Thời Gian Thầm Lặng

Chương 1: Chương 1





"Mày nghe gì chưa? Năm nay trường nhận học sinh tuyển thẳng đấy?”
Tuyển thẳng? Từ cấp cơ sở lên phổ thông mà được tuyển thẳng? Tiền lệ từ trước tới nay ở trường THPT Bắc Hoa chưa từng có.

Tiếng người truyền tai nhau, náo loạn một mảnh sân trường.
Trên các tán lá cây, tiếng chim hót lanh lảnh vọng về hòa cùng tiếng tíu tít của đám học trò sau 3 tháng nghỉ hè trở lại trường lớp khuấy động cả một khoảng không gian rộng lớn.
Trước bảng thông báo dán danh sách lớp từng tốp từng tốp nhao nhao chen chúc ngó xem bản thân ở nơi nào.

Có đứa cười vui vẻ, cũng có vài gương mặt ỉu xìu vì chẳng cùng lớp với bạn học cũ.
Ngoài cổng trường, một chiếc xe con màu đen phiên bản giới hạn dừng lại.

Cánh cửa bật mở.

Một đôi chân dài đặt xuống, cùng với đó là tiếng la hét ầm ĩ vang lên.
“Có một nam thần xuất hiện kìa chúng mày.

Mau ra xem.”
“Đâu đâu…?”
Cổng trường phút chốc bị bao vây bởi đám học sinh.

Bác bảo vệ bên trong thấy vậy vội ra cản lại, lùa học trò tản ra nhường lối cho các bạn khác.
“Khang, mày đâu rồi? Lẹ chân lên.”
“Đây đây.

Tới rồi.”
Cậu thanh niên khoác trên người bộ đồng phục trắng thong dong cất bước tiến lại.

Bao ánh mắt đổ dồn về cặp đôi này.

Nhà họ thật có tiền.

Hai con xe đều là phiên bản giới hạn.

Đến trường thôi cũng có tài xế đón đưa.
Hiểu Tinh đảo mắt nhìn qua hai người đó, cô chào tạm biệt mẹ rồi cất bước xoay người đi thẳng vào trong trường, lướt qua họ đi thẳng tới trước bảng thông báo tìm kiếm tên của mình.
Hiểu Tinh sức học không quá giỏi nhưng cũng đủ để cô tiến vào lớp chọn ngôi trường nổi danh ở thành phố Hải Đường này.

Với số điểm ngang tầm, cô nhanh chóng tìm được tên mình ngay giữa danh sách lớp 10A1.
Khoảnh khắc cô xoay người vô tình đụng trúng một tường thịt cứng cứng.

Xoa xoa cái trán vì bị đau, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn.

Gương mặt này trông như gặp ở đâu rồi.

Hình như là cậu thanh niên xuống từ xe Mec màu đen phía sau.
“Xin lỗi.”
Người bị đụng cau mày nhìn lên, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ hơi hơi cúi đầu, đôi mắt gần như chẳng dám nhìn thẳng vào anh.


Tiếng cô nhỏ nhẹ, mềm mại, nghe rất hay.

Ngây người một lúc anh mới đáp lại.
“Không sao.”
Cô cúi đầu, lướt nhanh qua người con trai ấy đi thẳng lên lớp theo sơ đồ bên cạnh.

Dọc theo hành lang, cô mải mê nhìn từng bảng tên một.

Các con số thật nhiều.

Khi cô còn đang dò tìm thì chợt nghe tiếng từ xa vọng tới.
“Bạn gì ơi, cậu lớp mấy?”
Theo bản năng quay đầu lại nhìn, một cô gái với gương mặt tròn tròn trông rất dễ thương từ từ tiến lại.

Vai cô bạn ấy đeo balo nhỏ màu hồng, bên trái lủng lẳng con thỏ trắng nhỏ nhỏ va chạm vào thành túi kêu leng keng theo mỗi bước chân cô bạn đó di chuyển.
“Lớp 10A1...”
Còn chưa đợi cô nói hết câu, cô bạn ấy đã reo lên vui mừng.
“Cùng lớp này.

Lớp ở đằng này, cậu theo mình.”
Gật đầu, cô đi theo cô bạn thân thiện kia đi tới lớp học.

Bên trong học sinh cũng đã tới kha khá.

Người nào người nấy nét mặt rạng ngời, cười tươi phơi phới.
“Ê.

Tụi mày nhìn kìa.

Cô gái ấy xinh đẹp quá.”
“Đúng vậy, cũng may ở lớp mình.

Chúng mình được lời rồi.”
Giữa khung cảnh bàn tán của đám người xung quanh.

