Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 93




Chờ Hàn Uy cúp điện thoại quay trở lại, Âu Dương Long trực tiếp hỏi, “Là điện thoại của Nặc Nặc à?”

“Hỏi thăm chuyện trong nhà thôi.” Hàn Uy ngồi xuống đối diện hắn, “Hôm nay tìm tôi có việc gì?”

“Ván đấu mấy hôm nữa, tôi muốn đi cùng Nặc Nặc.” Âu Dương Long nói thẳng.

“Nó nói cho cậu biết rồi à?” Hàn Uy nhíu mày. Trong nhà có một đứa em trai ăn cây táo rào cây sung thế này thật không biết nên nói gì.

Âu Dương Long ngầm thừa nhận.

“Cậu đi thì có thể làm được gì?” Hàn Uy lấy một điếu xì gà ra, “Không giúp gì được là một, lỡ như xảy ra ẩu đả, tôi còn phải phái người bảo vệ cậu, không những thế còn khiến Nặc Nặc phân tâm.”

“Tôi sẽ không vào trong sòng bạc, anh cứ cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ núp ở một chỗ nào đó chờ chuyện này chấm dứt.” Âu Dương Long nói, “Về phần Nặc Nặc, chỉ cần anh không nói, Nặc Nặc sẽ không biết.”

“Có ý gì?” Hàn Uy nhìn hắn.

“Cũng không có ý gì đặc biệt.” Âu Dương Long cười cười, “Chỉ muốn yên tâm một chút thôi.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hàn Uy nâng cao ngữ điệu, giọng nói mang theo ý khiêu khích.

“Vậy tôi sẽ không để Nặc Nặc đi.” Âu Dương Long ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu anh nhẫn tâm muốn nhìn thấy Nặc Nặc đau khổ đứng giữa hai dòng nước thì anh cứ thử đi.”

“Đồ tồi!” Hàn Uy túm cổ áo Âu Dương, đe dọa, “Tao giao em trai cho mày không phải để mày giày vò nó!”

“Tôi cũng không muốn làm tổn thương Nặc Nặc, nếu có thể, tôi không hề muốn cậu ấy tham gia ván cược lần này.” Âu Dương Long gằn từng chữ, “Nhưng đây là chuyện gia đình của cậu ấy, tôi không thể can thiệp được, trong lòng Nặc Nặc, vị trí của anh rất quan trọng, nếu anh đã mở miệng bảo cậu ấy đi, cho dù tôi có phản đối thế nào cũng vô dụng.”

“Mày cũng hiểu chuyện đấy chứ.” Hàn Uy cười lạnh.

“Tôi đồng ý cho Nặc Nặc đi là vì không muốn Nặc Nặc phải khó xử.” Âu Dương Long nhìn thẳng vào mắt Hàn Uy, “Nếu anh cũng thương Nặc Nặc thì hãy đồng ý yêu cầu của tôi.”

“Nếu không phải vì Nặc Nặc, tao đã đập chết mày từ lâu rồi.” Hàn Uy ngồi xuống ghế.

“Tôi sẽ không để người khác phát hiện ra sự hiện diện của tôi.” Âu Dương Long nói, “Một khi chắc chắn mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ lập tức đi về.”

“Nếu trong sòng bạc xảy ra ẩu đả thì sao?” Hàn Uy lạnh lùng nói, “Mày định gọi cảnh sát đến chắc?”

“Trừ phi sự an toàn của Nặc Nặc thật sự bị đe dọa, nếu không tôi sẽ không làm chuyện mà Nặc Nặc không thích.” Âu Dương Long không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hàn Uy lắc lắc ly rượu trên tay, không nói gì nữa.

Âu Dương Long cũng không thúc giục, chỉ im lặng chờ câu trả lời của hắn.

“Đến lúc đó sẽ có người liên lạc với mày.” Mấy phút sau, Hàn Uy đứng lên đi ra ngoài, “Về sự an toàn của Nặc Nặc, mày không cần lo lắng.”

“Anh có thể đảm bảo an toàn cho Nặc Nặc không?” Âu Dương Long đứng phía sau hỏi.

