Thời Gian Trôi Mãi

Chương 29




Buổi sớm một ngày đầu xuân, gió hiu hiu thổi, trời nắng đẹp, sân bay thành phố Hán Giang vẫn vận hành một cách có trật tự, chiếc máy bay mà Điền Quân Bồi đang ngồi vừa mới cất cánh, chuyến bay từ Bắc Kinh đến hạ cánh đúng giờ, Trần Hoa một mình xuống máy bay.

Lần trước anh đến Hán Giang là ngay sau tết.

Năm ngoái Trần Hoa đã đưa ra kế hoạch đầu tư ở các tỉnh miền Trung, ít nhiều cũng có phần vội vàng, nhưng dường như Hạ Tịnh Nghi đã có sự chuẩn bị từ trước, trình lên ngay kế hoạch đầu tư cụ thể, trọng điểm là thu mua quặng sắt của thành phố J, sáp nhập một xưởng luyện kim quốc doanh, tiếp theo đó sẽ thu mua tập đoàn gang thép tư nhân Húc Thăng lớn nhất vùng đó, hình thành nên một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh, đồng thời thúc đẩy niêm yết cổ phiếu trên thị trường. Kế hoạch này rất lớn, nhưng phù hợp với tư duy đầu tư mới của Ức Hâm, khiến phòng đầu tư và hội đồng quản trị đều thán phục

Chỉ có ánh mắt của Trần Hoa dừng lại ở địa danh thành phố J - nơi mà anh mới rời đó không lâu, nếu không có cuộc dừng chân bất ngờ đó thì anh sẽ không có ấn tượng với khu vực này.

Tổng giám đốc Lưu Hy Vũ - người phục trách các hoạt động đầu tư khen: “Mấy năm nay Hạ Tịnh Nghi làm rất tốt”.

Một phó tổng giám đốc khác nói: “Hình như cô ấy sinh ra ở tỉnh đó. Nhưng đúng là cô ấy luôn có sự chuẩn bị, rất đáng được khẳng định”.

Vì từ trước đến nay thái độ của Trần Hoa rất thản nhiên nên ai cũng biết ý, không nhắc đến quá khứ của Hạ Tịnh Nghi. Mấy năm qua, Hạ Tịnh Nghi đã đạt được rất nhiều thành tích trong công việc, điều này đã được mọi người khẳng định, kế hoạch này xem ra rất khả thi. Và thế là Hạ Tịnh Nghi đã nhanh chóng được bổ nhiệm, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, dự án đầu tư mà cô phụ trách lại diễn ra không thuận lợi như dự đoán ban đầu.

Trước tết, Hạ Tịnh Nghi quay về Bắc Kinh để báo cáo những gì mình đã làm được trong thời gian trước đó, trong cuộc hội nghị hội báo công tác, cô vẫn tỏ ra rất tự tin, khẳng định rất chắc chắn rằng sẽ hoàn thành việc sáp nhập xưởng luyện kim ở thành phố J đúng kỳ hạn, sau đó sẽ thu mua tập đoàn Húc Thăng. Anh liền vặn lại: “Nếu Viễn Vọng bất ngờ mua cổ phiếu của Húc Thăng thì sao? Tại sao anh chưa nhìn thấy bản báo cáo điều chỉnh kế hoạch thu mua của em?”

Hạ Tịnh Nghi hấp háy đôi mắt: “Tổng giám đốc Trần, em đã phân tích rồi, điều đó không ảnh hưởng gì đến cả kế hoạch thu mua”.

Lưu Hy Vũ cau mày nói: “Nhưng vẫn phải đòi hỏi tổng giám đốc Trần xuất hiện để trao đổi với lãnh đạo thành phố J”.

Hạ Tịnh Nghi cúi đầu, bướng bỉnh nói: “Khu vực miền Trung vẫn rất bảo thủ, có lúc quan chức địa phương muốn gặp chủ tịch hội đồng quản trị để tạo dựng lòng tin đối với kế hoạch đầu tư tiếp theo của Ức Hâm”.

Thành phố J, anh lại nhìn lại địa danh này, “Em đi chốt lại hành trình với anh Bang đi”.

Anh Bang đã theo Trần Hoa nhiều năm nên rất hiểu phong cách làm việc của anh, hành trình được sắp xếp rất kín và gấp, từ thành phố W đến thành phố J sau đó lại đến Hán Giang, một loạt các buổi gặp gỡ, hội nghị, rồi cả chủ trì một buổi lễ khởi động dự án ngắn gọn. Nhưng anh vẫn dừng lại ở thành phố J thêm một đêm.

