Thời Khắc Phòng Sói

Chương 63: 63: Nhịp Đập Trái Tim





Trên đỉnh núi không có sự can thiệp của nguồn sáng nhân tạo, những vì sao giống như làn sương trắng mờ ảo khuếch tán trên bầu trời.

Bạch Nguyễn nhảy xuống ôm lấy Lang Tĩnh Phong, ngắm sao trên một phiến đá phẳng.
Gió đêm từ trên trời thổi xuống vuốt ve bộ lông của họ, Lang Tĩnh Phong thỉnh thoảng cúi đầu, dùng đầu lưỡi cùng mũi vuốt lông của thỏ Bạch Nguyễn đang dựng lên, giống như một chàng trai đang nhẹ nhàng giúp người tình vuốt những chiếc tóc rụng vương trên vai.
Bạch Nguyễn nhảy nhót xung quanh Lang Tĩnh Phong, nhìn Lang Tĩnh Phong bây giờ đã là chú sói nhỏ mình cậu độc chiếm, đột nhiên trái tim cậu như mềm ra
Đến nửa đêm muỗi ngày càng nhiều, Lang Tĩnh Phong đặt Bạch Nguyễn dưới cằm mình, hắn đặt cậu vào giữa hai chân trước ngực để sưởi ấm, hắn vẫy đuôi để xua muỗi cho đến khi nó mỏi nhừ.

Một lúc lâu sau hắn cõng Bạch Nguyễn trên lưng quay trở về con đường ban đầu.

Khi xuống núi hắn chạy nhanh hơn khi lên khiến tai thỏ của Bạch Nguyễn bị đẩy ra hai hướng, áp lực gió đè lên đầu cậu khiến tai rủ xuống, chỉ khi Lang Tĩnh Phong chạy chậm lại thì hai tai cậu mới dựng lên.
Phong cảnh dưới ánh trăng huyền ảo thật sự kỹ vì.

Lang Tĩnh Phong ngắm cảnh không kìm được mà tru lên một hồi dài: “Woooo!!”
Nghe được tiếng hú của Lang Tĩnh Phong, Bạch Nguyễn cũng ngẩng cao cổ phụ họa: “Kỉ kỉ kỉ kỉ.”
Lang Tĩnh Phong nghe thấy tiếng kêu của Bạch Nguyên thì đột ngột dừng lại, hắn cong lưng vùi đầu vào giữa hai chân trước, cổ họng phát ra tiếng ùng ục, như thể đang cười.
“Này, em đừng có cười.” Cảm thấy xấu hổ, Bạch Nguyễn dùng chân thỏ vỗ vào lưng sói.
Đây nhất định là tiểu bạch thỏ đáng yêu nhất thế giới.
Trong vài ngày tiếp theo, cả hai dành cả kỳ nghỉ để nhàn nhã trong biệt thự, ăn uống và đi dạo xung quanh.


Sau khi từ biệt thự trở về, Lang Tĩnh Phong nói với Lang Thiến rằng mối quan hệ của họ đã được cải thiện, hắn cùng Bạch Nguyễn đã công khai đi chơi.

Lang Thiến ngồi bên lặng yên lắng nghe chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở đứa con trai ngốc nghếch của bà, dạy nó cách tạo bất ngờ và lãng mạn, bà còn dạy thêm cho con trai cách yêu thương người khác, cách nói những lời tốt đẹp để khiến mọi người vui vẻ, nhưng bà không biết rằng đứa con ngây thơ này lại xảo quyệt hơn gấp nhiều lần bà tưởng tượng.
Ngày khai giảng đại học càng ngày càng gần, Lang Thiến sợ con trai ở ký túc xá không quen, còn nếu thuê nhà bốn năm sẽ tốn rất nhiều tiền nên bà dứt khoát mua luôn một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi gần trường học.

