Thời Khắc Phòng Sói

Chương 60: 60: Chàng Thiếu Niên Ngây Thơ Lang Tĩnh Phong





Nháy mắt, đã đến lúc có kết quả.
Mục tiêu của Lang Tĩnh Phong là trường Đại học D, là một khu nhà nổi tiếng tổng hợp của trường Đại Học Sư Phạm, phương thức tuyển sinh của trường đối với chuyên ngành giáo dục thể chất là dựa vào điểm giáo dục thể chất, và xét tuyển dựa trên điểm các môn văn hóa từ cao xuống thấp.

Điểm thi vào đại học của Lang Tĩnh Phong là 571, điểm số này trên đất học bá cũng không coi là nổi bật, dù sao khi ở cấp 2, cấp 3 hắn học cũng không tốt, nhất là khi cần một thời gian dài để tích lũy tiếng Anh mà hắn khó có thể học một lần là xong, nói hắn học tra cũng không sai, thế nhưng theo phương thức tuyển sinh của chuyên ngành mà hắn đăng ký, điểm số này là một suất chính thức vào Đại học Sư phạm D.
Vào đêm kết quả được công bố, Lang Thiến vui mừng khôn xiết, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hết lần này đến lần khác.
Vì Lang Tĩnh Phong luôn thể hiện không tốt nên Lang Thiến không dám đặt kỳ vọng quá cao vào con trai mình, chỉ hy vọng hắn có thể thi vào một trường đại học đàng hoàng và tìm được một công việc tử tế, mà bây giờ kết quả đã vượt xa mong đợi trước đây của bà.
“571!” Lang Thiến điên cuồng vỗ vào lưng của Lang Tĩnh Phong mà phát tiết, hết sức vui mừng.

“Con trai! Con được 571 điểm!”

Hai vợ chồng vui mừng cầm điện thoại di động của họ lên, bận rộn thông báo tin vui cho người thân và bạn bè, so với họ, Lang Tĩnh Phong bình tĩnh đến kỳ lạ, bởi vì từ đầu đến cuối hắn không coi chuyện thi đại học là chuyện quan trọng, hắn chăm chỉ học một năm này, thật ra chỉ là vì Bạch Nguyễn.
Lang Thiến nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh, lạnh nhạt của con trai liền nổi giận, đẩy hắn một cái, thúc giục: “Mau lấy điện thoại gọi cho thầy Bạch!”
“Con biết rồi.” Lang Tĩnh Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi xuống lầu, bước ra ngoài sân, xuyên qua vườn rau cùng hoa tử đằng tung bay như rèm cửa, đứng trước cửa sắt của viện, lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Nguyễn.

Tai của cha mẹ hắn quá thính, nếu không đi thật xa, những lời hắn và Bạch Nguyễn nói sẽ bị nghe thấy, nhưng hành động này lại lọt vào mắt Lang Thiến và Lang Viễn Sơn, trong mắt họ hắn chính là con sói con ngượng ngùng.
Quan điểm của Lang Viễn Sơn đối với tình cảm của con trai mình không giống như Lang Thiến, thích thì theo đuổi, vui vẻ là tốt rồi, ngay cả đối phương là Bạch Nguyễn cũng chỉ làm cho ông kinh ngạc một chút, ông thầm nghĩ không hổ là con trai của mình, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng dám đánh chủ ý.
“Em tra rồi, được 571 điểm!” Điện thoại vừa kết nối, Lang Tĩnh Phong chưa kịp hé răng, đã nghe thấy giọng nói hơi run run của Bạch Nguyễn ở đầu bên kia truyền tới: “Em thật tuyệt vời!”
Lang Tĩnh Phong quay lưng về phía cửa sổ phòng làm việc trên tầng ba, đặt tay lên ống nghe, nhỏ giọng nói: “Lần này em thực sự có thể làm giáo viên thể dục của trường trung học cơ sở số 2, thầy vui không?”
“Vui!” Đầu tiên Bạch Nguyễn phấn khích thể hiện cảm giác vui sướng, sau đó cẩn thận thấp giọng hỏi: “Thật ra dựa vào điểm số của em có thể suy xét chuyên nghành của trường học khác, không phải em không thể thay đổi mục tiêu, lúc ấy em muốn đến trường trung học cơ sở số 2 không phải là vì anh sao, hiện tại…”
Bạch Nguyễn nói đến đây liền dừng, Lang Tĩnh Phong nghe được nửa câu liền ngứa lòng, cố ý xóa bỏ suy nghĩ đó của Bạch Nguyễn, ngọt ngào nói: “Hiện tại thì làm sao, hiện tại em cũng giống vậy đều muốn mỗi ngày được gặp anh, mỗi ngày cùng anh một chỗ, không làm giáo viên thì làm gì bây giờ?”

