Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 59




“Em có vẻ rất sợ anh hai em.” Âu Dương Long bất đắc dĩ nói.

Em không có sợ anh ấy, em chỉ sợ anh bị đánh thôi! Tô Nặc rít gào trong lòng, cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên nói thế nào!

“Đừng lo.” Âu Dương Long kéo hắn vào trong lòng, “Tìm ngày nào đó cho anh gặp anh hai em, được không?”

“Nhưng mà anh hai em hung dữ lắm!” Tô Nặc cố gắng diễn tả đơn giản một chút, “Anh ấy y hệt Diệt Tuyệt sư thái!” Chuyên gia chia rẽ uyên ương!

*Diệt Tuyệt sư thái là nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung. Bà nổi tiếng là một nhân vật hiểm độc và nặng nề định kiến, thể hiện ở việc ép chết Ân Tố Tố, đánh chết Kỷ Hiểu Phù, ép Chu Chỉ Nhược cướp Đồ Long Đao, ám hại Trương Vô Kỵ.

Ngài giám đốc bật cười, cúi đầu hôn hắn một cái, “Không sao đâu.”

Không sao mới là lạ! Có sao rất nhiều nữa là khác! Tô Nặc cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, tâm trạng cực kì mâu thuẫn!

“Anh hai em có ăn thịt anh đâu mà lo.” Âu Dương Long nhìn vẻ mặt của Tô Nặc, cảm thấy dở khóc dở cười, “Tuy rằng công việc của anh và anh hai em hoàn toàn khác nhau, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là một nửa đồng nghiệp, ít nhiều cũng có đề tài chung.”

Tô Nặc hít sâu một hơi, “Anh là đồng nghiệp của anh hai em?” Những lời này thật sự quá kinh hoàng! Chẳng lẽ chồng đẹp trai của mình cũng là xã hội đen? Mẹ nó đây nhất định không phải là sự thật!

Sau đó hắn chợt nghe ngài giám đốc nói, “Không phải anh ta bán mạt chược sao? Kinh doanh là lĩnh vực rất lớn, nói không chừng cả hai đã từng gặp nhau.”

. . . . .

Bán mạt chược. . . Anh đúng là quá ngây thơ! Tô Nặc thật sự muốn rơi lệ! Sao anh ấy lại ngây thơ như vậy, so với người phúc hắc như mình thì đúng là một trời một vực!

“Đừng thở dài nữa, người nhà của em và chuyện công ty cứ giao cho anh giải quyết.” Âu Dương Long nhìn hắn, “Anh chỉ muốn em xác nhận một việc.”

Giọng nói dịu dàng này, có ngu cũng biết ám chỉ cái gì! Tô Nặc chủ động mở miệng trước, “Em yêu anh.”

Thật tuyệt vời làm sao!

Âu Dương Long không nói gì, trong mắt tràn đầy thâm tình.

“Em thật sự không thích Khâu Tử Ngạn.” Tô Nặc vùi đầu vào trước ngực ngài giám đốc, “Em chú ý hắn là vì em ghen tị với hắn. . . Đương nhiên cũng không có ghen tị gì mấy, chỉ hơi ghen một chút thôi. . . Nhưng ghen tị không phải là trọng điểm. . . Tóm lại em không có thích hắn!” Thời khắc mấu chốt mà đầu óc mình lại loạn hết cả lên, thật tệ hại hết sức!!

“Đó không phải trọng điểm, vậy trọng điểm là cái gì?” Âu Dương Long hỏi.

Trọng điểm là em yêu anh! Dù sao cũng không biết phải nói thế nào, Tô Nặc trực tiếp hôn lên môi hắn.

Dùng hành động để diễn tả tình yêu, thật đúng chất đàn ông!

“Lần này trở về không cho phép em chạy nữa.” Âu Dương Long xoay người áp Tô Nặc xuống.

Vậy chắc không chạy được rồi! Huống hồ em cũng không muốn chạy! Tô Nặc rất có tự giác gật đầu!

“Chúng ta đi gặp anh hai em, hay là, làm vài chuyện khác?” Âu Dương Long dùng ngón tay vuốt nhẹ sườn tai của Tô Nặc.

“Bây giờ là ban ngày.” Tô Nặc cảm thấy hơi ngượng, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ban ngày. . . Vậy ý em là chúng ta đi gặp anh hai em?” Âu Dương Long hỏi.

Tô Nặc suy nghĩ một chút, sau đó kiên quyết lắc đầu!

Trước khi gặp anh hai phải lên kế hoạch kĩ lưỡng!

Thôi thì làm vài chuyện khác trước đi!

Thật ra Nặc nho nhỏ cũng rất cần được an ủi!