“Nếu tao đã kêu nó đi, đương nhiên tao đã tính toán kĩ lưỡng về việc bảo vệ nó.” Hàn Uy dừng bước, “Không phải chỉ có mỗi mình mày biết lo lắng cho nó.”

Âu Dương Long nghe vậy, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, hắn còn định nói tiếp nhưng Hàn Uy đã đi mất.

Trong khi đó ở biệt thự của mình, Tô Nặc đang nghiêm túc lướt diễn đàn, rất có tiềm chất của một paparazzi!

Hôm nay là ngày Mục Thu xuất viện, sau khi nghe tin, các hãng truyền thông lớn đều lập tức hành động, mới sáng sớm đã đem đầy đủ đồ nghề đến tụ tập trước cửa bệnh viện, hi vọng có thể chụp được một số cảnh như “đạo diễn Chung đỡ người yêu từ từ bước đi, trên mặt tràn ngập yêu thương và hạnh phúc”! Thậm chí đã nghĩ xong tiêu đề bài báo — 《Ngọn gió tĩnh lặng đạm mạc như chiếc lá phong màu trắng, chờ đợi mỏi mòn đã kiếm được người yêu》!

Đúng là quá cảm động!

Nhưng sự thật không giống như tưởng tượng, hầu hết phóng viên đều đứng chờ trước cửa bệnh viện từ sớm nhưng vẫn không thấy được hình ảnh hai nhân vật chính ôm nhau cùng xuất hiện, chờ cả buổi mới nhận được một tin tức cực kì bi thảm – Tối khuya hôm qua, đạo diễn Chung và bạn trai tổng giám đốc đã xuất viện về nhà!

Nhóm phóng viên săn tin cảm thấy vô cùng mất mát, sao có thể như vậy được, tại sao hai người này lại không chịu hợp tác với sự nghiệp giải trí của quần chúng nhân dân! Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, mọi người đành phải thay đổi nội dung bài báo —《Để bảo vệ người yêu mù lòa, đạo diễn si tình không ngại dùng kế giương đông kích tây, dùng đôi vai yếu đuối của mình gánh vác cả bầu trời!》

May là vẫn còn rất cảm động!

“Có mệt không?” Trong phòng ngủ sáng trưng, Mục Thu hỏi Chung Ly Phong Bạch.

“Không sao.” Chung Ly Phong Bạch giúp hắn kê gối nằm, “Muốn ngủ một lát không?”

Mục Thu tựa vào đầu giường lắc đầu, vươn tay ngoắc ngoắc đạo diễn Chung lại nằm kế mình.

“Gì đây?” Chung Ly Phong Bạch nâng cao cảnh giác, chẳng lẽ muốn chơi trò sờ bậy!

“Không làm gì cả.” Mục Thu nói, “Chỉ muốn ôm em thôi.”

Chung Ly Phong Bạch ném cái gối nằm qua, thật sự rất khẩu thị tâm phi.

Thanh niên yêu nghệ thuật cái gì chứ.

Thấy đạo diễn Chung không chịu di chuyển, Mục Thu định chống tay ngồi dậy, ai ngờ Chung Ly Phong Bạch lập tức nhào tới, “Cận thẩn đụng trúng vết thương.”

Vết thương vẫn chưa lành!

Tại sao cứ thích!

Lộn xộn hoài vậy!

Mục Thu thuận thế kéo người vào trong lòng, đạo diễn Chung tức giận hừ hừ vài tiếng, sau đó sẽ hung hăng đánh Mục Thu một trận?

Làm gì có chuyện đó.

Thật ra hắn tháo dép ra, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Mục Thu.

Hình ảnh này thật sự rất lãng mạn.

Mục Thu nhấc tay lên rồi hạ tay xuống, vỗ nhẹ lên lưng Chung Ly Phong Bạch.

“Vết thương còn đau không?” Chung Ly Phong Bạch thò tay vào trong quần áo của Mục Thu, sờ lên vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn.

“Không còn đau nữa.” Mục Thu bóp vai cho đạo diễn Chung, “Sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

“Vậy mắt thì sao, có khá hơn chút nào chưa?” Chung Ly Phong Bạch hỏi tiếp.

