Thời Khắc Phòng Sói

Chương 57: 57: Tính Mạng Của Ca Ca Có Thể Nguy Hiểm Bất Cứ Lúc Nào





Dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, đem làn hơi nước mỏng màu trắng phủ trên làn da, bên dưới lớp áo sơ mi màu da như ẩn như hiện, đường cong cơ thể cũng được phác họa.

Cơ thể Bạch Nguyễn không cường tráng, nhưng đường cong cơ thể mảnh khảnh làm hiện ra một loại cảm giác sạch sẽ đến lợi hại, mặc dù trông có vẻ yếu ớt, không có khí chất đàn ông nhưng so với cơ thể xinh đẹp, sắc bén của Lang Tĩnh Phong thì cũng rất đáng chú ý.

Ánh mắt Lang Tĩnh Phong nóng rực giống như một vật hữu hình, có cảm giác dồn ép khi dừng ở trên người, hắn dùng ánh mắt này quét từ đầu tới chân Bạch Nguyễn một lần.

Bạch Nguyễn bị kích thích tước vũ khí đầu hàng.

“Thực xin lỗi” Bạch Nguyễn xấu hổ và giận dữ muốn chết, đỏ mặt nói lời xin lỗi, hai cái lỗ tai thỏ thật dài ủ rủ cụp xuống dưới.

Mặt nước hiện lên một chút vết bẩn, không còn trong vắt.

Lửa nóng trong lòng Lang Tĩnh Phong càng lớn, cầm một bên tai thỏ đang rủ xuống, tiến sát đến bên tai khàn giọng nói: “Tiểu tao hóa, mới liếc mắt một cái mà đã như vậy.


Hắn cất giọng trầm trầm, từ tính, nói ra những lời nói bẩn thiểu nhưng không quá thô lỗ, ngược lại còn làm cho Bạch Nguyễn càng hưng phấn, càng nghĩ đến muốn “Như vậy”.


Quần áo ướt đẫm lần lượt bị ném ra khỏi bồn tắm, cuối cùng trên người Bạch Nguyễn chỉ còn sót lại một chiếc áo sơ mi và cà vạt.

Lang Tĩnh Phong đưa tay cởi chiếc cà vạt ướt nhẹp của Bạch Nguyễn xuống, biến nó trở thành một sợi dây thừng.

Ngay sau đó, Bạch Nguyễn liền bị trói lại.

“Trói lại” Lang Tĩnh Phong liếm liếm môi, đem Bạch Nguyễn đang nằm ngửa lật lại, sung sướng thưởng thức chiếc đuôi trên lưng.

“Hôm nay, trước tiên cứ thử như vậy xem sao, nếu không sau này em mua cho anh một cái nút lọ, thầy Bạch?”
Bạch Nguyễn quay đầu nhìn hắn xin khoan dung, tai thỏ e lệ rủ xuống trên vai: “Không phải đã nói không được gọi thầy hay sao?”.

ngôn tình hay
“Gọi vào lúc này không phải rất kích thích hay sao?” Lang Tĩnh Phong tràn đầy hứng thú tàn ác, một tràng âm thanh trêu đùa với Bạch Nguyễn vang lên: “Thầy Bạch, thầy có ở đây không, thầy Bạch, thầy Bạch tại sao người lại không mặc quần, thầy …?”
Bắt chước cái gì không bắt chước lại đi bắt chước con ve! Bạch Nguyễn ngồi chồm hỗm, đưa tay kéo hai cái lỗ tai thỏ xuống dưới, bịt chặt tai lại để ngăn chặn âm thanh.

Nhân lúc Bạch Nguyễn đang quỳ đưa lưng về phía mình, lại đang bị mình làm cho phân tâm, Lang Tĩnh Phong nhân cơ hội ra tay lừa gạt, khi sư diệt tổ.

Mặt nước động đậy
Bóng đèn phía trên bồn tắm phản chiếu trên mặt nước, giống như chiếc phao trên sóng biển, nước trong bồn tắm bị quấy bẩn, vẩn đục vỗ vào thành bồn tắm, vỡ thành những tia nước lớn nhỏ li ti, một ít rơi vào bên trong bồn tắm, một ít rơi ra bên ngoài.

Đầu vòi hoa sen xiêu vẹo nghiêng sang một bên.

