Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 26: Nữ Nhân của Vua




Ngày mùng ba tết, Hoàng Thượng sẽ xa giá đến một vùng quê, cấy mảnh ruộng đầu tiên trong vụ mùa, tham gia những hoạt động mừng năm mới để cầu phúc cho con dân hưởng thái bình

Tôi chuẩn bị phục trang từ sáng sớm. Thời tiết có chút lạnh, lại là lần đầu tiên tôi xuất cung với tư cách quan thượng thư, trong lòng quả thực có chút khẩn trương

Tôi mặc bộ y phục của Lam Đoá may, thắt lưng đeo túi long phượng, trên người mang theo một ít bạc lẻ. Mái tóc dài được tôi túm gọn lên, trang điểm cũng hết sức nhẹ nhàng, tạo cảm giác thân thiện với con dân vùng thôn quê. Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị, tôi nhanh chóng rời khỏi Lưu Ly cung, đến cổng thành, nơi bắt đầu xuất phát

Ngồi trên xe ngựa, tôi có chút lo lắng. Quả thực cũng không biết nhiều chữ, trí thông minh còn có hạn. Được ban cho chức quan này, bản thân tôi còn thấy không hợp lý. Rõ ràng là thái hậu muốn cầm chân tôi ở lại, nhưng không thiếu gì cách. Cách này tôi cảm thấy có phần thái quá và lố bịch

Mỹ toạ ngồi trong xe ngựa đã ngủ từ bao giờ. Tôi thở dài, cởi áo choàng của mình khoác lên người cô ấy

Đoàn xe ngựa của hoàng thượng đã tới nơi, dân chúng của vùng cúi đầu cung kính hô to

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.

Tôi lay lay Mỹ Toạ. Cô ấy hơi ngáp ngáp, khoác áo choàng lên người tôi rồi nhanh chóng xuống xe

Cảm giác của vùng quê lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng, quả thực là thanh bình và tươi mát

Tôi lấy bộ đồ có phần cũ kỹ đã được chuẩn bị sẵn, mượn nhờ một căn phòng ở nhà của trưởng thôn để thay. Buộc tay áo cùng vén váy lên, trông tôi chẳng khác gì một cô gái ở vùng quê này cả

Hoàng thượng vén long bào, cấy đường cấy đầu tiên. Dân làng vỗ tay hưởng ứng. Khổ thân bác nào lấy ruộng cho Lưu Vân thử nghiệm, quả thực là năm nay sẽ phải đi cấy lại toàn bộ đây

Tiếng chuông được trưởng làng gióng lên, mọi người bắt đầu xuống ruộng cấy. Tôi cũng nhảy xuống, giằng lấy nắm mạ trên tay Lưu Vân

- Ngài cấy thế này mai sau dân người ta khổ thêm thôi, mạ sẽ nổi hết lên. Ngài phải cấy như thế này

Tôi hướng dẫn cho Lưu Vân tỷ mỉ, sau đó cấy lại từng hàng mà hắn vừa cấy xong, rồi cùng các cô các dì cấy tiếp

- Ái chà, nữ nhân nhà ai khéo thế này, hàng nào hàng nấy đều tăm tắp

Tôi biết mọi người chỉ đùa cợt cho vui vì tôi thấy mình vẫn còn những điểm chưa tốt. Vì vậy chỉ cười cười

- Tiểu cô nương có muốn làm dâu thôn này không. Thôn Lộc tuy nghèo nhưng nam nhân tráng kiệt không thiếu, tuỳ cô nương chọn. Ví như Tiểu Tam nhà thím đó. Chăm làm, mặt mũi không đến nỗi nào

- Nào dám. Cháu mặt mũi xấu xí, đâu thể bì được với các tiểu cô nương trong thôn

- Ấy chà, khiêm tốn rồi, cháu so với bất kỳ nữ nhân nào trong thôn đều xinh gấp vạn lần

Tôi đoán là họ nghĩ tôi đi cùng đoàn với hoàng thượng lại còn ăn mặc đơn giản như vậy cho nên là nô tỳ, sau này có thể được xuất cung nên mới nói vậy

- Tiểu Thục, ngươi lại đây

Tiếng gọi của Lưu Vân vang lên làm tôi bất giác phải lùi về phía sau

- Hoàng thượng truyền gọi thần?