“. . . . .” Mục Thu không trả lời.

“Không sao.” Chung Ly Phong Bạch ôm chặt hắn, “Bác sĩ đã nói rồi, thời gian khôi phục có thể ngắn mà cũng có thể dài, chúng ta kiên nhẫn chờ một thời gian vậy.”

“Nếu cứ thế này mãi thì sao?” Mục Thu không yên lòng hỏi.

“Tôi sẽ xin giấy chứng nhận người tàn tật cho anh, có thể đi công viên chơi miễn phí.” Chung Ly Phong Bạch nhéo mũi hắn.

Mục Thu: . . . . .

“Đừng suy nghĩ lung tung.” Chung Ly Phong Bạch vỗ vỗ mặt hắn.

Mục Thu thở dài trong lòng.

“Cho dù thật sự không nhìn thấy gì nữa cũng không sao.” Chung Ly Phong Bạch ôm hắn, “Tuy anh rất thô lỗ nhưng cũng không khó nuôi.”

Mục Thu sửng sốt một chút, hốc mắt lập tức nóng lên.

“Tôi ngủ một lát.” Chung Ly Phong Bạch nhắm mắt lại, lười biếng ngáp một cái, “Có việc gì cứ gọi tôi.”

“Ừ.” Mục Thu gật đầu, mò mẫm đắp chăn cho Chung Ly Phong Bạch.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Mục Thu cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, sợ quấy rầy đôi tình nhân này, ngay cả chiếc lá cũng không nỡ rơi xuống! Nhưng có người lại không hề biết điều, điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên!

Chung Ly Phong Bạch giật mình ngồi dậy, tim đập thình thịch.

Đây là!

Tình huống!

Quái quỷ!

Gì!

“Không sao không sao.” Mục Thu vội vàng dỗ hắn, sau đó cầm điện thoại lên nghe, “Ai vậy?”

Giọng nói cực kì lạnh lùng, bởi vì tâm tình hiện tại của hắn không được tốt.

“Là tôi!” Tô Nặc hồn nhiên vui vẻ nói, “Anh xuất viện rồi hả? Chúc mừng nha.”

. . . . .

“Ừ.” Bởi vì đối phương vừa là vợ của bạn mình vừa là bạn của vợ mình, thân phận phức tạp không thể xem thường, Mục Thu đành phải nuốt mấy câu chửi tục vào bụng.

“Ai vậy?” Rốt cuộc Chung Ly Phong Bạch cũng bình tĩnh trở lại.

“Là Nặc Nặc.” Mục Thu che ống nghe.

“Không muốn nghe.” Chung Ly Phong Bạch nằm xuống giường, ôm eo Mục Thu tiếp tục ngủ.

“Anh khỏe chưa?” Tô Nặc nhiệt tình hỏi thăm.

“Tôi khỏe hơn rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm.” Mục Thu nhỏ giọng nói, “Chung Ly Phong Bạch đang ngủ nên tạm thời không thể nghe điện thoại của cậu.”

“Không sao, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình của anh thôi!” Tô Nặc rất hiểu chuyện, “Vậy không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.”

Đúng là quá hiểu chuyện! Nhất định phải khen ngợi một chút!

Sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc mở tủ lạnh tìm hộp sữa chua, thuận tiện gọi điện thoại cho Đường Tiểu Ngữ, hỏi khi nào cậu ta mới có thời gian rảnh.

“Luyện tập?” Đường Tiểu Ngữ suy nghĩ một chút, “Không thành vấn đề, gần đây anh Tử Ngạn rất bận rộn, lúc anh ấy làm việc thì tôi rảnh.”

“Cậu không đi học tiếng Pháp à?” Tô Nặc hỏi.

“Có thể đổi giờ học, cho dù đổi không được, trốn một hai buổi cũng không sao.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Anh cứ quyết định thời gian đi.”

“Vậy sáng ngày mai được không?” Tô Nặc hỏi, “Tôi cho cậu địa chỉ, cậu cứ tới đó chờ, tôi sẽ đến đón cậu.”