Ưu điểm của khách sạn cao cấp là chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ngay cả thuốc bôi trơn cũng có ba bốn loại! Bình nhỏ tròn trịa vừa nhìn là thấy thích rồi!

“Em thích loại nào?” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

Tô Nặc lập tức đỏ mặt!

Ngài giám đốc cười cười, cởi áo lông của hắn rồi ném sang một bên.

Do thời tiết không lạnh lắm nên Tô Nặc chỉ mặc một cái áo thun màu trắng, cổ áo chữ V trông cực kì gợi cảm, lộ ra phần xương quai xanh thon gầy xinh đẹp!

“Sao lại gầy thế này?” Âu Dương Long cảm thấy vô cùng đau lòng, cúi đầu hôn Tô Nặc.

Trong đầu Tô Nặc lập tức xuất hiện vài câu cảm động như “y đái tiệm khoan chung bất hối”!

*y đái tiệm khoan chung bất hối: vạt áo lỏng dần (vì gầy yếu) nhưng cũng không hối hận.

Thật sự quá cảm động!

Âu Dương Long kéo áo thun của Tô Nặc lên, ngậm lấy hai điểm đáng yêu trước ngực.

Lẽ ra phải hôn lưỡi trước chứ. . . Tô Nặc nhắm mắt lại, hô hấp có chút dồn dập. Cảm giác vừa ngượng ngùng nhưng lại vừa sung sướng!! Ngay cả Nặc nho nhỏ cũng có tinh thần hơn!

Âu Dương Long tháo dây nịt, luồn tay mình vào trong.

Ngay thời khắc mành chỉ treo chuông, điện thoại của Tô Nặc đột nhiên rung lên! Nhưng do quá choáng váng, hắn hoàn toàn không để ý! Cho dù có cảm giác được sự rung động, hắn chỉ nghĩ đó là đồ chơi tình yêu mà ngài giám đốc đã cất công chuẩn bị.

Mình không muốn chút nào hết! Tô Nặc vừa hưng phấn vừa lo lắng, hai tay bấu chặt drap giường!

Không biết anh ấy chuẩn bị cái gì nhỉ, muốn nhìn thử một chút quá, vừa bắt đầu mà đã nặng đô như thế, thật sự không biết nên nói gì! Tô Nặc nhắm mắt lại, suy nghĩ bay tán loạn!

“Bảo bối.” Âu Dương Long vỗ vỗ đầu Tô Nặc, “Điện thoại của em rung kìa.”

. . . . .

Cái gì! Tô Nặc buồn bực mở mắt ra.

“Di động.” Âu Dương Long vỗ vỗ túi quần hắn, lặp lại một lần nữa.

Chết rồi! Tô Nặc lập tức hoàn hồn trở lại, không phải là anh hai chứ! Hắn run rẩy lấy điện thọai ra —— Mẹ nó y như rằng!

Đúng là chẳng khác gì phim kinh dị!

Sao lại gọi điện thoại vào thời khắc mấu chốt này! Tô Nặc ôm di động, lo lắng nói, “Anh nhớ đừng lên tiếng!”

“Lại là anh hai em?” Âu Dương Long nhíu mày.

“Nhớ đó!” Tô Nặc dùng một nụ hôn ngắn ngủi an ủi chồng mình, sau đó bình tĩnh bắt điện thoại, “A lô?”

Giọng nói rất có từ tính! Hoàn toàn không giống đang làm việc trái với lương tâm!

“Chừng nào em về?” Hàn Uy hỏi, “Anh có dặn người nấu canh cho em, có thể giúp em bổ khí.”

Em không cần bổ khí! Em chỉ cần hôn lưỡi thôi! Anh hai kiểu gì mà lại không biết nhu cầu của em trai! Tô Nặc âm thầm chỉ trích, sau đó ngoan ngoãn nói, “Em biết rồi, em sẽ cố về sớm một chút.”

“Nếu có đi ngang qua chợ trời thì mua bánh cherry giúp anh, chị dâu em thích ăn lắm.” Hàn Uy tiếp tục dặn dò, không hề phát hiện em trai đã bị mình quấy rầy gần chết!

“Được.” Tô Nặc hít sâu một hơi, bắt bản thân phải bình tĩnh!

Âu Dương Long nắm hai chân của hắn, sau đó kéo quần xuống.

Vì thế Tô Nặc càng sốt ruột hơn, quần cũng cởi luôn rồi! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nhất định không thể lãng phí!

“Đúng rồi, hôm qua em chơi Autobots của Tiểu Hi xong em để đâu?” Hàn Uy hỏi, “Bây giờ con bé đang tìm.”

