Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 35: Kết hôn (3)




Dịch: Duẩn Duẩn

Toàn bộ nhân viên phòng PR của T.R cũng phải bó tay toàn tập. Hôm nay vừa mới bước chân vào phòng làm việc bọn họ đã nhận được một cuộc điện thoại vô cùng kinh khủng. Một người khiêm tốn như ông chủ của bọn họ không biết đã chọc tới vị thần tiên nào.

Mới sáng nay, trên các trang web lớn lan truyền một đoạn video. Trong đoạn clip đó, bối cảnh là trước cửa đồn cảnh sát, có một người đàn ông đang cúi người xin lỗi một người đàn ông khác, mà vị đang cúi người xin lỗi kia rõ ràng là tổng giám đốc T.R của bọn họ.

Đoạn clip này vì bôi nhọ đến danh tiếng của tổng giám đốc T.R vạn người mê nên trong chốc lát nó đã được xem và chia sẻ với tốc độ chóng mặt, đúng là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Bọn chó săn lại càng hăm he, hận không thể biến mình thành Sherlock Holmes. Cộng thêm địa điểm xảy ra chuyện vô cùng nhạy cảm là ở cục cảnh sát, nên chỉ trong mười mấy giờ ngắn ngủi, nó đã biến thành đề tài của các tờ báo lớn nhỏ.

Nhưng điều khiến Kim Tae Woo căm tức chính là cái tên trong cuộc này lại không chịu nghe điện thoại. Trong khi đó phòng thư ký lại thông báo xuống, "Hôm nay Mông tổng gọi điện tới nói rằng, mấy ngày nay anh ấy sẽ không đi làm, công việc có thể lùi lại được đều hãy lùi về sau, còn những việc không thể lùi lại thì để cho Nhị đương gia*, cũng chính là Kim Tae Woo giải quyết.

(*) là người có trách nhiệm thứ hai hoặc là người xếp sau người giỏi nhất.

Được rồi, anh ta không tính toán với cậu ta. Nhưng mà nói thật, gần đây Mông Qua có điểm làm anh ta hơi sợ, cái tên đó có một đoạn thời gian rất không bình thường. Nếu không phải đang ở cõi thần tiên cực lạc, thì cũng giống như một thùng thuốc súng, đôi khi sẽ để lộ ánh mắt chán nản. Vì thời gian làm việc cùng cậu ta không ngắn, nên anh ta cũng đoán được chắc hẳn Mông Qua đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng phiền não.

Vậy nên, cả ngày nay Kim Tae Woo như máy móc hoạt động hết công suất, chạy hết nơi này đến nơi khác. Nói thật thì, một giờ trước tâm tình của anh ta không tệ chút nào, ngược lại còn vô cùng tốt. Bởi vì vị khách hàng trước mang theo con gái của ông ta đến, nói là vừa mới tan trường, muốn tới đây cùng ba để học cách kinh doanh.

Vị thiên kim tiểu thư kia đúng là mẫu con gái mà Kim Tae Woo thích, xinh đẹp giống như búp bê vậy, đặc biệt là ánh mắt biết phóng điện, làm cho tim của anh ta bị giật đến tê dại. Anh ta còn rất giả vờ ngay ngắn sổ ra một tràng tiếng Trung. Đã vậy, vì muốn người ta biết mình là một người hiểu rõ về văn hóa Trung Quốc nên kiên trì không cần phiên dịch, kết quả là bị cười nhạo không ít. Bất quá, có thể khiến cho mỹ nữ cười, làm chuyện ngu ngốc như vậy thì có sao? Thế mà, thế mà, vị mỹ nữ kia lại mở miệng nói.

"Kim tiên sinh, chắc là tâm trạng Mông tổng hiện giờ rất tệ? Em và các bạn học của em đều cho là có người đã cố ý đặt bẫy để bôi nhọ danh dự của anh ấy." Sau đó liền khóc như hoa lê đái vũ:

- Kim tiên sinh, không biết anh có số điện thoại riêng của anh ấy không? Anh có thể cho em biết được không? Em chỉ muốn nói cho anh ấy biết, chúng em đều tin tưởng anh ấy.

Cha cha cha, hiện giờ anh ta đang rất muốn mắng người đấy, thì ra đã lãng phí cả nửa ngày đi làm chuyện công cốc.