“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ sảng khoái đồng ý. Trên thực tế, cậu chỉ hi vọng ván đấu có thể diễn ra nhanh một chút để có thể trả nợ cho Hàn Uy càng sớm càng tốt, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Do trong lòng có vướng bận nên thời gian trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm sau, Tô Nặc và Đường Tiểu Ngữ gần như mở mắt cùng một lúc.

Đúng là tâm linh tương thông!

“Sao dậy sớm vậy?” Khâu Tử Ngạn không mảnh vải che thân, kéo Đường Tiểu Ngữ vào trong lòng, “Bảo bối ngoan, ngủ thêm một lát đi.”

“Nếu không rời giường sẽ trễ giờ đó.” Đường Tiểu Ngữ nhéo nhéo mũi hắn, “Mạch Kha nói tám giờ chờ anh ở công ty.”

“Cứ để Mạch Kha chờ một lúc đi.” Khâu Tử Ngạn không thèm mở mắt ra.

“Vậy không tốt đâu.” Đường Tiểu Ngữ ngồi dậy lay hắn, “Anh mau dậy đi!”

“Dạo này em hung dữ quá.” Khâu Tử Ngạn bất mãn mở mắt ra.

Đường Tiểu Ngữ dùng sức kéo hắn dậy — Mình có hẹn với Tô Nặc lúc 8 giờ rưỡi, phải tranh thủ tống tên này đến công ty trước, nếu không sẽ không kịp!

“Mạch Kha cho em cái gì?” Khâu Tử Ngạn đẩy Đường Tiểu Ngữ xuống giường, cúi đầu hôn lên má cậu, “Anh cho em gấp đôi, ngủ thêm nửa tiếng nữa được không?”

“Không được!” Đường Tiểu Ngữ đẩy hắn ra, “Mau rời giường.”

“Không.” Khâu Tử Ngạn xấu xa nhắm mắt lại, “Trừ phi công chúa nguyện ý hôn hoàng tử một cái.”

“. . . . .” Anh bao nhiêu tuổi rồi?!

“Hay để hoàng tử hôn một cái cũng được.” Khâu Tử Ngạn cởi nút áo ngủ của Đường Tiểu Ngữ, không biết xấu hổ đè cậu xuống hôn hôn sờ sờ một trận, hình ảnh rất hài hòa.

Mười mấy phút sau.

“Anh đúng là hết thuốc chữa!” Đường Tiểu Ngữ đá Khâu tiên sinh xuống đất, nằm trên giường mặc quần lót, mặt đỏ rần.

“Bảo bối thoải mái xong liền qua cầu rút ván?” Khâu Tử Ngạn ôm cậu ta vào lòng, “Em thật vô lương tâm.”

. . . . .

“Để em mặc quần áo đã!” Đường Tiểu Ngữ giãy giụa.

“Không mặc đẹp hơn.” Khâu Tử Ngạn đưa tay sờ lung tung, “Ngoan, cho anh hôn một cái.”

“Không!”

“Hôn một cái thôi.”

“Không bao giờ!”

“Vậy em hôn anh đi.”

“Đừng có mơ!”

“. . . . .”

“Á!”

“Kêu tiếng ông xã anh nghe nào.”

“Anh biến đi!”

. . . . .

Bởi mới nói cái chuyện rời giường lúc bảy giờ chỉ là mơ ước xa vời mà thôi.

Còn lúc này, hiển nhiên Tô Nặc. . . . Vẫn chưa rời giường.

Tất cả đều là lỗi của ngài giám đốc!

Buổi sáng, Tô Nặc thức dậy lúc bảy giờ, vốn định lén lút đi rửa mặt trước, nhưng lúc xoay người chợt nhìn thấy gương mặt đẹp trai của ngài giám đốc! Phải nói là đẹp quá xá! Không chỉ mặt đẹp mà dáng người cũng đẹp nữa!

Đây chính là chồng yêu của mình! Tô Nặc càng nghĩ càng thấy tự hào, nhịn không được nhích người sang hôn một cái!

“Lại quậy rồi.” Âu Dương Long duỗi lưng một cái, sau đó đưa tay kéo Tô Nặc vào lòng.

“Anh cứ ngủ tiếp đi, hôm nay em phải ra ngoài sớm.” Tô Nặc hôn cằm của hắn, “Anh hai tìm người giúp em luyện tập.”