Thành phố gần vùng núi này cũng bị đợt lạnh hiếm gặp càn quét nửa đất nước Trung Quốc bao trùm, tuyết vẫn chưa tan, thời tiết âm u. Đứng trên khách sạn Golden nhìn xuống, tầm nhìn rất thoáng đãng, có thể nhìn thấy một tòa nhà năm tầng màu ghi nằm cách đó không xa, đó chính là trụ sở công an thành phố J, gió Bắc lạnh giá thổi mạnh khiến lá cờ trên sân thượng bay phần phật, nhìn lẻ loi một cách lạ thường.

Nhâm Nhiễm đã bất ngờ mất tích ở thành phố này. Đêm hôm đó hiện ra trước mắt anh khiến lòng anh đau nhói.

Theo sự phán đoán của anh, khả năng cô dừng chân lại ở thành phố này là rất thấp. Nhưng cô cũng không quay về thành phố Z, rốt cục là cô đi đâu anh không có khái niệm gì.

Trần Hoa lái chiếc Land Rover đỏ và rời thành phố J, theo lộ trình mà hệ thống GPS đã sắp xếp từ trước, xe chạy thẳng lên đường về thành phố Z.

Chiếc xe này đã được Nhâm Nhiễm sử dụng hơn nửa năm, nhưng bên trong để nguyên như khi mới giao nó cho cô, không có kệ đặt nước hoa, không treo các món đồ trang trí nhỏ, không có nệm ghế, hoàn toàn khác với chiếc xe hai khoang được trang trí rất nữ tính mà Nhâm Nhiễm mua ngày trước.

Nhưng trong xe ít nhiều vẫn còn để lại những dấu ấn của riêng cô. Một bình nước nhựa đặt trên giá để đồ, nửa gói giấy ướt và hơn nửa hộp kẹo cao su đặt trong hộp để đồ vặt, các loại phiếu thu được xếp gọn gàng trong một chiếc ví, một chiếc kính râm màu nâu sẫm đặt trên táp lô. Ngoài ra, thậm chí anh còn nghi ngờ mình đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào nào đó - mùi thơm trên cơ thể cô.

Một người đàn ông luôn cẩn trọng trong suy nghĩ, nhưng không phải là người tinh tế trong chuyện tình cảm, đột nhiên lại có khả năng cảm nhận tỉ mỉ như vậy, có lúc lại là một sự dày vò.

Đã lâu lắm rồi anh không lái xe một mình chạy đường dài như thế này. Chặng đường lẻ loi dài dằng dặc khiến anh nhớ lại lần mất tích đó của mình.

Sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao bỗng rơi xuống vực thẳm, tiếng tăm trở nên thảm hại trong ngành phát hành riêng lẻ, không nhìn thấy tương lai - tuy nhiên cú sốc chẳng khác gì phải đối mặt với sự hủy diệt đó không làm anh chán nản. Một mặt đối với anh tiền bạc chỉ là quả cân dùng để thao tác, mọi sự tổn thất chỉ dừng lại trong sổ sách; Mặt khác, sự đồng hành của Nhâm Nhiễm đã an ủi mọi sự phẫn nộ và bất an kín đáo mà anh không thể hiện ra ngoài.

Trong những tháng ngày xoay sở, bắt đầu từ con số không ở nơi đất khách quê người, anh thường xuyên nhớ đến câu nói mà ông Lý nói với anh: Gia Thông, cậu còn đang trẻ đã làm cho mình không phải vướng bận điều gì. Lúc đó anh cười và hỏi lại: như thế này không tốt hay sao? Ông Lý thở dài nói, chỉ có tiểu thuyết võ hiệp và tu thiền mới có truyền thuyết như vậy, trong lòng không vướng bận điều gì mới có thể chuyên chú và đạt tới cấp độ cao nhất, nếu người bình thường trút bỏ mọi sự vướng bận thì cũng có nghĩa là trút bỏ mọi niềm vui và sự trải nghiệm của cuộc sống.

Chỉ sau khi quen Nhâm Nhiễm, anh mới thực sự lĩnh hội được hàm ý trong câu nói này của ông Lý.

