Thông Thiên Đại Thánh

Chương 58: Vẫn còn chín con!!!





Trong lòng Tiểu Báo Tử vui vẻ, lần truy đuổi này, đã làm tiêu hao không ít nội lực và thể lực của hắn, tuy khoảng cách càng lúc càng ngắn, nhưng có trời mới biết phải truy đuổi đến khi nào, lúc này nhìn thấy con lợn rừng bị ngăn cản ở phía trước, cho nên vô cùng vui mừng, nhưng không ngờ, vui quá hóa buồn, ở giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, ngăn cản đường đi của hắn, Tiểu Báo Tử dừng lại không kịp, cũng lọt vào vận mệnh giống như con lợn rừng, thân thể cũng vấp vào bóng đen, cho nên cái đầu cắm xuống đất.

- Đây là cái gì?

Lúc hắn điều chỉnh thân thể, một cổ gió tanh đập vào mặt, trong lòng Tiểu Báo Tử kinh hãi, không cần nghĩ ngợi cầm Ô Kim đoản kiếm trong tay đâm mạnh về phía trước.

Phốc một tiếng, hình như đoản kiếm đâm vào một cái gì đó rất dày, máu đỏ nóng hổi chảy ra, bắn vào mặt của Tiểu Báo Tử, vào lúc này, Tiểu Báo Tử mới phát hiện, trước mặt, chính là một đầu Bạch lân đại mãng dài hơn mười trượng.

Vắt ngang phía trước, chính là một đầu Bạch lân đại mãng dài hơn mười trượng, lân phiến trên người của nó trắng nõn, ẩn ẩn lộ ra áng sáng âm u, cái đầu dữ tợn, đã bị một kiếm của Tiểu Báo Tử đâm trúng, đâm thủng một lỗ lớn, máu từ trong miệng vết thương chảy ra, làm cho hình dáng vốn dữ tợn của nó càng thêm khinh khủng.

Bị Tiểu Báo Tử đâm trúng một kiếm, đã bị trọng thương, hiển nhiên kết quả này làm cho cả Bạch lân đại mãn cũng không đoán trước được, nửa thân trên của Tiểu Báo Tử bị lực phản chấn của một kiếm đó làm run rẩy, cũng chính vì rung động này, đã tạo cho Tiểu Báo Tử một cơ hội.

Sau khi Tiểu Báo Tử nhìn rõ tình huống, trong nội tâm kinh hãi hít một hơi thật sâu, đem tâm pháp chữ Khinh cưỡng ép nghịch chuyển, làm cho thân thể dừng lại.

Dù lúc Tiểu Báo Tử tập luyện Thái Cực Quyền gián tiếp cường hóa kinh mạch trong cơ thể, nhưng lúc này hắn nghịch chuyển nội khí nên sinh ra cắn trả, hiện giờ kinh mạch trong cơ thể của hắn vô cùng đau đớn, trong cơ thể lúc này giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé, nhưng may mắn, loại thống khổ này đến nhanh, đi cũng nhanh, Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cổ đau đớn mãnh liệt, hé miệng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trở người trên không trung, hiểm hiểm rơi xuống mặt đất, sau đó lui nhanh về phia sau vài bước, lúc tránh xa khởi Bạch lân địa mãng hơn mười trượng, mới dừng lại.

Bước chân chưa ổn, thân thể đại mãng hơi cong lên, chuẩn bị lao nhanh tới, giống như mũi tên đang nằm trên cây cung được kéo căng, tùy thời lao nhanh về phía Tiểu Báo Tử, thân hình xê dịch giữa qua lại, mang theo sát ý đậm đặc sâm lãnh.

Sát ý sâm lãnh làm cho lưng của Tiểu Báo Tử mát lạnh, mồ hôi phủ kín trán và sau lưng của hắn, Tiểu Báo Tử hận không thể ngay lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng hắn biết rõ, hiện giờ mình tuyệt đối không được chạy, thậm chí cũng không thể quay người, ở đây là trong rừng rậm, hắn có chạy cũng không nhanh bằng còn đại mãng này, lúc quay người lại, đó chính là lúc mình phải chết.

Huyết khí vốn bị áp dưới hạ thể, thân hình Tiểu Báo Tử khẽ nhuc nhích, bắt đầu triền đấu với đầu đại mãng này, đầu đại mãng này cực kỳ linh hoạt, nhưng do thân hình quá mức to lớn, ở đây là giữa rừng rậm, không gian quá chật hẹp, Tiểu Báo Tử ỷ vào thân hình nhỏ bé, trốn tránh vào những địa phương nhỏ hẹp, Ô Kim đoản kiếm trong tay thỉnh thoảng đánh trả vài cái.