“Hiện tại” Bạch Nguyễn giả vờ bình tĩnh, nhưng tốc độ nói của cậu đã bất giác nhanh hơn, “Nếu em không làm giáo viên ở trường trung học cơ sở số 2 mà đi nơi khác làm việc, thì mỗi ngày tan làm về nhà không phải em cũng có thể gặp anh, dính lấy anh sao… Đến lúc đó chúng ta khẳng định đều ở cùng nhau.”
Lang Tĩnh Phong khẽ cười một tiếng, nghĩ đến mình mỗi ngày đều có thể ôm vợ thỏ nhỏ trong lòng mà ngủ, trong lòng thiếu chút nữa mềm nhũn, thấp giọng trêu chọc Bạch Nguyễn, sau đó nghiêm túc nói: “Em cân nhắc rồi, làm giáo viên thể dục thực ra khá phù hợp với em, công việc ổn định, có nghỉ đông và nghỉ hè, công việc không bận rộn, không phải ngày ngày ngồi ở văn phòng…” Hắn nói xong, cười tự giễu nói “Mẹ em trước đây đã hỏi ý kiến của em, hỏi em muốn học tài chính hay quản lý, sau này về làm ở công ty của mẹ, nhưng em cảm thấy vẫn là quên đi, một năm cấp ba này đã dùng hết sự kiên nhẫn của cả đời em, nếu mỗi ngày đều cho em ngồi trong văn phòng nhìn máy tính xem báo cáo thật là khiến em nghẹn chết.”
Bạch Nguyễn hiểu tính cách của Lang Tĩnh Phong nên không hề khuyên, ngoan ngoãn nói tốt, âm thanh thực ôn nhu, Lang Tĩnh Phong nghe được liền đứng núi này trông núi nọ, quấn lấy Bạch Nguyễn nói chuyện một hồi lâu, sợ nói chuyện lâu ba mẹ nhìn ra được manh mối, mới cúp điện thoại.
Sau khi điểm được công bố, Lang Thiến đã tổ chức một bữa tiệc cảm ơn giáo viên, đích thân mời Bạch Nguyễn đến bữa tiệc để tạo cơ hội cho con trai bà gặp mặt.

Bạch Nguyễn từ chối theo kịch bản của Lang Tĩnh Phong rồi sau đó “miễn cưỡng” đồng ý.

Lang Thiến có chút tự hào về bản thân và cảm thấy rằng bà có thể thuyết phục Bạch Nguyễn bằng cái lưỡi ba ​​tấc mà bà đã luyện tập trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng bà lại không biết rằng mới sáng bà đã bị con trai mình lập kế hoạch để lừa bà.
Kỳ thật bằng kinh nghiệm của Lang Thiến và Lang Viễn Sơn ở trên thương trường, dù cho Lang Tĩnh Phong có diễn tốt đến đâu cũng không thể lừa được bọn họ, nhưng nể mặt hắn là con trai của bọn họ, nên bọn họ đã thay đổi thành mặt dày đến ba mét, thay đổi đến chóng mặt.