Tinh Nguyệt chỉ cười, chẳng nói gì kéo cô bạn mới quen được đi vào ghế ngồi xuống, chờ giáo viên tới.
Giáo viên chưa chờ được đã thấy hai bất ngờ.

Học sinh mới tới có hai cậu rất đẹp trai.

Nhưng mà khí chất họ quá đỗi lạnh lùng.

Nghe nói nãy có cô gái tới xin kết bạn đã bị cả hai lạnh lùng từ chối.
Hiểu Tinh câu nghe được câu không, cô hướng tầm mắt ra ngoài nhìn.

Lúc còn đang say mê với vẻ đẹp ấy, thình lình tiếng giáo viên vang lên cắt ngang.

“Ổn định!!”
Lớp lập tức yêu lặng.
Tiếng học sinh trò chuyện nhỏ hẳn lại, thi nhau rời khỏi, trở về vị trí nghiêm chỉnh.
Cô giáo bước vào lớp, ngồi xuống bàn giáo viên, đưa mắt quét quanh đám học trò.

Toàn gương mặt lạ.

Phải thôi.

Mới đầu năm sao quen nhau được.
“Chào các em.

Tôi là Dương Hàm, được sự phân công từ bên nhà trường tới đảm nhiệm chức vụ giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta.”
Tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên.
Tiếng vỗ tay dừng lại.

Lời phía trên lại tiếp tục vang lên.
“Trước tiên để làm quen với lớp, cô dành thời gian 10 phút để chúng ta giới thiệu về nhau nhé?”
Vâng ạ!! Tiếng hô đồng thanh vang lên.
“Vậy bắt đầu từ bạn đẹp trai nhất lớp ngồi dưới cùng đi.

Mời em.”
Toàn bộ cả lớp quay xuống nhìn chằm chằm vào người anh.
Ai ai cũng mong chờ nam thần cất tiếng nói.

Nhưng đợi mãi chẳng thấy người kia nói lời nào.

Cô giáo cũng sốt ruột theo.
“Chào các bạn.

Mình là Thẩm Khang.”
Nói rồi.

Nhưng mà đợi đã.

Hết rồi??? Hai câu? Nam thần quá kiệm lời.
“Được rồi.

Cám ơn em.

Tiếp theo, bạn bên phải Khang đi.”
Hai nam thần ngồi cạnh nhau, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.

“Chào các bạn.


Mình là Phó Hoành.”
Nữa à? Ngắn gọn vậy? Nam thần này kiệm lời y chang nam thần kia.

Quả nhiên là nam thần, nói thôi cũng lười biếng.

Nhưng giọng nghe trầm trầm thật cuốn hút làm sao.
“Đây chẳng phải là hai cái tên được tuyển thẳng vào lớp 10 năm nay sao? Hóa ra học bá toàn hội tụ trong lớp mình...”
Ánh mắt tất cả bạn nữ không biết tự bao giờ đã đổi sang ngưỡng mộ, si mê.

Tài giỏi lại có sắc đẹp, thật sự là không chừa cho ai đường sống mà.
“Cám ơn em.

Tiếp theo...”
Hiểu Tinh lặng lẽ ngồi cạnh cô bạn Tinh Nguyệt mới quen nhìn người con trai ấy.

Anh thật biết cách làm người ta bị thu hút.
“Tới lượt cậu kìa.”
Nghe tiếng cô bạn nhắc, cô đứng lên, nhẹ mỉm cười cất tiếng.
“Chào mọi người, mình là Cố Hiểu Tinh.”
Giờ con gái cũng kiệm lời vậy sao? Đám học sinh bên dưới thi nhau xì xào.

Tiếng cô giáo gõ thước vang lên, mọi thứ mới lại yên tĩnh.
“Tới bạn bên cạnh.”
Tiếng cô giáo vừa dứt, Tinh Nguyệt đã nhanh nhẹn đứng lên, mạnh dạn giới thiệu.

Dáng vẻ tự tin, hoạt bát ấy làm cho Hiểu Tinh vô cùng ngưỡng mộ.
“Chào các bạn.

Mình là Tinh Nguyệt.

Mình rất thích đọc sách và tìm hiểu về sử học.

Rất vui được làm quen với các bạn.”
Cô bạn vừa dứt lời, một tràng pháo tay liên tục vang lên.

Không ít người có cái nhìn tốt về con người tràn đầy năng lượng này.
Lẫn trong những tiếng hoan hô ấy có hai cậu bạn cũng vỗ tay.