“Sớm vậy sao?” Âu Dương Long liếc nhìn đồng hồ.

“Ừ, chiều nay ở công ty có việc nên em chỉ rảnh buổi sáng thôi.” Gia đình và sự nghiệp đều sắp xếp vẹn toàn, mình đúng là một người đàn ông chuẩn không cần chỉnh!

“Bận hơn cả anh nữa à?” Âu Dương Long đưa tay bóp mông Tô Nặc.

Tô Nặc cảm thấy rất sảng khoái, tuy hắn là một người rất kiên cường nhưng cũng rất mẫn cảm!

Âu Dương Long bị vẻ mặt của Tô Nặc chọc cười, sau đó xoay người đặt hắn dưới thân.

Thế này là thế nào, sao giống khúc dạo đầu mỗi khi làm chuyện ấy vậy? Tô Nặc kiên quyết nói, “Em phải rời giường ngay lập tức!”

Âu Dương Long cúi người xuống phía dưới, lột bỏ chiếc quần lót đáng yêu trên người Tô Nặc.

“A. . . . .” Sao có thể tùy tiện hôn Nặc nho nhỏ như vậy chứ!?

“Còn muốn rời giường ngay lập tức nữa không?” Lúc làm đến một nửa, Âu Dương Long cúi đầu thì thầm vào tai Tô Nặc.

Tô Nặc vùi mặt vào bả vai ngài giám đốc!

“Tự mình động có được không?” Âu Dương Long vuốt nhẹ tấm lưng gầy yếu của Tô Nặc.

Lại là tư thế phóng túng đó nữa hả! Tô Nặc thật sự muốn gào lên!

Tay phải của ngài giám đốc không nặng không nhẹ khiêu khích Nặc nho nhỏ, giống như vừa an ủi vừa tra tấn, không cho Tô Nặc cảm giác thoải mái hoàn toàn.

Chồng đẹp trai của mình thật sự rất thích đùa giỡn người khác!

Tô Nặc cảm thấy vô cùng tủi thân, đáng thương giạng chân ngồi lên người Âu Dương Long.

“Ngoan lắm.” Âu Dương Long xoa đầu hắn.

Đương nhiên rồi! Em rất chiều chuộng anh mà! Tô Nặc cảm thấy mình thật sự rất vĩ đại.

Kế tiếp là âm thanh khiến cho người khác phải đỏ mặt!

Vì thế lúc Đường Tiểu Ngữ vất vả lắm mới thoát khỏi Khâu Tử Ngạn, trốn vào toilet khóa trái cửa, vừa đánh răng vừa sợ trễ hẹn, Tô Nặc lại đang thoải mái rên rỉ uốn éo eo nhỏ.

Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

8 giờ 15.

Tô Nặc không thể đứng vững, Âu Dương Long phải bế hắn vào toilet rửa mặt.

Đường Tiểu Ngữ vứt Khâu Tử Ngạn ở công ty, sau đó vừa lái xe vừa gọi điện thoại, “Nặc Nặc.”

“Hả?” Tô Nặc khàn khàn nói.

“Tôi bị kẹt xe, có lẽ sẽ đến muộn khoảng năm phút.” Đường Tiểu Ngữ hỏi, “Anh đến chưa?”

Còn chưa bước ra khỏi cửa! Tô Nặc ngậm bàn chải đánh răng, buồn rầu nói, “Bên chỗ tôi. . . . Đường bị chặn rồi, có lẽ sẽ trễ nửa tiếng, cậu cứ dùng điểm tâm trước, tôi xin lỗi.”

“Không sao.” Đường Tiểu Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đến cửa tiệm nào đó ăn sáng trước, anh đừng vội, cứ từ từ đi.”

“Cảm ơn.” Tô Nặc cúp điện thoại, tức giận đánh bạn trai của mình một cái.

“Anh lái xe đưa em đi nhé?” Âu Dương Long ôm lấy hắn từ phía sau.

Dẹp đi!

Sáng nay anh quá đáng lắm rồi!

Em phải tước quyền chở em đi của anh!

