độ nói.

“Ông đi đây.” Ông Trần cười híp mắt nói, “Sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”

Dụ Tranh Độ cũng mỉm cười: “Nhất định sẽ có cơ hội.”

Cậu vừa dứt lời liền nhìn Trần Tân: “Anh Trần, chuyện sau này…”

“Để tôi nói.” Trần Tân nói, trong mắt mang theo sự thương cảm, “Tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”

Dụ Tranh Độ gật đầu.

Trần Tân dẫn cha mình ngồi vào ghế phó lái, tạm biệt Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết.

Anh không trực tiếp lái ông Trần về từ đường mà chậm rãi đi lòng vòng nói chuyện với cha mình, tán gẫu về tuổi thơ khi còn bé của anh, về chuyện của ông Trần thời trẻ, về con trai anh, về cháu của ông Trần.

Lúc thường Trần Tân bận rộn công việc, hiếm khi mới có kỳ nghỉ thì đa số lại dành thời gian cho vợ con, đã rất lâu không còn nói chuyện nhiều với cha. Trước đây anh vẫn luôn cảm thấy không có đề tài gì để nói với cha mình, cứ nghĩ còn thời gian sau này. Bỗng ông Trần đột nhiên qua đời, anh khổ sở vội vã lo hậu sự, không còn thời gian để nhớ lại tiếc nuối.

Lại không ngờ rằng, cuối cùng hai cha con lại dùng hình thức này để có cơ hội nói chuyện lần nữa.

Cũng đến lúc này Trần Tân mới phát hiện thì ra người già có nhiều chuyện để nói như vậy. Ông kể về chuyện của mình khi còn trẻ, hưng phấn kể cho con mình nghe về chiến tích thời anh hùng, chuyện của con, của cháu. Những chuyện người trẻ nghĩ người già đã quên nhưng ông vẫn còn nhớ rõ.

“Hầy, sao tối nay bỗng nhiên lại nói nhiều như thế nhỉ?” Ông Trần nói hồi lâu mới phát hiện điểm không đúng.

“Không có gì, chỉ là muốn nghe cha kể chuyện trước kia.” Trần Tân nhịn chua xót, cố gắng để giọng mình không bị ngẹn, “Đây là cơ hội hiếm thấy mà.”

“Ầy, đều là câu chuyện nhàm chán của ông già Trần Khang này thôi, có gì hay để kể đâu.” Ông lão phất tay, ngoài miệng nói như thế nhưng vẫn không ngăn được sự vui vẻ, chỉ chốc lát sau đã mở miệng, “Mà con có nhớ lúc con còn học tiểu học…”

Hai cha con một kể một đáp, nói chuyện hồi lâu, ông Trần như ôn lại chuyện cả đời mình một lần. Cuối cùng không tìm được đề tài nữa mới hài lòng dựa ra sau: “Hôm nay tinh thần thật tốt, nói lâu vậy mà cũng không thấy mệt…”

Lúc này trời đã bắt đầu hửng sáng, không biết từ đâu truyền tới tiếng gà gáy khiến ông Trần tỉnh dậy, ông phục hồi tinh thần lại, hoảng hốt hỏi con mình: “Sao còn chưa tới nhà?”

Ông nhìn ngoài cửa xe, không khỏi nhíu mày: “Đây không phải là đường về nhà mà.”

Quay đầu nhìn con trai mới phát hiện không biết từ khi nào mà trên mặt anh đã đẫm nước mắt, trong lòng ông Trần không hiểu: “Sao con lại khóc?”

“Không có gì đâu cha.” Trần Tân cúi đầu lau nước mắt, “Cha, tới rồi.”

Ông Trần nhìn xung quanh, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc: “Sao lại tới từ đường?”

“Chúng ta đi vào rồi nói sau.” Trần Tân nhịn xuống, đỡ ông lão chậm rãi tiến vào trong từ đường.

Ông Trần hoang mang, vừa đi vừa đánh giá từ đường mới phát hiện trên cửa từ đường có treo đèn lồng trắng, bày vòng hoa, trên đất còn có giấy vàng.

“Là ai đã qua đời?” Ông Trần hỏi, đồng thời một số hồi ức dần hiện lên, “Ầy, sao cha cảm thấy hình như mới đi qua nơi này hai ngày nay…”

Cùng lúc đó, hai cha con bước vào cửa lớn từ đường.

Bởi vì sợ dọa những người khác nên Trần Tân đã thông báo người trong nhà tạm thời tránh đi, bởi vì từ đường to lớn nhưng không người, trông thật hiu quạnh.

Ông Trần ngẩng đầu nhìn lại rồi thấy bài vị ở giữa từ đường bày một bức hình đen trắng quen thuộc.

“Ấy, đây không phải là cha sao?” Ông Trần ngạc nhiên, tới xem di ảnh bên cạnh bài vị có viết tên của ông.

“Cha…” Trần Tân nhịn không được hô lên, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trước mặt ông Trần.

“Thì ra là cha đã qua đời rồi à.” Ông Trần hiểu ra, có lẽ vì cả tối được trò chuyện cùng con trai, lúc này ông không cảm thấy tiếc nuối nữa, đưa tay sờ đầu con mình, “Không sao, số của cha đã tận, sống đủ rồi.”

Ông Trần chậm rãi tới quan tài giữa từ đường rồi nằm xuống, từ từ nhắm mắt, lưu lại câu nói cuối cùng, “Đừng đau buồn, con trai của cha.”



Sau khi Trần Tân đưa ông Trần rời đi, Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn Thương Khuyết, vô cùng tri kỉ trưng cầu ý kiến của hắn: “Sếp ơi, anh muốn tự về hay là muốn tôi đưa anh về?”

Thương Khuyết: “…”

Hắn lạnh nhạt xoay người lại, “Tôi đưa em về.”

Dụ Tranh Độ cười thầm, như không có chuyện gì đi tới bên cạnh hắn: “Ừ, cảm ơn sếp.”

Tuy bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn nhưng để tỏ lòng bản thân vẫn còn giận dữ lắm nên trên đường Thương Khuyết đều nghiêm mặt, rất có cốt khí không tiếp lời với Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ cũng biết chuyện này không vội được, rất phối hợp yên lặng như gà.

Chờ gần đến nơi, Dụ Tranh Độ mới ngượng ngùng mở miệng: “Sếp ơi, nếu không thì hai ngày nay tôi tới công ty con làm việc đi.”

Miễn cho Thương Khuyết lại giống ban này, cả ngày nhốt trong phòng làm việc không ra.

“Không được.” Thương Khuyết từ chối, hắn liếc nhìn Dụ Tranh Độ, “Mỗi ngày em đều phải tới phòng làm việc của tôi ít nhất một lần.”

“Tại sao?” Dụ Tranh Độ kinh ngạc, “Anh không giận tôi?”

“Đương nhiên là giận.” Thương Khuyết nói, “Nhưng Bội Kỳ đang được ấp trứng, không thể để cho bé biết cha bé cãi nhau.”

Dụ Tranh Độ: “…???”

Nội dung nuôi con của anh sếp có phải hơi hoàn hảo quá mức không?



Thương Khuyết: Gia đình xảy ra chiến tranh lạnh không thể để ảnh hưởng tới con cái. (đưa ngón trỏ ra, chỉ cho em nắm nhiêu đây)

Tranh Độ: …

Vấn đề xưng hô, chương 20 Tranh Độ dẫn anh sếp về nhà chơi tết thanh minh đã bắt đầu gọi Tiểu Thương rồi nha.