Lang Thiến sợ dọa đến Bạch Nguyễn, không dám gọi nhiều người, bữa tiệc cảm ơn giáo viên được tính toán đâu ra đấy chỉ có mười mấy người, trừ những người có họ hàng thân thích với Lang Tĩnh Phong, còn có sói đầu đàn người chịu trách nhiệm cao nhất đối với nhà họ Lang, khi phát thiệp mời, Lang Thiến đã đặc biệt dặn dò bọn họ đem yêu khí thu lại sạch sẽ, tránh dọa cho thầy Bạch sợ.
Ngày tổ chức bửa tiệc cảm ơn đó, Bạch Nguyễn đã sớm ăn mặc chỉnh tề, chờ Lang Thiến phái người đến đón, đi xuống lầu mới phát hiện, lái xe trong lời Lang Thiến nói chính là Lang Viễn Sơn.
“Thầy Bạch, mau lên xe.” Ghế phụ bị Lang Thiến cố ý thả đồ vật này nọ, vì vậy Lang Viễn Sơn vô cùng tự nhiên xuống xe mở cửa sau.
Lang Tĩnh Phong, người đang ngồi ở ghế sau theo kịch bản của Lang Thiến, nhướng mày và mỉm cười với Bạch Nguyễn, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ màu trắng, nói “Chào thầy Bạch”, khi Lang Viễn Sơn nhìn hắn liền thay đổi biểu cảm ngay lập tức, trên mặt làm ra vẻ bối rối, chân tay luống cuống, trông giống như một cậu bé ngây thơ và trong sáng.
Bạch Nguyễn biết ở trước mặt ba mẹ của Lang Tĩnh Phong phải giả bộ làm bộ dạng cự tuyệt cùng Lang Tĩnh Phong nói chuyện yêu đương, sợ mình làm không tốt, cho nên không dám hé răng, chỉ im lặng cúi đầu ngồi vào sau xe, cách Lang Tĩnh Phong một khoảng.
Trong mắt Lang Viễn Sơn, dáng vẻ cứng ngắc của cậu trùng hợp với bối cảnh “cảm thấy xấu hổ sau khi được học sinh tỏ tình”, Lang Viễn Sơn không hề nghi ngờ gì về cậu, sau khi khách sáo với Bạch Nguyễn vài câu, ông liền lái xe đến khách sạn nơi tổ chức tiệc được tổ chức.
Trên đường đi đến khách sạn có một cái đường hầm rất dài, khi xe đi vào, ánh sáng xung quanh bổng dưng tối sầm xuống, đèn trên tường bị kéo thành những vệt sáng theo hiệu ứng dư quang làm cho người ta lưu luyến, Bạch Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người, bổng nhiên bàn tay đặt trên đầu gối đột nhiên bị nắm lấy.
Bạch Nguyễn quay đầu nhìn Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong lại làm như không có chuyện gì đưa mắt nhìn ra phía trước, trên mặt là vẻ mặt đắn đo của thiếu niên ngây thơ ngồi không yên, nhưng tay lại vuốt ve mu bàn tay trơn bóng của Bạch Nguyễn một phen, trái tim Bạch Nguyễn nhảy dựng, có một loại cảm giác kích thích của yêu đương vụng trộm, đánh bạo nhẹ nhàng nắm lại một chút, kết quả tên kia lại được một tấc muốn tiến một thước, cái tay như được cổ vũ, bắt đầu thâm nhập vào giữa hai chân của Bạch Nguyễn.
“…” Bạch Nguyễn không dám nói lời nào, cắn môi nhéo nhéo mu bàn tay Lang Tĩnh Phong, nhưng tay hắn chẳng những không có rút lui, ngược lại còn dựa vào hạ thân của Bạch Nguyễn ở trong bóng tối khuất tầm nhìn của gương chiếu hậu, rồi trả đũa vào đùi của Bạch Nguyễn, véo mạnh vào thịt mềm bên trong.
Mặt Bạch Nguyễn đỏ bừng, nhưng gương mặt Lang Tĩnh Phong phản chiếu trong gương chiếu hậu lại tràn đầy vẻ ngây thơ, Bạch Nguyễn bị hắn đánh vài cái đã phản ứng nhanh, chộp lấy cổ tay Lang Tĩnh Phong so tài với hắn, vội vàng đến nổi đuôi cũng bắn ra ngoài.