Đến thành phố Z, đúng như những gì anh dự đoán, anh không tìm được tung tích của Nhâm Nhiễm, sau khi đợi gần một tuần, anh đã nhận được email của Nhâm Nhiễm. Đây là lá thư email đầu tiên cô viết cho anh.

Cô viết rất ngắn gọn và dứt khoát bảo cô không muốn dính dáng gì đến anh, anh không nên tìm cô nữa.

Nhâm Nhiễm đã lựa chọn cách biến mất. Cho dù sau khi đã cùng anh trải qua những giây phút thân mật nhất, cô vẫn ra đi mà không hề do dự. Có phải cô đã quyết định từ bỏ mọi sự vướng bận, gạt anh ra khỏi hẳn cuộc sống của cô hay không?

Theo hành trình, sau khi rời khỏi thành phố J, Trần Hoa sẽ đến Hán Giang ngay, giải quyết xong công vụ, sẽ quay về khách sạn Minh Châu, xuống dưới mới biết hôm đó là ngày Valentine, khách sạn đã treo biển quảng cáo nói về bữa tối tình yêu của nhà hàng Tuscan Sun trên tầng thượng. Từ trước đến nay không quan tâm gì đến những chương trình như thế này nên đi thẳng về phòng, bê một cốc rượu đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm ở trung tâm thành phố Hán Giang.

Anh nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Nhâm Nhiễm diễn ra ở thành phố đang nằm dưới chân này. Thời gian vô tình trôi qua, khuôn mặt trẻ trung đó như ở một tầng mây khác, khác lạ, xa vời.

Từ một thành phố đến một thành phố khác, ở đâu cũng có những ký ức liên quan đến cô. Có thể là, hình ảnh cô đã được khắc sâu trong đáy lòng anh, anh không hề hay biết, không thể xóa mờ được nữa.

Anh đến rất vội vàng, sau khi giải quyết hết công vụ liền quay trở lại Bắc Kinh, không dừng chân thêm ngày nào nữa, anh không hề biết rằng, anh và Nhâm Nhiễm lại một lần nữa đi lướt qua nhau, cô đang sống dưới một ngọn đèn nào đó nằm trong tầm nhìn của anh ở thành phố này.

Dự án của Ức Hâm ở thành phố Hán Giang đã khởi động, có chi nhánh không nhỏ ở đây, nhưng ngày dầu tiên sau khi nhận được điện thoại của Nhâm Nhiễm, Trần Hoa chỉ bảo anh Bang đặt vé máy bay, không thông báo cho người nào biết, Ra khỏi sảnh đến cửa sân bay; anh lên taxi và đến thẳng quán cà phê Lục Môn mà Nhâm Nhiễm đã hẹn.

Lúc này đây quán cà phê vừa mới mở cửa, ánh nắng lọt qua cửa kính hắt chếch vào, tấm khăn trải bàn với những ô vuông màu xanh trải trên bàn nhìn rất rõ nét. Nhâm Nhiễm ngồi ở ghế sát cửa sổ, trước mặt có một cốc cà phê đang bốc khói, vừa nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, cô liền ngẩng đầu lên, mắt chạm ngay vào ánh mắt của Trần Hoa.

“Chào Tổng giám đốc Trần, anh muốn uống gì?” Cô hỏi anh, đồng thời vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, dường như đây là một buổi sáng rất đỗi bình thường, họ thường xuyên không hẹn mà gặp nhau ở đây, cất tiếng chào nhau, ngồi xuống cùng uống cà phê nói chuyện.

“Cà phê đen, cảm ơn”.

Trần Hoa ngồi đối diện với cô, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh, trong quán chưa có khách nào, một nhân viên phục vụ đang xách bình phun để tưới nước cho các cây lá rộng đặt xung quanh, tiếng nhạc dương cầm nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

“Đây không phải là quán mà ông Lý để lại chứ”.

“Phải đấy. Bà chủ hiện nay là Tô San, nhưng cô ấy đi du lịch xa, chắc là tuần sau mới về”.

“Em ở đây bao lâu rồi?”

“Sau khi rời thành phố J em đi đến đây, chưa đi xa lần nào”.

“Em quyết định định cư ở đây à? Trần Hoa nhướn mày lên, “Đứng trên một góc độ nào đó mà nói, khí hậu của thành phố này không ôn hòa cho lắm”.