“. . . Em để trong ngăn tủ cao nhất trong thư phòng, có dùng lớp báo bao lại nữa.” Tô Nặc cắn môi dưới khép chặt chân, muốn ngăn cản ngài giám đốc đùa giỡn Nặc nho nhỏ!

Hàn Uy nghe vậy thì dở khóc dở cười, “Em muốn thì anh mua thêm một cái cho em, sao lại đem giấu đi.”

“Em. . . Em sai rồi.” Tô Nặc đè lại tay Âu Dương Long, rõ ràng là đang cầu xin tha thứ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định sẽ tiêu đời!

Hên cho Tô Nặc là Hàn Uy không có hỏi tiếp nữa, chỉ dặn về sớm một chút rồi cúp điện thoại.

May là vẫn chưa lộ tẩy, hai tay Tô Nặc đã đổ đầy mồ hôi! Hắn vứt di động sang một bên, ôm lấy chồng đẹp trai của mình, oán giận nói, “Anh hai em thật sự nên ra ngã tư đường làm công tác!” Nhất định sẽ là một bác gái đủ tư cách ở ủy ban!

Âu Dương Long cởi áo của hắn ra, mút thật mạnh ở phần ngực, để lại một dấu vết màu đỏ.

Tô Nặc nhìn cái dấu hôn mập mờ kia, lập tức cảm thấy xiêu lòng?

Thật ra không hề có chuyện đó!

Hắn đột nhiên nhớ tới Tô Nhu Nhu! Bởi vì Âu Dương Kim Long cũng rất thích “trên da thịt trắng nõn như ngọc, hôn lên một đóa rồi một đóa anh đào, thẳng đến khi tiểu nhân nhi quyến rũ kia hóa thành một vũng nước”! Khi đọc tới đoạn này, tất cả độc giả đều bày tỏ hình ảnh thật xúc động thật kì ảo cảm giác như lạc vào thế giới thần tiên! Còn Tô Nặc lại đang nghĩ đến “độc hủy xác”, ngoài ra vẫn không hiểu rốt cuộc “không nâng nổi ngón tay út” là trạng thái thần kì như thế nào!

*độc hủy xác (tạm dịch): theo baidu thì nó là một thứ độc có thể hủy xác con người thành nước.

“Đang nghĩ gì thế?” Thấy Tô Nặc ngẩn người, Âu Dương Long dừng lại động tác, nhéo nhéo mặt của hắn.

“. . . Không có gì.” Sao có thể nói mình đang nghĩ tới 《Loạn thế tình triền》, Tô Nặc đành phải nói xạo, “Đang nghĩ đến. . . Chuyện sau khi về nước.” Cái cớ này đúng là vừa có logic vừa đặc biệt ấm áp!

Ngài giám đốc quả nhiên bị chọt trúng, động tác cũng càng dịu dàng hơn! Nặc nho nhỏ dưới lớp quần lót được an ủi bằng mọi cách, Tô Nặc nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm vô cùng gợi tình, sau đó thành công dọa sợ chính bản thân mình!

Sao lại nghe dâm đãng như vậy!

Nhất định không phải là sự thật!

Vì thế hắn lại rên thử tiếng nữa!

Kết quả nghe vẫn rất dâm đãng!

Lẽ nào đây chính là “ưm một tiếng” trong truyền thuyết?

Tô Nặc cảm thán, năng lực suy một ra ba của mình đúng là mạnh quá chừng!

Chỉ có anh hai biết bí mật nhỏ của Tô Nặc, đó là mỗi khi lo lắng tới một trình độ nhất định, hắn sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung! Vì thế khi ngài giám đốc cởi luôn cái quần lót cuối cùng, đầu óc của người nào đó đã bay đến thái bình dương, vẫn còn đang tự hỏi “nếu Nặc nho nhỏ phát dục lần hai thì có quấn lên lưng mình không”!

Vứt quần lót sang một bên, Âu Dương Long dùng ngón tay gõ gõ cái vật nhỏ kia.

“A. . .” Tô Nặc run rẩy một cái, làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày ban mặt. . . Cảm giác không ổn chút nào!! Vì thế hắn tự lừa mình dối người, kéo gối qua che kín mặt.

Những chuyện tiếp theo đều cực kì hài hòa, Tô Nặc nằm lì trên giường, tùy ý để bản thân bị chiếm đoạt từng tấc một.

“Có đau không?” Âu Dương Long dừng lại động tác, hôn tấm lưng đổ đầy mồ hôi của Tô Nặc.

