Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 233: 233: Anh Làm Cho Cô Sợ Hãi





-Thích gì cứ sai người làm là được rồi.

Em là Lục phu nhân, không cần phải tự mình ra tay như vậy.Đường Tâm Lạc lại sợ hãi "Ừ" một tiếng, thậm chí không dám giương mắt nhìn Lục Dục Thần.Rõ ràng trước khi đi, mối quan hệ giữa hai người đã có chút thân mật.

Nhưng bây giờ gặp lại thì dường như tất cả cảm xúc trở lại lúc ban đầu.Sự e ngại đối với Lục Dục Thần và trở nên chột dạ với Việt Trạch hầu như đang bao trùm lấy cô.Lục Dục Thần nhận thấy sự nhút nhát của cô thì không nói thêm gì, đem cái túi thả giữa hai người, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.Bầu không khí phía sau nặng nề đến lạ lùng, làm cho tài xê và Mạnh Trạch ngồi phía trước cứ như đang ngồi trên đống lửa.May mắn thay chiếc xe đã nhanh chóng đến trước cửa biệt thự.Lục Dục Thần xuống xe, Đường Tâm Lạc chỉ có thể giống như vợ bé lẽo đẽo theo sau anh.Lục Dục Thần đột nhiên trở về, bên trong biệt thự hoàn toàn không có chuẩn bị.

Vú Trương đang chuẩn bị phân phó phòng bếp làm vài món thức ăn, lại bị Lục Dục Thần gọi lại.Anh đem những cái túi mà Đường Tâm Lạc mua về từ siêu thị đưa cho vú Trương.-Không cần làm gì khác đâu, tối nay ăn thế này được rồi.Lục Dục Thần mang thứ đó để lại phòng bếp, rồi sau đó dẫn Đường Tâm Lạc lên lầu.Vú Trương đứng ngẩn người với túi đồ.


Thiếu gia từ lúc nào cũng thích ăn mấy loại mỳ phở bình thường như thế này vậy.Nhưng mà, đã được Thiếu gia phân phó, bà hiển nhiên phải làm theo rồi.Vú Trương sai người làm nấu hai tô mì đầy ắp.

Sau khi làm xong, bà tự mình lên lầu gọi Thiếu gia và Thiếu phu nhân xuống ăn mì."Cốc cốc —— "Ngoài cửa phòng ngủ truyền đến giọng vú Trương:- Thiếu gia, mì nấu xong rồi đấy ạ!-A.....Có người đến!Đường Tâm Lạc ngồi ở trên bệ rửa tay, đang bị Lục Dục Thần hôn đến toàn thân như nhũn ra.Rõ ràng vừa rồi còn thấy anh lạnh lùng đến đáng sợ, vậy mà chỉ trong chớp mắt thay thay đổi hoàn toàn.Lục Dục Thần vừa rồi dẫn cô lên lầu, Đường Tâm Lạc đau khổ đi theo phía sau, còn tưởng rằng chuyện Việt Trạch đã bại lộ, làm cho anh tức giận.Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần bị anh quở mắng một trận, ai ngờ mới vừa vào cửa, đã bị anh đẩy dựa vào cửa.

Hung hăng răn dạy không có, trái lại bị anh hung hăng hôn hít một hồi.

Anh vừa hôn vừa cởi áo khoác của cô ra.Đã lâu không được anh ôm lấy, Đường Tâm Lạc cảm thấy có chút không quen, nhịn không được liền giãy giụa.

Lục Dục Thần không cho cô chạy.


Đem cô tựa vào cửa mà hôn.

Ngay sau đó, dường như cảm thấy hôn như vậy chưa đủ, anh lại ôm cô vào phòng tắm, đem cô đặt trên bệ rửa tay.Trong tấm gương đằng sau bồn rửa, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp bất lực mặc anh tàn nhẫn ngấu nghiến lấy đôi môi mềm mại như cánh anh đào.-Vú Trương đang ở ngoài đấy...Đường Tâm Lạc vô lực đẩy anh ra.Cô bị anh hôn đến mức đầu óc trở nên choáng váng lên rồi.

Trong lúc bộ não đang chậm chạp như vậy, ngoại trừ biết rằng không thể tiếp tục như vậy nữa, hầu như cô không thể suy nghĩ gì thêm.Lục Dục Thần vẫn không thèm nói gì, chỉ là hung hăng hôn lấy cô.Cô muốn anh dừng lại, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.Anh không ngừng hôn lên đôi môi đã ửng đỏ của cô, khiến Đường Tâm Lạc bị đau kêu lên một tiếng.Ngoài cửa vú Trương nghe được động tĩnh trong phòng ngủ, thật sự là ở lại cũng không xong mà đi cũng không được.Thiếu gia gấp gáp đến vậy sao, vừa trở về đã kéo phu nhân vào bên trong...Vú Trương muốn đi, nhưng lại lo lắng cho Đường Tâm Lạc.

Thiếu phu nhân mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt.

Hiện tại vừa về đến, còn chưa kịp ăn cơm, lại bị Thiếu gia giày vò như vậy.Cũng không biết có ảnh hưởng gì đến thai nhi trong bụng không?Vì vậy, vú Trương chỉ có thể kiên trì tiếp tục gõ cửa..