Nhâm Nhiễm không nói gì, “Hiện nay em sống ở đây khá ổn, có một công việc mà em thích, có bạn trai, trong thời gian ngắn em sẽ không đi xa đâu. Chính vì thế em mong cuộc sống của em được yên ổn, không bị đảo loạn”.

Trần Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Đây là lần thứ hai em nói với anh rằng em đã có người yêu, hy vọng lần này anh có cơ hội được gặp anh ấy”.

Đương nhiên là Nhâm Nhiễm nhớ lần đầu tiên cô nói mình đã có người yêu với Trần Hoa là trong hoàn cảnh nào, ngay từ đầu cuộc nói chuyện đã bị anh đưa ra chủ đề, nhưng cô không hề tỏ ra ngạc nhiên. “Không cần thiết phải như vậy”.

Lúc này đây nhân viên phục vụ bưng lên cốc cà phê đen mà anh gọi, anh bê lên uống một ngụm, “Ngon lắm, hương vị rất đậm đà”.

“Tổng giám đốc Trần, em không muốn biết tại sao lại để tên em đứng tên cổ phiếu mà chỉ mong anh nhanh chóng thu hết về”.

“Những cái anh đã cho đi thì không bao giờ lấy lại”.

“Nhưng trước khi cho ít nhất anh cũng phải hỏi em rằng em có nhận hay không”.

“8 năm trước, khi em đưa cho anh Bang 200.000 NDT, em có hỏi anh có muốn nhận hay không?”

Nhâm Nhiễm không biết trả lời thế nào, một lát sau, cô hạ giọng: “Tổng giám đốc Trần, xin lỗi anh, hồi còn trẻ em đã từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn mà chỉ một mình mình muốn, nếu thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà anh vẫn còn để tâm thì em muốn chính thức xin lỗi anh, mong anh tha lỗi.. .”

Trần Hoa lấy tay đè lên bàn tay cô đặt trên bàn, ngăn cô lại. Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy anh hơi cười cười: “Nhâm Nhiễm, tháng 8 năm ngoái, đầu tiên là em trốn khỏi Bắc Kinh, sau đó lại trốn khỏi thành phố J, thế đã là đủ lắm rồi, em không cần phải thử chọc tức anh đâu”.

Nhâm Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gầy nhưng các nét rõ ràng trước mặt ánh mắt anh vẫn sâu thẳm, sâu không thể đoán, nụ cười đó lại càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng của anh. Trước ánh mắt của anh, cô đưa mắt nhìn ra chỗ khác, nhìn xuống bàn tay anh, bàn tay đó giống như con người anh, gầy và dài, ngón tay được cắt gọn gàng, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên, tràn đầy sức căng không thể nhìn thấy, che kín mu bàn tay của cô. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay úp dưới tấm khăn trải bàn kẻ ô vuông đang toát mồ hôi, còn bàn tay úp trên mu bàn tay của cô lại vẫn giữ nguyên cảm giác trấn tĩnh, khô ráo.

Cô rút mạnh tay ra, giọng rất dứt khoát: “Phóng viên của tạp chí tài chính kinh tế đang điều tra, nghe nói còn có phóng viên của các tờ báo chứng khoán cũng đang tìm em. Nếu anh không chịu thu hồi cổ phiếu về, dẹp yên chuyện này thì em đành phải triệu tập tất cả các phóng viên có hứng thú với chuyện này để nói rõ tình đầu câu chuyện, chính thức thông báo số cổ phiếu này không liên quan gì đến em”.

Trần Hoa không hề tỏ ra động lòng, “Không sao cả, em có thể đưa danh sách các phóng viên mà em muốn mời cho anh Bang, anh khẳng định là họ sẽ có mặt đầy đủ, đăng toàn bộ nội dung mà em muốn thông báo lên báo đồng thời anh không phản bác, giải thích gì. Tuy nhiên, anh không cho rằng cách làm này giúp được gì cho cái mà em gọi là cuộc sống bình thường mà em muốn sống”.

Nhâm Nhiễm bực quá lại thành ra bật cười, cô lắc đầu, bê cốc cà phê lên uống một ngụm, để mình bình tĩnh trở lại, “Thôi, em thật là điên rồi, biết rõ ràng là anh không thể để lộ ra điểm yếu nào để người ta nắm, cũng không thể bị người ta bắt nạt vậy mà còn dám đe dọa anh”.