Người đẹp đi rồi, anh ta càng nghĩ lại càng tức. Trong cơn tức giận, anh ta liền xông đến nhà Mông Qua. Anh ta muốn hung dữ hét vào mặt cậu ta, anh ta con mẹ nó không muốn làm nữa, anh ta con mẹ nó phải về Hàn Quốc, anh ta con mẹ nó muốn có ngày nghỉ.

Thế mà, ngay cả mật mã cửa nhà cậu ta cũng đã thay đổi luôn rồi. Duỗi tay ra, anh ta phải ấn nát cái chuông cửa chết tiệt này. Anh ta cực kì chán ghét cái chuông cửa của nhà tên này.

- Kim Tae Woo, anh không ở công ty lại chạy tới đây làm gì.

Loại người này ở nhà cũng không quên giữ gìn hình tượng, quần màu xanh đen rộng rãi, áo lông mỏng cổ chữ V màu xám lạnh, tóc có chút rối rơi trên trán. Nếu như những cô gái ở công ty chứng kiến cảnh này sợ rằng mắt lại nổ hình trái tim đến ngất luôn mất.

Chờ đã, anh ta hiện tại đang đến đòi lại công trạng, không phải để thưởng thức sắc đẹp. Được rồi, phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Đúng rồi, từ bối cảnh ở Hàn Quốc đi, bối cảnh này rất quan trọng. Anh ta rõ ràng là hơn cậu ta sáu tuổi, vậy mà lúc nào cậu ta cũng gọi anh ta Kim Tae Woo, Kim Tae Woo.

"Này! Mông! Qua..." Kim Tae Woo hét tướng cả lên, sau lại đang suy nghĩ không biết nên dùng tiếng Hàn hay tiếng Trung chửi cậu ta thì.

"Xuỵtttt..." Mông Quá cuống quýt đặt ngón trỏ lên môi: "Anh bé miệng chút thôi."

Nói xong, còn lén lút liếc sang cánh cửa phòng đang đóng chặt.

Kim Tae Woo lập tức hiểu ngay trong căn phòng này nhất định có gì đó mờ ám, trách làm sao cậu ta lại không đi làm, thì ra là trốn trong ôn hương nhuyễn ngọc, băng sơn cuối cùng cũng đã tan chảy rồi.

"Cậu! Nói thật cho tôi." Kim Tae Woo học khẩu khí của người Nhật: "Bên trong phòng của cậu giấu một Hoa Hoa cô nương phải không?"

Mông Qua nhún vai, không thèm trả lời.

Thấy vậy, Kim Tae Woo liền đứng lên như muốn lao vào phòng ngủ, Mông Qua lập tức kéo anh ta lại: "Được rồi, Kim Tae Woo. Anh trai, anh tha cho tôi đi!"

Hai người lại ngồi xuống sô pha lần nữa. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Nửa ngày sau, cuối cùng Mông Qua lắp bắp nói.

- Thật ra thì người bên trong là vợ chưa cưới của tôi, lúc đầu chúng tôi chuẩn bị đi đăng ký, nhưng mà hôm qua cô ấy uống quá chén, nên không thể làm gì khác hơn là đổi thành ngày mai. Chuyện này anh biết trong lòng là được rồi, cô ấy nói chuyện chúng tôi kết hôn càng ít người biết càng tốt. Vậy nên Kim Tae Woo, anh là bạn bè thân thiết mà tôi tin tưởng, tôi mong là anh sẽ không đi nói lung tung chuyện này. Bây giờ cô ấy còn đang ngủ, để hôm nào tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau.

Kim Tae Woo ngay lập tức bị chấn động, người đàn ông như Mông Qua không biết là có bao nhiêu cô gái mơ ước muốn kết hôn với cậu ta, chắc phải dài như một bảng chiêu cáo thiên hạ đi? Vậy mà tên núi băng lạnh lẽo này lại đang nói "cô ấy", từ này trong miệng cậu ta nói ra như muốn nhổ mật đến nơi vậy. Tình huống này là sao?

Anh ta giật mình, hỏi lại: "Vợ tương lai của cậu có phải là người trên ví da không?"

"Ví da?" suy nghĩ một chút, sau đó anh liền gật đầu: “Đúng là người trên ví da, nhưng mà Kim Tae Woo, rình xem chuyện tiêng tư của người khác không phải là hành vi quân tử."

Kim Tae Woo tự động bỏ qua lời nói sau của Mông Qua.

