Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 488: Chương 488: Độc Sát Lâu Vũ Thần 1





CHƯƠNG 488: ĐỘC SÁT LÂU VŨ THẦN 1


Dịch giả: Luna Wong


Diệu Pháp am.


Xa xa mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà lửa đỏ kia xuyên thấu qua hiên song vẩy đến. Doanh Nguyệt ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh chiều tà nơi xa, trên bàn trước mặt nàng bày vài món chay một bầu rượu, hai ly rượu, còn có một cái ấm trà.


Tiếng đẩy cửa vang lên, Doanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Lâu Vũ Thần phong tư lỗi lạc bất phàm, xuất hiện ở trước mặt của nàng.


Doanh Nguyệt đứng dậy đón chào.



Lâu Vũ Thần chỉnh đốn trang phục hướng phía nàng khom người, cử chỉ ôn nhã phong độ phiên phiên: “Gặp qua Ngọc phu nhân.”


Doanh Nguyệt mỉm cười, làm một động tác thỉnh nói: “Lâu tướng mời ngồi.”


Lâu Vũ Thần nói cám ơn, ngồi xuống ở trước bàn, nhìn đồ Doanh Nguyệt chuẩn bị, mi tuấn lãng của hắn khẽ động, đáy mắt hiện lên tiếu ý nhàn nhạt.


“Ta chuẩn bị chút đồ ăn rượu nhạt, vọng tướng gia không nên ghét bỏ.” Lúc nói chuyện, Doanh Nguyệt bưng vò rượu kia châm một ly rượu cho Lâu Vũ Thần.


Khóe môi của Lâu Vũ Thần vung lên, nhìn Doanh Nguyệt dò hỏi: “Ngọc phu nhân khách khí. Chẳng biết Ngọc phu nhân mời Lâu mỗ đơn độc đến đây không biết có chuyện gì?”


Bây giờ sáng sớm Niếp Phong báo lại, nói là Doanh Nguyệt thỉnh hắn đơn độc đến Diệu Pháp am, bởi vậy hôm nay Lâu Vũ Thần tới đây, Mạnh Thanh Hoan cũng không biết chuyện!


Doanh Nguyệt dịu dàng cười, ánh mắt sâu kín nhìn Lâu Vũ Thần hỏi: “Lâu tướng là muốn thú nữ nhi của ta?”


Sắc mặt của Lâu Vũ Thần không thấy ngoài ý muốn, hắn gật một cái đầu trả lời: “Phải. Chẳng lẽ phu nhân là không đồng ý hôn sự của chúng ta?”


Doanh Nguyệt lắc đầu nói: “Cũng không phải, vô luận nhân tài hay là tướng mạo Lâu tướng đều có chút xuất chúng, mà ta cũng có thể nhìn ra một tấm chân tình của ngươi đối với Thanh nhi, giao phó nàng cho ngươi ta rất yên tâm.”


Lâu Vũ Thần nghe lời này, lòng treo lên rốt cục buông xuống, hắn dương thần cười ánh mắt lộ ra mừng rỡ sáng nói rằng: “Phu nhân an tâm, ta nhất định sẽ đổi xử tốt với Thanh Hoan.”


Doanh Nguyệt gật đầu, lại nói: “Lâu tướng cảm giác cả đời này mình xem viên mãn chưa?”



Lâu Vũ Thần nao nao, suy nghĩ một chút, hơi có cảm xúc nói: “Nếu có thể thú Thanh Hoan vi thê, có thể nói là viên mãn.”


Doanh Nguyệt cười cười, nàng nâng bình trà lên rót cho mình một chén nước chè xanh quay Lâu Vũ Thần nói: “Nhưng cả đời này ta đau khổ, mười sáu tuổi liền bị người vứt bỏ, cửa nát nhà tan, trằn trọc lưu ly, vốn tưởng rằng tìm được chỗ dựa, nhưng ở đêm đại hôn bị người nhục nhã, sinh hạ hai hài tử vô tội, nhận hết các loại dằn vặt!”


“So với Lâu tướng bằng phẳng thuận lợi suốt đời, ta thực sự đau khổ vạn phần.” Doanh Nguyệt tự giễu cười, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý không dễ phát giác.


Mi tâm của Lâu Vũ Thần chợt khẽ động, có chút ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Doanh Nguyệt: “Phu nhân nhớ lại chuyện thương tâm?”


Doanh Nguyệt mím môi, ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ Thần, than thở: “Đúng vậy, người đã già khó tránh khỏi có điều sầu não, để Lâu tướng chê cười.”


Bookwaves.com

Lúc nói chuyện nàng bưng chén trà của bản thân trong tay, quay Lâu Vũ Thần nói: “Lâu tướng, ta lấy trà thay rượu mời ngươi một ly! Hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với Thanh nhi!”



Lâu Vũ Thần vội vội vàng vàng bưng ly rượu trong tay bản thân lên, đụng một cái với chén trà trong tay Doanh Nguyệt, sau đó cúi đầu đang muốn uống rượu.


Chỉ là hắn ngửi mùi rượu, đột nhiên chần chờ chỉ chốc lát, con ngươi thâm thúy liễm khởi một tia buồn rầu và lửa khói.


Hắn nắm chặt ly rượu kia, bất động thanh sắc uống một hơi cạn sạch rượu trong ly!


Rượu kia coi như liệt hỏa tịch cuốn khoan miệng của hắn, hoa vào đáy lòng của hắn, mang theo một trận khổ sáp và đau đớn.


Lâu Vũ Thần buông ly rượu, hắn hơi nhếch khóe môi, tiếu ý sắc mặt có chút đặc hơn nhìn ngồi ở người đối diện, thanh âm lành lạnh hỏi: “Chẳng biết tại hạ đắc tội phu nhân chỗ nào, lại để phu nhân phí sức, hạ độc mưu hại như vậ?”


Doanh Nguyệt nghe lời này, chén trà trong tay phịch một tiếng rơi xuống trên mặt đất, phát sinh âm hưởng thanh thúy, thanh âm của nàng có chút run rẩy nói: “Nếu ngươi biết trong rượu này có độc, vì sao còn uống?”