Tuy điều kiện nhà mới có phần kém hơn nhà Lang Tĩnh Phong nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với ở ký túc xá, quan trọng hơn là vị trí của ngôi nhà rất tốt, không chỉ giao thông thuận tiện mà còn không cách xa trường Bạch Nguyễn dạy.

Bạch Nguyễn sau này nhất định có thể chuyển đến đó mà không phải trì hoãn công việc.
Ký túc xá sinh viên năm nhất.
Lang Tĩnh Phong vuốt phẳng các nếp gấp, vén các góc ga trải giường.

Hắn bước hai bước xuống thang từ giường trên xuống đất rồi giật lấy miếng giẻ ướt trong tay Bạch Nguyễn, thấp giọng nói: “Anh để em, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Bạch Nguyễn không dừng lại mà ngồi xổm xuống mở vali của Lang Tĩnh Phong, cố gắng giúp hắn chuyển đồ vào túi.

Lang Tĩnh Phong quay đầu lại thấy Bạch Nguyễn dường như không nghe lời, hắn bèn đẩy Bạch Nguyễn xuống chiếc ghế cạnh bàn, đưa cho cậu một chai nước ép cà rốt trộn cà chua mua trong siêu thị, cười nói: “Sao anh không dừng lại? Không nghe lời em nghỉ ngơi à?”
Trong ký túc xá, ba nam sinh khác đang cùng phụ huynh thu dọn đồ đạc nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, Lang Tĩnh Phong lần đầu tiên vào ký túc xá đã chào hỏi họ nên ba người đều biết Lang Tĩnh Phong là sinh viên năm nhất.

Nhưng nhìn cảnh tượng vừa rồi khiến họ có chút bối rối, bình thường là gia đình phụ huynh sẽ đến giúp sinh viên sắp xếp đồ đạc, nhưng dường như với Lang Tĩnh Phong thì hoàn toàn ngược lại, như thể Bạch Nguyễn mới là sinh viên năm nhất.
Một người trong số họ tiến đến xác nhận với Lang Tĩnh Phong: “Bạn học cùng lớp với chúng mình phải không?”
Lang Tĩnh Phong gật đầu: “Ừ.”

Cậu ta dùng ánh mắt đảo qua Bạch Nguyễn, lại xác nhận một lần nữa: “Vậy đây là anh trai của cậu à?”
Đây là lời mà Lang Tĩnh Phong và Bạch Nguyễn đã thống nhất trả lời nếu có ai hỏi khi vào ký túc xá, nhưng Lang Tĩnh Phong lại không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lang Tĩnh Phong cười: “Anh ấy cứ khăng khăng nhận là anh trai thì tớ cũng đành chịu.”
Bạch Nguyễn nhìn hắn chằm chằm.
Cậu ta bối rối: “Ý cậu là sao? Không phải anh trai cậu à?”
Lang Tĩnh Phong đứng thẳng người, hết sức bình tĩnh, như thể hắn đang nói về một điều gì đó rất bình thường: “Thật ra đó là bạn trai của tớ, anh ấy xấu hổ nên không cho tớ nói ra.”
“Này…” Bạch Nguyễn nhìn về phía ba chàng sinh viên năm nhất đang sững sờ, cười khan một tiếng, ngẩng đầu uống mấy ngụm nước ép cà rốt để giảm bớt xấu hổ.
Ba chàng tân sinh viên chỉ bày tỏ sự ngạc nhiên chứ không nói gì khác, một người cất giọng yếu ớt bày tỏ sự ủng hộ đối với người đồng tính và chống phân biệt đối xử khiến bầu không khí trở nên bớt ngượng ngùng hơn.

Lang Tĩnh Phong tiếp tục dọn dẹp như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn chuyển đến nhà gần trường sống nên ký túc xá ít nhiều cũng cần phải thu dọn, ít nhất cũng phải để Bạch Nguyễn có chỗ nghỉ ngơi thoải mái.
Một lúc sau, chỗ ở của Lang Tĩnh Phong đã được thu dọn sạch sẽ, Bạch Nguyễn vội vàng kéo hắn ngoài.

