Thời Gian Như Hẹn

Chương 58




Nhiệt độ ở Du Giang cao hơn ở vùng bị động đất vài độ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống nhân gian, chiếu cả vào trong lòng những con người đang trên đường trở về, sảng khoái, dịu êm.

Từ Lai vừa về tới nhà liền gọi điện ngay cho Cận Thời Xuyên nhưng anh không nghe máy. Cô biết các anh mà về tới thì kiểu gì cũng sẽ có màn thăm hỏi của trung đoàn, chắc là chẳng có thời gian để nghe điện thoại nên nhắn cho anh một tin báo bình an rồi tắm rửa, đi ngủ.

Đánh một giấc từ lúc mặt trời treo trên cao cho đến khi bóng đêm bao phủ, cô mới thức giấc vì quá đói.

Từ Lai xoay người, sờ điện thoại để trên tủ đầu giường kiểm tra, có tin nhắn của Cận Thời Xuyên.

Cận đại ca: Ngủ dậy thì gọi lại cho anh.

Từ Lai cắn môi cười, lập tức gọi lại ngay. Điện thoại mới tút hai tiếng đã có người nghe máy ngay.

“Thánh lười nhà anh giỏi ngủ nhỉ.” Giọng Cận Thời Xuyên nghe như tiếng gió thổi qua khung cửa sổ, dịu dàng, trầm lắng và có một chút vui vẻ.

Từ Lai vừa trèo xuống giường, đi vào bếp rót nước uống vừa vui vẻ nói chuyện điện thoại với Cận Thời Xuyên: “Tạm thời chưa phải là nhà anh đâu nhé!”

“Được, vậy đi đăng ký kết hôn luôn đi.” Cận Thời Xuyên đáp rất ung dung.

Ngụm nước Từ Lai mới uống tí thì phì ra hết cả. Cô rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi mới hỏi lại: “Anh vội lắm hả?”

Cận Thời Xuyên “ừ” luôn rồi bảo: “Em phải thấy may mắn là anh đang còn bị thương đấy.”

“Vì sao?” Từ Lai chưa kịp hiểu, bật thốt hỏi lại luôn.

“Muốn biết hả?” Giọng Cận Thời Xuyên bắt đầu khàn khàn.

“Vâng.”

“Đợi vết thương khá lên, sẽ dùng hành động thực tế nói cho em biết.”

Từ Lai giờ mới hiểu ra ẩn ý của anh, không khỏi thầm thở dài trong lòng. Nói chuyện với cái gã này thật hại não, cứ thích nói vòng nói vo mãi thôi.

“Này, anh đang làm gì thế?” Từ Lai vội vàng đánh trống lảng.

Cận Thời Xuyên biết tỏng cái kiểu đánh trống lảng trắng trợn của Từ Lai rồi. Anh cười khẽ một tiếng nghe như tiếng dây đàn xen-lô ngân rung trong màn đêm yên tĩnh.

“Ở nhà.” Anh dừng lời một chút rồi mới mời mọc rất tình tứ, “Nhà anh, đến không?”

“Không đến.” Từ Lai nói chắc nịch.

“Ơ.”

Cận Thời Xuyên đang ngồi trên sô pha, một chân để trên nền nhà, chân kia gác trên tay vịn của sô pha. Anh bật người ngồi dậy, tay trái quẹt phải bàn trà, tay phải cầm điện thoại vung lên theo, chiếc cốc thủy tinh anh dũng nằm xuống nền nhà, bể thành bốn năm mảnh.

Từ Lai nghe thấy tiếng đồ vỡ, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, làm vỡ cốc.” Cận Thời Xuyên nín cười, “Thôi nhé, không nói chuyện nữa, anh đi lau dọn một tí.”

Không đợi Từ Lai đáp, Cận Thời Xuyên liền cúp điện thoại ngay, cúi xuống nhìn cái cốc đã hy sinh thân mình. Anh ngả người lên sô pha, gương mặt vui vẻ, là cái kiểu vui vẻ rất xảo quyệt.

Mấy gã anh em nối khố của Cận Thời Xuyên nói đúng lắm. Anh đúng là cái thằng ranh ma giỏi giả đò, đắc tội anh ta là anh ta sẽ khiến bạn sống không được, chết chẳng xong ngay.

Từ Lai nghe thấy tiếng tút tút ngắt máy trong điện thoại, đầu óc lập tức tưởng tượng ra đủ thứ chuyện, Cận Thời Xuyên đi đứng không tiện, không phải có chuyện gì rồi chứ?

Nghĩ đến đây, cô liền gọi lại ngay. Điện thoại đổ chuông mãi mới có người bắt máy: “Sao lâu thế?”

“Vừa mới cầm chổi quét thì bị dính ít nước nên trượt chân, không để ý tiếng điện thoại kêu.” Cận Thời Xuyên lại còn xuýt xoa thêm một tiếng bồi vào.