Họ là bị thu hút bởi cô bạn đáng yêu đấy sao?
Một vòng giới thiệu qua đi.

Cô giáo tiến hành đi vào việc xếp vị trí ngồi.
Cô Dương cho học sinh tự chọn chỗ ngồi thời gian đầu, về sau sẽ xếp chỗ dựa vào kết quả kiểm tra tháng.
Hiểu Tinh đang phân vân ngồi ở đâu thì bị cánh tay của một ai đó kéo kéo.

Nhìn qua thấy cô bạn Tinh Nguyệt cười nói.
“Ngồi với mình đi.”
Ngẫm nghĩ một hồi cô cũng gật đầu, cả hai chọn bàn ở gần đầu cho dễ nhìn bảng.
Vừa đặt mông ngồi xuống chưa bao lâu bất ngờ thấy đằng sau là hai anh bạn đẹp trai kia.

Cùng tổ sao?
Thẩm Khang cùng Phó Hoành lớn lên bên nhau từ nhỏ.


Cả hai đều rất thân thiết, chính là dạng đánh nhau thành thân.
Phó Hoành cùng Thẩm Khang đều không hẹn mà cùng nhìn hai người con gái phía trên một lúc rồi dời tầm mắt đi.
Cô Dương nhìn thấy vị trí có vài chỗ chưa ổn liền điều chỉnh một chút.

Ổn thỏa cả rồi tiếp tục lên tiếng.
“Việc tiếp theo là bầu ban cán sự, để cho công bằng tôi sẽ đưa ra hai phần.

Tự ứng cử và bầu chọn.

Vị trí lớp trưởng trước, ai tự nguyện không nào?”
Khắp nơi tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

Chức vị lớp trưởng nói thẳng ra là chức vị lớn nhất chỉ sau chủ nhiệm, song song với nó cũng là áp lực, trách nhiệm phải gánh vác.
Ba phút trôi qua vẫn chẳng ai lên tiếng.

Tới khi cô giáo muốn chỉ định dựa trên bảng thành tích cô nhận được thì hai ba cánh tay giơ lên.
“Từ ngoài vào, lần lượt lên giới thiệu và lý do, cùng cho lớp một lời hứa nhé.”
Giang Yểm đứng lên, bày ra bộ dáng đủ tự tin bắt đầu trình bày.
“Chào mọi người.

Tôi là Giang Yểm, từ khi bắt đầu đi học đến giờ tôi vẫn luôn được bầu làm lớp trưởng, đã sớm quen thuộc với áp lực.

Tôi hứa sẽ đảm bảo đưa lớp phát triển tốt, cũng chỉ có tôi mới có thể cho điều mà các bạn muốn.”
Cả lớp nhìn một hồi rồi im lặng.

Nghe thật kỳ quái.
Phó Hoành còn chẳng buồn liếc, ngồi nghịch điện thoại, gửi tin nhắn cho Thẩm Khang.
“Lời gì nghe thật chán.”
Thẩm Khang cùng lúc cũng đang lướt điện thoại, tin nhắn hiện ra, ấn trả lời.
“Ừ.

Lát về đi ăn không? Tao mời.”
“Ok.”
Hai người đang nhắn tin hăng say đột ngột bị tiếng nói trong trẻo, lại có hồn vang lên làm cho dừng lại hành động, nhìn lên.
“Chào các bạn học, mình là Tích Nguyệt.

Mình muốn ứng vị trí này chỉ vì mình yêu quý các bạn, muốn cùng các bạn cố gắng đi lên.

Không có lời hứa gì ngoài việc dù là ai mình cũng sẽ công tư phân minh, đúng sai rạch ròi.”
Cô gái nhỏ vừa dứt tiếng, hai cậu bạn cuối lớp im ru đột nhiên vỗ tay khuấy động cả bầu không khí, kéo theo hiệu ứng cánh bướm.

Cả lớp cùng vỗ tay.
Người ứng cuối cùng là một bạn nam.

Bạn này nói lý do rất chân thật, nhắm thẳng vào sở thích của các bạn nam, lại làm lay động trái tim các bạn nữ.
Kết thúc.

Kết quả bình chọn lại ngạc nhiên vô cùng.

Số phiếu đa số nghiêng về Tích Nguyệt.
Về tư tưởng, có thể những lời của Nguyệt làm một số bạn sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là yêu thích bởi ai cũng cần sự công bằng, lại thêm phong thái tràn đầy niềm tin ấy đã thành công làm Nguyệt đạt được vị trí lớp trưởng.
Sau khi bầu xong tất cả, cô Hàm dặn thêm một số việc rồi cho lớp giải tán..