Đầu vòi hoa sen trước đó đã bị hư, cái này là Bạch Nguyễn thay không lâu trước đây, kim loại màu bạc được đánh bóng loáng như phát sáng, phản chiếu cảnh tượng xung quanh, bóng người đang quấn quít nhau trên bề mặt cong bóng loáng của vòi hoa sen có chút biến dạng.

Mặc dù trong phòng tắm không đốt huân hương, nhưng trong không khí lại tràn đầy mùi xạ hương, rất đậm.

Trong phòng khách, bên trong chiếc lồng thỏ, nhóm thỏ con không ngừng cảm thấy bất an, những con thỏ có linh thức càng hoảng hốt lo sợ, thậm chí còn có ý đồ dùng miệng ba cánh hoa để cắn đứt cánh cửa của chiếc lồng.

–Chúng nó nghe thấy có âm thanh đánh nhau trong phòng tắm, cùng với âm thanh đạp nước, ca ca lại cầu xin tha thứ, nửa giờ trôi qua vẫn còn khóc nức nở cầu xin người đem cà vạt tháo ra, chắc chắn là ca ca đã bị người xấu dùng cà vạt cột hai tay lại, ấn vào bên trong bồn tắm lớn, tiếp theo có thể sẽ bị chết chìm!
Tình thế vạn phần nguy cấp, tính mạng của ca ca có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!

“Kỉ” “Kỉ kỉ” “kỉ….


Nhóm thỏ bảo bảo gấp đến độ kêu thật to, âm thanh chấn động mái nhà.

Một giờ sau, trận tra tấn tàn ác đối với Nguyễn ca ca của chúng nó rốt cuộc cũng chấm dứt, chỉ có hơn mười giây như vậy, trong phòng tắm gần như không còn tiếng động, thần kinh của nhóm thỏ bảo bảo căng chặt, dựng thẳng tai hướng phòng tắm lắng nghe động tĩnh bên trong, chúng còn tưởng rằng Nguyễn ca ca đã chết.

Một lát sau, trong nhà tắm truyền đến tiếng nói suy yếu của Bạch Nguyễn, không chỉ có suy yếu, mà ngay cả giọng nói cũng đều khàn: “…Thật sự không được, xin em, anh muốn chết.


Nhóm thỏ bảo bảo đều nhẹ nhàng thở ra: “Kỉ a….


Muốn chết, nói cách khác bây giờ vẫn chưa chết, giọng nói vẫn còn sống.

“Hôm nay trước hết cứ như vậy đã.

” Giọng nói của người xấu truyền đến: “ Thầy Bạch có thích không?”
Nhóm thỏ bảo bảo sợ đến ngây người.

Thiếu chút nữa đem người ta giết chết còn hỏi người ta thích hay không, người xấu này có cần mặt mũi nữa hay không?
“…Thích” Bạch Nguyễn nhẹ giọng nói

Nhóm thỏ bảo bảo: “… …”
Bạch Nguyễn ca ca bị khi dễ đến điên rồi!
Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước ào ào.

Bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều, hơn nữa cà vạt thành công đem thời gian kéo dài đến 6 phút – nếu không phải Bạch Nguyễn cầu xin tha thứ quá dễ nghe, làm cho Lang Tĩnh Phong mềm lòng, theo lý thuyết còn có thể kéo dài hơn nhiều, Bạch Nguyễn mệt giống như một tiểu bạch thỏ, nói xong một câu “thích” liền hóa nguyên hình ngay trên bàn tay rộng lớn của Lang Tĩnh Phong, nằm úp sấp thành một chiếc bánh thỏ dẹp lép.

Bạch Nguyễn thỏa mái lầm bầm kêu kỉ kỉ, trên lưng khô ráo, chủ động xoay người làm lộ ra cái bụng nhỏ ẩm ướt, mặc cho Lang Tĩnh Phong đem chóp mũi để lên trên người, điên cuồng hít mùi thỏ, bởi vì thả lỏng quá mức, hai chân sau có hơi run rẩy một chút.

Đôi lời của tác giả:
Thỏ bảo bảo: Qủa nhiên đây là con người! Bạch Nguyễn ca ca cho hắn ở trong nhà chưa quá nữa tháng! Hắn liền cứ như vậy lấy oán trả ơn, đem ca ca ấn vào bồn tắm mà khi dễ!
Bạch yếu đuối: Ách… không phải như vậy đâu.

Thỏ bảo bảo ( vẻ mặt ngây thơ): Vậy như thế nào?
Bạch yếu đuối: Quên đi, các ngươi cứ coi là như vậy đi.

.