Thanh Ô Kim đoản kiếm này vô cùng sắc bén, chỉ cần chém một cái vào thân thể của con đại mãng, sẽ lưu lại một miệng vết thương, máu tươi từ trong đó bắn ra, dù là bạch lân cứng rắn bên ngoài của nó cũng không thể ngăn cản mảy may.

Tiếp tục như thế mấy lần, con đại mãng này vô cùng kiêng kỵ thanh đoản kiếm trong tay của Tiểu Báo Tử, thời điểm Tiểu Báo Tử vung kiếm lên, nó đều trốn tránh một cách vô thức, làm cho Tiểu Báo Tử tranh thủ được không ít thời gian.

Trong rừng rậm, một người một mãng đấu với nhau vài lần, bất phân thắng bại, đầu đại mãng này là một dị thú linh thông, thấy không thể làm gì được Tiểu Báo Tử, cộng thêm nãy giờ vận động kịch liệt nên vết thương trên đầu bị toát ra, máu tươi từ miệng vết thương bắn ra cuồn cuộn, lúc này bắt đầu sinh thoái ý, nó hướng về phía Tiểu Báo Tử phun ra một ngụm sương trắng, thân thể co rụt lại, lui về trong rừng rậm, sau mấy lần vặn vẹo, nó đã lui vào trong rừng sâu, không thấy bóng dáng.

Tiểu Báo Tử thấy bạch mãng phun ra một ngụm sương trắng quỷ dị, thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau, không dám cho thân thể của mình dính lấy một chút, quả nhiên, sương trắng cũng vô cùng kinh khủng, cây cối chung quanh dính phải phát ra âm thanh xì xì, giống như bị a xít sun phu rít đậm đặc dội lên người, thành thật mà nói, lực ăn mòn rất đáng sợ, đợi cho sương trắng tán đi, đầu Bạch lân đại mãng kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay cả như vậy, Tiểu Báo Tử cũng không dám khinh thường, vội vàng dùng đôi mắt dò xét xung quanh, chỉ thấy con mắt của hắn có ánh sáng đỏ chớp động, xác định trong phương viên một dặm, chỉ có một sinh vật, đó chính là con lợn rừng đã hôn mê và bản thân hắn ra, không còn sinh vật thứ ba nào, lúc này mới yên lòng.

- Dã thú trong Mãng Thương Sơn này, đúng là quỷ dị, mỗi con đều giảo hoạt thành tính, chỉ cần tình huống có chút không đúng, liền quay đầu bỏ chạy, xem ra còn nhát gan hơn cả lũ dã thú chung quanh Thánh Sơn nhiều!

Tiểu Báo Tử khẽ cau mày, lại nhìn về khu vực màn sương trắng bao phủ, đi đến bên cạnh con lợn rừng đang ngất xủi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ngươi là thứ đáng chết, ta muốn nhìn ngươi tiếp tục chạy đi đâu!

Tiểu Báo Tử nhìn con lợn rừng, có chút phẫn hận nói ra, thuận tay chụp về phía cây cổ thụ bên cạnh, cắt mấy sợi dây leo rủ xuống, dùng chúng trói chặt tứ chi của con lợn rừng.

Trải qua một phen dày vò, con lợn rừng cũng tỉnh, trong miệng phát ra âm thanh hừ hừ lạnh lùng, Tiểu Báo Tử cũng không để ý đến nó, lúc này trời gần tối, hắn không có lá gan ở trong rừng rậm, sau khi trói chặt con lợn rừng, hắn đi dọc theo con đường đã đi, hắn cứ thế mà đi ra ngoài rừng rậm, đến bên cạnh dòng suối, thu hồi đoản kiếm trong tay, dùng tay cọ rửa máu đen trên người của mình, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nhìn bầu trời, lúc này trời đã tối hẳn, nhìn lại con lợn rừng kế bên, trong nội tâm hắn cảm thấy hơi buồn bực.

- Mẹ kiếp, đây chỉ là con thứ nhất, vẫn còn đến chín con!

Hắn không dám ngây ngốc nữa, sợ chậm trễ thời gian, sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn thò tay bẻ hai quả dại trên tàng cây gần đó, nắm trong tay, sau đó đi dọc theo biên giới rừng rậm tìm kiếm con mồi.