- Không có gì, chỉ là muốn ngươi cùng trẫm lên bờ còn tiếp tục làm lễ tế thần

- Hoàng thượng cứ lên bờ, thần sau khi làm xong nhất định sẽ lên

Lưu Vân nắm chặt lấy bàn tay tôi, không nói không rằng lôi mạnh tôi lên làm tôi loay hoay xuýt ngã

- Trương Thượng thư, không sao chứ?

- Không sao không sao

Tôi tôi xua xua tay, bảo Mỹ toạ tránh ra xa một chút rồi nhanh chóng thay quần áo rửa chân tay rồi mang đồ ra phía bờ sông giặt

Tôi đang chăm chỉ giặt đồ của mình thì một bộ quần áo khác được ném vào chậu. Tôi quay qua nhìn, Lưu Vân đã vận thường phục, nói với tôi bằng giọng hiển nhiên

- Trương thượng thư có thể giúp trẫm giặt y phục chứ?

Tôi gượng cười nói

- Nước sông ở đây chỉ sợ làm bẩn long bào của hoàng thượng thôi. Hoàng thượng chắc chắn muốn thần giặt đồ ở đây chứ

- Trẫm chắc chắn

Tôi lúc này chỉ biết bó tay. Nhìn đám tỳ tùng ở đằng xa bưng ghế tới đây là tôi biết Lưu Vân định mang ghế tới đây ngồi xem tôi giặt đồ rồi

Cách giặt ở thời cổ đại, ở đây lâu như vậy, tôi đương nhiên biết cách làm. Đặt quần áo xuống nước, tôi lấy cái chày đập cho ra sạch bùn đất, sau đó chà chà đi thật sạch sẽ một lượt, cuối cùng giữa vài lượt với nước cho sạch sẽ, thế là xong

Quay đầu, Lưu Vân tựa vào thành ghế ngủ từ bao giờ. Gương mặt an nhiên không chút vướng bận. Có lẽ do sang nay hắn mệt quá nên mới như vậy

Tôi sai quân lính khoác áo choàng lên người hắn rồi phơi nhờ quần áo ở nhà một thôn dân nào đó

Tôi ngồi tám chuyện với phu nhân của thôn trưởng giúp bà ấy làm cơm. Có lẽ vì cách ăn mặc của tôi không có vẻ là quý tộc, trái lại lại có phần thân quen, cho nên họ nhanh chóng làm thân với tôi.

Lưu Vân bước vào sân nhà thôn trưởng. Tôi đang giúp nhặt rau thì ngẩng đầu lên. Hắn chỉ nhìn tôi cười cười không nói gì. Tôi hơi khó hiểu nhìn hắn, nhưng cũng không còn quá để tâm. Dù sao điệu cười vô sỉ này tôi cũng quá quen rồi

- Tiểu Thục à? Có ý chung nhân chưa?

Giật mình trước câu hỏi của vợ trưởng thôn, tôi chỉ biết cười cười

- Xú nha đầu như cháu, lấy đâu ra ý chung nhân

- Ái chà, vậy bao long phượng chưa tặng đi à? Trước thôn có một cây đa, cháu đem túi long phượng ra đeo ở đó. Chiều nay trai tráng trong thôn sẽ ra giật túi long phượng. Nếu túi long phượng của cô nương nào thuộc về nam nhân nào, chứng tỏ đó là có duyên phận, nhất định thành đôi