“Bị thương ạ?” Từ Lai vội hỏi.

Cận Thời Xuyên cười: “Đâu có bị thương gì đâu, đừng lo lắng.”

Từ Lai biết vết thương của Cận Thời Xuyên nặng thế nào, hơn nữa biết tính anh sẽ không nói dối nên nghĩ lại cũng thấy hơi hơi yên tâm một chút.

“Giờ em qua ngay đây, anh đừng động vào, để đó em dọn cho.”

“Ừ.”

Từ Lai cúp điện thoại xong cái liền cuống cuồng thay đồ, xách túi, nhét điện thoại và chìa khóa vào, ra cửa, thay giầy, mới vừa xỏ xong giầy thì chuông cửa reo lên.

Cô nhìn vào màn hình máy giám sát rồi mở cửa: “Anh Nham Tông ạ?”

Người Hoắc Nham Tông nồng nặc mùi rượu. Anh nhìn Từ Lai rồi bỗng dưng bật cười: “Sao về cũng chẳng báo anh một tiếng?”

“Sao anh uống nhiều rượu thế?”

Trong mắt Từ Lai, Hoắc Nham Tông là một người có phẩm chất cực kỳ tốt đẹp, không nghiện rượu, cũng chẳng uống đến say bao giờ. Thế nên cái kiểu chân đi liêu xiêu, áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bù này hoàn toàn tương phản với người đàn ông cẩn thận, tỉ mỉ của mọi ngày.

Hoắc Nham Tông vịn tường đi vào nhà, bước đi loạng choạng, trông như có thể bổ sấp xuống nền nhà bất cứ lúc nào. Nếu thế thì Từ Lai cũng chẳng có cách nào lôi anh ấy dậy được.

Chưa kể, Cận Thời Xuyên vẫn đang còn đợi cô!

Thôi vậy, đỡ anh ấy ngồi xuống sô pha rồi gọi điện cho Hàn Phóng đến chăm cũng được.

“Ngồi vào sô pha đi ạ.” Từ Lai đỡ Hoắc Nham Tông đi đến chỗ sô pha.

Dìu anh ngồi tử tế rồi cô vội chạy vào bếp bê một cốc nước mật ong ra đưa cho Hoắc Nham Tông: “Anh Nham Tông, uống nước mật ong đi cho tỉnh rượu.”

Hoắc Nham Tông uống một hơi hết sạch. Từ Lai bỏ cái cốc không xuống bàn trà rồi nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế: “Em có việc gấp phải đi giờ đây, em nhờ anh Hàn Phóng qua đây đón anh, anh cứ ngồi nghỉ tạm đi.”

“Lai Lai.” Hoắc Nham Tông thấy Từ Lai xách túi quay lưng định đi liền đưa tay ra giữ tay cô lại, nói như cầu xin, “Đừng đi.”

Hoắc Nham Tông như đêm nay Từ Lai chưa từng thấy bao giờ. Cô nhìn anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì hay sao ạ?”

Hoắc Nham Tông nhìn Từ Lai đắm đuối, bàn tay xiết càng thêm chặt khiến Từ Lai thấy đau nhưng không gỡ tay anh ra được.

“Em nói phải làm sao thì tim mới không đau, phải làm sao thì mới thôi nhớ nhung? Anh không khống chế nổi mình, anh không thể bắt mình ngừng yêu được…”

Từ Lai liền hiểu ra, thì ra là thất tình, cô còn cứ tưởng ông anh này là hòa thượng cơ đấy. Hóa ra đâu phải đâu…

Càng nghĩ thì càng thấy hiếu kỳ cô nàng nào có thể làm tổn trương trái tim của ông anh giỏi giang nổi danh thương trường này được. Một người đẹp trai, tài năng, lắm tiền mà cũng có thể bị đá hả? Thật muốn xem xem cô gái kia là thần thánh phương nào ghê.

“Anh Nham Tông à, trời đất bao la, ở đâu mà chẳng có cỏ thơm, điều kiện của anh tốt như thế, cô gái kia chắc chắn là bị mù rồi, sau này tha hồ mà hối hận.” Từ Lai vỗ vai Hoắc Nham Tông an ủi, “Anh là ai chứ? Vì một người phụ nữ không đáng mà say bí tỉ, bảo có ngốc không hả?”

“Đáng chứ.” Đôi mắt Hoắc Nham Tông sáng lên như một con thú hoang ẩn mình trong bóng đêm. Anh kéo Từ Lai ôm vào lòng mình: “Chỉ cần em trở lại bên anh, tất cả đều đáng hết.”

Từ Lai mở to mắt, cả người cứng đờ, cái tình huống gì đây?

“Anh Nham Tông, anh say rồi đấy, anh nhận nhầm người rồi, em là Từ Lai, anh nhìn cho rõ đi.” Từ Lai giãy ra để Hoắc Nham Tông nhìn mình cho rõ.