Tô Nặc là người rất có nguyên tắc!

Sau khi trải qua buổi sáng đầy sóng gió, cuối cùng cả hai đã gặp nhau tại điểm hẹn, đúng là không dễ dàng chút nào.

Bởi vì Tô Nặc tin rằng mình rất đẹp trai, chắc chắn La Lực sẽ nhân cơ hội này điên cuồng chiếm tiện nghi của mình, để em trai yên tâm, Hàn Uy đành phải chuyển địa điểm đã chọn trước đó sang sòng bài của mình.

“Cho cậu nè.” Trước khi tiến vào, Tô Nặc đưa cho Đường Tiểu Ngữ một cái mặt nạ tinh xảo.

Tuy nơi này là địa bàn của mình, nhưng dù sao ở đây vẫn có người ngoài, phải che giấu một chút mới tốt.

“Nặc Nặc.” La Lực mở cửa phòng nghỉ, “Xuống được rồi.”

“Đi thôi.” Tô Nặc và Đường Tiểu Ngữ đứng lên.

“Mặt nạ đẹp lắm.” La Lực đi theo sau Tô Nặc, “Mua ở Ý hả?”

Tô Nặc ngó lơ hắn một cách bất lịch sự.

“Cậu đeo mặt nạ con vịt kêu cạp cạp thì hợp hơn.” La Lực rất biết cách chọc Tô Nặc nổi điên.

“. . . . .” Cạp em gái anh! Tô Nặc tức giận đạp hắn một cái! Đồ bệnh thần kinh!

Trong căn phòng trống trải, vài người đàn ông đang ngồi uống trà trên ghế sô pha.

“Đừng nhìn diện mạo xấu xí của bọn họ mà xem thường, bọn họ đều là cao thủ đấy.” La Lực không trêu chọc Tô Nặc nữa, thấp giọng căn dặn hai người.

Thấy bọn họ đến, mấy người đàn ông kia đứng lên, tự giác đi đến bên bàn.

“Chơi thử một ván đi.” La Lực bảo Đường Tiểu Ngữ lên trước.

“Chơi cái gì?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Tùy cậu.” Người mở miệng là một tên đầu trọc — Tuy Đường Tiểu Ngữ và Tô Nặc đều đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra tuổi của bọn họ không lớn, khó trách đối phương có chút kiêu căng.

Tô Nặc lẩm bẩm, thái độ này là sao đây!

La Lực đứng bên cạnh hắn, nhếch miệng cười, không lên tiếng.

Do chỉ là luyện tập nên không bị áp lực quá lớn. Tất cả các loại bài đều do Hàn Uy cung cấp, người chia bài cũng là người đáng tin cậy, bảo đảm tuyệt đối công bằng.

Nhưng cho dù là thế, Đường Tiểu Ngữ vẫn thua ba ván liên tục.

“Sao lại thế này?” Tô Nặc nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.

La Lực cười cười, ý bảo hắn xem tiếp.

Ván thứ tư, Đường Tiểu Ngữ dùng tay phải đè ba lá bài của mình lại, sau đó di chuyển đến mép bàn giả bộ muốn mở lên xem, ánh mắt lại nhanh chóng liếc sang bên bàn của đối thủ.

“Có nhìn ra gì không?” La Lực thấp giọng hỏi Tô Nặc.

“. . . . Bộ anh nhìn ra chắc?” Tô Nặc hỏi ngược lại, nói cứ như mình thông minh lắm vậy!

“Tôi nhìn ra hay không không quan trọng, nhưng hình như cậu ta đã nhìn ra phần nào rồi.” La Lực hứng thú nhìn bàn đánh bài.

Quả nhiên, Đường Tiểu Ngữ thả mấy là bài poker trong tay xuống, sau đó bước qua cầm tay đối phương.

“Làm gì vậy?” Người của đối phương lập tức bao vây, tuy ván bài này không liên quan đến tiền bạc, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là người lâu năm trong giới, dĩ nhiên sớm có thói quen khiêu khích như thế.

Ánh mắt Đường Tiểu Ngữ rất lạnh, bàn tay cũng siết chặt hơn, “Anh chơi ăn gian.”