“Thực tế là em có thể đe dọa anh đấy”. Trần Hoa chậm rãi nói, “Đương nhiên, việc Ức Hâm tham gia vào việc tái cơ cấu cổ phiếu ST không có vấn đề gì là lớn, nó đã được triển khai từ mấy năm trước rồi, phòng đầu tư chứng khoán phụ trách phân tích thị trường, dự đoán tương lai tái cơ cấu và giá trị đầu tư của chúng, sau đó tham gia vào thời điểm thích hợp, cơ quan hữu quan có thể thoải mái điều tra. Nhưng nếu em tổ chức họp báo thì mọi việc sẽ khác”.

Nhâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh, anh vẫn không thể hiện gì trên khuôn mặt, dường như đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình.

“Chỉ cần em công khai tuyên bố các hành vi giao dịch đứng tên tài khoản cá nhân của em xảy ra trong hoàn cảnh em không hề hay biết thì mặc dù anh chỉ điều động khoản tiền ít ỏi 2 triệu NDT cho chuyện này, nhưng cũng đủ để chứng minh rằng anh dính líu đến các vụ giao dịch mờ ám. Không những phóng viên sẽ tiếp tục khai thác sâu hơn, mà ngay cả ủy ban giám sát thị trường chứng khoán cũng sẽ đến điều tra tình hình vận hành tư bản của Ức Hâm. Anh không biết cụ thể sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng chắc chắn là mấy vụ sát nhập sẽ bị đẩy lùi vô thời hạn”.

Trần Hoa nói qua loa như vậy, nhưng Nhâm Nhiễm lại vô cùng sửng sốt, cô ngẫm nghĩ một lúc cơn giận lại bốc lên, “Anh đưa sự lựa chọn này cho em là có ý gì?”

“Anh không có ý định làm khó em, em chủ động gọi điện cho anh, thực ra đã cho thấy sự lựa chọn của em.”

“Đây cũng được coi là em đã đưa ra sự lựa chọn rồi ư?” Nhâm Nhiễm cười khẩy, “Em có thể hỏi anh mang chứng minh thư của em đi mở tài khoản từ lúc nào hay không?”

“Khi anh Bang giúp em hoàn thành các thủ tục bồi thường bảo hiểm”.

Nhâm Nhiễm không thể không cảm thấy sợ, “Lẽ nào lúc đó anh đã nghĩ đến chuyện chắc chắn có một ngày em sẽ ra đi mà không nói lời từ biệt, anh đã phải dùng cách này để ép em lộ diện hay sao?”

Trần Hoa liền cười và lấy từ trong chiếc ví đen ra một tấm ảnh đã ép plastic rồi đặt trước mặt cô, bên trong là hai bản photo chứng minh thư của cô, mặt trước là chứng minh thư cũ, cô nhìn vào ống kính với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn có nét gì đó trẻ con, mang sắc thái của cô thiếu nữ. Mặt sau là bản photo chứng minh thư thứ hai mà hiện cô vẫn đang dùng, cô làm năm 22 tuổi trong một dịp về nước, trong ảnh cô đang mỉm cười trầm tĩnh. Cuộc đời của cô dường như được thu gọn trong này.

Anh cất tấm ảnh vào chỗ cũ, “Đừng sợ, lúc đó anh lấy chứng minh thư của em đi mở tài khoản, chỉ là muốn đăng kí chính thức số cổ phiếu phi lưu thông của công ty bảo hiểm mua cho em từ 5 năm về trước để em đứng tên”.

“5 năm về trước? Lúc đó anh đã bảo anh Bang chuyển khoản cho em 2 triệu NDT rồi mà, ai chẳng thỏa mãn khi thấy vụ đầu tư này mang lại lợi nhuận như vậy, anh còn nợ em gì nữa đâu”.

“Lúc đầu anh định đưa cho em 20 triệu NDT, nhưng lúc đó anh tưởng rằng em đã lấy Kỳ Gia Tuấn, cuộc sống êm ấm, anh không muốn đảo lộn cuộc hôn nhân của em, số tiền còn lại, anh đã đầu tư trung hạn giúp em, mua cổ phiếu phi lưu thông của công ty bảo hiểm, định sẽ đưa cho em lúc em cần”.