Hoắc Nham Tông ấn Từ Lai xuống ghế sô pha, hai tay giữ nghiến cô lại, sức lực thật đáng sợ, giọng nói gầm lên không một chút dịu dàng: “Anh không nhận nhầm, người anh vẫn luôn thích chính là em, người anh yêu chính là em, Từ Lai à…”

Từ Lai bị Hoắc Nham Tông dọa sợ mất mật, hồn vía lên mây.

Rượu cồn có thể kích thích con người, phóng đại cảm xúc, cộng thêm bóng đêm mù mịt, bầu không khí trở nên cực kỳ không tốt đẹp.

Mặc kệ anh có phải người say nói lời thật hay không, cứ chờ tỉnh táo lại rồi mới nói chuyện được.

Còn giờ, cô nhìn thấy dục vọng và thái độ nguy hiểm trong đôi mắt anh, cô nhất định phải thoát thân trước đã.

“Hoắc Nham Tông.” Lần đầu tiên Từ Lai gọi đầy đủ cả họ lẫn tên anh đầy cảnh cáo, “Anh thả tay ra trước đi.”

“Lai Lai…” Hoắc Nham Tông ngắm nhìn người con gái anh ngày nhớ đêm mong, muốn hôn cô lại bị cô nghiêng đầu né tránh.

Cũng may Từ Lai không phải một cô gái chân yếu tay mềm. Hồi ở nước ngoài, vì muốn khỏe mạnh hơn nên cô từng tập võ, thường ngày vẫn thường xuyên rèn luyện cơ thể nên sức lực rõ ràng mạnh hơn những cô gái bình thường.

Mặc dù vậy thì Từ Lai vẫn phải cố hết sức bình sinh mới đẩy được người đàn ông ra rồi quỳ rạp xuống nền nhà, không chút chần chừ vì cơn đau, nhặt túi lên lập tức bỏ chạy khỏi căn nhà.



Cận Thời Xuyên đã kiểm tra đồng hồ đến lần thứ năm, theo tính toán thì đáng lẽ phải đến lâu rồi mới phải. Anh đang tính gọi điện thoại thử thì cửa nhà được người bên ngoài mở.

Anh đứng dậy ra xem: “Cô giáo Từ, có phải em quan niệm về thời gian của em có hơi…”

Lời còn chưa nói hết, anh đã trông thấy Từ Lai đứng ở cửa, quần áo dường như từng bị lôi kéo, cổ tay hằn vết đỏ, vẻ mặt cô lạnh tanh.

Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên nhìn vào cổ tay mình thì vô thức giấu nó ra sau lưng rồi mới cười bảo: “Trên đường bị… tắc đường.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cận Thời Xuyên chất vấn nghiêm khắc. Nếu vì anh dụ cô đến đây mà trên đường xảy ra chuyện thì anh sẽ giết mình luôn.

Từ Lai trở tay đóng cửa lại, đến bên Cận Thời Xuyên, ôm chặt thắt lưng của anh, vành tai áp lên lồng ngực, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Cô thở dài.

Sau khi hoảng hốt chạy xuống dưới nhà, lên được xe taxi rồi cô mới bắt đầu thấy sợ. Cô biết thực sự Hoắc Nham Tông sẽ không làm chuyện không phải với mình nhưng vẫn thấy sợ.

Rồi gặp Cận Thời Xuyên, nhìn thấy lo lắng trong đôi mắt anh.

Ôm anh, cảm nhận được độ ấm của cơ thể và nghe thấy tiếng tim đập.

Thế là mới an tâm.

“Thực ra là sao?” Cận Thời Xuyên vòng tay ôm Từ Lai, xoa nhẹ lưng cô, giọng nói mềm nhũn.

Từ Lai ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên, anh cũng cúi xuống nhìn cô: “Hoắc Nham Tông, ông anh mà lần trước cùng em về doanh trại huấn luyện ấy, anh còn nhớ chứ?”

“Anh ta làm sao?” Cận Thời Xuyên biết ngay cái gã mặt người dạ thú ấy chẳng có gì tốt đẹp mà.

“Anh ấy uống say.” Từ Lai ngập ngừng đôi chút, “Chạy đến nhà em, nói với em là…”

Cận Thời Xuyên hừ một tiếng: “Nói với em là anh ta thích em hả?”

“Sao anh biết?”

“Giữa tình địch với nhau luôn có một sự tương tác kỳ lạ, nhìn cái là biết ngay.” Hơn nữa họ còn từng nói chuyện với nhau, quá rõ ràng rồi.

“Anh không giận à?” Từ Lai quan sát thái độ của Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên cầm cổ tay Từ Lai lên xem vết hằn, nhìn đi nhìn lại rồi mới nói: “Vụ này anh ghi sổ.”