Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 27




Lâm Phong chỉ thiếu nữ, dọa đến thiếu nữ kia trái tim rung động, mắt to sáng tỏ, dung mạo không tính hàng đầu, nhưng khí chất nhu tĩnh, rất dễ dàng để cho người ta sinh ra dục vọng bảo vệ.

Thiếu nữ nhíu mày, khúm núm giẫm lên tảng đá nhảy qua, thanh âm nhỏ yếu nói:

- Sư huynh... Xin hỏi có chuyện gì không?

Thanh âm nàng nhỏ yếu, cộng thêm thời điểm tra hỏi, cái đầu nhỏ có chút rụt lại, thật khiến người rất muốn bảo hộ nàng.

- Ngươi muốn làm gì!

- Vị sư muội kia không có đắc tội ngươi a, ngươi làm như vậy là có ý gì!

Không ít người chất vấn, càng có người xoắn tay áo, tựa hồ tùy thời muốn xông lên, bất quá phần lớn đều bị dâm uy của Lâm Phong chấn nhiếp, làm chút động tác mà thôi, còn xông lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, thôi được rồi...

- Ngươi qua đây, hai ta ngồi chung!

Lâm Phong nói thẳng.

- Ngồi... ngồi chung?

Thiếu nữ hơi nghi hoặc.

Lâm Phong tiếp tục nói:

- Ngươi đến cảm ngộ đạo uẩn, ta hộ pháp giúp ngươi, xong việc ngươi nói cho ta thu hoạch là được!

Thiếu nữ trừng mắt, không khỏi buồn bực, như vậy cũng được sao?

Nhưng khi nhìn ánh mắt Lâm Phong, thanh tịnh trong suốt, không giống hạng người gian ác, huống chi nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ hắn còn dám giở trò gì sao, thiếu nữ nhìn tảng đá, nói thực, dụ hoặc vẫn rất lớn.

Chỉ hơi suy tư một chút, thiếu nữ gật đầu nói:

- Vậy thì tốt, ta đi thử một chút!

Nói xong nàng thả người nhảy lên tảng đá, tảng đá không tính lớn, một người ngồi xếp bằng thì dư, nhưng hai người lại chật, Lâm Phong nhường nàng ngồi ở trên tảng đá, mình thì đứng sang bên cạnh, hai tay ôm quyền nhìn bốn phía.

Nếu có gia hỏa nào không có mắt xông lên, Lâm Phong sẽ không chút khách khí đánh hắn.

Thiếu nữ yếu ớt nhìn một chút, phát hiện Lâm Phong thật có quyết định này, không khỏi thở phào, dò hỏi:

- Sư huynh, ngươi là đệ tử phong nào!

Lâm Phong hồi đáp:

- Thiên Tuyết Phong, Lâm Phong!

Thiếu nữ a một tiếng, nói:

- Ta là Mạch Thượng Phong Diệp Thi!

Song phương đơn giản trao đổi một chút, Diệp Thi liền tiến vào trạng thái tu luyện, nàng còn nhanh hơn bốn người khác, bởi vì biết thực lực của Lâm Phong, có Lâm Phong bảo vệ, mình căn bản không cần lo lắng vấn đề quấy rối.

Mọi người chung quanh mở to mắt, không khỏi sững sờ nói:

- Ngọa tào! Lại còn có thể làm như vậy!

- Ghê tởm, sớm biết ta cũng làm như vậy!

Không ít người hối hận không thôi, nhưng chỉ là ngoài miệng ồn ào, trên thực tế cho dù có người bảo vệ, nhưng nếu thực lực người bảo vệ không đủ, còn không phải hai cái cùng bị đánh xuống nước.

Năm người thể ngộ trên tảng đá đạo uẩn, chân trời rơi xuống năm đạo kim mang, hoàn toàn bao phủ năm người ở bên trong.

Lâm Phong nhìn kim mang một chút, mắng:

- Này! Chưa thấy qua ai nhỏ mọn như vậy!

Kim mang bao phủ hai phần ba tảng đá, Lâm Phong có nửa người không bị bao phủ, cũng không biết cái đồ chơi này có lợi ích gì, nhưng cũng không thể ăn thiệt thòi nha.

Hơi nhích gần tới trước một chút, tí nữa đụng vào thân thể Diệp Thi, lúc này Lâm Phong mới nhét mình vào trong kim mang.

Cảnh tượng kỳ dị chỉ kéo dài một lát, sau đó tảng đá dưới chân bắt đầu run run không quy luật, vậy mà từ từ bay lên.

Ở dưới năm đạo kim mang giao thoa, năm người lâm vào trạng thái cảm ngộ, cũng không phát giác tình huống bên ngoài, chỉ có Lâm Phong không bị ảnh hưởng, nhìn xem bốn phía biến hóa.

Năm tảng đá càng bay càng cao, cho đến hai phần ba thác nước mới ngừng lại, nổi bồng bềnh giữa không trung.

Năm đạo kim mang lại biến hóa, từ trên tảng đá chiết xạ ra từng chữ to màu vàng, cực kì kỳ diệu, không giống chữ viết Nhân tộc thường dùng, đám người cũng không biết được.

Duy chỉ có não hải của Lâm Phong chấn động, chữ này giống như mình cũng không biết, nhưng tựa hồ Thái Thượng Tam Kinh có chút xúc động.