Lúc này đây anh đột nhiên nhắc đến Kỳ Gia Tuấn, bất giác Nhâm Nhiễm cảm thấy mơ màng, cô nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng, “Không cần thiết phải như vậy tổng giám đốc Trần ạ, từ trước đến nay em không có đòi hỏi gì cao về vật chất, cuộc sống cũng tạm ổn, không cần số tiền này, đề nghị anh thu về đi”.

“Anh đã nói rồi, những cái anh đã cho đi thì không bao giờ lấy lại”.

“Anh định lấy tiền để choảng em à? Hay thật đấy, anh ép mọi chuyện này cho em, rốt cục là có ý gì hả tổng giám đốc Trần?”

“Cái mà anh cần là em, Nhâm Nhiễm ạ”, Không đợi Nhâm Nhiễm mở lời, anh nói tiếp, “Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà em cho rằng cuộc sống bình thường của anh và em không thể hòa hợp với nhau. Anh sẵn sàng đợi đến khi em gạt bỏ suy nghĩ này một cách triệt để, tuy nhiên anh không thể để em trốn anh cả đời”.

“Em nói với anh rồi, em đã có bạn trai”.

“Anh đã cho em được tự do hoàn toàn nên không quan tâm đến việc em có một trải nghiệm với khả năng khác”.

Kiểu nói chắc như đinh đóng cột đó khiến Nhâm Nhiễm thấy lạnh người, “Tổng giám đốc Trần, em chưa bao giờ coi cuộc sống của em là một cuộc thử nghiệm, đổi một chỗ sống, đổi một người yêu, xem xem có cái mà anh gọi là khả năng hay không. Em càng không thử nghiệm những chuyện đó trước ánh mắt theo dõi của anh”.

“Nếu như thực sự là em đã gạt anh sang một bên thì dĩ nhiên là em có thể không để mắt đến anh, thậm chí có thể mượn cớ đó để anh từ bỏ mọi hy vọng”.

Lối logic này khiến Nhâm Nhiễm thực sự không thể phản bác.

“Tổng giám đốc Trần, sau khi rời Bắc Kinh, em muốn được sống một cuộc sống của người bình thường, em không muốn sống dưới ánh mắt theo dõi của người khác, em nghĩ nguyện vọng này không có gì là quá đáng”.

“Hãy nói cho anh biết cuộc sống hiện tại của em”.

“Em làm trợ giảng ở một trung tâm dạy ngoại ngữ, hỗ trợ giáo viên người nước ngoài dạy tiếng Anh giao tiếp cho các em nhỏ, em rất thích công việc này

“Thế anh bạn của em thì sao?”

Nhâm Nhiễm thầm hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt Trần Hoa, “Anh ấy là một luật sư, một người rất tốt, em muốn được tiếp tục giữ quan hệ với anh ấy”

“Luật sư?” Trần Hoa có vẻ hơi bất ngờ, dường như đã nghĩ đến chuyện gì nhưng lập tức lại nói với giọng rất dứt khoát: “Xem ra em đã có kế hoạch rồi. Em cứ thử quan hệ với anh ấy xem, anh không can thiệp đâu”.

Cô chỉ biết cười đau khổ: “Anh cho rằng ôm một món tài sản kếch sù không rõ nguồn gốc, bị báo chí theo sát, ngay cả cuộc sống bình thường cũng bị ảnh hưởng mà vẫn có thể tiếp tục quan hệ với anh ấy hay sao?”

“Nhâm Nhiễm, em nói em muốn sống một cuộc sống bình thường, nhưng trong lòng em vẫn ôm một gánh nặng lớn, không chịu đặt xuống, nếu so với cái đó thì trong mắt em, tiền chẳng là cái gì. Nếu anh bạn trai mà em nói đó tồn tại thật sự, hơn nữa lại yêu em thật lòng thì có thể thấu hiểu và bao dung mọi sự lập dị của em, tiền không phải là rào cản”.

“Cũng có nghĩa rằng, khoản tiền tự dưng trên trời rơi xuống này được coi là một sự thử thách mà anh giúp em tạo ra, xem em có thể giành được tình yêu của một người đàn ông hay không, đúng không? Nhưng anh đã bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống của người bình thường không thể chịu được quá nhiều yếu tố kịch tính”.

“Em có kể cho anh ấy nghe cuộc sống thời quá khứ của em hay không?”

Nhâm Nhiễm nín thở một lúc mới nói; “Em không có ý định hỏi về quá khứ của anh ấy. Ai cũng có quyền giữ chuyện riêng tư của mình”.

