Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 50: Không dám sâu nặng, sợ chỉ là một giấc mơ (7)




Edit: V.O

"Thiếu gia, Tần tổng! Bệnh nhân đã tỉnh lại!"

Người trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra theo tiếng la vui mừng của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, Cố Sâm và Tần Nghị vội vàng chạy tới.

Lúc thấy người trên giường, nước mắt Cố Sâm lập tức rớt ra ngoài, giọng khàn khàn không nói nên lời: "Mẹ —— cuối cùng mẹ cũng tỉnh —— "

Cố Vãn mở đôi mắt trống rỗng hãm sâu, nhìn trần nhà, nước mắt "xoạt" lập tức chảy ra.

"Anh ấy đâu?"

Cách mười năm, đây là câu đầu tiên cô mở miệng nói, nhưng hai chữ này, lại lộ ra chờ đợi cách mười năm.

——

"Mẹ, mẹ ăn một chút gì đi, mẹ phải dưỡng tốt thân thể trước mới có thể có sức đi tìm ba. Mẹ đừng như vậy có được không ..."

Kể từ sau khi Cố Vãn tỉnh lại, vẫn duy trì tư thế cầm tấm hình Bạc Lương.

Bất kể Cố Sâm hay là bác sĩ, y tá, cho dù là Tần Nghị khuyên bao nhiêu lần, cô vẫn nghe không vào.

Chỉ thì thầm hai chữ "Bạc Lương" hết lần này tới lần khác.

Cố Sâm cũng không biết nên làm sao với cô bây giờ.

Chỉ có thể tùy cô, nhưng cũng nhìn cô một tấc không rời, kiểm tra bệnh tình của cô từng phút từng giây, bảo đảm thân thể cô hoạt động bình thường.

"Xem ra là mẹ con lo cho ba con." Tần Nghị đứng ở sau lưng Cố Sâm, vươn tay đặt lên vai cậu.

Cố Sâm thở dài.

Thật ra thì lúc trước bác sĩ từng nói, Cố Vãn mãi vẫn không chịu tỉnh lại cũng là bởi vì bị đả kích lớn, phản ứng bản năng thân thể không muốn tỉnh lại đối mặt với sự thật Bạc Lương đã ra đi.

Ngày đó sau khi cứu người từ thuyền đánh cá, Tần Nghị sai người đi tìm Bạc Lương lần nữa nhưng không tìm được bất kỳ một chút bóng dáng nào về Bạc Lương.

Thật ra thì khi đó bọn họ đã biết, hơn phân nửa là Bạc Lương đã táng thân biển lớn. Chỉ là vẫn luôn không biết rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, sao Cố Vãn lại trở về một mình.

Mà Cố Thanh đang bị cảnh sát tìm kiếm, trong quá trình chạy trốn, đột nhiên chiếc thuyền của cô ta nổ tung, cũng rơi vào kết quả chết không toàn thây.

Vì vậy, chuyện ngày đó giống như là một bí ẩn.

"Nhưng mẹ vẫn không muốn tiếp nhận hiện thực này thì phải làm sao bây giờ?" Cố Sâm có chút bận tâm.

"Cô ấy không muốn tỉnh lại, con cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi cô ấy nghĩ thông suốt." Tần Nghị than thở.

Sắc mặt Cố Sâm cũng rất khó coi.

Năm năm, Cố Sâm từ công ty trở về, dieendaanleequuydoon – V.O, bây giờ cậu đã có thể một mình đảm đương một phía, ngoài ra Tần Nghị còn mở công ty khác thuộc về mình, giao Tập đoàn Bạc Thị cho Cố Sâm.

Tất cả mọi người đang phát triển theo hướng tốt.

Nhưng Cố Vãn lại vẫn như cũ, mà việc tìm kiếm Bạc Lương cũng đã qua mười lăm năm, bị cảnh sát trực tiếp phán định, người này đã tử vong theo luật pháp.

Chỉ có ngày tòa án đưa giấy thông báo tử vong, tâm tình Cố Vãn có chút gợn sóng, sau vẫn duy trì bộ dạng lúc trước.

Lại là một ngày tuyết rơi.

Lúc Cố Sâm chạy từ công ty về nhà, lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào của Cố Vãn.

Trong lòng ngạc nhiên, nhẹ tay nhẹ chân đến phòng Cố Vãn, lúc đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy một bóng lưng ngồi ở trên xe lăn.

Hướng về phía cửa sổ mở, nhìn cánh rừng tuyết nhuộm trắng xóa bên ngoài.

"Mẹ...mẹ ngồi như vậy sẽ lạnh..."

Cố Sâm đi tới, cầm một cái mền muốn đắp lên cho Cố Vãn, nhưng tay vừa đụng đến thân thể Cố Vãn, thân thể kia đã sớm lạnh lẽo.

Lòng Cố Sâm cả kinh.

Cúi đầu nhìn xuống.

Người phụ nữ gầy, khuôn mặt có chút nếp nhăn lại xuất kỳ sự yên lặng tường hòa, thậm chí khóe miệng còn có nụ cười nhàn nhạt.

Trên ngón tay thon dài của cô chính là chiếc nhẫn cầu hôn Bạc Lương đeo lên cho cô.

Lòng bàn tay nắm giấy báo tử của người nọ và tấm hình đã hơi ố vàng, chính là tấm hình Bạc Lương cầu hôn cô bị Cố Sâm chụp được.

Bên tay còn có một bức thư Cố Vãn để lại:

Ngày đó cũng là trời đất tuyết trắng, giống như ngày tuyết hôm nay.

Bạc Lương, em chờ anh năm năm, cũng nếm được tư vị anh chờ em năm năm.

Món nợ này em trả lại anh rồi.

Đời này kiếp này em sẽ không bao giờ...thiếu anh bất kỳ cái gì nữa.

Cho nên...

Em tới tìm anh đây.

Anh đã nói, em chết, anh sẽ không sống một mình.

Thế nhưng không có anh, cả đời này, em cũng rất cô độc.

Em trì hoãn anh mười lăm năm, anh chờ em một chút có được không.

Hi vọng cả đời, chúng ta sẽ không bỏ qua nhau nữa.

Cuộc đời không thể chỉ giáo rồi, Bạc tiên sinh.

Kiếp này chúng ta bắt đầu lại vậy.

—— Bạc phu nhân.