Từng chữ to màu vàng giống như khóa mở, nhẹ kích thác nước, chỉ chốc lát, thác nước bị xé ra một lỗ hổng lớn, bên trong có hang đá hiện ra, trong hang đá lấp lóe kim quang, cùng kim mang đồng tông đồng nguyên, năm tảng đá lung lay bay vào.

Hang đá không lớn, trên vách đá có khắc kinh văn rườm rà, phía dưới có năm cái bồ đoàn, vách tường sau bồ đoàn có thật nhiều tảng đá màu đỏ, không ngừng lóe lên quang mang.

Năm người dần dần tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị, trong lòng lập tức minh ngộ, Phó Cảnh Thiên, Lăng Ba Tiên Tử, Vương Hiên sải bước đi ra, một người tìm một cái bồ đoàn ngồi xếp bằng xuống.

Trử Tuấn nhìn Lâm Phong, trong mắt hiển hiện hàn ý hô:

- Phó Cảnh Thiên, giúp ta một tay, đuổi tiểu nhân hèn hạ này xuống!

Hắn nói rõ là không muốn để cho Lâm Phong tiếp nhận truyền thừa tạo hóa này.

Lâm Phong nhún vai, mình còn không có thèm đâu, dù sao ngồi ở trên bồ đoàn, mình trừ đi ngủ, chính là ngẩn người, tuyệt đối sẽ không có thu hoạch, bằng không cũng sẽ không kéo Diệp Thi lên.

Diệp Thi có chút khó khăn nhìn hắn, Trử Tuấn hắn dọa, lá gan của nàng rất nhỏ, sợ đến tránh sau lưng Lâm Phong, nửa ngày mới duỗi cái đầu nhỏ ra nhìn về phía trước.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng nói:

- Ngươi tìm chỗ ngồi xuống, ta đến bồi hắn chơi đùa!

Phó Cảnh Thiên nghe Trử Tuấn nói, giương mắt lên nhìn Lâm Phong một chút, lại nhìn Trử Tuấn, cả người trầm mặc, không nói một lời.

Bộ dáng kia nói rõ là không muốn tham gia vào, Lăng Ba Tiên Tử thản nhiên nói:

- Tạo hóa quan trọng, không nên gây sự!

Trử Tuấn kinh ngạc, hung ác trừng Lâm Phong một cái, một mình hắn còn không có nắm chắc đối phó Lâm Phong, chỉ có thể dừng tay tìm vị trí ngồi.

Thân thể Lâm Phong lướt ngang, cản ở trên đường, biểu lộ vô sỉ nói:

- Ngươi không phải muốn đuổi ta xuống dưới sao, đến nha, ai không đến người đó là ngu xuẩn!

Trử Tuấn sầm mặt lại, cả giận nói:

- Ta không có thời gian để ý đến ngươi, tránh ra!

Lâm Phong cười nhạo nói:

- Nhưng ta có thời gian nha, muốn đi qua? Đơn giản, lấy tiền mua đường đi đi!

Lời này vừa ra, Trử Tuấn lập tức im lặng, con mẹ nó, Lâm Phong hao tổn nổi, nhưng mình hao không nổi nha, đảo mắt nhìn mấy người đã tiến vào trạng thái, mình lại không ngồi được.

- Đừng khinh người quá đáng!

Trử Tuấn cả giận nói.

Lâm Phong buồn cười nói:

- Chuyện cười, là ai một người bá chiếm hai vị trí, ta dựa vào thực lực đoạt vị trí, là ai muốn đuổi ta xuống dưới, người gây sự chưa từng là ta!

Ánh mắt của Trử Tuấn như muốn ăn người, nhưng người khác căn bản không có dự định hỗ trợ, mọi người vốn là người cạnh tranh, nói không chừng giờ phút này trong lòng còn vui mừng nở hoa, ở đó mà hỗ trợ.

Lâm Phong nhìn một chút nói:

- Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, ta chờ được, chỉ sợ ngươi không chịu nổi!

Mặc dù Trử Tuấn tức giận đến nổi điên, nhưng đầu óc coi như thanh tỉnh, không khỏi hít sâu một hơi, thôi, trước lấy tạo hóa, chờ xong việc lại thu thập tiểu tử này cũng không muộn.

Hắn vung tay lên, từ trong pháp bảo trữ vật lấy ra mấy chục loại dược tài, đây cơ hồ là một nửa thu hoạch chuyến này của hắn, giờ phút này cũng đau lòng không thôi, nhưng tưởng tượng đợi lát nữa sẽ đoạt lại gấp bội, trong lòng mới dễ chịu hơn rất nhiều.

Lâm Phong nhận lấy, nhìn nhìn, đón chừng cũng kém không nhiều, có lẽ Trử Tuấn sốt ruột, không có thời gian rảnh cùng mình đùa nghịch tiểu tâm tư.

- Xem đủ chưa, có thể để cho ta đi qua đi!

Trử Tuấn trầm giọng nói.

Lâm Phong chép miệng, ngáp một cái, lúc này mới tránh đường:

- Đi thôi, thành thật một chút, chọc ta tức giận nữa, chờ thời điểm ngươi cầm một nửa tạo hóa, ta sẽ một cước đạp bay ngươi!

Trử Tuấn cưỡng ép đè nén xúc động xuống muốn đánh người, đặt mông ngồi ở trên bồ đoàn, nhắm mắt cảm ngộ.

Lâm Phong tìm một chỗ ngồi xổm, nhàn rỗi không có chuyện gì, ánh mắt không ngừng dò xét năm người, cuối cùng quét tới quét lui ở trên người Lăng Ba Tiên Tử.

- Có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta không!