“Em không thể nào nhìn thẳng vào rất nhiều chuyện Nhâm Nhiễm ạ, vì thế em mới nóng lòng chạy trốn anh. Nhưng quá khứ không phải là một tấm áo cũ, nói vứt đi là có thể vứt đi, em càng muốn quên thì lại càng sa lầy trong đó”.

Câu nói này đã đâm trúng tim Nhâm Nhiễm, cô nắm chặt cốc cà phê màu xanh nhạt dành riêng cho cô và không biết phải nói gì.

“Cho dù là quá khứ hay hiện tại anh đều yêu em, chỉ cần em nhớ điều này là đủ rồi”.

Trần Hoa đứng dậy, cúi xuống nhìn cô rất lâu, dường như muốn nhìn thấu vào trái tim cô, “Còn về vị luật sư đó, anh chúc anh ta may mắn”.

Khi nhận được lời đề nghị phỏng vấn lần thứ hai tại phòng làm việc Nhâm Nhiễm không còn thấy ngạc nhiên nữa. Biển người mênh mông, vị phóng viên này tìm đến chỗ cô chỉ muộn hơn Chương Dục một ngày, cô không thể không một lần nữa thán phục sự thần thông quảng đại của họ.

Cô từ chối cuộc phỏng vấn, giọng rất lịch sự, nhưng kiên quyết, tiếp đó ba cô gọi điện thoại đến, cô ra ngoài nghe máy.

“Tiểu Nhiễm, rốt cục chuyện này là thế nào?”

Trước người cha, cô không có gì để giấu, “Chuyện cổ phiếu là do tổng giám đốc Trần sắp đặt Ba đừng lo, buổi sáng con đã gặp anh ấy rồi, nếu có phóng viên đến tìm ba thì ba cứ mặc kệ họ”.

Ông Nhâm Thế Yến hỏi đi hỏi lại các tình tiết, cô chỉ kể cho ông nghe một phần không quan trọng lắm vì không muốn để ông phải lo, “Không sao đâu ba, không đến mức phải nhờ đến pháp luật đâu. Ngoài ra,”, cô tỏ ra hơi ngần ngừ, “ba, ba đừng nói chuyện này với cô Quý Phương Bình”.

Ồng Nhâm Thế Yến hỏi với vẻ sửng sốt: “Làm sao ba có thể nói cho cô ta biết được?”

“Vị phóng viên đầu tiên tìm đến chỗ con là Chương Dục - phóng viên của tuần báo kinh tế tài chính, anh ấy biết được tin con ở Hán Giang qua luật sư Quý

“Ba vẫn nhớ anh chàng đó, trước đây ba đã từng gặp cậu ấy ở Bắc Kinh, cậu ấy nói là bạn con, ba thấy cậu ấy đến bệnh viện thăm con hai lần, rất quan tâm đến con. Lần này cậu ấy đến tìm ba, nhưng ba không nói gì cả. Không ngờ cậu ta lại đi tìm Quý Phương Đình?”

Nhâm Nhiễm không nói rằng Quý Phương Bình chủ động tìm đến Chương Dục, “Thực ra cũng không sao cả, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm được con, nhưng con không muốn cô ấy lại tiết lộ những chuyện khác của con cho đám phóng viên nghe, tự nhiên lại gây rắc rối”.

“Con yên tâm, ba sẽ nói chuyện với cô ta”.

Nhâm Nhiễm quay vào phòng làm việc, phát hiện thấy ánh mắt mấy đồng nghiệp nhìn cô có vẻ khác thường, cô chỉ coi như không biết gì, tiếp tục ngồi xuống làm việc.

Tuy nhiên Sunny - người từ trước đến nay không giấu được điều gì đã hỏi thẳng rô: “Renee, có thật cậu là 1 trong 10 vị cổ đông lẻ mai phục trong thị trường chứng khoán mà báo chí đưa tin hay không?”

Có Sunny mở màn, những người khác cũng thi nhau hỏi: “Thế thì tài sản của cậu kếch sù hơn nhiều so với sếp mình, có thông tin nội bộ gì tiết lộ cho tụi tớ không?”

Lập tức có người hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, dù gì thì cũng là đồng nghiệp của nhau, dắt mối cho bọn tớ kiếm chác chút đỉnh đi”.