Vậy là đúng rồi, người nhà mà trở thành người yêu có phải rất thân thuộc không nhỉ, vậy thì, anh ta ở đâu? Kim Tae Woo chỉ cảm thấy trong lòng chua chát.

Khi Hạ Nhật tỉnh lại liền bị người đang ưu tư ngồi đầu giường là Mông Qua nhìn cho hoảng sợ: “Sao anh lại ở đây?"

Mông Qua đưa một ly nước kỳ lạ đến trước mặt cô: "Em uống cái này đi! Thuốc giải rượu."

Chần chờ một chút, Hạ Nhật nhận lấy canh giải rượu từ Mông Qua.

Mọi việc mơ hồ của tối qua bỗng chốc ùa về, cô như nhìn thấy ánh mắt bi thương của Trình Như Thánh, bi thương đến mức cô không biết phải làm sao. Vì vậy, cô đã tức giận đập xe của Mông Qua, còn chuyện sau đó cô không thể nhớ nổi.

"Xe của anh vẫn ổn chứ?" Hạ Nhật lại nằm dài trên giường, bây giờ đầu cô đau như búa bổ.

"Không có việc gì." Mông Qua cúi đầu xuống: “A Nhật, em đói bụng chưa? Anh nấu chút gì đó cho em ăn nhé?"

Mông Qua như vậy, nói chuyện ôn nhu như vậy làm Hạ Nhật sợ hãi, bất an, còn có tâm lý chỗ nào đó đang thay đổi, dần dần mềm đi. Vậy nên, cô bất tri bất giác muốn trốn tránh.

"Không cần, tôi muốn ngủ một lát." Trốn vào trong chăn, sau một lúc yên lặng Hạ Nhật liền thiêm thiếp ngủ.

                                *

                     *                     *

Hạ Nhật nhìn chăm chú vào một điểm nhỏ trên rèm che cửa sổ đang bị ánh nắng ban mai chiếu vào. Từ một điểm nhỏ dần trở nên chói mắt, cho đến khi biến thành màu trắng sáng, cuối cùng mặt trời mọc thay thế nó.

Hiện tại cô đang ngủ trong phòng Mông Qua, ngủ trên giường của anh. Thật ra cô đã tỉnh từ lúc nửa đêm, sau đó liền trợn tròn mắt đến hừng đông. Cô nghe thấy tiếng phòng bên cạnh mở cửa, có tiếng bước chân nhè nhẹ từ trong phòng đi ra, sau đó, phòng bếp vang lên âm thanh nhỏ vụn. Lúc tất cả mọi thứ trở về an tĩnh, thì cửa phòng cô được mở ra. Mông Qua đi tới trước giường, vỗ nhẹ mặt cô.

"Dậy đi A Nhật, anh biết em tỉnh rồi. Anh làm bữa sáng, em mau dậy ăn đi, một ngày một đêm không đêm không ăn gì rồi, em không đói bụng sao?"

Đúng lúc bụng cô kêu lên một tiếng vô cùng phối hợp, Hạ Nhật lúng túng mở mắt, thấy vẻ mặt hiểu rõ của Mông Qua đang cười như không cười nhìn cô.

Con dấu màu hồng được ấn định trên tờ giấy, cô đã là vợ của anh. Hạ Nhật chợt cảm thấy chuyện này rất hoang đường, giống như một trò đùa trẻ con.

Mông Qua len lén liếc nhìn Hạ Nhật, thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô có một tia trào phúng, anh liền nắm lấy tay cô. Không sao, anh có năm năm để chứng minh cho cô thấy.

Ra khỏi cục Dân chính, Mông Qua kéo Hạ Nhật lên xe mình, sau khi khởi động xe, Mông Qua quay sang nhìn Hạ Nhật.

"Có gì cứ nói đi." Giữa bọn họ quá quen thuộc, một ánh mắt cũng có thể dễ dàng đoán được đối phương đang nghĩ gì.

"Nếu không, bây giờ đang rảnh, hay chúng ta cùng đi xem căn nhà anh mua ở khu đông nhé. Nơi đó đã lắp đặt thiết bị gần xong rồi, em chắn sẽ thích lắm. Nếu như em thích nơi đó, chúng ta có thể dời đến đó ở luôn. Tuy là chỗ đó có hơi xa một chút, nhưng môi trường tốt, rất thanh tĩnh."

Hạ Nhật lại nở nụ cười giễu cợt: "Mông Qua này, kế tiếp có phải anh muốn cùng tôi hưởng tuần trăng mật hay không. Anh đừng quên, vì sao chúng ta kết hôn."