Khi hai người đang đối đầu, một ánh sáng nhợt nhạt lộ ra trước mặt họ, đó là chiếc xe đã đi đến cuối đường hầm, Lang Tĩnh Phong bình tĩnh rút tay về, cảm giác tuyệt vời vẫn còn trong lòng bàn tay, trông thấy Bạch Nguyễn mặt đỏ tai hồng xoa tay thu hồi lại chiếc đuôi, Lang Tĩnh Phong cuối cùng cũng ngồi lại, quay đầu về phía cửa sổ nhếch khóe môi, mặc cho Bạch Nguyễn dùng ánh mắt sắc bén cùng tức giận nhìn chằm chằm phía sau.
Khi ba người đến phòng riêng của khách sạn, những vị khách khác đã đến, khoảng hơn chục con sói yêu đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, hơn hai mươi con mắt sắc bén đều liếc nhìn về phía Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn sống đến bây giờ còn chưa từng thấy nhiều sói đến như vậy, bên cạnh Lang Thiến có ba chỗ trống, một chỗ cho Lang Viễn Sơn, còn hai chỗ còn lại lần lượt là Lang Tĩnh Phong và Bạch Nguyễn, vì để cho con trai có cơ hội cùng người trong lòng thân cận với nhau nhiều một chút, Lang Thiến bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Bạch Nguyễn cùng Lang Tĩnh Phong lần lượt ngồi xuống, bởi vì sợ nhìn ra sơ hở, nên sắc mặt cậu rất cứng ngắc, không thể nào chủ động nói chuyện, cũng không dám phản ứng lại Lang Tĩnh Phong, Lang Thiến nhìn thấy, đối với chuyện Lang Tĩnh Phong bị Bạch Nguyễn cự tuyệt là một điều chắc chắn, liền nháy mắt với con trai bảo hắn mau chóng nịnh bợ.
Lang Tĩnh Phong âm thầm cười, dùng đũa phục vụ gắp rau cho Bạch Nguyễn, có hơn chục con sói nên không ăn món chay nào, món ăn trên bàn chỉ có một nửa nhỏ là đồ chay.

Vỉ chiên, hấp và súp có vẻ là những món ăn keo kiệt, nhưng chúng thực sự là để chăm sóc khẩu vị của Bạch Nguyễn.
Trong bữa ăn này, Bạch Nguyễn luôn được Lang Tĩnh Phong tận lực chăm sóc, rau trong dĩa không bao giờ hết, nước ấm trong cốc luôn đầy, hơn mười con sói đang ngồi sợ làm cho con thỏ nhỏ sợ nên khi nhắc đến con thỏ nhỏ, mọi người đều nhẹ giọng nói chuyện, thậm chí các con sói luôn nghiêm túc nở một nụ cười thân thiện và tốt bụng, dây thần kinh căng thẳng theo bản năng của Bạch Nguyễn từ từ thả lõng,
Bầy sói đã ăn cơm và uống rượu no, đề tài nói chuyện cũng dần dần từ chuyện học hành của Lang Tĩnh Phong đổi sang chuyện khác, tốp năm tốp ba tán gẫu, Lang Thiến tao nhã lau miệng, quay đầu nhìn Bạch Nguyễn nói: “ Thầy Bạch, tôi có chút việc muốn cùng thầy tâm sự.”
Đôi lời của tác giả: Thiếu niên ngây thơ Lang Tĩnh Phong: sờ trộm cái tay nhỏ bé của thầy Bạch một chút..