Chỉ có Tom nhìn phòng làm việc đột nhiên trở nên ồn ào bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi một giáo viên nước ngoài khác hiểu tiếng Trung hơn bằng tiếng Anh: “Trời ạ, có chuyện gì vậy?”

Vị giáo viên người nước ngoài hiểu một chút tiếng Trung đó đã giải thích với cậu ta, đồng thời Sunny cũng bổ sung thêm, một đồng nghiệp khác đến bên bàn Nhâm Nhiễm, thăm dò thẳng chiều hướng gần đây của một mã cổ phiếu nào đó, cảnh tượng ồn ào này khiến Nhâm Nhiễm không biết phải đối phó thế nào, lúc này phó hiệu trưởng Vương - người chuyên phụ trách các sự vụ thường nhật của trung tâm đã thò đầu vào gọi cô, cô liền đứng dậy sang phòng làm việc của ông ngay.

Quả nhiên phố hiệu trưởng Vương cũng hỏi chuyện đó, cô chỉ biết nói: “Đây là chuyện riêng của em, rất mong anh thông cảm vì em không tiện giải thích, nhưng em sẽ không để nó ảnh hưởng đến công việc của em đâu”.

“Cô cũng biết đấy, việc đồng nghiệp bàn luận là chuyện nhỏ, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ mà tôi đã nhận được điện thoại của ba phóng viên, họ yêu cầu nói về những biểu hiện của cô hàng ngày và phát biểu ý kiến về nhân viên mai phục trong thị trường chứng khoán, tôi đều từ chối. Cô được giám đốc Thái giới thiệu đến đây, từ trước đến nay luôn hết mình với công việc, chúng tôi rất hài lòng về cô, nhưng hiện nay trung tâm đào tạo cũng có các vấn đề khác, thực sự không tiện..

Nhâm Nhiễm hiểu ý ông, gần đây đã có phụ huynh chất vấn trung tâm đào tạo các vấn đề như tiêu chuẩn thu học phí, tư cách giảng dạy của giáo viên người nước ngoài và phản ánh lên Sở giáo dục, họ đang phải đối mặt với cuộc điều tra của cấp trên, thực sự không muốn lúc này đây bị cuốn vào các bản tin không có gì liên quan.

“Em rất xin lỗi, em cũng không muốn gây rắc rối cho trung tâm thôi để em xin nghỉ việc vậy”.

Ở trung tâm đào tạo thường xuyên biến động đội ngũ giáo viên, lại có mời thêm giáo viên người nước ngoài nên từ trước đến nay không áp dụng những chính sách lao động ngặt nghèo, hợp đồng làm việc mà Nhâm Nhiễm ký có nửa năm thử việc, chế độ phúc lợi chưa hoàn thiện. Chỉ có điều thời gian đầu cô không tính toán nhiều đến chuyện đãi ngộ, dĩ nhiên thủ tục xin nghỉ việc làm cũng rất đơn giản, nhanh chóng. Cô chào tạm biệt các đồng nghiệp vẫn còn đầy những thắc mắc rồi mang đồ của mình rời trung tâm.

Đột nhiên mất công việc này, cô cũng không rầu rĩ lắm, nhưng nghĩ đến hàng loạt vấn đề sẽ phải đối mặt trong thời gian tới, Nhâm Nhiễm cảm thấy như đi vào ngõ cụt.

Không biết đám phóng viên đó lấy được số điện thoại di động của cô bằng cách nào, cô lại nhận được hai cú điện thoại xin được phỏng vấn, cô buộc phải nhắc lại: “Không, hiện tại tôi không nhận trả lời bất kỳ cuộc phỏng vấn nào”.

Đợi đến ngày hôm sau, khi lại có chuông điện thoại vang lên, cô gần như đã nghĩ đến chuyện tắt máy cho yên tĩnh, nhưng lấy ra xem, điện thoại do Điền Quân Bồi đang đi công tác ở Bắc Kinh gọi về.

“Tiểu Nhiễm, bây giờ em có tiện nói chuyện không?”

Cô cười đau khổ, “Tiện anh ạ, hôm qua em đã xin nghỉ việc rồi”.

Điền Quân Bồi im lặng một lát: “Anh nghĩ bọn mình phải gặp nhau nói chuyện trực tiếp với nhau, anh sẽ đáp chuyến máy bay buổi chiều, chắc là 6 giờ sẽ về đến nơi, anh sẽ đến tìm em”.