Thời Thanh Xuân Không Thể Nào Quên

Chương 1




Editor: Bạch Diện Thư Sinh

Tính ra mùa hạ năm nay thực sự rất nóng, vào buổi chiều, ve sầu lớn tiếng rên rỉ trên những tán cây xanh um, người đi đường bị ánh mặt trời quay chín trên đường nhựa, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi bị nướng cháy sém.

“Nóng quá.” Lộ Nhẫm Giai nhỏ giọng thì thầm một câu, tấm lưng trắng đeo cặp sách quay lại, khéo léo chui vào một quán cà phê ở bên đường tên gọi “Tình yêu”.

“Đing linh linh.” Chuông gió ở trên cửa phát ra tiếng vang trong trẻo vui tai, Hạ Sâm đang lau li tách thủy tinh ý tứ mỉm cười, hướng ra cửa chào khách: “Chào mừng quý khách hạ cố tới chơi.”

“Này, ông chủ, tôi lại đến nữa rồi.” Lộ Nhẫm Giai đến trước quầy pha chế, mỉm cười nhìn Hạ Sâm nói.

Khóe miệng Hạ Sâm nhẹ nhàng cong lên thành một đường, anh thản nhiên tạo dáng niềm nở chuẩn mực: “Xin hỏi, quý khách muốn uống gì nào?”

“Ông chủ, tôi có thể không uống gì mà ở lại trong này được không?” Lộ Nhẫm Giai ghé sát, nở một nụ cười không đổi, ngay sau đó lại bày ra ánh nhìn đau khổ đáng thương, “Phòng tự học ở trường không có điều hòa, nóng quá.”

“Anh có thể nói ‘không được’ không?” Hạ Sâm híp mắt nhìn Lộ Nhẫm Giai hỏi ngược lại.

“Không thể!” Lộ Nhẫm Giai lè lưỡi, khinh thường nói, “Em chỉ nói đùa thôi, anh nghiêm túc như vậy để làm gì.”

“Anh cũng đang nói đùa.” Hạ Sâm thản nhiên nói, lại cầm một cái li khác đứng dậy tỉ mẩn lau.

“Hừ, em muốn cà phê và cà phê, thêm sữa thêm đường.”

“Trẻ con không được thường xuyên uống cà phê, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển.” Hạ Sâm lơ đãng liếc mắt đánh giá vóc dáng một mét sáu của Lộ Nhẫm Giai.

Lộ Nhẫm Giai nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Hạ Sâm đảo qua chính mình, sau khi ngẩn người mới phản ứng lại, tức giận tới mức nghiến răng, giậm chân. Cuối cùng phát hiện bản thân có kiễng chân cũng không với tới một sợi tóc gáy của Hạ Sâm, vẻ mặt nhục nhã bỏ đi, tự tìm một vị trí sáng sủa trong góc phòng để ngồi xuống.

Lộ Nhẫm Giai tùy tiện lấy một cuốn tạp chí nhỏ trong cặp sách, dựng thẳng đứng trên mặt bàn. Công cuộc chuẩn bị hoàn thành, đã đến lúc rình coi khoảnh khắc kích động lòng người. Lộ Nhẫm Giai lén lút nhô cái đầu nhỏ sau cuốn tạp chí, thưởng thức bóng dáng Hạ Sâm được bao phủ bởi ánh mặt trời, nóng bỏng như thể có một thanh kiếm hừng hực rọi sáng trên người anh, lại như thể có một chút mềm mại, như là bánh bông lan mềm buổi chiều.

Lộ Nhẫm Giai là học sinh lớp 11 ở trường trung học gần đó, cô và Hạ Sâm gặp nhau trong một buổi tối mùa đông hoàn toàn