Đi khỏi kí túc xá được một đoạn Bạch Nguyễn nói như thác chảy: “Sao em lại nói chuyện đó ra? Anh đã nháy mắt ra hiệu với em rồi mà sao em không nhìn, họ biết em là gay thì sẽ đối xử với em…”
Lang Tĩnh Phong đưa tay che miệng Bạch Nguyễn, hắn đảo mắt nhìn thấy trong hành lang không có người chú ý tới, liền thò đầu hôn nhẹ lên đôi tay đang che miệng Bạch Nguyễn, hắn nhướng mày, trên mặt nở nụ cười: “ Em với anh dọn ra ngoài rồi thì còn sợ gì nữa?”
Bạch Nguyễn suy nghĩ rất nhiều, lo lắng nói: “Anh sợ họ sẽ có thành kiến ​​​​với em, họ sẽ vì điều này mà nảy sinh thù ghét em.”
“Ai dám?” Lang Tĩnh Phong vén vạt áo khoác lên lộ ra cơ bụng rắn chắc như cục gạch, sau đó hắn lại bỏ áo xuống, xoa đầu Bạch Nguyễn nói: “Em không muốn che giấu anh… Hơn nữa, em đẹp trai như vậy không tránh khỏi bị các cô gái trong trường đại học theo đuổi, em để mọi người xung quanh biết mình đang có người kiểm soát, ngăn chặn luôn những người có ý định tiếp cận, anh không cảm thấy yên tâm hơn hay sao?”
“Tất cả mọi người có biết hết không? Anh tin em mà.” Bạch Nguyễn nhẹ nhàng nói, nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra với Lang Tĩnh Phong thì Bạch Nguyễn cũng đều cảm thấy lo lắng.

“Anh không trách em, nhưng anh sợ em sẽ gặp rắc rối.”
Lúc này hai người đã đến cửa ký túc xá, Lang Tĩnh Phong phải đến giảng đường tập hợp để nghe ban giám hiệu nhà trường đọc diễn văn chào mừng tân sinh viên, không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Họ thỏa thuận rằng Bạch Nguyễn sẽ trở lại ngôi nhà gần trường học và chờ Lãng Tĩnh Phong sau buổi chào mừng tân sinh viên.

Sau đó họ sẽ cùng nhau đi ăn tối.
“Anh yên tâm em sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

Em sẽ không nói với các bạn ở trường Trung học nhưng em cũng sẽ không giấu giếm người khác.” Hắn đưa tay nhéo vào mặt cậu nói: “Anh có mang theo chìa khóa nhà không?”
Bạch Nguyễn sờ sờ túi: “Anh có.”
Lang Tĩnh Phong gật đầu, cố ý trêu chọc Bạch Nguyễn, hắn muốn trả thù Bạch Nguyễn một chút vì vừa nãy cậu dám nhận là “anh trai”: “Em sẽ đến giảng đường, còn anh trai đợi em ở nhà nhé.”
Bạch Nguyễn chịu không nổi danh hiệu này, lỗ tai nóng lên, mím môi: “Ừ.”
“Tại sao lỗ tai của anh lại đỏ lên vậy?” Lang Tĩnh Phong nhìn kỹ, hiểu ý hỏi: “Anh bị nhiễm trùng tai à?”
“Không phải.” Bạch Nguyễn tim đập thình thịch, thành thật trả lời.
Lang Tĩnh Phong cẩn thận quan sát dái tai của Bạch Nguyễn nói: “Hai ngày qua anh đã khử trùng đúng cách chưa?”
Bên tai truyền đến một trận đau nhức, Bạch Nguyễn gật đầu: “Anh khử trùng rồi.”
Cậu đã đi xỏ lỗ tai vài ngày trước nhưng cậu đã không nói với Lang Tĩnh Phong.
Cậu thú nhận chuyện xỏ lỗ tai với Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong khá là kinh ngạc, nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, hắn đau lòng: “Sao lại xỏ cái này? Nhà trường có cho anh đeo khuyên tai không?”
Bạch Nguyễn đưa tay chạm vào đôi hoa tai của Lang Tĩnh Phong, giọng nói nhẹ nhàng và nghiêm túc: “Anh chỉ xỏ một bên tai, em cũng chỉ xỏ một bên, để anh mua hoa tai ở cửa hàng thì mỗi người sẽ đeo một cái.