Tôi không mấy tin vào mấy truyền thuyết cổ quái như vậy, cho nên gượng cười

- Túi long phượng của cháu xấu, chắc chẳng ai thèm lấy đâu. Chỉ tổ mất mặt thôi

- Ấy, đừng nói thế, không thử sao biết nó không được. Đi, để thím dẫn cháu đi

Tôi bị vợ thôn trưởng lôi kéo, cho nên bất giác phải treo túi long phượng lên trên cây đa ở đầu làng. Công nhận có nhiều cô gái trẻ tin vào truyền thuyết này ghê, đem treo đầy bao long phượng ở cây đa này

- Không ngờ Trương thượng thư cũng muốn tìm ý chung nhân

Tôi quay ra, bộ dạng cợt nhả nhưng đem vài phần nghiêm túc của tên Mộ Dung Nam Phong quả thực không sai vào đâu được

- Sao ngươi lại ở đây?

- Thượng thư ở đây, chẳng lẽ ta không được ở đây sao?

Tôi quay ra, vợ thôn trưởng đã chạy từ bao giờ. Có lẽ bà nghĩ tôi với tên nhóc này có tình ý với nhau đây mà

- Mộ dung công tử, ta nào dám

Hắn lại gần tôi, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc

- Ngươi còn khế ước với ta

- Ngài nghĩ với chức tước của ta hiện tại có thể để ngài làm hại tới họ sao?

Hắn nắm chặt lấy tay tôi, dùng gương mặt kiên định nhìn tôi

- Ngươi nhất định thuộc về ta. Túi thơm đó ta nhất định lấy được

- Vô lễ. Ngươi bao giờ có cái quyền nói như thế với ta. Buông tay, mau buông tay

Hắn thả lỏng tay dần, khuôn miệng cũng trở nên cợt nhả hơn

- Trương thượng thư có ý định cược với ta một ván không?

- Không hứng thú

- Nếu ta lấy được túi thơm đó. Trương thượng thư người, phải thành thân với ta

- Bệnh thần kinh

Tôi tức tối mắng nhiếc rồi xoay gót. Nhóc con này không biết định giở trò gì nữa

Về đến nơi thì các cô các thím đã làm xong xuôi. Vợ trưởng thôn thi thoảng len lén nhìn tôi cười cười, tôi cũng thật là hết cách. Nhác thấy Lưu Vân từ cổng đi vào, còn mang khuôn mặt xám xịt, tôi cũng không dám lại gần, bèn vào trong nhà chơi cùng Thiên Minh

Bữa cơm thôn dân tương đối đạm bạc nhưng vì có hoàng thượng nên thôn trưởng làm rất thịnh soạn. Cơm cá đều bày biện nhìn vô cùng đẹp mắt

- Nghe nói chiều nay Thôn Lộc có tổ chức một lễ hội

Đang ăn tôi đột nhiên giật thót mình nhìn Lưu Vân. Hắn tự nhiên lại nhắc tới trò này làm chi, không phải chiều nay hồi cung sao?

Thôn trưởng bối rối cúi đầu

- Dạ bẩm hoàng thượng, quả thực là có. Chỉ là những nam nhân sẽ đến gốc đa đầu làng, cùng nhau thi đấu để lấy được túi thơm mà mình mong muốn. Chỉ cần lấy được túi thơm của cô nương nhà nào, nhất định là có duyên phận với cô nương ấy

- Trẫm muốn tham gia

Tôi đang ăn liền ho khù khụ, Thiên Minh quay ra vỗ lưng cho tôi. Vợ thôn trưởng mau chóng rót cho tôi chén trà

- Hoàng thượng, vạn vạn không được. Để bảo toàn long thể, vạn vạn không được

Thôn trưởng quỳ xuống, tôi cũng đơm lời

- Hoàng thượng, xin đừng làm khó thôn trưởng. Thôn trưởng cũng chỉ muốn tốt cho hoàng thượng

Nhất thời bị cái nhìn sắc lẻm của Lưu Vân lướt tới, tôi giật mình

- Có một cái túi thơm, trẫm nhất định phải lấy được