Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 67: Lục Dục Thần khác thường




Đường Tâm Lạc bị dọa hét lên.

Vừa định chạy xuống giường, một giây sau lại bị ôm về giường, trực tiếp giam trong ngực.

Tay chân của Lục Dục Thần dài, cô bị anh ôm trong người, căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Người đàn ông đáng giận này, nói không đụng vào cô, làm cô vừa rồi có chút cảm động, nào ngờ kết quả lại như vậy.

"Bảo bối à... Dậy rồi sao?" Sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh lười biếng của Lục Dục Thần.

Không có vẻ cao cao tại thượng ngày thường, Lục Dục Thần lúc này hình như tâm trạng rất tốt, đặt cằm ở vai của cô, còn thổi vào tai cô nữa.

Bảo bối, ai là bảo bối của anh chứ!

Đường Tâm Lạc không muốn nói chuyện với Lục Dục Thần, Lục Dục Thần bây giờ quả thật rất kỳ lạ.

Chẳng những thân mật kêu cô là "bảo bối", còn dịu dàng đến kỳ lạ.

Gương mặt tuấn tú kia một mực rúc vào người cô, hai bàn tay cũng không thành thực.

Bị anh chọc nhột, cuối cùng Đường Tâm Lạc cũng phải gạt tay anh ra, quay đầu tức giận: "Lục Dục Thần, tôi không phải bảo bối của anh, anh đừng có sáng sớm mà táy máy tay chân!"

Cô vừa gào lên xong thì bị anh đè dưới thân.

"Anh..." Hít một hơi, Đường Tâm Lạc nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện.

"Bảo bối, em thức dậy nên có sức sao? Mới sáng sớm đã "cay" như vậy." Gương mặt tinh tế đột nhiên phóng đại trước mắt cô, Đường Tâm Lạc nhìn thấy anh cúi người, hôn lên môi mình.

Kỹ thuật hôn của Lục Dục Thần quả thật rất tốt.

Đường Tâm Lạc bị anh hôn một trận, tới mức môi sưng lên, đầu mơ hồ vẫn không hiểu vì sao Lục Dục Thần lại trở nên như vậy.

"Thơm quá..." Hôn môi cô, anh còn xúc động nói.

Cả người Đường Tâm Lạc cứng lại, đối với Lục Dục Thần kỳ lạ như vậy nói không nên lời.

Nhưng bị anh hôn như vậy, con tim kháng cự từng chút buông lỏng, tới cuối cùng lại yên tĩnh, đắm chìm trong bầu không khí này.

Lúc ánh mắt cô dần mê ly, đầu óc thiếu không khí, Lục Dục Thần mới kết thúc nụ hôn này.

Anh chống nửa người, nhẹ nhàng nâng cằm cô, cúi đầu hỏi: "Thích không?"

Đường Tâm Lạc nằm ngửa dưới người anh, nhìn vào tròng mắt đen láy kia, dưới giọng nói cưng chiều, tim không tự chủ đập mạnh.

Trực giác mách bảo, không thể tiếp tục như vậy, cô phải giữa khoảng cách với Lục Dục Thần.

"Tôi... Tôi..." Đường Tâm Lạc luống cuống trả lời, nhưng đầu lưỡi tê lại, không nói được gì.

Lục Dục Thần đang đè trên người cô đột nhiên đứng dậy.

Anh không để ý tới từng tấc da thịt của mình sẽ bị cô thấy, chỉ đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống.

Cơ ngực săn chắc và cơ bụng bằng phẳng, lúc anh rời khỏi giường cũng không sót.

Đường Tâm Lạc không dám nhìn loạn, chỉ có thể ngước nhìn tròng mắt của anh, tầm mắt hai người đụng nhau.

Đường Tâm Lạc chợt phát hiện, đáy mắt cưng chìu dịu dàng vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, vô tình.