Trống đi một tay, Mông Qua liền nắm tay cô: “Em đừng như vậy được không, A Nhật?"

Hạ Nhật cúi thấp đầu.

Cô để Mông Qua đưa mình đến nhà hát, Hạ Nhật đứng trước cửa nhà hát suy nghĩ hồi lâu, sau đó liền đón một chiếc taxi tới khách sạn.

Nhân viên khách sạn nói cho cô biết, Trình tiên sinh đã đi rồi, còn giao cho cô một lá thư, nói là Trình tiên sinh để lại cho cô.

Trong lá thư anh để lại chiếc nhẫn cùng tấm giấy chứng nhận ở đảo Lan Lăng, còn có một chiếc thẻ, trên thẻ là nét chữ Hán mạnh mẽ "Hẹn gặp lại"*, phía dưới vẽ một mặt trời nhỏ, màu sắc tươi tắn.

(*) Chữ này cũng là "Tạm biệt" nha các bạn, đây là lý do mình thích tiếng Trung vì ẩn ý sâu xa của nó, tạm biệt là để được gặp lại.

Nói thật, Đinh Đương rất muốn an ủi ông chủ đẹp trai của mình một chút. Đoạn video kia nhất định đã đả kích rất lớn tới anh ấy, thế nên từ khi bước vào phòng làm việc tới giờ, anh mới luôn rầu rĩ không vui. Có mấy lần cô còn mượn cớ đưa văn kiện tới để cổ vũ anh, thậm chí ngay cả lời kịch cũng chuẩn bị xong hết rồi. Thế nhưng, cô không dám, vì boss không nói lời nào, chỉ bày ra bộ mặt, đang tức giận chớ lại gần.

Hiện tại cô đã đi lung tung trước mặt anh đến lần thứ ba rồi, đem văn kiện đặt trên mặt bàn, vừa mới lấy dũng khí mở miệng, thì anh đã không nhịn được khoát tay kêu cô ra ngoài.

Đúng lúc, điện thoại tư nhân của anh reo lên, anh liền nhận với vẻ mặt phiền não.

Thế nhưng, boss không còn nổi giận như trước nữa, Đinh Đương cảm thấy mình nên tránh đi, vừa mới xoay người, liền nghe thấy giọng nam dịu dàng vang lên: "Em về nhà rồi à."

Tiếp đó, Đinh Đương nghe thấy anh đọc một dãy số, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, không một chút sốt ruột, ngược lại tâm trạng vô cùng tốt, giống như đang rất hưởng thụ.

Cuối cùng, anh còn nói, “Em chờ anh nhé, một chút nữa anh sẽ về.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt ông chủ vẫn chưa thỏa mãn, còn nói một tiếng rất nhỏ, “Đúng là ngốc.”

Bị coi như người vô hình, Đinh Đương nhìn ông chủ cúp điện thoại, đem văn kiện phân biệt mỗi bên một cái, cầm theo chìa khóa xe, cả quá trình đều lưu loát rành mạch. Không những thế, lúc đi tới trước cửa anh còn không quên quay đầu lại cười với cô, làm cho xương cốt của cô cũng muốn mềm nhũn cả ra. Cuối cùng còn nói, “Thư kí Đinh, hôm nay cô mặc váy đẹp lắm.”

Lại nữa rồi, nữa rồi, lần trước là bông tai, lần này lại là váy. Đinh Đương đương nhiên sẽ không cho người ở trong mắt ông chủ chính là mình, chiếc váy trở nên xinh đẹp không phải là vì cú điện thoại của cô gái kia hay sao.

Đinh Đương rất muốn biết cô gái nào đã khiến cho một người lãnh tình như boss của cô lộ vẻ vui mừng đến vậy. Tới cùng thì cô gái ấy là thần thánh phương nào. Cô chắc chắn đó không phải là Tô Hồng Liên, ông chủ đối với Tô Hồng Liên luôn luôn chỉ có một khẩu khí, đắn đo thỏa đáng. Không phải là xa cách, nhưng cũng không thân thiện lắm.

Trong đầu cô liền hiện lên một khuôn mặt sinh động. Ngày đó, boss tự mình pha cà phê, còn bỏ thêm một viên đường vào cốc cà phê kia nữa, cô gái ấy nhất định rất thích ăn ngọt.

Em về nhà rồi à? Lẽ nào? Bọn họ ở cùng nhau?