Tương lai sẽ…”
Ba chữ cuối cùng Lang Tĩnh Phong chưa nghe xong đã đè Bạch Nguyễn xuống hôn ngấu nghiến, mặc dù chỉ là một đề nghị nho nhỏ cùng nhau đeo khuyên tai, nhưng Lang Tĩnh Phong không biết vì sao lại cảm thấy Bạch Nguyễn rất yêu thương mình.
“Vậy anh về nhà đợi em.” Bạch Nguyễn dùng ngữ khí rất ôn hòa nói ra hai chữ “về nhà”, vẫy vẫy tay với Lang Tĩnh Phong rồi xoay người đi ra khỏi trường.

Lang Tĩnh Phong vốn định đến giảng đường sau khi nhận đồng phục nhưng nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Bạch Nguyễn đi giữa các học sinh và phụ huynh, hắn chạy vài bước để đuổi kịp nói: “Em sẽ đi cùng anh đến trường học.”
Bạch Nguyễn cười và nói: “Không cần, em cũng có việc bận mà.”
Lang Tĩnh Phong không tranh cãi với cậu, mà chỉ đi bên cạnh nắm lấy tay cậu đặt lên ngực hắn, dùng lời yêu thương mà hắn vừa nghĩ ra sáng nay để dỗ dành Bạch Nguyễn: “Anh có cảm nhận được nhịp tim của em không?”
Bạch Nguyễn: “Anh cảm thấy được.”
Lang Tĩnh Phong hỏi cậu: “Vậy anh có biết tại sao tim em đập không?”
Bạch Nguyễn biết rằng hắn đang định giở mánh khóe, nhưng cậu vẫn nghiêm khắc trả lời: “Bởi vì trái tim của con người thì phải đập thôi.”
“Không.” Lang Tĩnh Phong nắm chặt tay Bạch Nguyễn, nhàn nhạt nói: “Là bởi vì trong lòng em có một con thỏ nhỏ.”
Bạch Nguyễn thích thú với những lời yêu thương thế này.
Họ đi trên con đường lát gạch đá giữa những bãi cỏ và hàng cây bên đường.
Trời cao mây trắng, nắng ấm đầu thu trải dài, chiếu những bóng cây mảnh khảnh xuống bãi cỏ, những bóng cây in xuống bãi cỏ đung đưa nhẹ nhàng.
Bãi cỏ có màu xanh nhạt ở chỗ bị bóng che, còn chỗ được mặt trời chiếu sáng thì có màu vàng dịu dàng như búp liễu, có những khoảng trống màu xanh vàng nhạt và đậm rải rác, chiếu những ánh sáng như chùm đèn khi hai người đi qua.

Hai người đi bên nhau dưới những tán lá cây.
Lang Tĩnh Phong không buông tay Bạch Nguyễn mà cứ nắm chặt như vậy.
Mạch đập rõ ràng và mạnh mẽ xuyên qua lớp da mỏng khiến ai cũng cảm nhận được nhịp đập của đối phương.
Không biết từ lúc nào, họ đã đi bên nhau hơn một năm.

Một năm trước, lần đầu tiên trái tim trong lồng ngực vì nhau mà đập, cho đến giờ khắc này, hai trái tim đó vẫn vì nhau mà cuồng nhiệt.
Vì thế.
Hãy cứ để trái tim tiếp tục đập như lúc này.
[Toàn văn hoàn].