“. . . Đau, anh chậm một chút.” Tuy rằng thật sự rất đau nhưng cũng rất hạnh phúc! Vừa nghĩ tới việc mình đang làm chuyện thân mật với người yêu, Tô Nặc cảm thấy cho dù tiểu cúc hoa bị thương cũng rất đáng giá!

Âu Dương Long giảm nhẹ động tác, cố gắng cho Tô Nặc thêm thời gian để thích ứng.

“Được rồi.” Một lát sau, Tô Nặc đỏ mặt nói.

“Muốn à?” Âu Dương Long cười cười.

Tô Nặc quyết định vùi mặt vào gối đầu.

“Không thoải mái thì nói cho anh biết.” Âu Dương Long ôm chặt hắn.

Tô Nặc không nói gì, chủ động nâng thắt lưng lên.

Tách ra hơn một trăm ngày, với hai người đều là sự dày vò. Vì vậy phải biết trân trọng từng khoảnh khắc! Khoái cảm trào dâng, Âu Dương Long dần dần mất khống chế, hận không thể nuốt Tô Nặc vào trong bụng.

“Chậm một chút. . . Đừng. . .” Tô Nặc giương cặp mắt đẫm lệ nhìn Âu Dương Long, yếu ớt đưa tay đẩy hắn ra.

“Ngoan, kêu lớn một chút.” Âu Dương Long mút lỗ tai Tô Nặc, “Anh thích nghe tiếng của em.”

Tô Nặc vừa khóc vừa lắc đầu, tùy ý để hắn nâng eo của mình lên, va chạm mạnh mẽ hơn.

Hai chân nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, bàn tay nắm chặt drap giường, nào ngờ không cẩn thận đụng phải di động.

Di động không gài mật mã, kết quả. . . Màn hình sáng lên hiển thị cuộc gọi gần nhất, nút màu xanh sơ ý bị đụng trúng!

“Nặc Nặc.” Hàn Uy đang định gọi điện thoại cho hắn, “Sao vẫn chưa về nhà?”

“Chồng à.” Tô Nặc khàn khàn kêu.

. . . . .

Bịch một tiếng, sách trong tay Hàn Uy rớt xuống đất, Hàn Tiểu Hi ngồi trong góc tường xếp gỗ bị dọa sợ.

“Nơi đó của bảo bối nhiệt tình quá.” Âu Dương Long tiếp tục tấn công vào khu vực mẫn cảm nhất của Tô Nặc, “Không muốn để anh đi phải không?”

“Không. . . Xin anh chậm một chút. . .” Trong mắt Tô Nặc tràn ngập nước, chỉ còn biết nhận lấy sự va chạm.

Hàn Tiểu Hi bỏ lại đồ chơi xếp gỗ, chạy vào phòng bếp ăn sữa chua —— Bởi vì nhóc cảm thấy baba trông giống như muốn ăn thịt người!

“Có thích anh làm thế này không?” Âu Dương Long tăng tốc độ.

“Thích, thích. . .” Tô Nặc đưa tay sờ soạng lung tung, “A. . . Chồng à. . .”

Nghe thanh âm ái muội trong điện thoại, Hàn Uy tức đến sắp nổ tung, bất chấp con gái còn ở nhà, hắn nổi điên ném vỡ một cái chén, “Hàn Dịch!!!!!!!!!!!!!!”

Hàn Tiểu Hi đứng phòng bếp thò cái đầu nhỏ ra, trên miệng dính một vòng sữa chua dâu, vẻ mặt cực kì lo lắng.

Baba thật là hung dữ!

Tuy rằng Hàn Uy đã sắp phá nhà, nhưng âm thanh truyền qua di động rất nhỏ, huống chi hai người trong khách sạn còn đang chìm trạng thái say mê! Vì vậy không có ai chú ý hết! Thật ra Tô Nặc có thể mơ hồ nghe được tiếng anh hai đang gào thét, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ là từ di động phát ra! Ngược lại còn cảm thán anh hai thật sự quá đáng sợ, ngay lúc này mà cũng làm cho mình thấy ảo giác!

Quá trình ngọt ngào và hạnh phúc, Tô Nặc thoải mái đến mức linh hồn sắp bay luôn, không hề biết anh hai ở nhà đã sắp hóa thân thành quái thú! Trong mắt Hàn Uy tràn ngập tơ máu, quả thật hận không thể đánh Âu Dương Long thành đầu heo!

“Baba sắp phun lửa rồi mẹ ơi!” Hàn Tiểu Hi ngồi trên sô pha, đau khổ gọi điện thoại cho mẹ, “Nếu mẹ mua nước trái cây về nhà mà không thấy con tức là con bị baba ăn thịt rồi đó!”

. . . . .

Đáng sợ quá đi mất!